Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể


Chương 23


~~~~Chương 23~~~~

Edit: Blanche

Hứa Chiêu rất nhanh đánh giá nam nhân trước mắt, diện mạo tuấn mỹ, dáng người cao ngất, mang trong mình khí chất cao sang, nhưng quả thật tướng mạo chỉ tầm hai bảy hai tám tuổi, mặt mũi có nét giống Thôi phụ, lại trội hơn Thôi phụ, tổng hợp lại những đặc thù trên của nam nhân này có thể khẳng định đây chính là tiểu thúc của Thôi Thanh Phong – Thôi Định Sâm.

“Ba ba.” Hứa Phàm lại gọi một tiếng.

Hứa Chiêu cúi đầu nhìn Hứa Phàm.

Hứa Phàm hỏi: “Mì sợi ở chỗ nào ạ?”

Hứa Chiêu đáp: “Trên kệ tủ trong nhà chính.”

Hứa Phàm có được đáp án liền quay đầu nhìn Thôi Định Sâm, bi bô nói: “Ba ba của cháu nói, mì sợi ở trên kệ tủ trong nhà chính ạ.”

Thôi Định Sâm quay đầu vào trong nhà nhìn lên kệ tủ một cái, nói: “Tiến vào lấy đi.”

“Được, cảm ơn.” Hứa Chiêu nói.

Được, cảm ơn?

Nghe vậy, Thôi Định Sâm nâng mắt liếc nhìn Hứa Chiêu một cái.

Hứa Chiêu cũng không nhìn thấy, kéo tay Hứa Phàm đi sát qua bên người Thôi Định Sâm, với tay lên kệ tủ lấy mì sợi, lần thứ hai đi qua người Thôi Định Sâm, nói: “Phiền tiểu thúc rồi.”

Thôi Định Sâm thản nhiên ừ một tiếng.

Thật đúng là Thôi Định Sâm! (Ý bảo đúng chuẩn là tiểu thúc của Thôi Thanh Phong)

Mới chỉ có hai tám tuổi, thật trẻ!

Hứa Chiêu không khỏi cảm khái, mới có hai tám tuổi đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, không thể không suy nghĩ, cậu giờ mới có hai mươi hai tuổi, còn có thời gian sáu năm phấn đấu, chờ đến khi cậu hai mươi tám tuổi khẳng định cũng sẽ phi thường lợi hại.

Tưởng tượng nhiều lần như vậy, chút lòng kiêu ngạo của Hứa Chiêu bị Thôi Định Sâm trấn trụ lại xông ra, nhà cao mọc lên từ đất phẳng, không vội không vội, mỗi ngày cố gắng một chút.

Advertisement / Quảng cáo

Vì thế vừa tới cửa hàng nhỏ ở ngã tư, cậu liền vùi đầu vào bày bán, viết thêm vật phẩm mới lên bảng, đang viết, Thôi Thanh Phong đạp xe trở lại.

“Hứa Chiêu!” Thôi Thanh Phong cao hứng mà hô một tiếng.

“Về rồi à.” Hứa Chiêu lập tức hỏi: “Giao điện phí phải không? Tiền điện tháng này nhà cậu hết bao nhiêu?”

Thôi Thanh Phong ngồi trên xe đạp nói: “Bảy khối năm mao tiền, có bị thiếu không?”

“Không nhiều lắm, trong dự kiến.” Hứa Chiêu xem qua tủ lạnh nhà Thôi Thanh Phong, TV, đèn điện, tính ra điện phí cũng không khác con số này lắm.

Thôi Thanh Phong cười nói: “Ừ, Hứa Chiêu thật lợi hại, tớ về rồi, cậu cần làm gì thì đi, tớ trông tiệm cho.”

Hứa Chiêu nói: “Để tớ trông cho, tiểu thúc cậu về, nhà cậu không tụ họp lại sao?”

“Tụ gì? Tiểu thúc tớ về là đi ngủ, cậu vừa gặp tiểu thúc tớ à?”

Hứa Chiêu nói: “Ừ, gặp rồi.”

“Có phải bộ dáng rất lười biếng không?”

“Rất tốt mà.” Có chút biếng nhác, nhưng không phải lười biếng.

Thôi Thanh Phong nói: “Đấy là tại thúc còn chưa đi ngủ, chốc lát sẽ ngủ, không cần tụ họp gì cả, cậu làm việc của cậu đi, tớ trông tiệm cho.”

Hứa Chiêu không tiếp tục tranh luận cùng Thôi Thanh Phong, dù sao đây là cửa tiệm của hai người, vì thế nói: “Vậy được, vừa lúc nhà tớ muối, diêm cái gì cũng không có, tớ đi mua một ít về nhà.”

“Đi đi, đi đi.” Thôi Thanh Phong vẫy vẫy tay.

Hứa Chiêu dắt Hứa Phàm tới chợ, bắt đầu mua đồ, ở tiệm tạp hoá mua hai cân dầu hoả tám mao tiền, muối thô một cân là một mao năm phần tiền, cậu muốn mua muối tinh luyện, nhưng đắt thêm hai phân tiền, hơn nữa Hứa mẫu đó dặn trước là không cần muối tinh luyện, vị hơi kém chút thôi, dù sao cũng tiết kiệm được hai phần tiền.

Tiếp lại mua một hộp diêm, một thau rửa mặt, một túi bột giặt quần áo, đặc biệt mua thêm một cân thịt heo cho cả nhà ăn thêm, tổng cộng hết năm khối ba mao một phân tiền.

Trong tay còn có mấy đồng tiền, Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm tham ăn bên mình, khẽ cắn môi bỏ ra năm mao sáu phần tiền mua một chai sữa cho bé, bảy mao tiền mua một quả dưa hấu lớn, lại đi mua thêm một khối vải bông, vài sợi dây thun, để làm hai cái quần cho Hứa phụ Hứa mẫu, vì thế sau xe một bao tải đầy toàn đồ, cưỡi xe đạp, chờ Hứa Phàm về thôn Nam Loan.

Vừa về đến nhà, Hứa mẫu bắt đầu quở trách Hứa Chiêu tiêu tiền linh tinh, mua muối, mua diêm, mua chậu là được rồi còn mua thêm thịt heo quá lãng phí, còn có sữa, mua sữa, sữa…

Hứa Phàm gắt gao mà ôm sữa vào trong ngực, một bộ “của con” không cho lấy.

Hứa mẫu lập tức nói không nên lời.

Hứa Chiêu cười nói: “Không sao, uống đi.”

Hứa Phàm gật đầu một cái, xoay người chạy ra sân, chờ đến khi trở về, rung đùi ngồi hút sữa, phía sau có Đại Trang đi theo, Đại Trang vừa đi vừa nói: “Tam oa tử, cho tớ uống một ngụm đi.”

Hứa Phàm ôm sữa ngồi cạnh cửa nhà tranh.

Đại Trang đi theo ngồi cạnh cửa, bên Hứa Phàm.

“Tam oa tử, cho tớ uống một ngụm.” Đại Trang nhìn chằm chằm Hứa Phàm, mắt thèm thuồng.

“Không cho!” Sau đó thoả mãn mà uống.

Hứa Chiêu: “…”

Hứa Phàm ôm chặt chai sữa, chạy đến nhà Đại Trang dạo một vòng, chính là vì khoe với Đại Trang rằng bé có sữa uống? Cái tình hữu nghị plastic này.

“Tớ chỉ uống một ngụm bé tí tẹo thôi.” Đại Trang nói.

“Vậy cậu cho tớ năm viên bi của cậu đi.” Hứa Phàm nói.

“Không thể cho cậu được.”

“Vì sao?” Hứa Phàm hỏi.

Đại Trang nói: “Me tớ sắp sinh cho tớ một em trai, tớ giữ lại cho em tớ chơi, anh trai phải thương yêu em trai.”

Hứa Phàm nghiêm trang chững chạc mà hỏi lại: “Vậy cậu sao không bảo mẹ sinh cho cậu một anh trai đi?”

Vậy cậu sao không bảo mẹ sinh cho cậu một anh trai đi –

Hứa Chiêu run rẩy khoé miệng mấy cái, cậu sống ở hai thế giới, chỉ nghe nói qua sinh em trai em gái, lần đầu tiên nghe nói sinh anh trai, cậu thực sự không dám nhìn Hứa Phàm, đứa nhỏ này thật khiến người khác khó lý giải mà. Hứa Chiêu rửa sạch cải củ không thèm quan tâm hai đứa Hứa Phàm lảm nhảm linh tinh nữa, đi vào phòng bếp, làm trợ thủ cho Hứa mẫu, sau đó ngồi xuống nhóm lửa.

Bữa cơm này vô cùng phong phú, thịt heo đều được cắt thành những khối lớn, mỡ nhiều không ngấy, khiến cho mọi người lâu ngày không ăn thịt càng thèm nhỏ nước miếng, Hứa mẫu không ngừng gắp cho Hứa Chiêu, Hứa Phàm.

Người một nhà vây quanh mâm ăn cơm tối, đột nhiên cảm nhận được một luồng không khí oi bức.

Hứa Chiêu nói: “Tại sao tự nhiên lại nóng như thế?”

Hứa Phàm cũng bắt chước nói theo: “Ba ba, con cũng nóng.”

“Con nóng tại con ăn nhiều quá.”

Hứa Phàm: “…”

Hứa mẫu ngẩng đầu nhìn trời ùn ùn mây đen nói: “Trời sắp mưa rồi.”

Hứa Chiêu hỏi: “Mưa rồi chắc sẽ mát hơn nhỉ?”

Hứa mẫu cười nói: “Mưa xong càng nóng, nóng thêm tầm mười ngày nữa, sau đó sẽ hơi se lạnh, nhưng vẫn còn nóng, nóng này chịu được, sẽ nóng tới tận tết Trung Thu, nghe nói có nhiều nhà máy trong thị trấn sẽ cho công nhân nghỉ mấy ngày.”

Nóng tới tận tết Trung Thu?

Hứa Chiêu giật mình, cậu tới đây được năm sáu tháng, cực kỳ nóng, nếu như cậu đang ở thế kỷ hai mốt thì tháng bảy tháng tám trời đã bắt đầu trở lạnh, không nghĩ tới ở đây sẽ nóng tới tận tết Trung Thu, nói cách khác, cậu hiện tại không cần lo việc bán kem bị dừng lại, có thể chậm rãi hưởng thụ sinh ý bán kem cây, hoàn thiện thêm một chút ở cửa hàng kéo thêm nhân khí, tưởng tượng rằng cửa hàng bán kem không ngừng náo nhiệt, trong lòng Hứa Chiêu vô cùng thoải mái.

“Ầm” một tiếng, chân trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, ngay sau đó từng hạt từng hạt mưa lớn ào ào đổ xuống.

“Quác quác quác!” Hứa Phàm đột nhiên kích động đứng lên kêu: “Ba ba! Quác quác quác!”

“Gì thế?” Hứa mẫu không hiểu hỏi.

“Gà với vịt đó mẹ.” Hứa Chiêu nói.

Hứa mẫu đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, lúc mẹ cất quần áo, thay rơm, quên mất vẫn để lũ gà, vịt ở ngoài sân.”

Hứa Chiêu đội mưa chạy ra ngoài, nhanh chóng đuổi gà, vịt vào trong nhà, sau đó một gia đình cùng một con gà, hai con vịt ngồi trong phòng bếp nhìn mưa như trút nước, Hứa phụ nói không rõ ràng đang lầm bầm gì đó.

Advertisement / Quảng cáo

Hứa Chiêu hỏi: “Mẹ, ba nói gì vậy?”

Hứa mẫu nói: “Ba con nói, trời mưa này xong, giá đỗ mọc lên rồi, ngày mai sẽ có đỗ ăn, người thành phố không có đâu.”

“Ngày mai mẹ đi thu hoạch giá đỗ sao?”

“Không chỉ mẹ đi, cả thôn ai cũng đi.”

“Vì sao ạ?” Hứa Chiêu không hiểu vì sao tất cả mọi người đều phải đi hái đỗ.

Hứa mẫu nói: “Tục ngữ có câu “lúa mạch dày, đậu nành mỏng”, con chưa từng tự đi gieo lúa mạch, đậu nành nên không hiểu câu này. Khi trồng lúa mạch, gieo dày một chút, năm sau càng thu hoạch được nhiều. Khi trồng đậu nành, trong một cái hố tốt nhất chỉ cần ba bốn hột, gieo nhiều quá, đậu nành sẽ bị tật, đậu nhỏ và kém chất lượng, không vắt ra được dầu, không bán được giá tốt, cũng không thể làm hạt giống hay dùng để đi nộp thuế được, như vậy phiền lắm.” (mình không hiểu đoạn này lắm đâu, nếu có gì sai mọi người sửa giúp mình nhé)

“Thì ra là vậy.” Hứa Chiêu gật đầu.

Khi nói chuyện, mưa tí tạch từng hạt nhỏ dần rồi ngừng hẳn, trời cũng sầm tối, vì tiết kiệm dầu hoả, mọi người ăn cơm sớm rồi đi ngủ, sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, trong thôn đã vang lên âm thanh bận rộn của các thôn dân, mọi người đều mang theo giỏ, thừa dịp trời có chưa nắng nóng chiếu vào mầm đậu, Hứa Chiêu cùng Hứa mẫu cũng đi, để Hứa Phàm và Hứa phụ ở nhà.

Hứa phụ bây giờ có thể chống gậy đi đường, chỉ là còn chậm, đi không vững.

Hứa Phàm nghe lời Hứa Chiêu nói, đưa Hứa phụ đi dạo chầm chậm trong thôn, nhưng Hứa Phàm vẫn chỉ là đứa nhỏ hơn hai tuổi, nhìn thấy những đứa trẻ khác chơi đùa, lập tức tâm tư chạy theo, đi theo con nhà khác chạy khắp nơi.

Hứa phụ sợ Hứa Phàm chạy lạc, chống gậy đuổi theo sau gọi.

“Bảo bảo, bảo bảo!”

Hứa Phàm chơi rất hăng, căn bản nghe không được.

Vậy là một buổi sáng ai cũng có thể nhìn thấy một ông già chống gậy đi theo sau bốn năm đứa nhóc, người trong thôn nhìn thấy sôi nổi cười nói, ông lão này được cháu mình rèn luyện như thế, không lâu sau có thể xuống ruộng làm việc được rồi.

Hứa phụ cũng nghe được những lời này, chính mình cũng cảm giác dễ đi hơn, thân thể quả thật có khí lực hơn một chút, hơn nữa bác sĩ cũng nói nên đi bộ nhiều, vì thế ông liền đi theo sau Hứa Phàm, thật sự đi không nổi mới ngồi nghỉ một chút.

Nhìn những đứa trẻ khác sôi nổi về nhà, Hứa phụ mới gọi: “Bảo bảo! Bảo bảo! Bảo bảo! Lại đây!”

Hứa Phàm nghiêng đầu nhìn, vui vẻ chạy tới: “Ông ơi.”

Hứa Phàm vẻ mặt tươi cười nói không rõ: “Chậm một chút chậm một chút.”

Hứa Phàm vững vàng chạy tới trước mặt Hứa phụ, nắm tay ông: “Ông ơi, chúng ta về nhà nào.”

“Về nhà.”

Trờ về nhà, Hứa phụ ăn nhiều hơn bữa trước nửa cái bánh ngô.

Hứa mẫu vui vẻ cực kỳ.

Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm nói: “Vậy về sau con ở nhà với ông đi.”

“Con muốn đi theo ba ba cơ.”

“… Được rồi.”

Hứa Chiêu ăn cơm xong sớm, cùng Hứa mẫu rửa giá đỗ thật sạch, vuốt phẳng, dùng dây bện buộc thành bốn bó, Hứa Chiêu đi lên thị trấn, đầu tiên tới nhà Thôi Thanh Phong, gia đình Thôi Thanh Phong đang ăn sáng, nhưng mà không thấy Thôi Định Sâm, có thể đang ngủ, có thể đi ra ngoài.

“Nha, Hứa Chiêu, Hứa Phàm đến sao.” Thôi mẫu cầm trong tay nửa cái bánh màn thầu ra cửa nghênh đón.

Hứa Chiêu đưa hai bó giá đậu đưa cho Thôi mẫu.

Thôi mẫu hỏi: “Đây là gì vậy?”

Hứa Chiêu nói: “Giá đỗ nhà con trồng được, cho nhà dì có thêm chút rau tươi ăn.”

Thôi mẫu vẻ mặt vui sường mà nói: “Ôi, thật sự là khách khí quá, tại sao không giữ lại cho nhà mình ăn đi?”

Hứa Chiêu nhẹ nói: “Trong nhà con còn có, rất nhiều.”

“Vậy được, dì cầm.” Thôi mẫu cười hỏi: “Sớm như vậy đã tới đây, hai đứa ăn cơm chưa?”

Hứa Chiêu nói: “Ăn rồi.”

“Cháu cũng ăn rồi.” Hứa Phàm tiếp một câu nói như vậy.

Thôi mẫu cười hỏi Hứa Phàm: “Vậy nên Hứa Phàm nhà chúng ta còn có thể ăn thêm bữa nữa phải không nào?”

Hứa Phàm không chút nào che dấu ý nghĩ thật của mình, gật đầu thật mạnh: “Dạ.”

Hứa Chiêu: “…” Lượng cơm ăn hiện tại của Hứa Phàm, khó trách khỏi ở nhà bị thiếu, hoàn toàn không đủ để Hứa Phàm ăn.

Hứa Chiêu không tiếp tục ăn thêm, mà vào phòng làm kem, trước tiên làm kêm cây, dư quang nhìn thoáng qua trên bàn có bao thuốc lá, hãng Đại Tiền Môn, chắc là của Thôi Định Sâm, trong đầu linh quang chợt loé, bỗng nhiên nghĩ tới Vân tỷ, chống Vân tỷ hình như cũng làm ở xưởng thuốc lá, hơn nữa còn là quản lý cấp cao, kem cây làm xong, Hứa Chiêu lập tức đạp xe chở Hứa Phàm vào cương xưởng, đưa hai bó giá đậu còn lại cho Vân tỷ.

Vân tỷ là người thành phố, bình thường ăn uống đều là đi mua, hiện tại vật chất thiếu thống, có thứ cũng không mua nổi, ví dụ như giá đỗ tươi ngon như vậy, chồng Vân tỷ thích món này nhất, bởi vì hồi nhỏ chồng chị là dân quê, sau lại có bản lĩnh, hộ khẩu liền chuyển tới thành phố, sống hơn hai mươi năm ở thành phố vẫn luôn nhớ tới hương vị nông thôn.

Chỉ là thân thích nhà chồng Vân tỷ rất thích gây sức ép, chưa từng cho bọn họ cái gì, cả ngày đều muốn bòn rút thứ tốt từ nhà bọn họ, dù Vân tỷ cùng chồng chị tiền lương không thấp, nhưng còn ba đứa con còn đang đến trường và hai người già, ngày qua ngày cũng không dư dả, thân thích bên kia cũng dần dần tách khỏi bọn họ, hơn thế dân quê cũng không thường bán giá đỗ, bọn họ nhiều năm rồi chưa mua được.

Không ngờ đến Hứa Chiêu sẽ đưa đến cái này, Vân tỷ vui không kiềm được.

Hứa Chiêu cười nói: “Trong nhà nhiều, nên em mang một ít lại đây, Vân tỷ nếu thích ăn, mai em lại mang tới.”

Vân tỷ cao hứng nói: “Nhà em còn cái này sao?”

“Còn, nhưng cũng chỉ để được ba, năm ngày, sau đó muốn ăn cũng không còn.”

Vân tỷ cũng không khách khí nói: “Vậy ngày mai em mang cho chị một chút, chị gửi em tiền.”

“Không cần tiền.”

“Vậy em muốn gì?”

Hứa Chiêu ăn ngay nói thật: “Em muốn nhập thuốc lá từ chỗ chồng của chị về bán.”

“Em lại muốn bán cả thuốc lá?”

Hứa Chiêu nói với Vân tỷ chuyện cửa hàng ở ngã tư, cậu cũng muốn làm việc lớn, nhưng trong nhà cậu còn có người già, thân thể cũng không tốt, dưới còn con nhỏ, gì cũng không hiểu, không thể không suy xét đến bọn họ, cho nên muốn duy trì bán ở cửa hàng nhỏ trước đã, cam đoan có nguồn thu ổn định, yên ổn cuộc sống, sau đó mới làm việc khác.

Vân tỷ biết Hứa Chiêu là một người có trách nhiệm có đầu óc có nhiệt tâm, cười nói: “Được rồi, chị sẽ về bảo chồng chị một tiếng, đảm bảo cho cậu cái giá tiện nghi hơn người khác.”

“Cảm ơn Vân tỷ.”

Advertisement / Quảng cáo

“Khách khí gì, em còn giúp chị có thêm tiền, chồng chị có lấy phần trăm, chị cảm ơn em còn không kịp đâu.”

Hứa Chiêu ngượng ngùng mỉm cười.

Vân tỷ vỗ vai Hứa Chiêu nói: “Tiểu tử, làm rất tốt, có bản lĩnh rồi cũng đừng quên chị.”

“Yên tâm, em sẽ không quên Vân tỷ.” Hứa Chiêu nghĩ nghĩ, trực tiếp hỏi: “Đúng rồi, Vân tỷ, thời gian kế tiếp trời vẫn nóng, chị lần trước nói với Thôi Thanh Phong rằng nóng không còn lâu, kem cây cũng lấy ít đi, là vì nhóm công nhân sắp nghỉ một thời gian sao?”

Vân tỷ nghiêm túc nói: “Dựa theo kế hoạch ban đầu là được nghỉ, nhưng năm nay yêu cầu sản lượng lớn, còn chưa rõ, đang định mở cuộc họp, nếu cần thêm kem cây, chị sẽ lại tìm em, em yên tâm, chị không tìm người khác.”

Hứa Chiêu nói: “Cảm ơn Vân tỷ.”

“Đừng khách khí, trời nóng như vậy, nhanh về nhà đi.”

“Hẹn gặp lại Vân tỷ.”

Hứa Chiêu mang theo Hứa Phàm từ cương xưởng đi ra, đang đạp xe tới ngã tư đường như mọi khi, nhìn thấy hai bà cãi nhau, vô cùng kịch liệt, lăn cả ra đường, Hứa Chiêu không có cách nào đành phải xuống xe, dắt xe đạp sang ven đường, mới đi được hai bước, Hứa Phàm đột nhiên chỉ vào phía trước nói: “Ô tô lớn! Ba ba! Nhìn! Ô tô lớn!”

Hứa Chiêu nhìn về phía trước, thấy một chiếc ô tô con màu đen, cũng nhìn thấy Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm bị người dân chặn đường, đang ngồi ở ghế lái hút thuốc, lúc Hứa Chiêu nhìn thấy y, y cũng nhìn thấy Hứa Chiêu, sau đó nhấn đầu thuốc đang cháy xuống gạt tàn, gật đầu với Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu cũng gật gật đầu, lúc này chạy tới trước ô tô màu đen.

“Đi đây vậy?” Thanh âm Thôi Định Sâm trầm thấm không mang một tia tình cảm hỏi.

“Cương xưởng.” Hứa Chiêu đáp.

Thôi Định Sâm gật đầu, không nói tiếp.

Hứa Phàm ghè vào trên ghế lái, chui đầu nhỏ nhìn vô lăng điều khiển lại nhìn Thôi Định Sâm, nói: “Đại ca ca, ô tô của anh thật là lớn quá đi!”

Đại ca ca –

Hứa Chiêu lập tức run rẩy khoé miệng, gọi Thôi Định Sâm là đại ca ca, Thôi Định Sâm Thôi thúc thúc sẽ làm thế nào đây?

Người này thân phận lớn lắm đó.

Ngay cả Thôi Định Sâm cũng nhịn không được nhíu mày nhìn Hứa Phàm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN