Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển) - Chương 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)


Chương 43


Lục Thừa Nghiệp lúc này thực sự là bất cứ giá nào không biết xấu hổ, biểu tình kia vẻ mặt kia cực kỳ ngu dại, chỉ còn kém trực tiếp thè lưỡi ra chứng minh “Ta là chó” mà thôi. Toàn bộ quần chúng xung quanh dự định tùy thời lao tới bảo hộ ông chủ của Black thấy vậy đều trợn tròn mắt, với loại hàng này… bọn họ đại khái cũng không cần ra tay.

Trương Hàng từ sau khi Đại Hắc rời đi đã trải qua một đoạn thời gian bi thương người ngoài khó thể lý giải, cậu đem tình cảm của mình vững vàng khóa sâu dưới đáy lòng, rất ít khi nào lại xuất hiện dao động cảm xúc quá lớn. Trên thực tế, bình thường cậu ngay cả phẫn nộ cũng rất ít, những người, những việc không liên quan, chẳng đáng giá cậu phí tâm. Nói cậu giàu tình cảm, tính cách tốt, thái độ ôn nhu ấm áp còn chẳng bằng nói cậu đeo mặt nạ dịu dàng, đối xử bình đẳng với mọi người, khiến người ngoài rất khó bước vào thế giới của cậu. Ôn nhu mà cậu bày ra, kỳ thực chính là một loại lạnh lùng.

Mà hôm nay, trái tim yên tĩnh đã lâu của cậu rốt cục đã bắt đầu rung động, mặc dù là chán ghét thế nhưng đối với Lục Thừa Nghiệp cũng là một loại tâm tình bất đồng với những người khác. Cũng chính con người đáng ghét không biết liêm sỉ kia lại không ngừng nhắc đến Đại Hắc, đâm vào khối tình cảm phủ bụi của cậu không thể buông lỏng. Mà mặc dù là phẫn nộ, cũng khiến cho tâm trạng của cậu phập phồng thật lớn.

Chỉ là khi nghe một tiếng “Uông” kia, không biết vì sao trong lòng Trương Hàng cũng thật giống như bị tiếng sủa không quá tiêu chuẩn nọ nhẹ nhàng chạm vào một chút, trái tim bắt đầu có chút rối loạn.

Lục Thừa Nghiệp giả tiếng chó sủa khiến cả quán bar lập tức rơi vào yên tĩnh, mọi người đều bị một tiếng “Uông” kia chấn động rồi. Người đến Black yên lặng thích Trương Hàng không ít, dũng cảm biểu lộ cũng không ít, thế nhưng không biết xấu hổ đến mức độ này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, đúng là học thêm kiến thức rồi!

Mảnh yên lặng này khiến Trương Hàng dần dần bình phục tâm tình, cậu hít sâu một hơi cố khiến bản thân tỉnh táo lại, đợi đến khi trái tim khôi phục bình ổn rồi liền tự nhủ với bản thân, cùng người nọ cãi cọ làm gì, cái tốt của Đại Hắc ngoại trừ mình ra lại có ai biết được. Cãi nhau và gì đó, hoàn toàn không cần thiết….

Cậu rời khỏi quầy bar, cũng không dự định cùng Lục Thừa Nghiệp tiếp tục giao lưu, vốn muốn trực tiếp rời đi lại bị Lục Thừa Nghiệp lần nữa cố chấp nắm tay giữ lại.

“Uông!” Lục Thừa Nghiệp lại tiếp tục sủa thêm một tiếng, hắn lúc này đã hoàn toàn không biết xấu hổ rồi. Mặt mũi là cái gì, có thể ăn sao? Có trọng yếu bằng Hàng Hàng không? Thân đã là chó năm năm, hắn sống càng tự tại hơn con người nhiều lắm, không cần quan tâm ánh mắt của người khác, cũng không muốn quan tâm, hắn chỉ cần Hàng Hàng là đủ rồi! Vừa rồi hắn rõ ràng thấy được biểu tình của Hàng Hàng vì tiếng sủa của mình mà thay đổi, nếu như chỉ một tiếng “Uông” có thể đi vào lòng của Trương Hàng, sau này hắn cũng không cần nói, chỉ sủa thôi là được!

Đã làm chó năm năm, nhận thức của Lục Thừa Nghiệp cũng dần dần cải biến, hắn học được cho dù bề ngoài có là người cũng phải sống vì bản tâm của mình, hoàn toàn không cần phải… mệt mỏi như vậy. Hắn mặc dù không bị mù, thế nhưng trong mắt cũng chỉ cần thấy những gì mình muốn thấy, còn lại tất cả đều là không khí.

Quần chúng trong quán bar bị xem là “Không khí”: “…”

Sủa một tiếng không đủ, hiện tại còn sủa thêm tiếng thứ hai, thực sự là… quá không biết xấu hổ rồi!

Trương Hàng hít sâu một hơi, lúc thở ra cũng có chút run rẩy, không biết là do quá giận hay là vì kích động, cậu lần thứ ba phớt lờ cánh tay của Lục Thừa Nghiệp, cố sức bình phục thanh âm của mình, nói: “Tổng giám đốc Lục nếu đã hoài nghi tôi vậy cứ đi điều tra, thẳng đến khi tìm được hung phạm mới thôi, xin đừng tiếp tục quấy rầy tôi như vậy, cuộc sống của tôi vì thế bị ảnh hưởng cũng không tốt.”

Nói xong cậu liền cầm lấy cây gậy của mình, lạnh lùng rời khỏi, quần chúng bên cạnh xem náo nhiệt cũng đều tự động tản ra để lại cho cậu một con đường. Trọng cẩn thận dùng gậy dò đường, một mạch bước đi.

Cây gậy! Hàng Hàng cư nhiên dùng gậy đến dò đường, cậu không có đi mua một con chó dẫn đường khác sao? Mấy năm nay cậu đều là từng chút trôi qua như vậy sao? Lục Thừa Nghiệp không biết hiện tại mình nên xót xa hay vui vẻ mới tốt, bản năng của chó dẫn đường xui khiến hắn xông ra giúp Trương Hàng đưa lối, thế nhưng bởi vì lý do đi đứng không tiện khiến hắn trực tiếp ngã nhoài xuống đất, cũng may trợ lý riêng Bạch Khê Tự cho dù chìm trong khiếp sợ cũng không quên chức nghiệp của mình, tiến lên kịp thời đỡ lấy Lục Thừa Nghiệp, như vậy mới không khiến hắn té ngã.

Lục Thừa Nghiệp vội vàng vơ lấy cây nạng, chật vật đuổi theo bóng lưng của Trương Hàng, chỉ là vừa đi được hai bước đã bị người ta ngăn trở. Người phục vụ của Black và khách hàng đều đang bảo vệ Trương Hàng, rõ ràng người này biến thái nha, làm sao có thể để hắn đi khi dễ ông chủ chứ!

Người phục vụ đưa tay ra nói: “Tiên sinh, người còn chưa thanh toán tiền.”

“Khê Tự, tính tiền!” Lục Thừa Nghiệp cả giận nói.

Bạch Khê Tự rất nhanh thanh toán hóa đơn, thế nhưng bị ngăn chặn một chút như vậy, khi Lục Thừa Nghiệp đuổi ra ngoài Trương Hàng cũng đã đón xe rời đi.

Lục Thừa Nghiệp vội vàng gọi Bạch Khê Tự đi lấy xe, bản thân hắn thì ngồi ở ghế sau ra lệnh: “Đi nhà của Trương Hàng!”

Bạch Khê Tự: “…”

Gã khởi động ô tô, sau đó vững vàng đưa Lục Thừa Nghiệp trở về bệnh viện.

Lục Thừa Nghiệp: “…”

Tổng giám đốc Lục trừng mắt nhìn Bạch Khê Tự, trong ánh mắt viết “Không muốn tiền lương” rồi sao?

Bạch Khê Tự thờ ơ nói: “Ta là đang tẫn trách với công việc, với tính cách của ngài không có khả năng phát lương cho ta, tối đa cũng chỉ vì ta đắc tội mà không phát tiền thưởng mà thôi. Thế nhưng, nếu người bởi vì vết thương chuyển biến xấu mà có mệnh hệ gì, hoặc là chân chuyển biến xấu không thể khỏi hẳn được, như vậy tôi rất có khả năng thất nghiệp đó. So sánh giữa hai bên, tôi cảm thấy vẫn là đưa người về bệnh viện thì tương đối tốt.”

Lục Thừa Nghiệp cắn răng vỗ mạnh lên ghế ngồi, bị Bạch Khê Tự đỡ quay về phòng bệnh, bác sĩ chịu trách nhiệm thấy hắn đã quay về, cục đá trong lòng rốt cục cũng hạ xuống, lập tức liên lạc với Lữ Tín Thành.

Đối với việc Lục Thừa Nghiệp trốn viện, Lữ Tín Thành quả thực tức chết rồi, vết thương còn chưa khỏe đã chạy đi cả ngày, nếu buổi tối Lục Thừa Nghiệp ăn cơm xong liền quay lại còn chưa tính, hắn vậy mà còn chạy đi quán bar? Còn là hơn nửa đêm mới quay về bệnh viện, thật là không muốn sống nữa hay sao?!

Lữ Tín Thành tuy rằng là thuộc hạ của Lục Thừa Nghiệp,thế nhưng cũng là tâm phúc, nhiều năm chung sống khiến bọn họ cũng đã sớm trở thành bằng hữu. Lục Thừa Nghiệp cha mẹ đều mất, trong mắt cổ đông hắn là đổng sự trưởng, trong mắt nhân viên công ty hắn là tổng giám đốc, dù ở cương vị nào cũng là một kẻ giỏi giang, cho dù có phạm sai lầm cũng không ai dám giáo huấn hắn. Lữ Tín Thành ngay từ đầu cũng là cảm thấy như vậy, bất quá mấy năm nay sau khi công ty đi vào quỹ đạo, mặt nạ lạnh lẽo của Lục Thừa Nghiệp cũng tháo xuống một ít, đủ để cho Lữ Tín Thành lý giải đối phương cũng không phải là loại người lạnh lùng đến vậy, hơn nữa tính cách kỳ thực còn rất không tệ, thế nên quan hệ của hai người cũng dần dần cải biến, trở thành bằng hữu. Hiện tại, Lục Thừa Nghiệp làm ra hành động bốc đồng như vậy, cũng chỉ có Lữ Tín Thành có thể nói hắn một chút.

“… Ngươi kéo một đôi chân tàn phế chạy đến quán bar theo đuổi ông chủ của người ta, còn vì muốn chọc nụ cười của người ta mà học tiếng chó sủa?” Sáng hôm sau, khi Lữ Tín Thành đến thăm Lục Thừa Nghiệp, vẻ mặt của hắn cũng sắp hỏng mất rồi.

Lục Thừa Nghiệp mặt mày cau có không nói lời nào.

“Xem ra là sự thật.” Lữ Tín Thành hận sắt không thành thép nói, “Cái người muốn hại cậu tôi vẫn chưa tìm được, cậu cứ như vậy không sợ chết mà chạy ra ngoài, còn muốn theo đuổi người ta… Cậu… cậu điên rồi sao? Hay kỳ thực ngươi cũng không phải Lục Thừa Nghiệp, là oan hồn sau khi xảy ra tai nạn thừa cơ bám vào người hắn? Loại tình tiết trong tiểu thuyết cũng đừng lấy ra náo loạn với tôi, hơn nửa cậu nhất định chính là Lục Thừa Nghiệp, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy rồi, tôi vẫn không hiểu cậu sao? Thẳng đến trước khi học tiếng chó sủa, mọi cử động của cậu vẫn còn rất bình thường.”

Lục Thừa Nghiệp cũng không trả lời.

“Cậu mau nói cho tôi biết, cậu làm vậy là vì mục đích gì?” Lữ Tín Thành thật sự hoàn toàn không cách nào lý giải Lục Thừa Nghiệp.

Lục Thừa Nghiệp lên tiếng: “Tôi thích cậu ấy, rất thích, thích vô cùng.”

“Đối phương là đàn ông… Quên đi, chuyện này thật ra cũng không trọng yếu, vấn đề là, cậu đại khái cũng mới gặp người kia hai lần mà thôi? Thế nào đột nhiên lại…”

Lục Thừa Nghiệp không trả lời, hắn chỉ dùng ánh mắt nói với Lữ Tín Thành: ta rất yêu Trương Hàng, ngươi chớ xía vào ta.

Lữ Tín Thành ngậm miệng, gã không muốn đàm luận vấn đề này với Lục Thừa Nghiệp, chỉ đành thở dài: “Được rồi, tôi coi như cậu đối với người kia vừa gặp đã yêu đến trình có chết không thôi. Thế nhưng cậu có thích người ta hơn nữa cũng phải có mạng mới thích được chứ. Bất kể là truy tìm hung thủ sau màn hại cậu hay dưỡng thương cho tốt hiện tại đều rất trọng yếu, chỉ có bản thân toàn vẹn người ta mới có thể thích cậu phải không? Ngay cả mạng cũng không còn, thích cái rắm gì nữa!”

“Cậu nói đúng.” Lục Thừa Nghiệp gật đầu, hắn nghĩ tới Đại Hắc đã chết đi, nếu mình thực sự lại bị thương hoặc là tử vong, như vậy vân là thà không nhận thức Trương Hàng vẫn tốt hơn.

Lục Thừa Nghiệp rốt cục rút đầu óc ra suy nghĩ một chút về tai nạn của mình, sau khi suy tư một hồi lại nói: “Trong lòng tôi đại khái có nghi ngờ vài người. Thân thích của tôi cũng chỉ có vài người như vậy, đều đã bị thu phục, công ty hiện tại còn có người khác quản lý, muốn tôi chết cũng chỉ có những người người có khả năng thừa hưởng di sản mà thôi.”

“Thân thích có quyền thừa kế, ” Lữ Tín Thành gật gật đầu nói, “Vợ chồng, cha mẹ, con cái cậu đều không có, còn dư lại chỉ có anh chị em và thân thích cùng họ. Dưới tình huống không có di chúc, thân thuộc trực hệ có thể dựa theo pháp luật thừa kế di sản của cậu, chi thứ cũng có quyền cạnh tranh, bất quá có chút trắc trở. Vì vậy nếu như đối phương có ý định mưu sát, trực hệ nói không chừng sẽ không nghĩ đến phương diện di chúc, nếu như là chi thứ, khẳng định sẽ tìm cách làm giả.”

Lục Thừa Nghiệp cũng gật đầu nói: “Điều tra Lục Viễn Đào một chút, lúc cha tôi lập di chúc thì ông ta là người làm chứng, nếu như tôi xảy ra việc ngoài ý muốn, giả tạo di chúc ngoại trừ mua chuộc được luật sư còn phải nắm được người làm chứng. Nếu như không có bất ngờ gì, tôi đại khái cũng sẽ chọn Lục Viễn Đào làm người làm chứng, luật sư của tôi và ông ta đều phải tra xét một chút, đặc biệt không thể quên điều tra con cái và vợ của Lục Viễn Đào.”

Lục Viễn Đào là chú họ của Lục Thừa Nghiệp, thái độ làm người chính trực, năm đó quan hệ của ông ta và cha hắn cũng cực kỳ tốt đẹp, kỳ thực ông ta không quá đáng nghi. Chỉ là con người sẽ thay đổi, cũng có rất nhiều nhược điểm, có vài nhược điểm chính là trí mạng, có thể khiến người ta vi phạm nguyên tắc của mình.

“Nếu như Lục Viễn Đào và luật sư đều không có vấn đề gì thì sao?” Lữ Tín Thành cau mày hỏi.

“…” Lục Thừa Nghiệp do dự một chút mới nói, “Tôi thật sự không muốn hoài nghi đến bọn họ, dù sao mấy năm nay bọn họ cũng không từng nhúng tay qua việc của công ty. Thế nhưng… tìm người nhìn kỹ một chút, chờ sau khi có kết quả bên luật sư cũng tra xét bọn họ một lần.”

Lục Thừa Nghiệp còn có một anh trai và một em gái, anh trai trời sinh không thích quản lý gia nghiệp, khi còn trẻ từng cùng cha bọn họ đối nghịch, cao trung cũng không học liền chạy đi tham dự tuyển chọn ngôi sao, cha bọn họ giận đến muốn từ mặt đối phương. Thế nhưng Lục Thừa Nghiệp cũng thật bội phục người anh này, sau khi hắn hoàn toàn tiếp thu gia nghiệp cũng có tiếp xúc với đối phương, y là thật lòng yêu thích công việc rực rỡ xinh đẹp đó, đối với gia nghiệp một chút cũng không hứng thú. Mà em gái của hắn so với hắn nhỏ hơn sáu tuổi, lúc cha bọn họ qua đời vẫn còn là học sinh trung học, Lục Thừa Nghiệp quá bận rộn chỉnh đốn công ty, cô gái nhỏ này là được bảo mẫu chăm sóc cho đến lớn, sau đó lại xuất ngoại học đại học, hai năm trước vừa quay về, Lục Thừa Nghiệp đối với người em gái này cũng không có ấn tượng quá sâu.

Kỳ thực, hắn hoàn toàn không muốn hoài nghi an hem ruột của mình, mấy năm nay cùng đám thân thích người đến ta đi hắn cũng không quá vui vẻ, chỉ là thở dài chấp nhận. Thế nhưng nếu như lưỡi dao đến từ thân nhân kề cận với mình…. Kỳ thực cũng không có gì, hắn cũng không thể không kiên cường bằng Hàng Hàng năm 16 tuổi đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN