Vẫn là căn phòng chứa củi kia, mùi hôi thối gay mũi làm cho Tư Đồ Tuyết Nhã khó chịu cơ hồ hít thở không thông, móng tay đều bị nàng cáo cấu đến mài mòn, cánh cửa vẫn đóng chặt, cố gắng gào thét cũng chả ai muốn đếm xỉa tới.
Trong nháy mắt lại thay đổi một cảnh tượng khác, một thiếu nữ trước sau chỉ mới hai mươi tuổi đứng giữa hai người đàn ông, cô ta đã ngoại tình, bạn trai tức giận bỏ đi, thiếu nữ cố gắng đuổi theo, ánh sáng đèn xe tải chiếu đến, khuôn mặt cô ta bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Một tiếng “rầm”, Trương Tiểu Ái như bị sét đánh, gương mặt trong gương là một cô nương tầm mười tuổi, khuôn mặt trái xoan rất đẹp, nàng cực thích dáng vẻ hiên tại, bỗng khuôn mặt trong gương xuất hiện vết chém ngày càng nhiều, nhiều đến, toàn bộ khuôn mặt đều be bét máu tươi….
.
“A!” Tư Đồ Tuyết Nhã mở choàng mắt quát to một tiếng, thị nữ ở một bên hầu hạ liền bị dọa đến chén thuốc trong tay thiếu chút nữa đánh rơi xuống đất.
“Tiểu thư, người tỉnh!” Thị nữ vui mừng đến phát khóc, nhanh chóng buông chén thuốc muốn đỡ Tư Đồ Tuyết Nhã dậy, đột nhiên người nọ bỗng phát rồ cầm gối ném vào người nàng.
Tư Đồ Tuyết Nhã phát điên rồi, liên tục vò đầu bứt tai: “Tiện nhân đó muốn giết ta!”
Không, không, ta không muốn chết!
Thị nữ cúi đầu mừng thầm, khi ngẩng đầu nước mắt đã nhòe cả mặt: “Tiểu thư đừng lo, đại nhân đã đồng ý yêu cầu của đại thiếu gia rồi, người sẽ không làm khó tiểu thư nữa đâu.
“
“Yêu cầu gì?” Tư Đồ Tuyết Nhã chấn kinh, trong thời gian nàng bị nhốt, rốt cục tên cận vệ kia sống chết ra sao? Tại sao tiện nhân lại chịu buông tha cho nàng?
Thị nữ nghẹn ngào: “Thiếu gia muốn đem tiểu thư gả ra ngoài, đại nhân chấp nhận rồi ạ.
“
“!.
.
” Gả ra ngoài, Tư Đồ Tuyết Nhã không dám tin, nếu phải gả cho một lão nông phu hay một tên mặt lợn, chẳng phải giết nàng sao: “Thay đồ cho ta, ta phải đi tìm Đại hoàng tử.
“
“Vâng ạ.
” Thị nữ bước đến cửa sổ, vươn tay khép cửa, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho người bên ngoài.
Nhận được chỉ thị, Trương đại gia và Tiểu Hoa gật gật đầu, trong lòng thay Tư Đồ Tuyết Nhã cầu phúc, ai kêu nàng ta dám chọc giận “vảy ngược” của người kia chứ!
*****
Nguyệt Hoa lầu – đệ nhất khách điếm lớn nhất kinh thành, tại nhã gian thứ nhất bên phải lầu hai, Tư Đồ Tuyết Nhã trang điểm lộng lẫy ngồi trong phòng khẩn trương chờ đợi một người.
Cửa phòng được mở ra, nam nhân anh tuấn luôn mặc áo choàng lông, nàng vẫn nhớ như in độ ấm người này mang lại vào tối hôm đó: “Điện hạ, ta rất nhớ ngài!
Nữ nhân ngay tức khắc nhào vào lòng mình, Cao Thiên Ca bất đắc dĩ giữ lấy vai nàng, thăm dò hỏi: “Ngày đó tên cận vệ kia bị trúng độc, đã cứu được?”
“Ta không biết.
” Tư Đồ Tuyết Nhã lắc đầu: “Sau ngày hôm đó, ta đều bị tiện nhân kia nhốt trong nhà củi, vừa được thả ra đã nghe tin hắn muốn gả ta đi, điện hạ, ta không muốn gả cho ai khác ngoài ngài!”
Trong mắt nàng đều là tình ý dạt dào, Cao Thiên Ca lại cảm thấy như có lửa trong tâm, giơ tay đẩy nữ nhân ngã sõng soài ra sàn: “Khốn kiếp, có bẫy.
“
Tư Đồ Tuyết Nhã bị đẩy ngã, lập tức điên cuồng giữ chặt chân hắn: “Điện hạ, ngài phải lấy ta, nhất định phải lấy ta.
“
Tiện nhân ngu xuẩn này, Cao Thiên Ca nghiến răng.
Trong không khí xuất hiện một mùi khác hẳn với trầm hương thường dùng, Cao Thiên Ca nhíu mày, quả nhiên….
.
“Điện hạ, ta sao cảm thấy có chút nóng!” Tư Đồ Tuyết Nhã kéo kéo cổ áo, thật nóng, dù là mùa hè cũng không thể nóng như vậy chứ!
Nhìn cần cổ nữ nhân phiếm hồng, ánh mắt Cao Thiên Ca đục ngầu, hơi thở cũng dồn dập, tại sao gương mặt của người kia lại hiện lên trước mắt hắn, Tư Đồ Tuyết Nhã nhìn biểu hiện nam nhân, thật sự là trúng xuân dược, ông trời cũng giúp nàng a, chỉ cần họ gạo nấu thành cơm, hắn dù không muốn cũng phải cưới nàng.
Từ từ trút bỏ quần áo xuống sàn, Tư Đồ Tuyết Nhã cầm tay nam nhân đặt lên ngực mình, vì tác dụng của thuốc cả người nàng như quét lên một lớp phấn hồng gợi cảm, nỉ non gọi: “Điện hạ!”
Cao Thiên Ca cứ nghĩ Tư Đồ Vân Sơ biết sự tình ngày đó đã bị hắn phát hiện, dám chắc hắn sẽ tới gặp Tư Đồ Tuyết Nhã để dò la tin tức, nên muốn lên kế hoạch tính kế mình.
Nhưng hiện tại, nhìn bộ dạng này của nữ nhân, không lẽ chính ả là người lên kế hoạch….
.
“Là ngươi tự tìm đường chết!” Chóp mũi truyền đến hương vị tươi mát của nữ nhân, tay không tự chủ ôm chặt thắt lưng nàng, môi nóng rực ở trên môi nàng giày xéo.
“Điện hạ!” Tư Đồ Tuyết Nhã cũng gắt gao ôm Cao Thiên Ca, đem mặt vùi vào bờ ngực dày rộng của hắn, thanh âm run run nói: “Điện hạ, để cho Nhã Nhi hầu hạ người.
“
“Ừm!” Cao Thiên Ca ôm chặt Tư Đồ Tuyết Nhã, bị nàng chủ động cọ cọ như vậy, dục hỏa rốt cuộc không thể khống chế, một phen ôm lấy nàng vội vàng hướng trên giường đi đến….
.
Trên mái nhà, Đường Văn bất đắc dĩ kéo Tư Đồ Vân Sơ ngồi ngay ngắn lại, đem sáo trúc thu hồi, chỉ thổi mê dược vào phòng mà miệng cũng đỏ lên hết, làm chuyện ác còn sợ người khác không biết.
Đem viên gạch ngói trả về chỗ cũ, Tư Đồ Vân Sơ cười gian tà, hợp nhau đến vậy thì hai ngươi về chung nhà luôn đi.
Giữa lúc hai người trong phòng nhiệt huyết dâng trào, bất thình lình, cửa phòng bị lực từ bên ngoài đá văng, Tư Đồ tướng quân sát khí đằng đằng nhìn ái nữ cùng nam nhân lõa thể, nơi tư mật giao cùng một chỗ: “Nghiệt súc!”
Trương đại gia ra hiệu cho hai người phía trên, Đường Văn ôm Tư Đồ Vân Sơ nhảy xuống, hắn thất tha thất thểu chạy tới, vừa nhìn thấy viên cảnh trong phòng đã vội lớn tiếng: “Nghe nói Nhị muội vừa tỉnh giấc đã chạy ra khỏi phủ, nguyên lai là đi tìm Đại Hoàng tử tâm sự a!”
Trương đại gia thật sự bái phục tài năng “vừa ăn cướp, vừa la làng” của Tư Đồ Vân Sơ, diễn đến xuất thần luôn!.