Trọng Sinh Thiên Kim Phúc Hắc: Cố Thiếu Xin Tự Trọng - Chương 20: Không biết cái gọi là trời cao đất dày
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Trọng Sinh Thiên Kim Phúc Hắc: Cố Thiếu Xin Tự Trọng


Chương 20: Không biết cái gọi là trời cao đất dày



Chương 20: Không biết cái gọi là trời cao đất dày

Nhân viên cửa hàng nói chuyện cũng không dám thở mạnh, cứ như vậy trực tiếp nói một mạch, được cái cũng khá nhanh miệng nên tất cả mọi người chung quanh đều nghe được rành mạch rõ ràng.

Sắc mặt Thẩm Duyên lập tức liền khó coi, thấy ông nheo mắt. Thẩm Phi Lan rất sợ Thẩm Duyên, bà ta cũng coi như tương đối hiểu cha mình, vừa nhìn thấy Thẩm Duyên như vậy liền biết ông tức giận. Thế là cũng không quan tâm, cuống quít lạnh giọng ngăn nhân viên cửa hàng nói tiếp

“Cô ngậm máu phun người, Trân Trân của chúng tôi cao quý tao nhã nhất, nói chuyện làm việc xem trọng nhất là thể diện, sao có thể nói ra những lời thô tục người khác không nhận ra này ……”

Thẩm Duyên đã nghe không nổi nữa, ông nhắm mắt lại, cô con gái này bị chiều hư là do ông năm đó đã quá dung túng.

“Không biết cái gọi là trời cao đất dày!” Thẩm Duyên đột nhiên mở mắt, lạnh lùng nhìn Thẩm Phi Lan.

Những lời Thẩm Phi Lan muốn nói đều bị ngăn ở trong cổ họng,  bà ta cũng không dám thở mạnh, im re đứng ở đó.

Đừng nhìn Thẩm Phi Lan ở trước mặt người bên ngoài, là phu nhân quyền quý cao cao tại thượng, chính là ở trước mặt Thẩm Duyên, bà ta lại co rúm lại quả thực làm người ta chướng mắt. Ánh mắt của Thẩm Tích Chu không chuyển động im lặng như ve sầu mùa đông xoáy sâu ở trên người Thẩm Phi Lan cùng Cao Minh Triết, sau đó cô cụp mắt, che khuất trào phúng trong đáy mắt.

Thẩm Duyên đứng lên: “Thấy Tuyết Trân cũng không có chuyện gì lớn, mấy đứa ở chỗ này chờ đi.” Nói xong, Thẩm Duyên định rời đi.

Thẩm Phi Lan sao có thể cam tâm nuốt xuống cơn tức này, Cao Minh Triết ở bên cạnh còn giận hơn bà ta, anh ta vừa bị Thẩm Tích Chu trực tiếp ném ngã ở trên mặt đất, trước mắt bao người ngã như chó gặm phân, đây quả thực đã coi như thù không đội trời chung, hơn nữa, Thẩm Tích Chu này không nghe lời khiến anh ta cảm thấy bất lực nên mồm nhanh hơn não gọi: “Ông Thẩm!”

Thẩm Duyên dừng bước, nghiêng nửa khuôn mặt nhìn nhìn Cao Minh Triết một cái, vốn dĩ ông cảm thấy cậu thanh niên này cũng  xem như hiểu chuyện, nhưng hiện tại xem ra, thật đúng là tệ hại.

Nhưng tuy trong lòng có chút chướng mắt với Cao Minh Triết, Thẩm Duyên vẫn dùng thái độ ôn hòa nói chuyện: “Còn có việc?”

Cao Minh Triết nhìn phòng cấp cứu, lại nhìn Thẩm Tích Chu rũ mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn đi theo sau lưng Thẩm Duyên, trong lòng hừng hừng lửa giận, anh ta đè thấp giọng, ẩn nhẫn mà cung kính nói: “Ông Thẩm, việc này còn chưa làm rõ ràng, sao có thể để hung thủ đi được?”

“Hung thủ?” Thẩm Duyên nhướng mày, trong thanh âm nghe không ra cảm xúc gì, ông bình tĩnh nhìn Cao Minh Triết nói: “Vậy cậu gọi người bắt con bé đi đi.”

Cao Minh Triết bị nói đến nói không ra lời, sao anh ta dám, ngay cả có cho anh ta một trăm lá gan cũng không dám.

Sau đó Thẩm Duyên liền nói với Thẩm Phi Lan: “Phi Lan, cha nhớ rõ trước khi chị xuất giá cha có dạy chị, một người phụ nữ ở nhà chồng không nên làm gì đúng chứ?”

Thẩm Phi Lan bỗng nhiên bị Thẩm Duyên hỏi vậy, sợ tới mức có chút hồn phi phách tán, bà ta nuốt một ngụm nước miếng, giọng nói nhỏ xíu không khác gì tiếng muỗi kêu: “Muốn xem nhà mẹ đẻ có được không, vậy thì phải xem con dâu có khéo léo đúng mực hay không.”

“Thực tốt, thoạt nhìn chị còn chưa quên.” Thẩm Duyên gật gật đầu: “Vậy nhớ cho kỹ. Nếu còn không biết cái gì gọi là trời cao đất dày nữa thì, chị cũng đừng về nhà họ Thẩm nữa ……” Thẩm Duyên không nói hết, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Phi Lan, xoay người rời đi.

Thẩm Tích Chu nhìn Thẩm Phi Lan, cong cong khóe môi.

Thẩm Duyên bỗng nhiên đứng lại, quay đầu nhìn Thẩm Tích Chu nói: “Tích Chu cháu còn đứng ở đó làm gì? Ông thả cháu đi dạo phố, cháu liền dạo đến luôn bệnh viện?  Công việc tuần này cháu làm gấp hai cho ông!”

“Vâng.”

Thẩm Tích Chu bước nhanh đến, chẳng qua, trong lúc lơ đãng có quay đầu lại, gật đầu mỉm cười với hai người kia..

Nụ cười này rực rỡ, xen lẫn một chút quỷ dị

 ……….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN