Trọng Sinh Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ! - Chương 24: Ngươi lấy hoa còn ta lấy ngươi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Trọng Sinh Nữ Nhân Gia Khuynh Thế Thiên Hạ!


Chương 24: Ngươi lấy hoa còn ta lấy ngươi!


Khi vừa nói xong, mọi người ồ ạt vô tay chúc phúc, trên khuôn mặt của Liễu An Lam cũng hiện sự vui mừng đến tận cùng, nhưng mà với lời từ chối ban nãy của Thần Vu Phong làm nàng ấm ức một phen, nàng bỗng nhiên Song Phi Yến vẫn thấy nàng thản nhiên ngồi chơi với Tiểu Mặc khiến trong lòng  nàng nảy sinh khó hiểu?

Nếu như thep suy nghĩ của nàng thì Song Phi Yến giờ đang ấm ức đi??

“Thần đa tạ” – Thần Vu Phong lên tiếng rồi chắp tay cùng Liễu An Lam lui xuống dưới, ánh mắt không nhìn phía bên Song Phi Yến một lần, nhiều người cứ nghĩ tam vương gia đã ghét quận chúa, nhưng thật ra mọi chuyện chỉ đơn giản như những gì họ đang nhìn thấy ư?

Song Phi Yến bỗng dưng gọi Hạ Nhi đến bảo: “ Đi bảo Thanh Liêm trở về”

“Tuân” vừa nghe chỉ xong bóng dáng Hạ Nhi len lỏi qua dòng người rồi hướng ra ngoài cửa cung.

Khi tham dự buổi lễ có rất nhiều người đến, cũng có nhiều tiết mục dạo đàu, nhưng chỉ có Liễu An Lam tự mình biểu diễn rồi tự mình gây sự chú ý đến nơi này, khi hoàn thành chuyện rồi thì không khí cũng im ắng hẳn, cũng chẳng có ai có gan dể lọt vào mắt xanh của đại công chúa nữa.

Thất Thất thở dài, khuô mặt sau lớp mặt nạ dần trở nên ưu sầu: “Hết thú vị rồi, kết thúc ở đây đi”

Đúng vậy, hôm nay là yến tiệc của nàng thì tất nhiên phải để nàng quyết định.

“Tâu đại công chúa, có Liễu  Thương Trượng cầu kiến”

Một người lính bên ngoài chạy vào quỳ xuống báo cáo. Liễu Thương Truongj là phụ thân của Liễu An Lam, khôn biết vì sao giờ ông ta mới xuất hiện.. Gio trong này nhiều người như vạy, vắng mặt ai chắc cũng không biết đi..

“Cho vào”- Thất Thất lười nhác vẫy tay.

Bóng dáng già nua cuat Liễu Thương Trượng đi vào trong, một người phụ thân già đã đứng tuôir, khuôn mặt hồ ly nhưng ở tuổi trung niên, đây cũng được xem là một khuôn mặt thập phân hoàn hảo. Liễu Tiệp Dư dù không khuynh sắc nhưng được hưởng một phần vẻ đẹp của ông nên cũng được xem là xinh đẹp. Nhưng thật đáng tiếc, cũng là con gái nhưng ông lại góp phần hại con gái của chính mình? Không phải sao?

“Muôn tâu thánh thượng, xin thứ lỗi vì thần đã đến chậm trễ” – ông quỳ xuống đầu tiên là tạ lỗi với thánh thượng vì sự có mặt cuẩ mình nhưng. Hoạng đế cũng nhìn ổng rồi gật đầu nói.

“Không cần đa lễ” – Hoàng thượng dè chừng nhất là hai gia tộc đó là Liễu gia và Thượng Quan Trọng Liên quan gia, vì nó chiếm chủ yếu một nửa nền kinh tế của Đại Hiên, nếu như một trong hai có xích mích gì đấy thì kinh tế sẽ đi xuống. Mà hiện tại ông dành cả đời mới có thể xây dựng nên một đất nước như thế này cũng nhờ tiền bạc của hai gia tộc đó, nếu như muốn tách ra và làm chủ một nền kinh tế thì rất là khó khăn, Nên ông đang xem xét trong những đứa con của ông có ai có thể nhìn nhận và xoay chuyển được thế cục. Nhưng đó là chuyện tương lai, hiện tại ông vẫn phải nể mặt một phần với người đàn ông trước mắt này.

“Muôn tâu, thần biết tin đại công chúa trở về, thần lặn lội đường xa để đi tìm câu trúc tuyết ngàn năm có một, thần nghĩ chỉ có nó mới có khí chất phù hợp với đại công chúa, chút quà mọn này mong ngài nhận cho”

Ông vừa nói xong những người xung quanh cây vào, hiện tại nó được bọc vơi một tầng  vải màu đỏ nên không ai biết bên trong cây trúc tuyết là như thế nào.

Chút quà mọn này đúng là cũng quá là lớn đi. ở đây ai cũng tặng nàng điệu múa, câu thơ, vàng, bạc, nhưng lại kh có ai tặng hoa. Đấy mới là vấn đề nổi bật, nữ nhi thì được ban làm tam vương phi, phụ thân thì có được sự chú ý, vừa giàu có vừa có mối liên hệ chặt chẽ với hoàng tộc, Liễu gia năm nay bội thu rồi.

“Ta rất thích món quà của ngươi” – Giongj đại công chúa nhẹ nhàng, người ta có thể nghe ra là sự yêu thích tột cùng trong đó, nàng vui thì không khí cũng vui vẻ hẳn lên. Nhưng Song Phi Yến  nào đâu để đơ giản nhưa vậy. Nàng bỗng buông lỏng Tiểu Mặc ra rồi nói.

“Đại công chúa, Phi Yến vừa thấy liền thích bông hoa này, không biết đại công chúa có thể ban cho thần thiếp được không?” – một quận chúa ngỗ nghịch mở miệng ra muốn lấy là chuyện bình thường nhưng câu tiếp theo mà đại công chúa đáp mới làm mọi người không bình thường.

“Vậy ngươi lấy hoa, ta lấy ngươi, bỏ đi, đừng làm quận chúa nữa, có được không” – Thất Thất nàng chưa bao giờ chịu thiệt và giờ vẫn vậy.

“Đại công chúa, người nói như vậy là ý có gì? Rõ ràng là ta chỉ muốn cùng người thương thượng ấy vậy mà người dám nói như thế. Ta dù gì cũng là quận chúa do hoàng thượng đích thân sắc phong. Ngươi nói bỏ liền bỏ, như vậy cũng không hợp phép tắc đi” – Song Phi Yến cả gan đối đáp lại công chúa. Đôi mắt nàng sắc lạnh như muốn đâm thẳng vào người đứng trên. Nàng thật sự rất bực, vốn dĩ kế hoạch của nàng đã được thực hiện thuận lợi, bởi vì ngay từ đầu nàng đánh nhã ý lên người Liễu An Lam. Nhưng ai ngờ rốt cuộc nàng chỉ như một con ngốc đi vào tròng của người khác. Thành đôi cho Liễu An Lam và Thần Vu Phong cũng là chủ ý của nàng. Là nàng đang giúp Liễu An Lam hay là giúp Song Phi Yến nàng đây.

Tiểu Mặc ở trong lòng nàng run run cầm lấy tay nàng rồi bảo: ” Tỷ tỷ, tỷ đừng giận, nếu có chuyện gì Tiểu Mặc cũng sẽ ở cùng tỷ”

Một tiểu hài tử chưa biết chuyện đời cũng rõ được nếu như Song Phi Yến không có chức quận chúa thì sống dưới sự bao bọc cuat Mẫu Đình Như và Song Vương Nam cũng không đủ cho jangf an toàn. Song Phi Yến quá khứ và hiện tại có nhiều bao nhiêu người thù hận giờ nếu như làm như thế nàng sống ở đây đã khó mà trả thù còn khó hơn.

Tiểu Mặc thì chỉ nghĩ người không có tiền cũng không có quyền thì sẽ bị ức hiếp. Hắn sống một đời khốn khổ đủ rồi. Hắn tuyệt đối sẽ không cho những người khá làm nàng khốn khổ.

Đại công chúa nghe thế liền bật cười và nói tiếp. Hầu như trong suốt buổi tiệc nàng luôn luôn giữ nụ cười như vậy.

” Ta có nói sẽ hủy bỏ chức tước của người sao? Ta chỉ muốn thương lượng thôi. Ngươi có được thứ ngươi muốn còn ta có được thứ ta muốn. Thứ ngươi muốn không ảnh hưởng gì đến ta và thứ ta muốn cũng không ảnh hưởng gì đến ngươi. Có được hay không?”

Âm cuối cùng có được hay không? Đó như là một lời kết thúc câu cũng là một câu hỏi làm dịu đi suy nghĩ của nàng lúc này.

Song Phi Yến vẫn lạnh lùng nói:” Điều ngươi muốn là gì?”

Mọi người hít một hơi thật sau để lắng nghe câu trả lời từ đại công chúa. Những người như Liễu An Lam và những người ghét nàng đều mong rằng đại công chúa tước đi của nàng một cái gì đấy mà nàng yêu thích nhất để làm nàng đau khổ.

Những người khác lại âm thầm hi vọng rằng đó chỉ là một cuộc trao đổi nhẹ bằng không với thế lực của Song Vương Nam và Triều đình thì sẽ gây nội chiến một thời gian. Với lại hai người đều là nữ nhân được hoàng gia cưng chiều nhất. Lần đầu như thế này cũng là chuyện khó khó trong lịch sử Đại Hiên.

Mẫu Đình Như thân là Mẫu thân. Thấy cob gái mình chịu uất ức không thể không đứng nhìn. Nhưng Song Vương Nam cứ giữ tay bà lắc đầu bảo không nên nói. Nhưng lần này nàng quyết định lên tiếng. Nếu nàng không phát uy thì người ta sẽ nghĩ Phi Yến nhà mình là con mèo nhỏ.

Đại Công Chúa kịp nói tiếp:” Bản cung mấy ngày này không thích thân cận ai, một bóng dáng nô tỳ cũng không có. Ở một mình thật sự rất cô đơn. Không biết Quận chúa có hứng thú vào ở với ta một tháng được không?”

“Không được, tỷ tỷ phải ở với Tiểu Mặc. Ta không cho ai được động đến tỷ tỷ” – Tiểu Mặc từ trong lồng ngực nàng nhảy ra. Đưa tay chắn trước Song Phi Yến. Dù thân hình nhỏ nhỏ nhưng nàng cảm thấy thật sự rất đáng yêu. Nhiều người giờ mới để ý đến Tiểu Mặc. Vị hoàng tử này ngoài sự đáng yêu và ngoan ngoãn ra thì không có gì nổi bật. Nhưng đây hắn lại đứng ra để bảo vệ Song Phi Yến thì điều này quả thật đáng suy nghĩ.

Hoàng Đế cũng nhìn đứa con trai của mình. Hôm nay đúng là một ngày để mở mang tầm mắt. Có thể cho ông biết rõ thêm về những đứa con của ông. Bản chất thật của chúng nó là như thế nào.

“Hm… ngươi là ai?”

“Ta…ta…” Tiểu Mặc ấp úng không biết trả lời thế nào. Hắn cũng không thể nói là hắn là Thập Tam hoàng tử. Bởi vì bản thân hắn hắn cũng không thích danh hiệu này nên hắn chưa bao giờ dùng để nói chuyện hay uy hiếp người khác.

Bỗng ngư trong đầu hắn lóe sáng. Tiểu Mặc bỗng dưng lên tiếng: “Ta là đệ đệ của nàng. Dù muốn mang nàng đi cũng phải hỏi ý kiến của ta”

Đại công chúa bỗng nhiên cười ha hả nói:” Vậy nếu như ta hỏi ý kiến người, ngươi có cho ta đem nàng đi không?”

“Không thể” z Tiểu Mặc kiên định đáp ngay lập tức.

Công chúa phất cái quạt ngạo nghễ trả lời:” Vậy thì ta cần hỏi ý kiến ngươi làm gì? Hửm?”

Đúng vậy. Nàng vốn dĩ không cần hỏi ý kiến ai hết. Cho cũng vậy mà không cho cũng vậy. Nàng cũng sẽ cướp đi những thứ nàng thích.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN