Nói về biểu hiện thất thường của Tư Đồ thiếu gia, ngoài Tư Đồ tướng quân, Tư Đồ tiểu thư, hiển nhiên nhiều thêm một tam hoàng tử.
Cao Thiên Lãng nghe qua Tư Đồ Vân Sơ từ nhỏ đã nho nhã lễ độ, đối với thế tục hầu như không quá tường tận, vốn muốn kết thân, hiện tại xem ra phải thay đổi chiến lược.
Sự xuất hiện của Cao Thiên Lãng ít nhiều khiến Tư Đồ Vân Sơ kiên kỵ, nam nhân này không hề sạch sẽ như dáng vẻ bên ngoài, kiếp trước người này yêu Tư Đồ Tuyết Nhã điên dại, thế nhưng, giữa một hoàng tử không được sủng, một thái tử sắp sửa lên ngôi, ngay cả tên ngốc cũng biết sẽ chọn ai.
Cao Cơ quốc năm ba mươi ba, Cao Hoàng qua đời, Thái tử lên ngôi, Tam hoàng tử không phục, bí mật qua lại với Lâm Sư quốc, bán đứng nước nhà, kết cục không phải nói, róc da lọc xương, treo thành thị chúng, thảm không thể thảm hơn.
“Tư Đồ thiếu gia, ta có lễ vật muốn tặng cho ngươi.” Cao Thiên Lãng khẽ cười, từ trong vạt áo lấy ra một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền hình phật bà làm bằng lưu ly màu hổ phách, kết hợp dây tơ đỏ màu sẫm, thật sự rất đẹp.
Khóe miệng Tư Đồ Vân Sơ hơi giật giật, thời buổi này mấy vị trong cung đều thịnh hành mốt tặng dây chuyền đắt tiền sao? Tuy vậy, hắn vẫn thật tâm nhận lấy, cúi đầu trả lễ: “Đa tạ tam hoàng tử.”
Đạt thành mục đích, Cao Thiên Lãng cũng không nén lại lâu, lễ đã tặng, hắn cũng nên hồi cung, trước khi đi không quên lưu luyến bỏ lại một câu: “Ta thật thích làm bằng hữu với ngươi, thỉnh thoảng sẽ ghé qua.”
“…..” Tư Đồ Vân Sơ ngoài mặt vui vẻ đáp ứng, bên trong đã lạnh hết cả người.
Sinh thần năm mười bốn tuổi trôi qua êm ả, Tư Đồ Vân Sơ nhận được rất nhiều quà tặng, phụ thân cũng cấp hắn một cây đàn thập lục, hiểu hắn nhất đúng là chỉ có cha và… người kia.
…..
Thủy Trúc viên.
“Tiểu thư, người thật khéo tay, Đại công tử chắc chắn sẽ rất thích.” Nô tỳ thân cạnh bên người Tam tiểu thư nhìn túi thơm màu đỏ, hí hửng nói, chủ tử nàng đã mất ba ngày ba đêm mới thêu xong một đôi uyên ương, dụng tâm thật không nhỏ.
“Ta cũng mong ca ca sẽ thích.” Nữ hài nhi mặc sam y màu vàng nhạt, gương mặt phấn hồng như viên ngọc được mài nhẵn, khuôn trăn đầy đặn mang theo nụ cười tươi tắn, nàng vươn hai tay, cầm món quà giơ lên cao mà ngắm nghía lại thêm lần nữa.
Thân là thứ nữ của Tư Đồ tướng quân, tuy không phải con của chính thê, ít nhiều đãi ngộ vẫn rất tốt, dù mẫu thân chỉ là một cái thông phòng không địa vị.
Tư Đồ Nhã Y nhìn sắc trời, tính nhẩm thời gian, ca ca chắc cũng sắp về rồi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, đóa hoa mềm mại rũ xuống, từng cánh hoa phiêu tán hồng trần.
Tư Đồ Vân Sơ rẽ vào viện tử, cách con đường lát đá trải đầy cánh hoa, trên bậc thềm trước cửa phòng hắn, một thân ảnh đang thu mình gục đầu vào gối mà ngủ quên.
Nô tỳ Tiểu Hoa thấy công tử trở lại, lập tức muốn gọi tiểu thư dậy, lại thấy công tử ra hiệu nàng im lặng.
“…..” Muốn nói gì đó, rốt cuộc, Tư Đồ Vân Sơ vẫn là thở dài, vươn tay giúp muội muội vén lọn tóc mai ra sau gáy.
So với Tư Đồ Tuyết Nhã một bụng trù tính, Tư Đồ Vân Sơ dĩ nhiên thích nữ tử như Tư Đồ Nhã Y hơn, chỉ trách kiếp trước quá ngu ngốc, đối với nàng thực lãnh đạm.
Vị muội muội này năm mười sáu tuổi, bị ép gả cho thứ tử nhà thừa tướng, chuyện cũng chả tới mức nào, cho đến khi… Hắn phát hiện đó là một kẻ điên, lần nữa nghe tin, nàng chỉ còn, một xác hai mạng.
Đời này Tư Đồ Vân Sơ không cho phép bi kịch lần nữa lập lại.
“Ưm…” Tư Đồ Nhã Y phát giác có người vừa chạm vào mình, nàng chậm rãi mở mắt, đập vào là một gương mặt xinh đẹp vô cùng: “Ca ca!”
“Sao lại không vào trong? Bên ngoài rất lạnh, dễ nhiễm phong hàn.” Tư Đồ Vân Sơ bật cười, ân cần nhắc nhở nàng một câu.
Nhận ra trong lời nói của ca ca mang hàm ý lo lắng cho mình, Tư Đồ Nhã Y vui sướng không thôi, nàng lấy túi thơm đã giấu trong tay áo từ trước tặng cho Tư Đồ Vân Sơ, thấy ca ca không nói lời nào, đáy lòng hơi thấp thỏm không yên, nàng ngượng ngùng: “Đây… đây là món quà muội tự tay làm, ca ca, ca đừng ghét bỏ nha.”
Tư Đồ Vân Sơ cầm tay muội muội, thấy đầu ngón tay bị kim đâm chảy máu vài lỗ, nhất thời đau lòng, vừa vuốt ve vừa trả lời: “Ta rất thích.”
Như nhớ tới một chuyện, Tư Đồ Vân Sơ lại hỏi: “Sao muội không đến dự tiệc sinh thần của ca ca, lại tự mình đợi ở đây?”
Câu hỏi đột ngột của ca ca khiến Tư Đồ Nhã Y chợt im bặt, nàng cũng muốn, chỉ tiếc, mẹ nàng so với thiếp thất đã thấp, so với nô tỳ càng không bằng, vừa ra đời, nàng đã bị ném cho nhũ mẫu nuôi dưỡng, ngay cả dáng vẻ mẫu thân như thế nào, cũng chả biết.
Tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt nàng cũng chỉ cười mà đáp: “Muội thích ngồi chờ ca ca hơn.”.