Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể


Chương 42


Edit: Blanche

Thật tuyệt vời –

Thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng được.

Thôi Định Sâm đột nhiên rơi vào hoài nghi, trong lòng y rõ ràng có… ảo giác, nhất định là ảo giác, ánh mắt của y lần thứ hai rơi trên người Hứa Chiêu, lúc này Hứa Chiêu đã cúi đầu, tiếp tục chăm chú xem xét quyển sổ nhỏ của mình, căn bản không để ý tới y, trên thực tế Hứa Chiêu xác thực không quan tâm tới ai, một lòng chờ tới nhà máy thực phẩm Tây Châu.

Hứa Chiêu lần thứ hai ngẩng đầu, nhìn về phía Thôi Thanh Phong.

Thôi Thanh Phong thắc mắc mà nhìn Hứa Chiêu hỏi: “Sao vậy?”

Hứa Chiêu nghiêm túc nói: “Nhà máy thực phẩm không thể tự ý ra vào, cậu ở đây với tiểu thúc, lão Lưu ở ngoài đợi tôi một lát, tôi vào nhà máy tìm giám đốc Hứa Kiến Quốc lấy chứng minh, rồi sau đó một người cùng vào vận chuyện bánh trung thu ra ngoài.”

Thôi Thanh Phong vội vàng gật đầu: “Được.”

Hứa Chiêu quay đầu nhìn Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm nói: “Không sao, cậu cứ làm đi, không cần để ý tôi.”

Hứa Chiêu gật đầu, thực sự công việc lu bù lên, đầu tiên một mình vào nhà máy nhận được giấy phép ra vào công xưởng, sau đó cùng Hứa Kiến Quốc kiểm lại số lượng, một lần nữa giao tiền cọc cho mười ngán chiếc bánh trung thu.

Sau đó mới vận chuyển mười lăm nghìn chiếc lên xe tải, trong lúc đó có nói chuyện thì đều liên quan tới công việc, thẳng tới khi đi khỏi nhà máy thực phẩm Tây Châu, theo kế hoạch lúc trước, Thôi Thanh Phong mang theo chín nghìn chiếc bánh trung thu, ngồi xe bus về thị trấn giao hàng, đồng thời Thôi Định Sâm cũng về với Thôi Thanh Phong, trong thành phố chỉ còn hai người Hứa Chiêu và lão Lưu.

“Tiểu Hứa, chúng ta đi chỗ nào?” Lõa Lưu hỏi.

“Lại đi một chuyến tới nhà máy thực phẩm Tây Châu.” Hứa Chiêu nói.

“Lại đi?”

“Đúng vậy.”

“Được!” Trước khi đi Thôi Định Sâm đã dặn lão Lưu, toàn bộ đều nghe lời Hứa Chiêu cho nên lão Lưu không có dị nghị gì.

Lần thứ hai tới nhà máy thực phẩm Tây Châu là để lấy khoản dự trữ cho xưởng thuốc lá, tính tiền cho Hứa Kiến Quốc, tiện tiếp tục đặt thêm mười ngàn chiếc bánh trung thu, tiền đặc cọc cũng giao luôn, Hứa Kiến Quốc kinh ngạc nhưng vẫn đồng ý tiếp tục làm bánh trung thu cho Hứa Chiêu, sau đó Hứa Chiêu lại cùng lão Lưu quay lại thành phố, trước tiên đặt hai phòng ở khách sạn Nam Sơn, ghi nhớ số điện thoại của khách sạn, rồi tiếp tục giao bánh trung thu tới mười bảy cửa hàng, cứ làm việc liên tục tới chiều mới đưa tới bảy nhà, Hứa Chiêu lúc này mới giật mình nhận ra cậu chưa ăn cơm trưa, cả lão Lưu cũng chưa ăn.

Vì thế, Hứa Chiêu vội vàng xin lỗi lão Lưu.

Lão Lưu cười nói: “Không sao không sao, ông chủ lúc công tác bận rộn cũng quên ăn cơm, tôi quen rồi.”

Hứa Chiêu xấu hổ mỉm cười nói: “Chúng ta bây giờ đi ăn cơm đi.”

Lão Lưu hỏi: “Không giao hàng nữa?”

“Hôm nay không kịp, ngày mai giao hàng tiếp.”

“Được.”

Hứa Chiêu, lão Lưu lúc này mới tính là rảnh rỗi, ăn cơm trưa rồi ăn cơm tối, Hứa Chiêu, lão Lưu về khách sạn Nam Sơn, từng người về phòng, Hứa Chiêu đầu tiên tắm rửa, xong bắt đầu kiểm tra lại sổ sách cả ngày hôm nay.

Hoàn thành xong, nhìn những ngọn đèn sáng chưng ngoài cửa sổ, cậu bỗng nhiên nhớ Hứa Phàm, lúc này xuống tầng, sử dụng điện thoại khách sạn gọi cho nhà bác Trương, nhờ gọi mẹ Hứa tới nhận điện thoại.

Vừa mới cùng mẹ Hứa nói một câu trong điện thoại, cậu đã nghe thấy tiếng Hứa Phàm bên cạnh ồn ào: “Bà ơi, con cũng muốn nghe điện thoại, con cũng muốn nghe điện thoại.” Hứa Chiêu dở khóc dở cười mà nói: “Mẹ, mẹ để Hứa Phàm nghe đi ạ.”

“Được, để nó nghe để nó nghe, không có biện pháp với đứa nhỏ này mà.”

Hứa Chiêu cười.

Qua một hồi lâu, không nghe thấy thanh âm ở phía bên kia, Hứa Chiêu nghi hoặc mà gọi: “Hứa Phàm?”

“…”

“Hứa Phàm?”

“…”

Ngay lúc Hứa Chiêu tưởng rằng điện thoại bị hỏng, rốt cục từ bên đầu kia có thanh âm truyền sang, là thanh âm bi bô của Hứa Phàm: “Ba ba!”

Hứa Chiêu nhanh chóng đáp: “Đúng rồi, ba ba đây”

“Ba ba, sao ba lại chui vào bên trong điện thoại ạ?”

Sao – lại – chui – vào – bên – trong – điện – thoại – ạ –

Vấn đề này siêu hóc búa, Hứa Chiêu trả lời không nổi.

“Ba ba!”

“Ba!”

“Trời đã tối rồi sao ba không ra ngoài?”

“…Hai ngày nữa ba về, được không?”

“Không được, ba ba, bây giờ ba ra luôn đi.” Hứa Phàm nghiêm túc nói.

“…”

Hứa Chiêu phải phí bao nhiêu công sức mới giải thích được cho Hứa Phàm, Hứa Phàm mới hiểu rằng Hứa Chiêu đang ở trong thành phố, không phải bên trong điện thoại, sau đó Hứa Chiêu với Hứa Phàm mới có thể trò chuyện bình thường.

Hứa Chiêu hỏi: “Buổi sáng tỉnh dậy con có khóc không?”

Hứa Phàm đáp: “Có khóc ạ.”

“Vì sao lại khóc?”

“Con tìm không thấy ba ba, trong bếp không tìm thấy, nhà Đại Trang không tìm thấy, trên đường không tìm thấy, con, con liền khóc….”

Hứa Chiêu nghe mà trong lòng vừa ấm vừa xót, cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được Hứa Phàm sau khi tỉnh lại, vẻ mặt ngơ ngác mà gọi ba ba, sau đó phát hiện ba ba không ở đó, cũng không thèm nghe ông bà nói, bắt đầu dùng đôi chân ngắn chạy khắp nơi đi tìm, tìm không thấy ba ba, sau đó lập tức khóc lớn, phỏng chừng mẹ Hứa phải dùng một bát canh trứng gà thêm hai miếng thịt nhỏ mới dỗ được.

Hứa Chiêu cố nhịn nỗi nhớ xuống, nói: “Hai ngày nữa ba sẽ về, không cần khóc nữa, được không?”

“Dạ.”

“Buổi tối cũng không được khóc, ba ba về sẽ mua cho con chân giò.”

“Mua cho Đại Trang một cái nữa.”

“Vì sao?”

“Bởi vì ba Đại Trang cho con một con quay với một cái nỏ, Đại Trang nói, nếu con không cho nó chân giò ăn, nó sẽ lấy lại con quay của con, cả nó nữa.”

“Được, vậy thì mua cho Đại Trang một cái nữa.”

“Dạ, ba ba, ba nhanh về đi.”

“Được, hai ngày nữa ba về.”

“Nhanh nha.”

“Ừ.”

“…”

Rốt cục cũng cúp điện thoại, Hứa Chiêu lần nữa về lại phòng, nằm trên giường, ở thế kỷ hai mươi mốt, vô luận là đi chỗ nào đều không có cảm giác gì khác nhau.

Chỉ là từ khi tới đây, mọi thứ giống lại không giống, trong lòng có gia đình, tuy rằng khách sạn rất tốt, nhưng cậu vẫn nhớ về căn nhà tranh nhỏ ở thôn Nam Loan, còn có Hứa Phàm mập mạp, nhớ đến độ có chút mất ngủ, thằng tới khi không thể chịu nổi, mới ngủ thẳng tới bình minh.

Hứa Chiêu lại bắt đầu bận rộn, giao hàng cho mười cửa hàng còn lại, cùng lão Lưu chuyển ba nghìn sáu trăm chiếc bánh tới huyện Giang Bình, giao ba nghìn chiếc cho xưởng thép, nhận phần còn lại, thuận tiện đưa sáu trăm chiếc bánh về Phàm Tiểu Điếm, bởi vì sáng sớm Thôi Thanh Phong gọi điện nói rằng sinh ý tương đối tốt, chín trăm chiếc đều đã bán sạch.

Cho nên Hứa Chiêu tiện đưa thêm sáu trăm chiếc, đưa xong liền rơi đi, trực tiếp về lại khách sạn Nam Sơn, cùng lão Lưu ngồi chờ điện thoại ở khách sạn, có cuộc nào gọi đến Hứa Chiêu lập tức nhận, sau đó để lão Lưu tới nhà máy thực phẩm Tây Châu chở bánh trung thu, giao bánh tới cửa hàng chỉ định…

Cứ như vậy qua một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày… Tới ngày thứ sáu cơ bản mới kết thúc, Hứa Chiêu trước cố gắng nhiều như vậy, rốt cục cũng thu hoạch được phong phú, lượng tiêu thụ bánh trung thu bùng nổ.

Đầu tiên là buổi trưa Thôi Thanh Phong đột nhiên gọi điện thoại tới, lớn tiếng gọi: “Hứa Chiêu! Hai nghìn chiếc bánh lại bán hết! Toàn bộ những thôn mà cậu chở Hứa Phàm qua đều tới mua bánh trung thu!”

“Còn cần thêm bao nhiêu?” Hứa Chiêu hỏi.

“Lại thêm hai nghìn chiếc!” Thôi Thanh Phong kích động không thôi, thật sự bội phục Hứa Chiêu, nhiều người như vậy chạy tới Phàm Tiểu Điếm mua bánh trung thu, đều là những thanh niên trẻ tuổi với tụi nhóc béo, sinh ý của những cửa hàng khác làm sao theo kịp.

Lợi hại! Hứa Chiêu quả thực quá lợi hại! Thôi Thanh Phong nhịn không được ca ngợi Hứa Chiêu.

Nhưng Hứa Chiêu không kiêu căng, vẫn nghiêm túc với công tác, nói: “Được, tớ sẽ bảo lão Lưu chở ba nghìn chiếc bánh trung thu qua.”

“Được, nhanh lên nhé.”

“Biết rồi.”

Hứa Chiêu mới cúp điện thoại bên này, thì lại nhận được điện thoại mới từ bên kia, lúc thì là bà chủ tóc quăn, lúc thì cửa hàng thứ mười lăm, lúc là cửa hàng thứ mười… Cuối cùng Hứa Chiêu bận không kịp trở tay, đành phải bỏ ra một ít tiền nhờ chủ khách sạn hỗ trợ nhận điện thoại, cậu thì đạp xe đi giao bánh trung thu, chân bận không chạm đất, liên tiếp chạy qua chạy lại thêm ba bốn ngày, ngày thứ năm là tết Trung Thu, rốt cục việc tiêu thụ bánh cũng đi tới hồi kết.

Lúc này Hứa Chiêu đã kiếm đầy bồn đấy bát, lợi nhuận hoàn toàn vượt xa kế hoạch ban đầu của cậu, nhưng lại vất vả hơn cậu nghĩ nhiều, đương nhiên lão Lưu cũng rất mệt, Hứa Chiêu biết gia đình lão Lưu đông người, cố ý tặng cho lão Lưu sáu hộp bánh trung thu, nhưng nói gì thì nói lão Lưu chỉ nhận hai hộp, Hứa Chiêu cũng không thể cưỡng ép.

Tiếp theo lão Lưu chở Hứa Phàm về lại Phàm Tiểu Điếm.

Bởi vì đang là tết Trung Thu, không tiện qua nhà người khác, Hứa Chiêu cũng chỉ ngắn gọn nói với Thôi Thanh Phong “Tết Trung Thu vui vẻ, ngày mai lại gặp”, sau đó đạp xe, chở theo hai bao tải bánh trung thu, đi vào trung tâm thành phố mua năm cái chân giò, sau đó về hướng thôn Nam Loan.

Mười một ngày, suốt mười một ngày không thấy Hứa Phàm Hứa tam oa tử, cũng chỉ gọi điện thoại mỗi một lần, trong lòng Hứa Chiêu thực sự rất nhớ, tốc độ đáp xe rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, mười một ngày, mười một ngày trước mọi người trồng đậu phơi đậu khắp nơi, giờ tất cả đều đã thu về nhà, mọi người hưởng thụ một tết Trung Thu an nhàn, thật nhanh quá.

Mười một ngày này, không biết Hứa Phàm như thế nào, có cãi nhau không, có đánh nhau không, có tiếp tục đi nghe “Tây Du Kí” hay không, có ăn béo lên không… Trong lòng đầy nhớ nhung, cậu rất nhanh đã về tới thôn Nam Loan, xa xa nhìn thấy ở cửa thôn có sáu đứa trẻ đang quay lại một chỗ chơi đùa, lớn thì tám chín tuổi, nhỏ thì hai ba tuổi…

Không sai, đứa hai ba tuổi kia chính là Hứa Phàm với Đại Trang, Hứa Phàm và Đại Trang chưa bao giờ vì mình tuổi nhỏ mà không dám chơi cả.

Hai đứa có thể cùng mấy ông bà lão bảy tám chục tuổi nghe hí khúc, cùng những người năm sáu mươi tuổi nghe “Thủy Hử truyện”, còn có thể đi theo ba Đại Trang bắt cá, còn có thể dắt theo đứa nhỏ một hai tuổi đi nghịch bùn, cũng có thể chạy theo mấy nhóc tám chín tuổi, lúc này, mấy đứa nhóc lớn hình như bắt được một chú chim, chạy về trong thôn, Hứa Phàm, Đại Trang thấy thế cũng nhấc chân ngắn đuổi theo.

Bộ dáng đáng yêu cực kỳ.

Hứa Chiêu nhịn không được gọi một tiếng: “Hứa Phàm!”

Hứa Phàm chạy chạy đột nhiên dừng lại.

Hứa Chiêu lần thứ hai gọi: “Hứa Phàm!”

Hứa Phàm quay lại nhìn Hứa Chiêu, sửng sốt, kích động mà gọi lớn: “Ba ba! Ba ba! A a a! Ba ba của tớ về rồi! Ba ba!”

Hứa Chiêu cười, dựng xe đạp.

Hứa Phàm cũng không thèm mấy đứa nhóc khác hay Đại Trang, xoay người chạy về hướng Hứa Chiêu, căn bản không nhìn đường, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Chiêu gọi lớn “Ba ba! Ba ba!”, sau độ “bịch” một tiếng ngã sấp xuống, nhưng bé lập tức đứng lên muốn chạy tới trước mặt Hứa Chiêu, nhưng nửa nhịp sau mới cảm thấy đau, cả tay và đầu gối đều bị rách da, bé nhíu mày, sau đó “Oa” một tiếng khóc lớn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN