Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể
Chương 9
Edit: Blanche
Kết quả không phải Thôi Thanh Phong, chỉ là một cái xe đạp hai sáu đồng qua đường, Hứa Chiêu thất vọng một trận, chờ thật sự sốt ruột, liền cùng Thôi phụ nói một tiếng, dắt Hứa Chiêu đi ra ngoài một chút, chính là thời tiết rất nóng, đi đến đường cái đã mệt mồ hôi ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Phàm cũng toát ra mồ hôi, vì thế ngồi cùng Hứa Phàm dưới tàng cây, hưởng thụ gió hạ, nhìn người đi đường nối liền không dứt.
Niên đại này tuy rằng bần cùng, nhưng mọi người đều rất hạnh phúc, hơn nữa năm nay được mùa, mọi người trong mấy ngày qua tựa hồ càng tốt hơn một chút, trong tay có tiền rồi nhàn rỗi hơn không ít.
Hứa Chiêu đang quan sát nơi này, chợt nghe thấy tiếng xe đạp leng keng, vừa nhất đầu, xe đạp của Thôi Thanh Phong dừng ngay trước mặt.
Hứa Chiêu nhanh chóng hỏi: “Bán thế nào?”
Thôi Thanh Phong tâm tình tốt lắm trêu chọc: “Đoán xem!”
Hứa Chiêu trực tiếp mở chăn bông trong thùng xốp, kinh hỉ mà nói: “Bán hết.”
Thôi Thanh Phong cao hứng mà nói: “Không phải, bị ngừng.”
Hứa Chiêu không hiểu hỏi: “Có ý gì?”
“Chính là không đủ bán nha.” Thôi Thanh Phong vui tươi hớn hở mà nói: “Khách hàng nói là ăn ngon hơn trước, chờ tớ quay lại, vì cảm thấy ăn ngon nên còn muốn mua nữa, vậy nên không đủ bán. Ha ha ha.”
Hứa Chiêu hỏi: “Thật? Khách quen của cậu cũng thấy ngon?”
Thôi Thanh Phong cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Lừa cậu làm chó con!”
Hứa Chiêu nháy mắt thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu thật sợ mình làm kem cây không phù hợp với khẩu vị của niên đại này, dẫn đến cậu không có cách kiếm tiền, nói vậy, mùa đông ập đến, cậu cùng Hứa Phàm không đói chết thì chính là đông chết ở cái chỗ này. Việc này tốt, trong lòng Hứa Chiêu nắm chắc, ánh mắt của cậu trong trẻo mà nhìn Thôi Thanh Phong nói: “Chúng ta có thể làm tiếp?”
“Đúng, chúng ta đi làm tiếp.”
“Như vậy bây giờ liền làm luôn đi.”
Thôi Thanh Phong giật mình hỏi: “Hiện tại làm?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Đúng.”
“Chính là tớ mỗi ngày chỉ xuống nông thôn một lần.” Thời tiết nóng như vậy, xuống nông thôn thật không dễ dàng, chẳng lẽ buổi chiều lại qua thôn, tuy rằng kem cây không đáng giá nhiều tiền, nhưng dân quê cũng chỉ là nóng quá mới mỗi ngày mua một que ăn, không có ai nguyện ý một ngày ăn hai que, có chút xa xỉ.
Hứa Chiêu cười nói: “Lần này không xuống nông thôn, bán ngay tại đường cái này!”
“Bán trên đường này?”
“Đúng, chúng ta thử một lần, được không?”
“Cậu nói vậy thì làm đi.”
Hiện tại đã gần mười hai giờ trưa, vốn là lúc Thoi gia ăn cơm, nhưng Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong muốn hai giờ rưỡi chiều đi bán kem cây, cho nên đều đang tích cực làm kem, căn bản không có thời gian ăn cơm.
Nhưng Hứa Phàm có thời gian ăn cơm.
Dưới sự đồng ý của Hứa Chiêu, Hứa Phàm đi theo Thôi mẫu ngồi mâm ăn cơm, Hứa Phàm luôn luôn “tự lực cánh sinh”, căn bản không cần Thôi mẫu đút, một tay nhỏ bé nắm chặt cái thìa, một tay nhỏ bé đỡ bát mì nhỏ, ăn rất ngon.
Thôi mẫu là một người mẹ hoà ái, nhìn Hứa Phàm lớn lên xinh xắn, cảm thấy vui vẻ nói: “Hứa Phàm, ăn từ từ thôi.”
Hứa Phàm đang ăn dạ một tiếng.
Thấy Hứa Phàm ăn không sai biệt lắm, Thôi mẫu lại không nhịn được cùng Hứa Phàm hỗ động, nghe giọng sữa của Hứa Phàm liền cao hứng, hỏi: “Hứa Phàm, con mấy tuổi nào?”
“Hai tuổi rưỡi ạ.”
“Bình thường là ba ba chăm con, hay nãi nãi chăm con vậy.”
“Nãi nãi chăm ạ.” Hứa Phàm để thìa trên mâm, hai tay nâng lên chén nhỏ, toàn bộ bát trực tiếp che hết trên mặtt nhỏ, sụp sụp hai tiếng, nước trong chén không còn một giọt.
Hứa Phàm buông bát xuống, quay đầu hướng Thôi mẫu nói: “Nãi nãi con không gọi tên con Hứa Phàm, con còn có một tên khác siêu dễ nghe ạ.”
Thôi mỗi vui vẻ một chút, ôn nhu hỏi: “Còn có tên siêu dễ nghe nha, tên gì dễ nghe thế?”
Hứa Phàm vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Bảo bảo, con còn gọi là Hứa bảo bảo, tam oa tử.”
Bảo bảo, Hứa bảo bảo, tam oa tử…
Cái này gọi là tên dễ nghe?
Chính Hứa Chiêu đang uống nước cũng phun ra một ít.
Thôi Thanh Phong không nhịn được lăn ra cười ha ha.
Hứa Phàm chỉ tay nhỏ vào Thôi Thanh Phong, nói với Thôi mẫu: “Chú, chú cười con.”
Thôi mẫu lập tức nói: “Thanh Phong, không cho cười Hứa bảo bảo của chúng ta.”
Thôi Thanh Phong chịu đựng mãi mới có thể dừng cười, quay đầu hỏi: “Hứa Chiêu, nó không phải tên Hứa Phàm sao?”
“Hứa Phàm là tớ đặt, gia gia nãi nãi của nó thích gọi là bảo bảo, tam oa tử.”
Bảo bảo, tam oa tử –
Thôi Thanh Phong lại muốn cười.
Hứa Chiêu囧囧, chột dạ mà nói: “Đừng cười, nhanh đem kem bỏ vào tủ lạnh đi.”
Thôi Thanh Phong lúc này mới đứng đắn đứng lên, để kem cây chỉnh tề vào tủ lạnh, tiếp dọn dẹp hiện trường, bây giờ mới bắt đầu ăn cơm trưa.
Thời điểm hai giờ bán, Thôi mẫu đi làm trong nhà máy.
Vừa lúc kem trong tủ lạnh cũng đông lại, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong thao tác nhanh chóng dùng giấy bọc kem tốt, bỏ vào thùng xốp, mang theo ghế đi dưới tàng cây ngoài đường cái, trùng hợp bắt kịp thời điểm công nhân nghỉ trưa xong bắt đầu đi làm, trên mặt mọi người đều mang theo cái nóng mùa hè, chính là cần nâng cao tình thần.
Hứa Chiêu lập tức hô một tiếng: “Kem cây kêm cây! Vừa ngọt vừa giải khát kem cây đây!”
Thu hút sự chú ý của mọi người một chút.
Đương nhiên, cùng làm Thôi Thanh Phong giật mình, ở trong lòng hắn, Hứa Chiêu là nam sinh thanh tú nhã nhặn, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, khác hẳn với loại nam nhân như hắn, thật không nghĩ tới sẽ bình dân như vậy, lập tức khiến hình tượng Hứa Chiêu trong lòng hắn càng thêm sinh động, trừ bỏ thích, lại có thêm một chút khâm phục.
Dù sao ở hoàn cảnh niên đại này, thật không có mấy người có thể hạ thấp thể diện mà đứng ở đầu đường cuối ngõ rao hàng, nhưng Hứa Chiêu có thể, đây là một loại dũng khí, cũng là một loại chán nản.
Thôi Thanh Phong nhịn không được nhìn chăm chú Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu đột nhiên xoay đầu lại nhìn hắn.
Hắn hoảng sợ hỏi: “Làm gì?”
Hứa Chiêu nói: “Tìm tiền lẻ.”
Thôi Thanh Phong giờ mới phát hiện Hứa Chiêu đã gọi được người tới mua kem, thật nhanh.
“Tìm bao nhiêu tiền?” Thôi Thanh Phong nhanh chóng hỏi.
“Hai phân tiền.” Hứa Chiêu đáp.
Hứa Chiêu sau khi nói xong, thấy ven đường có người hướng bên này nhìn, lập tức mỉm cười nghênh đón: “Muốn mua kem cây không? Vừa mới lấy từ tủ lạnh ra, đặc biệt ngon.”
Người qua đường hỏi: “Bao nhiêu tiền một cây?”
“Ba phân tiền, có vị sữa, đậu xanh, đề phòng trúng gió hạ nhiệt độ, anh muốn vị nào?”
“Tôi có thể mua hai cây năm phân tiền không?”
Hứa Chiêu ngữ khí bằng phẳng mà nói: “Anh mua hai cây tôi có thể chọn cho anh cây nào lớn lớn một chút, nhưng nhất định sáu phân tiền.”
“…Được rồi.”
Thôi Thanh Phong chưa bao giờ biết Hứa Chiêu sẽ nói như vậy, hắn cảm thấy chính mình sẽ làm đặc biệt tốt, thường xuyên trước mặt tiểu thúc thổi phòng năng lực của mình, chính là bây giờ so với Hứa Chiêu, hắn chính là một tên đại quê mùa, toàn bộ quá trình trừ trả lại tiền lẻ ra, một chúng đất dụng võ cũng không có, toàn bộ hành tình nhìn một mình Hứa Chiêu nước chảy mây bay mà gọi khách, bán kem, mỉm cười, quả thực hoàn mỹ không thể soi mói, chờ hắn nhìn lại vào thúng xốp, không có lấy một cái kem nào.
Một cái kem cũng không có!
Ước chừng một trăm cây!
Nửa giờ bán hết!
Mà Thôi Thanh Phong hắn bán một trăm năm mươi cây kem, cưỡi xe đạp mệt như chó, lớn tiếng rao hàng bán hết mất ba giờ, chính là Hứa Chiêu thanh âm không nhanh không chậm mà bán hết!
Thôi Thanh Phong trợn mắt hà mồm nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu hỏi: “Làm sao vậy?”
Thôi Thanh Phong hỏi: “Cậu làm như thế nào vậy?”
Hứa Chiêu hỏi lại: “Cái gì làm như thế nào?”
“Bán kem sao lại nhanh vậy?”
“Đương nhiên là có người trợ giúp.”
“Ai?”
Hứa Chiêu vươn tay chỉ chỉ bên cạnh, ngồi dưới gốc cây có một tiểu nãi oa tử hứng thú nồng hậu ăn kem đậu xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, chính là Hứa Phàm Hứa tam oa tử.
Thôi Thanh Phong tò mò hỏi: “Nó hữu dụng?”
“Khinh thường ai a, chính là quảng cáo sống của chúng ta đó.” Hứa Chiêu gọi một tiếng: “Hứa Phàm, đến đây, chúng ta về thôi.”
Hứa Phàm cầm cây kem đây xanh đi đến bên người Hứa Chiêu, vươn tay nhỏ nắm lấy tay to của Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu cũng không thể nói với Thôi Thanh Phong, cậu từng học qua marketing đi, giải thích tốt nhất nói, là lượng người, nhu cầu của khách hàng, quảng cáo của Hứa Phàm cùng với sự nhiệt tình của cậu mới thúc đẩy sinh ý tốt như vậy.
Thôi Thanh Phong lúc này mới có chút minh bạch, sau khi về nha, đem tiền bán kem cây hôm nay ra, đếm, bảy khối năm mao tiền, ước chừng bảy khối năm mao tiền, đây chính là doanh thu hai ngày hắn xuống nông thôn trước kia, tuy rằng phân ra cùng với Hứa Chiêu, nhưng lợi nhuận so với trước cao hơn nhiều lắm, Thôi Thanh Phong lúc này chia cho Hứa Chiêu bốn đồng tiền.
“Làm gì thế?” Hứa Chiêu hỏi.
“Phân tiền.” Thôi Thanh Phong nói.
Hứa Chiêu cười nói: “Sao lại chia như vậy?”
“Kia phải làm thế nào?”
Thôi Thanh Phong là một học tra, phàm là dính tới tính toán “cao thâm”, hắn liền không có cách, hơn nữa gần đây mới có sinh ý buôn bán, cũng không thể suy xét chu toàn.
Nhưng Hứa Chiêu có thể, Hứa Chiêu học giỏi, nghĩ cũng toàn diện, nói: “Rất đơn giản, sau này sẽ chia đều, bây giờ chúng ta không chia tiền.”
Thôi Thanh Phong cảm giác mình không theo kịp ý nghĩ của Hứa Chiêu, hỏi: “Hiện tại không phân tiền? Kia khi nào chia?”
“Hai ngày nữa chia lại.”
“Vì sao? Hiện tại chia không giống sao?”
“Không giống, bảy khối năm mao quá ít, chúng ta đem toàn bộ bảy khối năm mao này làm phí tổn, kiếm nhiều tiền hơn.”
“Phí tổn? Dùng bảy khối năm mao kia, có thể mua được rất nhiều nguyên liệu nha.”
“Chính là muốn mua thật nhiều nguyên liệu.” Hứa Chiêu nói câu này, trong mắt loé lên một loại gọi là tự tin, làm cậu phá lệ rung động lòng người, hơi hơi đảo con ngươi, ánh mắt lưu chuyển, nhìn Thôi Thanh Phong nói: “Bởi vì ngày mai chúng ta có thể bán năm trăm cây kem, ngày kia có thể bán một nghìn cây kem.”
Thôi Thanh Phong giật mình hỏi: “Một nghìn cây?”
“Đúng.” Hứa Chiêu đáp.
“Nhiều lắm, làm sao có thể bán ra ngoài.”
“Tớ nói có thể là có thể.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!