Biết Tư Đồ thiếu gia muốn tìm người tính sổ, đám trưởng quầy thấp thỏm không yên.
Vì để chứng nhận thật hư mọi chuyện, nhiều tên không nhịn được to gan đến tận phủ có ý muốn đàm phán, kết quả không cần nói cũng biết, Tư Đồ Vân Sơ ra lệnh thả chó cắn người, khiến bọn chúng vắt giò lên cổ chạy trối chết, những kẻ có đầu óc hơn liền định bụng cuỗm tiền mà bỏ trốn.
Thế nhưng, hiện thực rất nhanh đã cho đám người này một cái tát.
Ba ngày, Tư Đồ Vân Sơ chỉ mất ba ngày đã thu thập đầy đủ chứng cứ đám trưởng quầy tham ô, hắn ngần ngừ chưa trình lên quan phủ, chính là chờ giờ phút lũ chuột nhắt bỏ chạy liền một lưới tóm hết.
“Bẩm đại nhân, đã bắt đủ người rồi ạ.
” Thị vệ đếm xong số lượng người quỳ gối trên đất, quay sang trình báo.
Tri phủ đại nhân vừa lòng gật đầu, bước đến đối Tư Đồ Vân Sơ nói: “Tư Đồ thiếu gia, còn vấn đề gì nữa không ạ?”
“Đa tạ đại nhân đã chiếu cố.
” Tư Đồ Vân Sơ bình tĩnh nói.
“Không sao, không sao, đây là chức trách của hạ quan.
” Tri phủ xua tay không dám nhận, đây vốn dĩ là việc phải làm, lại nói, ông cũng nhận được không ít hậu hĩnh.
Tư Đồ Vân Sơ khẽ cười, đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Tư Đồ Vân Sơ.
” Một trưởng quầy dáng người to béo, làn da thật đen, cắn chặt răng, đột ngột la lớn.
Dám gọi danh xưng thiếu gia… Tri phủ đại nhân định sai người cho tên béo một trận, lại bị Tư Đồ Vân Sơ đưa tay ngăn lại.
Trưởng quầy họ Lý, đã làm thuê cho nhà Tư Đồ gần tám năm, không có công lao cũng có khổ lao, lão không tin tướng quân sẽ tuyệt tình đến mức này, vả lại trong tay lão còn nắm giữ một chiếc bè cứu mạng: “Ta muốn gặp Tư Đồ tướng quân.
”
Tri phủ nghe vậy khinh bỉ mà nói: “Sắp chết đến nơi, không tự lượng sức.
”
“Tư Đồ thiếu gia, ta có thể nói cho ngài biết, ngoài bọn ta ra còn một người cũng nhúng tay vào tài sản của tướng quân, với điều kiện…” Mặc kệ thế nào, lão vẫn muốn thử một lần, dù chết cũng phải kéo thêm một cái đệm lưng, ngộ nhỡ thông tin này có ích, thiếu niên có thể thương tình giữ cho lão một mạng.
“Suỵt.
” Tư Đồ Vân Sơ làm động tác giữ miệng chớ nói ra, nở nụ cười so với ngày đông càng thêm lạnh lẽo: “Sống để bụng, chết mang theo.
”
Họ Lý cả kinh, một bụng toan tính của lão cứ vậy mà vỡ tan tành, sắc mặt hết đỏ rồi trắng, hết trắng rồi xanh, chết lặng quỳ trên đất, dõi theo thiếu nhiên cùng nam nhân áo đen ly khai.
Có những sai lầm, vạn lần không thể sửa.
Có những tiếc nuối, hối hận cũng chả kịp.
Chuyện đám trưởng quầy tham ô đã khép lại, vật cản trở – Tư Đồ Tuyết Nhã cũng bị cấm túc, Tư Đồ Vân Sơ tâm trạng tốt quyết định tự thưởng cho bản thân một chuyến du ngoạn ngoại ô.
Đêm trước ngày khởi hành, Tư Đồ Vân Sơ đứng ngoài hành lang nhìn trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, mơ hồ có vài con đom đóm phát ra ánh sáng lập lòe, khung cảnh ảo huyền, hư hư không không, qua một hồi, hắn thu hồi tầm mắt.
Đúng lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Đường Văn ánh mắt lãnh tĩnh, cầm áo lông, choàng lên vai chủ tử: “Bên ngoài rất lạnh.
”
Dẫu biết nam nhân lo lắng cho mình, Tư Đồ Vân Sơ vẫn có chút buồn bực, đúng thật kiệm lời mà.
“Đường Văn…” Tư Đồ Vân Sơ nhẹ giọng gọi, tiện thể ngửa đầu về sau, an tĩnh trên vai người nọ.
Thân thể Đường Văn cứng nhắc, tim bất chợt run nhẹ, lén nhìn sườn mặt thiếu niên gần trong gang tấc, cảm giác vành tai hơi nóng, y chỉ đành quay mặt hướng khác, không dám nhìn thêm nữa.
Ngày thường, Đường Văn luôn luôn theo sát bên người Tư Đồ Vân Sơ, chỉ do người nọ quá mức im lặng khiến người khác lắm lúc quên đi sự tồn tại của mình, nhưng khi chỉ riêng hai người, khí tức của nam nhân lại mạnh mẽ hơn hết.
Cảm giác an toàn từ đối phương khiến Tư Đồ Vân Sơ buông bỏ phòng bị, mặt nạ cũng không đeo nổi nữa, dần dần bình tâm.
Đường Văn chờ cho tiếng thở bên tai sâu dần, mới chậm rãi bế thiếu niên lên, vững vàng trở về phòng, đặt người nằm xuống giường lại chu đáo đắp chăn, thủ thỉ: “Kỳ thật thiếu gia rất lương thiện.
”
Không biết vì sao thiếu gia luôn cố tỏ ra bản thân ngang tàng, hống hách… Nhưng Đường Văn cảm nhận được, thiếu niên chỉ đang giả vờ mà thôi.
Con cáo gian xảo không cần ngụy trang, bởi bản chất nó vốn dĩ là cáo.
Con thỏ dù cho đeo trăm lớp mặt nạ, thủy chung vẫn mãi là cục bông gòn.
Như nghĩ tới gì thú vị, Đường Văn mỉm cười: “Một cục bông biết xù lông.
”
Nụ cười tuấn nhã phi phàm, đáng tiếc Tư Đồ Vân Sơ không có cơ hội thấy được.
….
.
“Oáp…” Trương đại gia duỗi thẳng lưng, đôi mắt vẫn còn lờ đờ chưa tỉnh ngủ, lê tha lê thê đi đến hồ nước bên ngoài rửa mặt.
Từ nhỏ, Trương Thành Vũ đã không cha, không mẹ, không nhà, không họ hàng thân thích, chỉ là tên ăn mày trên phố Đông.
Cơ duyên tác hợp, ông gặp Tư Đồ Kiệt, đi theo đối phương học võ nghệ, xông pha chiến trường, không biết bao nhiêu lần xém mất cả mạng, có lẽ vì áy náy, người kia liền đem một biệt viện trong phủ tặng cho ông làm của riêng.
“Thật sảng khoái.
” Trương đại gia lắc đầu, đem nước trên tóc giũ khô, thong thả đi đến chuồng ngựa cách viện tử không xa.
Dám xây hẳn một chỗ cho tuấn mã ở ngay trong biệt viện của mình đủ để biết Trương đại gia sủng nó đến cỡ nào.
Cầm lấy bó cỏ khô đã chuẩn bị từ trước, Trương đại gia vui vẻ gọi lớn: “Tiểu Hồng.
”
“….
.
” Tĩnh lặng đến đáng sợ.
Trương đại gia nhíu mày kiếm, thông thường đều sẽ có tiếng ngựa kêu đáp lại, hôm nay sao lại… Phát hiện tình hình không ổn, ông lập tức xông vào kiểm tra, dây thừng vẫn nằm đó, còn ngựa quý của ông, biến đâu mất rồi?
Tiểu Hồng là con ngựa hoang Trương Thành Vũ thuần phục được trên thảo nguyên, tính hung hãn, cũng không phải loại ngựa quý hiếm gì, nhưng nó lại thông minh hơn những con ngựa khác.
Nói vẻ vang là thuần phục được, trên thực tế, Tiểu Hồng chính là thấy Trương đại gia ngốc hướng nó hầu hạ ăn uống no say nên mới miễn cưỡng chấp nhận, chính chủ nhân còn chưa quá mười lần cưỡi được nó đâu, trừ một người…
“Xú tiểu tử, có giỏi đừng vác mặt về đây.
” Trương đại gia tức tối hét lớn, mặc kệ người được nhắc đến có nghe thấy hay không.
.