Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể
Chương 14
Edit: Blanche
Thôi Thanh Phong liếc mắt nhìn cái ót hồng hồng của Hứa Phàm, đầu tiên nghĩ đến chính là quần áo có vấn đề, quay đầu liền nói với chủ cửa hàng: “Bà chủ, quần áo của bà ở đây có vi khuẩn.”
“Gì cơ?” Bà chủ nghe không hiểu.
“Quần áo của bà có vi khuẩn.” Thôi Thanh Phong nhắc lại một lần.
Bà chủ hỏi: “Vì sao lại nói là vi khuẩn?”
Thôi Thanh Phong nghĩ nghĩ, nói: “Chính là đồ bẩn.”
Bà chủ nhanh chóng cãi lại: “Nói bậy, quần áo nhà tôi vô cùng sạch sẽ đấy.”
“Vậy tại sao tam oa tử nhà tôi đây lại bị dị ứng?”
“Dị ứng cái gì, đó là rôm.”
“Gì?”
“Rôm!” Bà chủ như đinh đóng cột mà nói.
Rôm?
Mọc rôm?
Quan tâm sẽ bị loạn, Hứa Chiêu lúc này mới kịp phản ứng, là rôm, đúng là rôm, cậu còn tưởng bị côn trùng đốt hay cái gì khác, doạ cậu nhảy dựng.
Thôi Thanh Phong giờ cũng mới nhận ra điều này, hỏi: “Sao lại mọc rôm thế?”
Bà chủ nói: “Nóng, phơi nắng, không có việc gì, thoa ít phấn rôm là khỏi.”
Thôi Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngược lại nói: “Vậy bộ quần áo kia bà giảm cho chúng tôi một mao tiền.”
“Gì hả?”
“Hai khối bốn.”
“Đã nói là hai khối năm rồi.”
“Con nhà tôi mọc rôm rồi.”
Chủ cửa hàng giả vờ giận mà nhìn Thôi Thanh Phong: “Ôi, điều này cũng trách ta sao, nhóc con, bà đây thấy rồi mà, mi đây là muốn ép giá, rồi rồi rồi, hai khối bốn thì hai khối bốn, mặc thoải mái lần sau lại tới mua.”
Thôi Thanh Phong lập tức cười, nói: “Yên tâm bà chủ, người như bà đảm bảo buôn bán phát đạt, lần sau khẳng định tới chỗ bà mua!”
Cuối cùng bằng Thôi Thanh Phong “mặt dày mày dạn”, bằng hai khối bốn mua được bộ quần áo cho Hứa Phàm, dư lại một mao tiền, mua hai cái bánh bao thịt lớn cho Hứa Phàm.
Hứa Phàm mỗi tay một cái, ngoan ngoãn ngồi trong ngực Hứa Chiêu, đưa một cái bánh bao lớn để tới miệng Hứa Chiêu, nói: “Ba ba, ba cũng ăn.”
Hứa Chiêu cắn một cái nói: “Ăn ngon.”
Thôi Thanh Phong thấy đi qua nói: “Tam oa tử, cho chú một miếng nữa.”
Hứa Phàm lấy tay nhỏ bé cầm chặt bánh bao thịt, xoay người sang một bên, phòng bị Thôi Thanh Phong nói: “Không cho.”
Thật keo kiệt!
Thôi Thanh Phong run rẩy khoé miệng một chút.
Hứa Chiêu cười rộ lên.
Đi ra khỏi phố bán quần áo, vào một hiệu thuốc mua phấn rôm, về Thôi gia, nhờ Thôi mẫu đang ở nhà đun hộ một bồn nước ấm, tắm rửa cho Hứa Phàm, ót, cổ, bả vai, sau lưng bôi một tầng phấn rôm, toàn thân trắng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đáng yêu cực kỳ.
“Ba ba, con như vậy cũng xinh đẹp sao?” Hứa Phàm hỏi.
Thật tự kỷ!
Hứa Chiêu bất đắc dĩ mà nói: “Xinh đẹp, rất xinh đẹp, nhưng mà, con phải trần truồng ngồi trước quạt không được động.”
Hứa Phàm nghiêng đầu nhỏ hỏi: “Vì sao ạ?”
“Bởi vì rôm phơi nắng sẽ mọc lại, bộ đồ mới đang giặt sạch, buổi chiều phơi nắng xong rồi mới mặc được.”
“Nhưng mà con muốn cùng ba đi bán kem cây.”
“Không cho con bán.”
“Con muốn đi cùng ba ba.”
“Không cho đi, con ở đây với ông Thôi.” Ông Thôi chỉ Thôi phụ.
“Con muốn đi theo ba ba.”
“Không cho!” Hứa Chiêu nghiêm mặt.
Hứa Phàm không có cách, tức giận mà quay mặt sang hướng khác, “Hừ” một tiếng.
Hứa Chiêu cũng không để ý tới bé, kem cây làm xong, liền cùng Thôi Thanh Phong ôm ra đường cái bán, bởi vì có nhân khí hai ngày trước tích luỹ, cho nên Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong không cần thét to, đã có công nhân tự mình tới mua. Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong nhanh chóng lấy tiền tìm kem, để ý phát hiện mọi người đều nhìn phía sau Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong.
Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong nghi hoặc mà quay đầu lại, quay đầu lại liền thấy được Hứa Phàm.
Hứa Phàm không cởi trần nữa, mà mặc quần áo, quần áo cũ, nhưng là ngắn tay, quần mặc ngược, còn đi giày da của người lớn, là giày da! Ót, cổ là một tầng phấn rôm trắng trắng, nhìn thấy Hứa Chiêu khuôn mặt nhỏ nhắn nở rộ nụ cười, trong thanh âm mang theo vui sướng, gọi: “Ba ba! Ba ba!”
Hứa Chiêu: “…”
Thôi Thanh Phong: “…”
“Ba ba!”
“Ai cho con lại đây?” Sắc mặt Hứa Chiêu nghiêm túc.
Nụ cười nhỏ của Hứa Phàm trong nháy mắt ngưng lại, tay nhỏ bé che miệng, ánh mắt nháy mắt ngập ngược, không dám nhìn Hứa Chiêu, thanh âm bé tí như ruồi, nói: “Muốn tìm ba ba.”
“Cái gì?” Hứa Chiêu đi qua hỏi.
“Con muốn tìm ba ba.” Hứa Phàm nói.
Hứa Chiêu nghe rõ, sau đó cẩn thận xem xét Hứa Phàm, hỏi: “Quần áo ai mặc cho.”
Hứa Phàm nói: “Con tự mặc.”
“Giày da của ai?”
“Con cũng tự đi.” Dù sao giày cũ cũng không thấy, nhìn thấy cửa nhà có một đôi giày liền đi.
“Của tiểu thúc tớ.” Thôi Thanh Phong tiếp một câu.
“Tiểu thúc cậu?” Hứa Chiêu hỏi.
“Ừ, có khả năng mấy ngày này thúc, nên ba tớ mới giúp thúc đánh giày da đó.”
Hứa Chiêu hoảng sợ, tuy rằng chưa từng thấy tiểu thúc của Thôi Thanh Phong, nhưng từ miệng Thôi Thanh Phong biết được tiểu thúc Thôi Thanh Phong là một người vừa có chí lớn lại có điểm cao ngạo, vả lại phòng tiểu thúc Thôi Thanh Phong cho tới bây giờ đều không dính một hạt bụi, chỉnh chỉnh tề tề, ngẫu nhiên nghe Thôi phụ Thôi mẫu đề cập, cảm giác tiểu thúc Thôi Thanh Phong là một người đã khó chơi lại sạch sẽ, ra vẻ không quá thích trẻ con, nếu biết Hứa Phàm đi giày da của y, phòng chừng sẽ không đi đôi đấy nữa.
“Không sao, tiểu thúc tớ sẽ không biết đâu.” Thôi Thanh Phong cười nói.
“Vậy cũng không thể đi vào rồi chạy tới đây đâu.”
Hứa Chiêu nhanh chóng ôm Hứa Phàm lên, giày da cởi ra, đối mặt với Hứa Phàm, vừa lúc kem đã bán xong, cậu ôm Hứa Phàm về lại Thôi gia, nghiêm khắc phê bình hành vi của Hứa Phàm, không được sự cho phép đã mặc đồ người khác giày của người khác, lấy đồ của người khác là sai, mà một đứa trẻ chạy loạn trên đường, vạn nhất bị bắt cóc thì làm sao?
Hứa Phàm bị mắng cúi đầu.
Hứa Chiêu hỏi: “Biết sai chỗ nào chưa?”
Hứa Phàm gật đầu.
Hứa Chiêu hỏi: “Sai ở đâu?”
Hứa Phàm đáp: “Đi giày của người khác, lại không nghe ba ba nói.”
“Lần sau như thế nào?”
“Không lấy đồ người khác, nghe ba ba nói.”
Hứa Chiêu ngồi xổm bên người Hứa Phàm, cởi quần áo trên người Hứa Phàm ra, để Hứa Phàm ngồi ở chỗ mát, cậu đi xem giày da của tiểu thúc Thôi Thanh Phong một chút, sau đó mới để giày da bên cạnh giường ở phòng phía tây, cuối cùng ngồi cùng Hứa Phàm, dỗ dỗ Hứa Phàm, chỉ trong chốc lát Hứa Phàm lại vui vẻ.
Thời tiết nóng buổi chiều biến mất, Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm, cùng Thôi Thanh Phong ra chợ mua nguyên liệu làm kem, bắt đầu công tác cho ngày mai, làm hoàn tất mọi thứ xong, đã chạng vạng.
Hứa Chiêu cưỡi xe đạp của Thôi Thanh Phong, mang Hứa Phàm về nhà.
Hứa Phàm mặc đồ mới đi giày mới, ngồi phía trước, hai cái chân ngắn vui vẻ mang vung vảy, gọi “Ba ba!”
“Ơi?”
“Con mặc đồ mới nè.”
“Ừ.”
“Bộ đồ mới nhìn đẹp quá đi.”
“Ừ.”
“Con mặc đồ mới cũng dễ nhìn quá đi.”
“…”
Trở về đến nhà, hoàng hôn đã tắt.
Hứa đại oa, Hứa nhị oa vừa mới chơi đùa về, thấy Hứa Phàm mặc đồ mới, ánh mắt lập tức liền thẳng.
“Tam oa tử, mi lấy đâu ra đồ mới?” Hứa đại oa hỏi.
“Ba ba của em mua cho em!” Hứa Phàm vẻ mặt kiêu ngạo mà trả lời.
“Bao nhiêu tiền?”
“Hai khối bốn mao tiền.”
Hứa đại oa không cao hứng mà nói: “Hai khối bốn mao tiền? Ba ba của mi lấy đâu ra tiền?”
“Tiền bán lúa mạch.” Lời này là Hứa Chiêu dặn Hứa Phàm nói.
Quả nhiên.
Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành sau khi nghe được, hai người đều cười, hoàn toàn không tìm tới Hứa Chiêu vì chuyện này, mở miệng gọi Hứa đại oa, Hứa nhị oa ăn cơm.
Hứa đại oa thở phì phì mà nói với Hứa Phàm: “Lúa mạch bán hết không để ăn, đói chết mi!”
“Đói chết mi!” Hứa Phàm phản bác.
“Mi lặp lại lần nữa.”
“Đói chết mi!”
Hứa đại oa lập tức giơ một bàn tay lên.
Hứa Phàm ánh mắt rất nhanh trừng lên, doạ: “Anh đánh em, em sẽ cắn anh!”
“Mi dám cắn tao?”
“Em cắn khóc anh!”
“Đại oa, có ăn cơm không!” Hứa Tả Thành rống một tiếng.
“Mi chờ đấy!” Hứa đại oa hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Phàm một cái, chạy về phía nhà ngói.
“Anh cũng chờ!” Hứa Phàm thở phì phì dậm chân, xoay người chạy vào nhà tranh cạnh chuồng heo, nhìn thấy Hứa Chiêu đang mở cửa sổ, hỏi: “Ba ba, ba đang làm gì thế?”
Hứa Chiêu đáp: “Mở cửa số thông khí đó.”
“Thông khí làm gì ạ?”
“Thông khí để rôm của con nhanh bay đi hết.”
Vì để Hứa Phàm không mọc lại rôm, Hứa Chiêu chẳng những mà của sổ, kéo giường ra phía cửa, còn đem hết cả cửa gỗ mở ra.
Tuy rằng cậu và Hứa Phàm ở nhà tranh, so ra kém sạch sẽ, mát mẻ như nhà ngói, nhưng may là bốn phía xung quanh nhà tranh là cây hoè rậm rạp, sau nhà tranh có cái ao nhỏ, cửa sổ vừa mở ra, một cơn gió mát tới xoa đi khô nóng mùa hạ.
“Oa! Thật mát quá đi!” Hứa Phàm nằm trên giường vui vẻ nói.
“Mát mẻ không?” Hứa Chiêu hỏi.
“Dạ.”
“Ót còn ngứa không?”
“Không ngứa, đã sớm hết ngứa rồi ạ.”
Hứa Chiêu vươn tay sờ sờ ót Hứa Phàm, cảm giác những điểm nhỏ mẩn len, so với ban ngày đỡ hơn nhiều, phỏng chừng không theo cậu chạy ngược chạy xuôi, rất nhanh sẽ khỏi, vì thế nói: “Hứa Phàm này, hai ngày nữa ông bà trở về, còn đi theo ông bà, được không?”
Hứa Phàm lập tức đáp: “Không cần, con muốn đi theo ba ba.”
“Ba ba phải đi kiếm tiền.”
“Con cùng ba ba đi kiếm tiền.”
“Hôm nay con mọc rôm.”
“Ngày mai con không mọc rôm nữa.”
“…”
Trước kia Hứa Chiêu thiếu tiếp xúc với trẻ con, cảm thấy trẻ nhỏ cái gì cũng không hiểu, hiện tại mới phát hiện trẻ con kỳ thật hiểu, bọn nhỏ có cách riêng của chính mình để nhận biết thế giới, chân thành, đơn thuần, thuần tuý, nhóm người lớn vĩnh viễn không biết câu tiếp theo của chúng là kinh hỉ hay khiến người khác không nói lên lời.
Dù sao đối với Hứa Phàm là không cách nào ăn khớp, cậu chịu phục.
“Ba ba, nhìn trăng kia, thật to nha.” Hứa Phàm đột nhiên chỉ vào mặt trăng nói.
Hứa Chiêu nhìn trăng, bỗng nhiên nhớ thế kỉ hai mươi mốt, nói: “Hứa Phàm, ba ba dạy con một bài thơ, được không?”
“Dạ.”
“Đọc theo ba, sáng tiền minh nguyệt quang*”
“Sàng tiền minh nguyệt quang.”
“Nghi thị địa thượng sương.”
“Nghi hệ… địa thượng…cọc.”
Hứa Chiêu sửa đúng Hứa Phàm, nói: “Thị sương.”
Hứa Phàm đọc theo: “Hệ cọc.”
“Sương!”
“Cọc!”
(Cái này Hứa Phàm đọc ngọng do phát âm khá giống nhau.
Nguyên bản: 疑是地上霜 (Yí shì dìshàng shuāng)
Hứa Phàm đọc thành: 疑系地上 桩(Yí shì dìshàng zhuāng))
Trong lòng Hứa Chiêu nhớ về thế kỷ hai mốt, nháy mắt bị Hứa Phàm đánh nát, chuyên tâm mà dạy Hứa Phàm: “Nhìn miệng ba – sương.”
“Sương.”
Hứa Chiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Đúng, đọc tiếp nào, cử đầu vọng minh nguyệt.”
“Cử đầu vọng minh nguyệt.”
“Đê đầu tư cố hương.”
“Đê đầu tư cố hương.”
Hứa Chiêu nhẹ giọng giải thích: “Đây là một bài thơ nổi tiếng của một nhà thơ cổ, thi nhân gọi Lý Bạch, ông tại nơi khác nhìn ánh trăng, liền nhớ nhà.”
“Con không nhớ nhà.”
“… Nhưng con vẫn phải học thơ, ba dạy con đọc ba lần, rồi con tự mình đọc xem.”
“Dạ.”
Ánh trăng như nước, rải lên lá cây xum xoe của cây hoè, như nước suối, gió mát thổi qua, đi vào trong căn nhà tranh, trong nhà tranh lấp loé ánh đèn, đầu Hứa Phàm để trên cánh tay Hứa Chiêu mà bi bô đọc: “Sàng tiền minh nguyệt quang/ Nghi hệ địa thượng cọc, sương/ Cử đầu vọng minh nguyệt/ Đê đầu tư cố hương.”
“Được, đọc tạm ổn, ngày mai lại đọc, ngủ đi.”
“Ba ba ôm con ngủ.”
“Trời nóng.”
“Con không nóng, rất mát mẻ.”
“Ba nóng.”
“…”
Chỉ trong chốc lát, Hứa Phàm đã ngủ.
Hứa Chiêu sờ sờ khuôn mặt Hứa Phàm nhỏ nhắn, không đổ mồ hôi, cũng không quá nóng liền an tâm ngủ, ngủ thẳng đến khi cái đồng hồ lớn trong nhà chính kêu “reng reng reng reng” bốn tiến, rạng sáng bốn giờ, cậu mơ hồ mà đứng lên, đóng cửa gỗ cửa sổ nhà tranh, sau đó tiếp tục ngủ, lần thứ hai tỉnh lại, là bị một trận gõ cửa dồn dập đánh thức.
“Hứa Chiêu! Hứa Chiêu! Mau dậy đi! Có chuyện rồi.”
Hứa Chiêu mãnh liệt đứng dậy.
Hứa Phàm cũng tỉnh theo.
*Chú thích: Đây là bài thơ rất nổi tiếng của Lý Bạch.
Tĩnh dạ tứ
Sàng tiền minh nguyệt quang,
Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt,
Đê đầu tư cố hương.
Dịch nghĩa
Trăn trở trong đêm vắng
Trước giường trăng sáng soi
Ngỡ sương phủ mặt đất
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ quê xưa.
Dịch thơ
Đầu giường ánh trăng rọi,
Ngỡ mặt đất phủ sương.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương.
(Nguồn: chimviet.free.fr/vanco/thutu/thutn101_TinhDaTuLyBach.htm)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!