Trọng Sinh Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ! - Chương 19: Cung yến!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Trọng Sinh Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ!


Chương 19: Cung yến!


Nghe câu nói của nàng bỗng chốc toàn thân Liễu An Lam run rẩy cả người vô lực ngã vào lòng Thần Vu Phong. Khuôn Đáng thương nói.

“Ta, thật sự ta chỉ muốn đi vào đó mà thôi, và lại điều ta nói là sự thật..”

Nhị công chúa Thần Dung Mẫn Tâm liếc nàng ta một cái, cười khẩy một tiếng rồi thẳng thắn nói.

“Hồ ly tinh mãi vẫn là hồ ly tinh, dù ngươi có đội bao nhiêu lớp áo thì người ta cũng sẽ không chấp nhận”

Thần Vu Phong tức giận, nữ nhân bây giờ gan cũng thật to rồi. Dám đứng trước mặt hắn mả ức hiếp Lam Nhi. Người ta nói “đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ”, những người này đúng là không coi hắn ra gì.

Song Phi Yến nhìn Thần Dung Mẫn Tâm. Vị công chúa này đang nhỏ tuổi mà đã biết được người xấu người tốt. Đã suy xét được Liễu An Lam chắc hẳn người này cũng không đơn giản. Trong lòng cảm thán. Để sống sót tốt trong hoàng gia thì tất nhiên phải đủ mạnh mẽ. Đứa bé này muốn tạo cho mình một vỏ bọc và mất đi tuổi thơ, biến chính mình thành một con người mới về tính cách lẫn tâm hồn. Thật sự là rất đáng thương.

Song Phi Yến nhàn nhã cất giọng giống như chuyện này không liên quan đến nàng:

“Nhị Công chúa ngiời nói như vậy cũng không phải, hồ ly tinh đẹp như thiên tiên sao lại so sánh với Liễu Gia nhị tiểu thư quốc sắc thiên hương như vậy, hay là chuyện này để người của ta xử lí đi có được hay không?”

Thần Du Mẫn Tâm nhìn qua khuôn mặt đáng thương của Liễu An Lam rồi nhíu chặt lông mi.

“Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta tạm bỏ qua, nhưng…”

Nói đến đây, Thần Dung Mẫn Tâm nhìn qua Cẩm Băng, đôi mắt lạnh như băng nhìn nàng làm Cẩm Băng run lên một cái.

“Nếu như ngươi để cho Liễu An Lam đặt chân vào hoặc ngươi không đem được món đồ tốt đẹp nào ra cho bản cung thì ngươi chính là người chịu trách nhiệm, hậu quả chắc ngươi cũng biết”

Người ta đồn rằng Nhị Công chữ tính tình khó chịu. Miệng lưỡi sắc bén, lấy việc hành hạ người khác làm thú vui. Cẩm Băng biết điều đó. Bàn tay dấu dưới tay áo nắm thật chặt. Nàng phải vượt qya, chủ nhân đã giao cho nàng nhị công chúa đã tin tưởng nàng..nàng nhất định phải làm được.

Liễu An Lam bàng hoàng nghe thấy. Vội lắc đầy nức nở trong lòng Thần Vu Phong. Tại sao lại có sự bất công như vậy. Rốt cuộc nàng đã làm cái gì, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Song Phi Yến. Đều là tại nàng ta, nếu nàng ta không xuất hiện thì nàng sẽ không mất đi mọi thứ như thế này. Con tiện tì Cẩm Băng giám phản bội nàng, nàng nhất quyết không tha.

Thần Vu Phong ôm chặt thân hình nhỏ bé của nàng. Giọng nói nghiêm khắc vang lên.

“Các đừng có quá đáng”

Quá đáng! Chúng ta đã làm gì quá đáng hả? Song Phi Yến thật sự muốn cười. Bảo vệ thì cứ bảo vệ….nàng cũng không so đo.

Như cố ý không nghe thấy lời của Thần Vu Phong. Mỉm cười cúi đầu đưa tay ra hướng lên tầng cung kính mời.

“Nhị công chúa mời”

Thần Dung Mẫn Tâm ít khi có thiện cảm với người khác nhưng lại có cái nhìn tốt về nàng. Cũng cười nhẹ một tiếng rồi đi lên tầng.

Cẩm Băng tất cả đều nhờ vào ngươi rồi.

__________________________________

Song Phi Yến và Thần Dung Mẫn Tâm ngồi đối diện nhau cạnh cửa sổ. Hai mỹ nhân ngồi thưởng trà không ai lên tiếng.

Bỗng dưng Thần Dung Mẫn Tâm đặt nhẹ tách trà xuống nhìn qua nàng.

“Ngươi không lo lắng?”

Song Phi Yến vừa uống trà vừa đáp lại.

“Có chuyện gì phải lo lắng cơ chứ?”

Nhìn thái độ nhàn nhã không quan tâm đến thế sự của nàng. Thần Dung Mẫn Tâm cũng không tức giận. Mà ngược lại còn thấy hứng thú. Người đầu tiên không nịnh hót nàng. Không quan tâm nàng là ai mà chỉ ngồi uống trà với nàng như hai người tỷ muội, tốt bụng nhắc nhở:

“Ngươi cũng đừng tin tưởng vào hạ nhân của ngươi quá, chó đôi lúc cũng cắn chủ “

Song Phi Yến cười nhẹ ra tiếng. Đôi môi mấp máy từng chữ chậm rãi nói:

“Nhân sinh khó đoán, “tin tưởng” là từ giết người đau đớn nhất. Nó đâm từng nhát từng nhát một hành hạ mình đến chết. Vậy nên đừng nói với ta hai chữ “tin tưởng ” làm gì. Ta sẽ giết chết nó ngay khi nó mới xuất hiện.”

Những từ ngữ đầy sát ý như vậy lại được phát ra từ trong miệng của một cô nương nhỏ. Thần Dung Mẫn Tâm bỗng dừng uống trà ánh mắt chăm chú nhìn nàng. Đã bao lâu rồi nàng chưa nghe được một lời nói chân thật như vậy. Đinh là hai từ “Tin tưởng” đối với cô chưa bao giờ xuất hiện. Từ nhỏ sống trong cung phải xem bao nhiêu là người đẫm máu. Hãm hại lẫn nhau cũng đã từng, những thủ đoạn độc ác cũng có. Muốn bỏ vệ mình chỉ còn cách tạo cho mình vỏ bọc. Những lời nói của Song Phi Yến như những lời nói tận sâu trái tim nàng. Đôi mắt bỗng chốc hồng lên.

Song Phi Yến nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tiểu hài tử kia. Đôi mắt rưng rưng ngây thơ vốn có của một đứa bé mười hai mười ba tuổi. Hài lòng gật đầu nói tiếp:

“Sau này có chuyện cứ đến tìm ta song ta cũng không giúp người miễn phí”

“Có thể sao?”

Song Phi Yến gật đầu không nói gì hơn nữa. Nàng không thích tiếp xúc với ngươi lạ nhưng nàng lại có chuyện muốn nhờ vả Thần Dung Mẫn Tâm.

“Xem kịch xong rồi thì ra mặt đu”

Chiếc rèm ngăn cách được kéo xuống. Đối điện với bàn của nàng chính là bạn của Thượng Quan Trọng Liên và Thần Du Lãng.

Song Phi Yến lạnh lùng mở lời trước:

“Nhị hoàng tử đã lâu không gặp” Thần Du Lãng từ thuơ nhỏ đã có nhiều lần chơi với quận chúa đến khi quận chúa thay đổi tính cách và trở nên ngỗ nghịch thì không thấy tăm hơi của hắn đâu.

“Ha hả, đã lâu” Thần Du Lãng cười đến Phong hoa tuyết nguyểt.

Hắn biết câu nói trên có hàm ý như thế nào. lỗi cũng một phần là do hắn nhưng cũng không thể trách hắn. vị quận chúa này đã khác xa lúc trước. không phải khác theo chiều hướng ngược lại mà là khác theo chiều hướng tăng dần. lúc trước là tiểu ma đầu còn bây giờ là đại ma đầu. nhưng đại ma đầu lúc này lại gây hứng thú cho hắn. không cần biết là cố tình hay cố ý. hắn chỉ biết Song Phi Yến của hiện tại đang gây cho hắn sự hứng thú không nhỏ.

Thượng Quan Trọng Liên vẫn nhàn nhã uống trà. Giống như là người xa lạ không liên quan đến sự việc này. Thần Dung Mẫn Tâm nhìn nhị ca của mình. Cũng không khách khí, chỉ bĩu môi nói:” Nhị hoàng tử Đại Hiên vương triều đi nghe lén người khác nói chuyện. Thật làm muội mất mặt thay”

Nhị công chúa nói một câu chửi gai người. Thượng Quan Trọng Liên cũng cảm thấy nhột nhột.

Song Phi Yến chỉ tiện thể mời người. Cũng không có ý gì khác, chỉ tập trung vào nói chuyện với Thần Dung Mẫn Tâm:”Nếu ta có thể giúp thì ra sẽ cố hết sức. Chỉ nhờ công chúa trong buổi cung yến sẽ ra mặt giúp ra một phen thôi”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN