Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể - Chương 144
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể


Chương 144


Edit: Blanche

Thôi Định Sâm nghe thấy tiếng khóc vội vàng hạ kính xe xuống, nói với mẹ Đại Trang một câu: “Chị Lý, nhờ chị trông tam oa tử giúp chúng em một chút, em cảm ơn.”

Thôn dân thôn Nam Loan thật thà chất phác, thích giúp đỡ người khác. Thôi Định Sâm thường xuyên giúp nhà họ Lý trông Đại Trang và Đại Ny nhi, mẹ Đại Trang giờ đây cũng rất tự nhiên đồng ý.

Ô tô con lập tức phóng đi.

Hứa Phàm vừa khóc vừa gọi vừa đuổi theo.

“Tam oa tử!”

“Ba ba.”

Mẹ Đại Trang nhanh chóng ôm Hứa Phàm vào lòng, dù bà làm việc nông đã quen, rất khỏe, nhưng Hứa Phàm dãy dụa quá mạnh, bà phải gọi cả ba Đai Trang ra, cả hai vợ chồng cùng ôm Hứa Phàm vào sân nhà mình, đóng chặt cửa lại, gọi Đại Trang và Đại Ny nhi cùng an ủi Hứa Phàm.

Hứa Phàm lúc này mới ngừng khóc.

Mẹ Đại Trang bế Hứa Phàm lên, dùng khăn ướt lau mặt cho bé, sau đó lấy hai cái bánh quy cho bé ăn. Ngồi trong sân, bà nhỏ giọng nói: “Đây, ăn bánh đi, tam oa tử ngoan lắm, tam oa tử không khóc nữa nha, ba ba không có chuyện gì hết, ba ba đi sinh em bé, em bé sinh ra rồi là ba ba về liền.”

Hai mắt Hứa Phàm hồng hồng hỏi: “Ba ba sẽ trở về ạ?”

“Sẽ về mà.”

“Vậy ba ba, ba ba sẽ ngủ lâu sao ạ?”

Mẹ Đại Trang đột nhiên nhớ tới chuyện năm ngoái Hứa Chiêu bị thương, hôn mê hơn nửa tháng, trách không được sao Hứa Phàm lại khóc đến vậy. Bà xoa đầu Hứa Phàm, cười nói: “Không đâu, sẽ không đâu, con cứ yên tâm, ba ba sẽ về thật nhanh, còn sinh cho một em trai hoặc em gái nữa.”

“Con muốn em gái.” Hứa Phàm vẫn muốn một em gái giống với Đại Ny nhi.

Mẹ Đại Trang hùa theo: “Đúng, sẽ sinh cho con một em gái, ngoan, không khóc nữa.”

Hứa Phàm rất nghe lời: “Dạ, con không khóc nữa.”

“Vậy con đi chơi với Đại Trang và Đại Ny nhi đi.”

“Dạ.”

Trượt xuống khỏi đùi mẹ Đại Trang, Hứa Phàm cầm bánh quy tìm Đại Trang, Đại Ny nhi chơi cát. Đại Trang thấy Hứa Phàm cầm trong tay hai cái bánh quy liền nói: “Tam oa tử, cho tớ một cái bánh đi.”

Hứa Phàm ôm bánh, thân thể khom lại, quay đầu nói: “Không cho.”

“Không cho, tớ bảo em gái không chơi với cậu nữa.”

“Tớ không thèm chơi với em gái của cậu, tớ cũng có em gái.” Hứa Phàm nói vô cùng chắc chắn.

Đại Trang hỏi: “Em gái cậu đâu?”

“Em gái của tớ, em gái của tớ, ba ba sắp sinh ra em gái của tớ, tớ sẽ trở thành anh trai.”

Cái này Đại Trang không đáp được.

Đại Ny nhi đi tới, bập bẹ mà nói: “Em cũng ăn, ăn, ăn bánh quy.”

Hứa Phàm cầm bích quy, ngồi trên ghế suy nghĩ một hồi lâu mới đưa một cái cho Đại Trang, lại bảo Đại Ny nhi gọi mình một tiếng “Anh trai”, rồi mới cùng Đại Trang, Đại Ny nhi chơi đùa. Bé ở nhà Đại Trang ăn cơm, rồi lúc nhà Đại Trang đang ngủ trưa thì tới trường. Chiều tan học về, Hứa Phàm liền thấy cha mẹ Hứa, bé lập tức gọi to: “Ông ơi! Bà ơ!”

“Bảo bảo.” Cha Hứa cười rồi tiến tới ôm Hứa Phàm.

Hứa Phàm ngẩng đầu, hỏi: “Ba ba của con, ba ba lớn của con đâu ạ?”

Mẹ Hứa đáp: “Ở bệnh viện ấy.”

“Ở bệnh viện làm gì ạ?”

“Ở bệnh viện chăm em trai con đó.”

Hứa Phàm hỏi: “Vậy em gái của con đâu ạ?”

“Không phải em gái, là em trai.”

Hứa Phàm trợn to hai mắt, hỏi: “Vì sao là em trai, không phải em gái ạ?”

Mẹ Hứa cười: “Thằng ngốc này, bởi vì là em trai thôi, trong bụng ba ba của con là em trai con đó, con không vui à?”

Không có em gái – Hứa Phàm cúi đầu không nói lời nào, nghĩ về Đại Ny nhi một chút, bé vẫn thích em gái hơn. Hứa Phàm kéo cặp sách vào trong sân, bộ dáng mất mát.

Ngày hôm sau, cha mẹ Hứa dắt theo Hứa Phàm lên bệnh viện thăm Hứa Chiêu và tứ oa tử, mẹ Hứa còn bế tứ oa tử ra cho Hứa Phàm nhìn. Em bé cả người hồng hồng bé xíu, trên mặt toàn nếp nhăn, như một con khỉ con vậy.

Hứa Phàm bị hoảng sợ, xoay người ôm lấy chân cha Hứa.

Mẹ Hứa tò mò hỏi: “Tam oa tử, sao thế?”

“Em trai xấu quá.” Cảm xúc Hứa Phàm có vẻ đã tích lũy tới bùng nổ, òa khóc: “Không cần em trai đâu, em trai xấu dọa người, giống yêu quái.”

Cha Hứa: “…”

Mẹ Hứa: “…”

Thôi Định Sâm: “…”

Hứa Chiêu đang nằm trên giường cũng sợ luôn, đại khái là “xấu khóc” đấy nhỉ. Thân thể tứ oa tử vẫn còn yếu, không để ý tới Hứa Phàm, được một lát lại ngủ mất, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, em bé rất nhanh trở nên trắng trắng tròn tròn, cả nhà đều vui vẻ.

Hứa Chiêu lúc này mới phát hiện từ khi Hứa Phàm bị “xấu khóc”, bé luôn cố gắng tránh tứ oa tử, mỗi lần Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm hoặc ai đó nhờ vả “tam oa tử, con cầm bình sữa của em trai tới đây”, “tam oa tử, con cầm cho em trai hai tờ giấy” các thứ, bé đều đưa cho người lần thật nhanh rồi bỏ chạy.

Hứa Chiêu thật sự ưu sầu, nhìn Thôi Định Sâm hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Thôi Định Sâm hỏi lại: “Cái gì làm sao cơ?”

“Hứa Phàm không thích tứ oa tử.”

“Không hẳn là không thích, chắc bị dọa sợ rồi.”

“Vậy làm sao đây?” Hứa Chiêu cau mày.

Thôi Định Sâm cười, sờ sờ lâu mày đã cau lại của cậu, nói: “Không vội, qua một thời gian là quen, cha mẹ anh ngày xưa cũng muốn có thêm bé gái, lúc anh sinh ra bọn họ cũng chẳng vui, một thời gian sau mới chịu đấy.”

Hứa Chiêu nửa tin nửa ngờ: “Thật vậy ạ?”

Thôi Định Sâm gật đầu.

Hứa Chiêu vẫn rất lo lắng, sợ quan hệ hai đứa con trai không tốt, mỗi ngày cậu đều đổi biện pháp để Hứa Phàm thân cận với tứ oa tử, Hứa Phàm đều cự tuyệt, cậu cũng chỉ giảng giải một cách tự nhiên, hy vọng Hứa Phàm chậm rãi thay đổi. Lúc này lại tới giai đoạn cuối năm, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm lại bận rộn công việc.

Cha mẹ Hứa trông tứ oa tử.

Hứa Phàm cũng được nghỉ, đi theo Đại Trang và Đại Ny nhi chơi bi, chơi nhảy vòng, chơi diều hâu bắt gà con, cho tới tận giữa trưa, cả thôn nơi nơi vang lên tiếng gọi về nhà ăn cơm, Hứa Phàm lúc này mới chạy về nhà. Vừa về tới nhà, Hứa Phàm chợt nghe thấy tiếng khóc của tứ oa tử, vào trong sân thấy cha Hứa đang ngồi bên cạnh nhẹ đung đưa nôi em bé.

Cha Hứa nhẹ nhàng đẩy nhưng tứ oa tử vẫn khóc.

Hứa Phàm hỏi: “Ông ơi, sao tứ oa tử lại khóc ạ?”

Cha Hứa trả lời: “Khóc quấy đó.”

Hứa Phàm không nói gì, không vào nhà chính mà chạy vào phòng bếp.

Mẹ Hứa đang ở bếp nấu cơm, hỏi: “Tam oa tử, con làm gì thế?”

Hứa Phàm không nói lời nào.

Mẹ Hứa nói: “Đi dỗ em trai của con đi, nhìn em nó khóc kìa.”

Khuôn mặt Hứa Phàm lạnh băng, cự tuyệt: “Không đi.”

“Vì sao không đi?”

“Con không đi.”

“Vậy cứ để em khóc thế à?”

Hứa Phàm cúi đầu.

Mẹ Hứa nói: “Nhanh đi, đi xem em trai, lát nữa bà làm thịt kho tàu không cho con ăn nữa giờ.”

Hứa Phàm lúc này mới bất đắc dĩ đi vào nhà chính, tới bên nôi nhỏ đang đung đưa, nhìn vào tứ oa tử đang khóc. Mặt tứ oa tử vẫn hồng hồng, không còn nếp nhăn nữa, nhưng phía gáy vẫn có ít tóc dính bết lại, căn bản không đẹp như em gái Đại Ny nhi. Bé dậm chân, thanh âm vẫn còn non nớt: “Đừng khóc!”

Tứ oa tử lập tức không khóc nữa.

Cha Hứa thừa cơ nói: “Tam oa tử, con nhìn kia, em trai nghe lời anh trai nói.”

Hứa Phàm cúi đầu nhìn tứ oa tử, tứ oa tử ngậm miệng lại, thoạt nhìn cũng khá thuận mắt, cánh tay cứ với với bắt bắt ở phía trước. Bé không tự chủ mà nắm lấy, tứ oa tử liền cười một chút. Tiếng cười rất nhỏ, miệng lộ ra hai hàng lợi hồng hồng, thật ra chẳng thể nào nói là đẹp nhưng lại đụng tới tim Hứa Phàm, Hứa Phàm cũng cười một chút.

“Em trai.” Hứa Phàm gọi một tiếng.

Tứ oa tử lại cười.

Hứa Phàm lại gọi: “Em trai.”

Tứ oa tử vẫn cười.

“Em trai.”

Tứ oa tử cười không ngừng.

Hứa Phàm lập tức vui lên, bám tứ oa tử không rời. Nói cùng lạ, mỗi lần tứ oa tử khóc, chỉ cần Hứa Phàm xuất hiện, tứ oa tử lập tức không khóc nữa. Nếu Hứa Phàm gọi hai tiếng “em trai”, tứ oa tử lập tức phát ra tiếng cười nho nhỏ, đôi mắt híp lại, phấn khích lộ cả lợi ra, vô cùng đáng yêu.

Chậm rãi, Hứa Phàm không còn bài xích tứ oa tử nữa.

Hứa Chiêu rốt cục yên lòng.

Thôi Định Sâm nói: “Quan hệ huyết thống rất vi diệu, về sau tứ oa tử sẽ đẹp, Hứa Phàm sẽ càng thích.” Bây giờ tứ oa tử cũng đã đẹp rồi, chỉ là vừa mới sinh không bao lâu, mắt mũi còn chưa nẩy nở.

Hứa Chiêu gật đầu.

Thôi Định Sâm ôm Hứa Chiêu nói: “Không cần lo, con của chúng ta sẽ yêu thương lẫn nhau, về sau cũng thế, em cứ chờ xem, tứ oa tử giờ thấy Hứa Phàm là cười, về sau không chừng trong lòng nó người cao nhất chính là Hứa Phàm, còn Hứa Phàm…”

Lời còn chưa dứt, trong sân có tiếng khóc của một đứa trẻ, tiếng khóc từ xa lại gần đến đây.

Thôi Định Sâm ngạc nhiên.

Hứa Chiêu nói: “Không phải Hứa Phàm, là bạn của Hứa Phàm Đại Tráng.”

Đại Tráng vừa khóc vừa vào, thấy Hứa Chiêu càng khóc lớn hơn, nói: “Tam oa tử, tam oa tử đánh cháu.”

Hứa Chiêu lau mồ hôi.

Thôi Định Sâm hỏi: “Tam oa tử đâu?”

Đại Tráng còn chưa nói gì, Đại Trang dắt Đại Ny nhi tiến vào, vừa vào đã nói: “Chú Hứa, tam oa tử chạy rồi ạ.”

“Chạy chỗ nào?” Hứa Chiêu hỏi.

Đại Trang nghiêm túc nói: “Chạy tới nhà cháu, trốn rồi ạ.”

Hứa Chiêu lại hỏi: “Nó trốn đâu thế?”

“Tam oa tử không cho cháu nói, cháu không nói được.” Đại Trang nói xong còn nhìn Đại Ny nhi: “Đại Ny em cũng không được nói.”

Đại Ny nhi gật đầu: “Anh ơi em không nói.”

Hứa Chiêu run run khóe miệng.

Thôi Định Sâm cất tiếng: “Đại Trang nói đi, lát chú cho con kẹo ăn.”

Thời khắc khảo nghiệm tình bạn plastic đã đến, Đại Trang lập tức bán Hứa Phàm đi: “Ở sau cửa nhà cháu ạ.”

Hứa Chiêu lập tức sang nhà hàng xóm, chuẩn xác tóm Hứa Phàm từ sau cửa đi ra, hỏi: “Con đánh Đại Tráng có đúng không?”

Hứa Phàm cúi đầu không nói lời nào.

“Con đánh bạn làm gì?”

Hứa Phàm tức giận mà nói: “Nó nói em trai con xấu.”

Hứa Chiêu: “…”

Thôi Định Sâm: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN