Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể
Chương 7
Edit: Blanche
Link wordpress: themiraclewithinonesheart.wordpress.com
Thôi Thanh Phong đang ngồi xe đạp bán kem liếc mắt nhìn thấy Hứa Chiêu ngồi dưới tán cây. Hứa Chiêu xinh đẹp, vóc người tốt lại có khí chất, trên người như mang theo vầng sáng, khiến hắn không tự chủ được mà chú ý tới, trong lòng hắn vui sướng, dùng sức đạp bàn đạp, bánh xe chuyển động nhanh hơn, sau một lát dừng trước mặt Hứa Chiêu.
Thôi Thanh Phong vui vẻ mà xuống xe đạp, hỏi: “Hứa Chiêu, cậu ở chỗ này làm gì?”
Hứa Chiêu nói thẳng: “Chờ cậu.”
“Chờ tớ?” Thôi Thanh Phong trong lòng hạnh phúc, đây là lần đầu tiên Hứa Chiêu chờ hắn đó.
“Ừ, hôm nay bán kem thế nào?” Hứa Chiêu hỏi.
Thôi Thanh Phong thoải mái nói: “Bán hết.”
“Nhanh như vậy?”
Thôi Thanh Phong cười hì hì nói: “Năm nay được mùa, nộp thuế lương thực rồi vẫn không thiếu, mọi người già trẻ đều vui, nguyện ý bỏ ra chút tiền nhỏ.
“Vậy bây giờ cậu chuẩn bị về thị trấn?”
“Ừ.” Thôi Thanh Phong gật đầu.
Hứa Chiêu chủ động hỏi: “Tớ có thể cùng cậu lên trấn trên được không?”
“Là đi xem xưởng làm kem sao?”
“Đúng vậy.”
Trên mặt Thôi Thanh Phong là ý mừng khó nén, rốt cục có một người bạn cùng lứa tuổi nguyện ý cùng hắn làm chuyện buôn bán, hơn nữa đây còn là Hứa Chiêu, hắn ước Hứa Chiêu còn không được đâu!
“Được, tớ đèo cậu đi, đi ngay bây giờ.”
“Còn con tớ nữa.” Hứa Chiêu nói.
Thôi Thanh Phong nhìn về phía Hứa Phàm, đứa nhỏ này lớn lên rất giống Hứa Chiêu, phi thường ưa nhìn, chính là có vẻ nhỏ gầy.
Hứa Phàm kéo tay Hứa Chiêu, mắt to ngập nước đón nhận ánh mắt đánh giá của Thôi Thanh Phong, nói: “Ba ba của cháu ở chỗ nào, cháu đi chỗ đó, chú dẫn ba ba của cháu đi, cũng phải dẫn cháu đi theo.”
Thôi Thanh Phong: “…” Còn biết nói lý.
Vì thể Thôi Thanh Phong để Hứa Chiêu ngồi phía trước, Hứa Chiêu ngồi ở phía sau, trong ngực ôm hộp xốp, ba người cứ như vậy lên thị trấn.
Tuy rằng trên trấn kém thế kỉ 21 nhiều, nhưng so với thôn Nam Loan vẫn náo nhiệt hơn, ven đường nơi nới có quán bán đồ ăn, bán bánh bao, bán liềm bán chổi, đa dạng rất nhiều, Hứa Chiêu, Hứa Phàm tò mò mà nhìn bốn phía.
Nhất là Hứa Phàm, lần đầu tiên lên thị trấn, đầy mặt kích động, đôi mắt to ngập nước chuyển động nhanh như chở, không chỉ muốn nhanh tới xưởng kem, còn muốn nhìn khắp nơi nơi.
Hứa Chiêu sợ Hứa Chiêu bị lạc, liền đem ôm vào trong ngực.
Hứa Phàm đặc biệt thích được Hứa Chiêu ôm, chỉ là trước kia Hứa Chiêu cùng bé không thân cận, đem bé đưa cho nãi nãi, bé không có cơ hội gần gũi với Hứa Chiêu, sau này được ở bên, phát hiện ba ba rất tốt, nhịn không được dùng cánh tay bé nhỏ ôm cổ Hứa Chiêu, đầu nhỏ nằm lên vai, một bộ dáng thực hưởng thụ.
Hứa Chiêu tuỳ ý Hứa Phàm như vậy, đi theo Thôi Thanh Phong tới xưởng, nguyên tưởng rằng xưởng là một cái nhà máy thật to, kết quả tới rồi mới phát hiện, toàn bộ xưởng là một gian nhà ngói, bên trong lung tung để đường trắng, đường hoá học, phẩm màu, gạo nếp, sữa bột, cùng với vỏ kem, que kem linh tinh, thoạt nhìn không sạch sẽ, Hứa Chiêu yên lặng nhìn.
Chờ đến khi đi ra khỏi xưởng, Hứa Chiêu mới mở miệng hỏi: “Thôi Thanh Phong, cậu lấy hàng từ chỗ này?”
Thôi Thanh Phong không hiểu hỏi: “Đúng vậy, làm sao thế?”
Hứa Chiêu tận lực để khiến cho trong giọng mình không có ghét bỏ: “Có chút loạn.”
“Có hơi loạn, nhưng không bẩn đâu.”
“Cậu không phát hiện bọn họ làm kem rất đơn giản sao?”
“Không đơn giản, tớ thử nhiều lần rồi, làm khó ăn lắm.”
“Cậu khẳng định làm sai.”
“Không sai, tớ mua công cụ, nhưng rất khó ăn, nên không làm lại.”
Hứa Chiêu bắt lấy mấu chốt, lập tức hỏi: “Cậu có công cụ?”
“Có đó.”
Hứa Chiêu hỏi lần hai: “Nhà cậu có tủ lạnh?”
“Nhà tớ không có, nhưng nhà tiểu thúc tớ có, tớ đem tủ lạnh nhà tiểu thúc kéo đến nhà tớ, dù sao nhà tớ cũng có điện.”
Hứa Chiêu trêu ghẹo mà nói: “Đời trước tiểu thúc của cậu nợ cậu à?”
Thôi Thanh Phong cười hắc hắc, nói: “Về sau tớ sẽ hiếu kính tiểu thúc.”
Hứa Chiêu ngược lại nói: “Kia nếu được tớ đến nhà cậu một chuyến, làm thử cho cậu nhìn?”
“Đi được, bất quá, trước cùng cậu nói mọt chút, nhà ta rất nghèo.”
“Kia nghèo bằng tớ không?”
“Kia thật không có.” Thôi Thanh Phong có chút thương cảm mà nói: “Bất quá, ba của tớ ốm đau nằm giường, tiền thuốc men đều là do tiểu thúc xuất, tuy rằng tiểu thúc không cho tớ trả, nhưng tớ không muốn tiểu thúc vì nhà tớ trả giá nhiều như vậy.”
Chuyện này là việc bất đắc dĩ.
Hứa Chiêu vươn tay vỗ vỗ vai Thôi Thanh Phong, xem như trấn an.
Thôi Thanh Phong hướng Hứa Chiêu cười cười, nói: “Qua một thời gian ngắn, ba của tớ làm phẫu thuật là tốt rồi.”
“Sẽ tốt thôi.” Hứa Chiêu an ủi.
Hứa Chiêu đi theo Thôi Thanh Phong vào nhà hắn, lên tiếng chào phụ thân của Thôi Thanh Phong, rồi đi vào phòng bếp, đem khuôn kem, đường trắng, đường hoá học bày ra trước mặt Hứa Chiêu.
Thôi Thanh Phong kỳ thật không trông cậy vào Hứa Chiêu có thể làm tốt kem cây, tuy rằng thao tác của Hứa Chiêu thập phần đẹp, bộ dáng cái gì cũng vận dụng thật tốt, nhưng hắn tìm đến Hứa Chiêu, chính là muốn kết bạn với Hứa Chiêu, giúp đỡ nhau tiến bộ, đương nhiên, nếu Hứa Chiêu có thể thích hắn thì càng tốt.
Hiển nhiên, không có khả năng, bởi vì Hứa Chiêu dễ nhìn như vậy, làm sao có thể thích hắn.
“Không chênh lệch lắm.” Hứa Chiêu nói.
Thôi Thanh Phong nhìn kem cây trong khuôn vẫn còn là nước, hỏi: “Này là được rồi?”
Hứa Chiêu nói: “Chưa được, phải đặt trong tủ lạnh, đông khoảng hai ba giờ, lấy ra, cắm que bọc vỏ lại chính là kem cây.”
Thôi Thanh Phong nói: “Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy.”
“Đơn giản như vậy?”
“Chính là đơn giản như vậy, cậu nghĩ phải làm như thế nào?”
Thôi Thanh Phong nhìn bán thành phẩm đẹp đẽ, nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn là nói: “Được rồi, để tớ đặt vào trong tủ lạnh, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
“Ăn cơm? Không được, tớ phải về nhà.”
“Tớ mời cậu ăn cơm.”
“Không cần đâu tớ thực có việc ở nhà.”
“Tớ đưa cậu về.”
“Không cần, cậu ở nhà chăm sóc ba của cậu đi, tớ tự mình có thể về, nhà không xa lắm.”
Hứa Chiêu kiên trì không cho Thôi Thanh Phong đưa, cũng nói cho hắn biết, hơn ba bốn tiếng nữa là xong, rồi ôm Hứa Phàm rời khỏi nhà Thôi Thanh Phong, đi ở trên đường lớn của trấn trên, tuy rằng đã chạng vạng, nhưng vẫn rất náo nhiệt, trên đường có mấy nhà bán bánh bao, trứng luộc nước trà và tào phớ.
Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm trong ngực.
Hứa Phàm lại bỏ ngón tay vào miệng, nhìn không rời mắt vào quán bánh bao ven đường.
“Hứa Phàm.” Hứa Chiêu hô một tiêng.
Hứa Chiêu lập tức tự giác bỏ tay ra khỏi miệng.
Hứa Chiêu cười nói: “Muốn ăn không?”
Hứa Phàm gật đầu mạnh.
“Vậy chúng ta đây liền ăn.”
“Ba ba có tiền sao?”
“Có.”
“Sẽ xài hết sao?”
“Sẽ không, ăn bánh bao xong, vẫn còn rất nhiều tiền.”
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm vào quầy hàng, bốn phần tiền mua được một căn bánh quẩy, sáu phần tiền mua được trứng luộc nước trà, một mao tiền mua hai cái bánh bao thịt, một mao hai phân tiền mua được hai chén tào phớ, tổng cộng hết ba mao hai phân tiền, chờ đến khi bánh bao thịt trắng nõn xuất hiện trước mặt Hứa Phàm, nước miếng của Hứa Phàm theo cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng chảy xuống.
Hứa Chiêu: “…” Mặc dù có điểm 囧, nhưng vẫn rất manh.
Hứa Phàm hỏi: “Ba ba, con có thể ăn sao?”
“Chờ một chút rồi ăn, có chút nóng.”
“Không nóng ạ.”
Hứa Chiêu cầm bánh bao lên, đặt bên miệng thổi thổi, sau đó lại đưa Hứa Phàm.
Hứa Phàm dùng tay nhỏ bé cầm bánh bao cắn một hơi xong không dừng được, cúi đầu ăn không ngừng.
Không quản là Hứa Chiêu hay Hứa Phàm, hai người trong bụng đều thường hay thiếu ăn, không thể lập tức ăn nhiều như vậy, nhiều mỡ như vậy, cho nên gói một căn bánh quẩy lại bỏ vào túi áo mang theo, sau đó hai cha con cùng bước đi về phía thôn Nam Loan.
Hứa Chiêu dắt tay nhỏ của Hứa Phàm.
Hứa Phàm vui vẻ mà nói: “Ba ba, bánh bao thịt ăn siêu ngon, con ăn rất no.”
Hứa Chiêu cười: “Ừ, về sau ba kiếm được tiền, mỗi ngày đều cho con ăn, cho con mập mạp.”
“Ba ba, con cũng muốn cao.”
“Được, cao lớn.”
“Cao hơn cả đại oa nhị oa, bọn họ lại muốn bắt nạt con, con liền liền liền kéo tay bọn họ, đem bọn họ văng ra.”
“Con lợi hại như vậy nha.”
“Dạ, con nằm mơ con thật lợi hại, đánh bay đại oa nhị oa.”
“…” Nguyên lai là thời điểm nằm mơ, mộng thấy mình thành siêu nhân, đem đại ca nhị ca sửa chữa đàng hoàng a, Hứa Chiêu xấu hổ.
Đi tầm mười phút, Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm vào ngực, hướng thôn Nam Loan đi.
Lúc này, sắc trời đã đen, ánh mắt lướt qua ruộng đồng mênh mông, nhìn đến phụ cận thôn trang đã điểm đèn dâu, ngọn đèn mỏng manh, khiến ban đêm yên tĩnh dường như le lói một ít hy vọng.
“Ba ba.” Hứa Phàm gọi.
“Ừ.”
“Khi nào ba đi kiếm tiền thề?”
“Ngày mai đi.”
“Ngày mai có thể kiếm tiền sao?”
“Có thể nha.”
“Ba ba.”
“Ừ.”
“Ba ba.”
“Chuyện gì?”
“Ba ba.”
“Đã xong chưa.”
“Ba ba.”
“…”
Hứa Chiêu trong tiếng gọi “ba ba” của Hứa Phàm về đến thôn Nam Loan, vừa đến đầu thôn, Hứa Phàm ngủ trong lồng ngực cậu, cậu đành phải che ót Hứa Phàm, đi đến cửa nhà họ Hứa, kết quả viện Hứa gia cài chốt cửa, cậu đành phải gõ cửa, gõ hồi lâu, bên trong mới có người lên tiếng: “Ai đấy?”
“Tôi, Hứa Chiêu.”
Bên trong lại không có thanh âm.
Hứa Chiêu tiếp tục gõ cửa.
Chốc lát sau, Hứa đại oa chạy tới, mở cửa ra, nói thầm mắng một câu, xoay người chạy đi.
Hứa Chiêu không cùng nó chấp nhặt, ôm Hứa Phàm vào trong nhà tranh, đi phòng bếp nấu nước âm, trước lau người cho Hứa Phàm, bỗng nhiên của nhà tranh bị gõ, hơn nữa vang có chút… dồn dập.
Hứa Phàm cũng bị bừng tỉnh, còn buồn ngủ mà nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu sờ sờ mặt nhỏ của Hứa Phàm, hỏi: “Ai?”
“Tớ.”
“Thôi Thanh Phong.”
“Là tớ.” Ngoài cửa truyền đến âm thanh vội vàng của Thôi Thanh Phong: “Cậu nhanh mở cửa, nhanh lên.”
“Làm sao vậy?” Hứa Chiêu nghi hoặc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!