Trọng Sinh Sủng Phi
Chương 43: Lấy nhũ danh
Editor: Linh
Thái tử phi có thai Phùng Liên Dung không thể so, Phùng Liên Dung có thai, chỉ Thái tử, Thái tử phi đến xem nàng, cái khác thì không cần mong đợi. Nhưng lần này không giống vậy, Hoàng thái hậu, Hoàng hậu đều tự mình đến nội điện.
Đó là con trai trưởng, đến cùng vẫn không giống.
Hoàng thái hậu cao hứng ngàn dặn vạn dặn: “Ngươi có thai, giờ nhất định phải chú ý đấy.”
Thái tử phi đỏ mắt nghe.
Nàng ta biết tin mình có thai, ban đầu còn không dám tin, đã sớm hết hi vọng, kết quả lại là thạt, khi đó liền khóc một hồi, đáy lòng tràn đầy đều là hạnh phúc.
Hóa ra nàng cũng có thể làm nương!
“Tôn nhi tức biết, sẽ dưỡng thai tốt.” Thái tử phi vẻ mặt ôn hòa vuốt bụng.
Hoàng hậu thấy động tác của nàng, cười nói: “Mẫu hậu thấy ngươi vì chuyện này mà tốn hết tâm tư, cuối cùng như nguyện, có thể thấy được ngươi vẫn có phúc khí. Ta đã sai người đi báo cho nhà ngươi rồi, mời thông gia vào cung. Nếu ngươi thích, mời mẫu thân ngươi ở lại đây một thời gian, cũng là có thể.”
Thái tử phi vội nói cám ơn.
Thái tử đến đây, cũng quan tâm một phen, kêu nàng nghỉ ngơi nhiều hơn, có thể không quản thì không cần quản.
Thật ra bản thân Thái tử phi cũng nghĩ vậy, hiện giờ đứa nhỏ là lớn nhất, cho nên gọi quý nhân lập quy củ gì đó, nàng ta căn bản không thèm để ý.
Hiện giờ nàng ta một lòng nghĩ muốn dưỡng thai, sau đó thuận lợi sinh đứa nhỏ ra.
Có điều nàng ta vẫn rất quan tâm giới tính của đứa nhỏ, khi tất cả mọi người về rồi, liền vội vã hỏi Lý ma ma: “Vừa rồi Chu thái y có nói với Hoàng tổ mẫu là nam hay nữ không?”
Chu thái y đến bắt mạch, nói tạm thời nhìn không ra.
Thái tử phi không tin, khi Phùng Liên Dung có thai, Chu thái y lại nhìn ra, còn bẩm báo với Hoàng thái hậu, cho nên mới có ý đem đứa nhỏ này cho nàng ta nuôi.
Thế nào đến chỗ nàng ta lại không được, nàng ta không tin, kêu Lý ma ma tìm cách nghe ngóng một chút.
Lý ma ma nói: “Cũng không biết nữa, hình như là lần trước nương nương sảy thai, ảnh hưởng đến, không dễ phân biệt.”
Thật ra Lý ma ma nghe được một ít, Chu thái y nói mạch thai nhi của Thái tử phi có chút yếu, hắn khá lo lắng, nhưng chuyện này tự nhiên không thể nói với Thái tử phi, bằng không thái tử phi sẽ lo lắng. Có điều chuyện cũng không phải rất nghiêm trọng, chỉ cần chú ý hơn chút, hắn thường xuyên đến bắt mạch cho Thái tử phi, cẩn thận bảo vệ là được.
Thái tử phi không lấy được kết quả mình muốn biết, không quá thoải mái. [Càng ngày càng thấy TTP điên rồi, bó tay luôn, mình muốn con gái mà không được, đã nói yêu thương con thì con nào chả là con, lại còn muốn con trai, sợ PLD tranh mất.]
Lý ma ma khuyên nhủ: “Nương nương cũng không cần rối rắm là nam hay nữ, có một đứa này, về sau tự nhiên sẽ có đứa nữa, đứa nhỏ là càng nhiều càng tốt, thế nào cũng sẽ có nam hài.”
Thái tử phi thở dài: “Nếu đứa đầu là nam hài, không phải tốt hơn sao?”
Lý ma ma cười nói: “Cố gắng là được, chờ bụng to rồi, lại để Chu thái y nhìn xem.”
Thái tử phi ngẫm thấy cũng đúng.
Lý ma ma liền mang thực đơn đến cho nàng ta: “Hiện giờ ăn cái gì cũng không giống nhau, nương nương nhìn xem có muốn ăn gì không, nô tì đi nói với phòng ăn.”
Thái tử nhìn nhìn, còn thường xuyên hỏi Lý ma ma, chỉ chọn món ăn mà thôi cũng mất rất nhiều thời gian.
Mắt thấy thời gian từng ngày trôi qua, Hồ quý phi sốt ruột đến bắt đầu rụng tóc, hiện giờ tuy là Hoàng thượng tự mình chấp chính, nhưng Thái tử vẫn là Triệu Hữu Đường, không phải con trai bà ta, như vậy, mấy việc lúc trước làm có tác dụng gì đâu?
Hồ quý phi và Hoàng thượng rất thân thiết, nhìn ra được, thân thể ông ta càng ngày càng kém, nói khó nghe chút là, hai chân duỗi ra, Thái tử đăng cơ như thường.
Vậy bà ta và hai đứa con trai đều gặp nguy rồi.
Hồ quý phi cắn răng một cái, ngày hôm đó mời Hoàng Ứng Túc qua.
Hoàng Ứng Túc có thể ở trong cung trà trộn đến vị trí ngày hôm nay, tự nhiên là nhân tinh, không cần phải nói hắn cũng biết ý của Hồ quý phi, mà hắn cũng rõ một khi Thái tử đăng cơ, một đời vua một đời thần, chức thái giám chấp bút này của hắn tuyệt đối không thể làm tiếp nữa, có khi ngay cả mạng cũng không giữ được.
Dù sao Hoàng thượng đối đãi Thái tử thế nào, hắn xem ở trong mắt, lấy suy nghĩ của Hoàng Ứng Túc, có oán hận, có thù báo thù là chuyện bình thường.
Như vậy người bên cạnh Hoàng thượng, Thái tử sao có thể dung nạp được?
Cho nên không đợi Hồ quý phi nói, Hoàng Ứng Túc đã trình kế sách mà hắn sớm nghĩ tốt ra.
Hồ quý phi có chút giật mình: “Này có thuận lợi không?”
“Tiểu nhân cũng xem qua sách sử, xác nhận có thể được, chỉ cần có người có thể tin cậy.” Hoàng Ứng Túc nói, “Nói vậy ở trong cung, nương nương cũng không thiếu tâm phúc?”
Hồ quý phi trầm tư một lát, chậm rãi nói: “Cứ quyết định vậy đi.”
Hoàng Ứng Túc mỉm cười: “Vậy thì trong khoảng thời gian tới tiểu nhân sẽ không thể xuất hiện ở chỗ nương nương, nương nương xin bảo trọng, có gì muốn nói, nhờ người truyền lời.”
Hắn cáo từ rời đi.
Hồ quý phi nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt hiện ra vẻ hung ác.
Lưu Hành chân thấp chân cao đi tới, chuyện Thái tử bị thương, hắn bị què chân trong lúc khảo vấn, lúc này khuyên Hồ quý phi nói: “Nương nương vì sao phải mạo hiểm như vậy đây? Theo tiểu nhân thấy, Điện hạ là người độ lượng, tương lai kế tục ngôi vua, nhất định sẽ không quá làm khó nương nương và hai vị Hoàng tử…”
Còn chưa nói xong, Hồ quý phi đã quát: “Ngươi im miệng cho ta, ngươi cũng đã nói sẽ không quá làm khó, vậy cũng sẽ có làm khó! Tương lai con ta, không chừng sẽ bị sung quân đến biên cương, ta chết già trong lãnh cung thì có ý nghĩ gì?”
Lưu Hành không dám nói thêm.
Hồ quý phi nói: “Việc đã đến nước này, không phải hắn chết, chính là ta vong.” Bà ta dừng một chút, cười lạnh nói: “Không, phải là hắn vong mới đúng chứ!”
Lưu Hành mặt xám như tro tàn.
Hắn biết chủ tử này đã đi vào ngũ cụt, mười đầu trâu cũng không kéo lại được.
Hắn có năng lực làm gì đây?
Đã vào hè, ruồi muỗi dần ít, chính là thời tiết quá nóng, trong phòng hai chậu đựng đầy băng, lúc này Phùng Liên Dung đang tắm, trong nước thả thật nhiều cánh hoa, thơm ngào ngạt.
Hôm nay Thái tử muốn nàng thị tẩm, cách lần thị tẩm trước, nàng đã không tính ra được là bao lâu, chỉ cảm thấy sốt ruột khó nén.
Phùng Liên Dung tắm xong liền vội vàng mặc quần áo.
Chung ma ma cũng rất cao hứng, đây là lần đầu tiên chủ tử thị tẩm sau khi sinh đứa nhỏ xong, vừa rồi bà và mấy người Bảo Lan chọn quần áo, chọn một hồi lâu.
Hiện giờ nhìn thảnh quả vẫn thấy rất vừa lòng.
Phùng Liên Dung cũng trái phải soi gường, cười đến như hoa.
Nàng đã gầy đi không ít, có 8 phần bộ dáng của trước kia, cuối cùng cũng có thể nhìn, nàng quét mắt qua bàn trang điểm một lần, bản thân tìm được một cây trâm bạch ngọc cài lên đầu.
Chung ma ma cười nói: “Rất đẹp, đi thôi, đừng để Điện hạ chờ.”
Phùng Liên Dung dừng bước chân, hỏi: “ma ma, có thể mang con đi không?”
“Đi cái gì chứ!” Chung ma ma trách mắng, “Điện hạ muốn nhìn đứa nhỏ lúc nào mà không được, ngài mang theo đứa nhỏ đi thì hầu hạ kiểu gì? Đi nhanh đi, đứa nhỏ đã có bọn nô tỳ, chủ tử không cần lo lắng vớ vẩn.”
Phùng Liên Dung bĩu môi, không phải là muốn người một nhà ở cùng nhau sao, hung như vậy. Nàng liếc mắt nhìn Triệu Thừa Diễn một cái, nghe bé cười khanh khách hai tiếng, thế này mới đi ra ngoài.
Trong chính điện, Thái tử đang đợi, hắn không tĩnh tâm được.
Loại tâm tình này rất ít khi có.
Vừa rồi lật mấy quyển sách, nhìn thế nào cũng không vào đầu.
Đúng lúc này, chợt nghe Nghiêm Chính báo Phùng quý nhân đến đây.
Trái tim hắn lập tức thấy vui, đứng ở cửa phòng ngủ, chỉ thấy Phùng Liên Dung bước sen nhẹ nhàng, do nàng mặc một bộ váy áo màu hồng nhạt xen trắng, từ xa nhìn lại, giống như tiên nữ không nhiễm bụi trần.
“Điện hạ.” Có điều chờ nàng đến gần, cảm giác này lập tức liền thay đổi.
Thái tử còn chưa nói gì, cả người nàng đã bổ nhào vào trong lòng hắn.
Thái tử buồn cười, có thể dè dặt chút không đây!
Vốn còn đang muốn khen nàng đẹp đây.
Thôi, Thái tử nghĩ thoáng, lập tức nâng đầu nàng lên, hôn xuống.
Hai người cái gì cũng không nói, chỉ biết ôn hôn, vuốt ve. Phùng Liên Dung mơ mơ màng màng nghĩ, vừa rồi trang điểm vô ích rồi, giờ nhìn cũng chưa nhìn, cứ như vậy, đó là quần áo mà mọi người cẩn thận chọn cho nàng đấy.
Có điều nghĩ việc nghĩ, bản thân nàng tuyệt đối không tốt hơn Thái tử, Thái tử cởi quần áo nàng, nàng cũng vươn tay cởi quần áo Thái tử.
Hai người đều nôn nóng sốt ruột.
May mắn Thái tử còn một chút lý trí, nghĩ đến Chu thái y dặn dò, động tác sau đó chậm rãi hơn một chút.
Đương nhiên, đây là lần đầu tiên, lần sau sẽ không giống vậy. Thái tử phát hiện nàng khôi phục rất tốt, nên gầy thì gầy, không nên gầy cũng không gầy, hơn nữa thời điểm đó rất hưởng thụ, không chút phát hiện thân thể không khỏe. Cho nên Thái tử không thu liễm, đè nàng làm nhiều lần.
Đến cuối cùng Phùng Liên Dung chân đều mềm nhũn, giống như bùn nhão nằm trên giường, không nhúc nhích.
Thái tử cũng mệt mỏi, đã lâu không có mệt như vậy, cũng không sảng khoái như vậy.
Hắn nằm xuống, ôm Phùng Liên Dung vào trong lòng.
Phùng Liên Dung thuận thế ôm lấy eo hắn, kề mặt vào lồng ngực hắn.
Thái tử cúi đầu bên tai nàng nói: “Vừa rồi thoải mái không?”
Phùng Liên Dung mệt a, nói cũng không muốn nói, chỉ gật đầu.
Thái tử đùa nàng: “Còn muốn nữa không?”
Phùng Liên Dung sợ tới mức a một tiếng, đầu lắc như trống bỏi: “Không cần, Điện hạ!”
Nàng cũng coi như thị tẩm rất nhiều lần, cho tới bây giờ chưa thấy qua hắn như vậy. Có điều thời điểm thoải mái vẫn rất tốt, giống như bay lên trời, nhưng muốn nàng tiếp tục, nàng thật sự không có khí lực.
Lúc hắn thật sự dùng sức, cảm giác giống như nàng sẽ bị đâm xuyên vậy.
Thái tử cười ha ha, cúi đầu thấy gò má kiều diễm như hoa đào của nàng, chỉ cảm thấy động lòng người, hắn sờ sờ đầu nàng: “Ngủ đi, dù sao cũng không cần dậy sớm.”
Phùng Liên Dung còn đang mơ hồ, cười nói: “Đúng vậy, nương nương có thai, không cần thỉnh an.”
Vẻ mặt khoan khoái.
Khóe miệng Thái tử giật giật, chỉ vì không phải thỉnh an mà vui thành như vậy?
Kết quả Phùng Liên Dung đột nhiên ngồi dậy: “Ta không thể ngủ ở đây, Tiểu Dương sẽ không quen.”
Thái tử ngạc nhiên: “Tiểu Dương?”
“À, là nhã danh thiếp mới lấy cho con, đứa nhỏ phải có cái tên như vậy mới dễ nuôi.” Phùng Liên Dung cười nói.
“Vậy vì sao lại gọi là Tiểu Dương, gọi mãnh hổ không phải càng thêm uy phong sao?”
Phùng Liên Dung chịu không nổi phụt cười: “cũng có thể gọi là hổ, Chung ma ma nói, phải gọi tên xấu một chút mới tốt, lại nói, con chúng ta bộ dáng đáng yêu, tính cách lại ngoan, giống như con dê nhỏ.” Nàng nhớ lại, “Khi thiếp còn nhỏ còn lại là Tiểu Ngư đấy, sau này lớn lên, nương mới gọi thiếp là Dung Dung.”
“Tiểu Ngư?” Thái tử cười rộ lên, “Dung Dung? Ừ, vẫn là Dung Dung dễ nghe hơn chút.”
Phùng Liên Dung hỏi: “Điện hạ nhũ danh là gì?”
Thái tử vừa nghe, biểu cảm liền đình trệ.
Phùng Liên Dung đã nhìn ra, hắn không có nhũ danh.
Đứa nhỏ đáng thương này, vừa sinh ra đã được Hoàng hậu nuôi, Hoàng hậu tính tình luôn lạnh nhạt, sợ là chưa lấy cho hắn một cái, Phùng Liên Dung tràn ngập tính yêu nói: “Điện hạ, thiếp thân bổ sung cho ngài một cái được không?”
Thái tử…..
Có điều thấy bộ dáng nóng lòng muốn thử của nàng, Thái tử liền ngầm đồng ý.
Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ nói: “Điện hạ bây giờ vừa thông minh lại anh tuấn, mới trước đây đều gọi là sửu đản.”
Thái tử ngây ngẩn cả người, may mắn mình không có nhũ danh!
Có điều chờ đến khi hắn nhìn thấy Phùng Liên Dung che miệng cười không ngừng mới phản ứng kịp, nàng đây là không có lòng tốt, cố ý trêu hắn.
Thái tử mạnh mẽ nhào lên, áp Phùng Liên Dung xuống dưới, hung tợn nói: “Vừa rồi nàng nói không cần đúng không? Hừ hừ, giờ ta lại rất muốn!”
Phùng Liên Dung lại bị chà đạp một hồi, sau đó cũng không nhớ nổi đứa nhỏ, trực tiếp ngủ luôn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!