Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo - Quyển 1 - Chương 15: Điềm quận chúa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo


Quyển 1 - Chương 15: Điềm quận chúa



Dịch giả: Đông Vĩ​

Cảnh vương Cao Túc Dục có ba người con gái, hai tỷ tỷ của Cao Nhân đều đã xuất giá, trong nhà chỉ còn lại tam tỷ Cao Điềm.

Quận chúa năm nay mười sáu tuổi cực kì thông minh, ba tuổi đã biết nói, bảy tuổi đã biết làm thơ. So về tuổi tác thì chỉ lớn hơn Cao Nhân một tuổi nhưng về học thức thì cao hơn gấp mười lần. Hơn nữa, Cao Điềm có dung mạo xinh đẹp ngọt ngào, được xưng tụng mỹ nhân một đời và vinh dự được làm Điềm quận chúa trong thành Thanh Thủy

Bởi vì Cao Điềm thập phần thông minh, mấy năm qua Cảnh Vương đã giao Thiên Cơ Tỏa cho nàng đảm nhiệm, thử xem con gái mình có thể giải quyết những phiền phức cơ quan trong đó.

Đi vào chỗ ở của tỷ tỷ, Cao Nhân hổn hà hổn hển quát lớn. Mấy cô tỳ nữ vừa thấy bộ dạng của tiểu thiếu gia đều lấp ló chẹ miệng cười trộm.

Thế tử Cao Nhân tính tình là vậy, người trong nhà càng tùy tiện hơn.

“Thế tử, ngươi lại thế nào?”

Lời nói nhỏ nhẹ phát ra từ bên trong, một Thiếu nữ dáng người uyển chuyển đi ra. Trên người là bộ hà sắc Thúy Yên, bên hông che một lớp vải lụa mỏng. Bên trong làn váy hoa văn tơ vàng Thái Phượng là những bước chân thiếu nữ nhẹ nhàng như nhảy múa. Mười ngón tay thon dài cùng làn da trắng nõn nà, quả nhiên người cũng như tên Điềm quận chúa lớn lên thập phần ngọt ngào, giống như một loại cây tự nhiên đã nổi trên mặt nước Phù Dung.

“Tỷ!”

Cao Nhân chạy vội đến, tức giận quát: “Tên Cao Mông khốn nạn kia lại tới kiếm chuyện, hắn còn mang cả Thất Sát Môn Tu Chân giả đến, Phí lão bị hắn mắng như xói máu chó vào đầu. Nhà của ta mà kiện ngươi có mà chết, ngươi đem Thiên Cơ Tỏa cho ta, ta đem ném xuống hầm phân. Nhìn Cao Mông, hắn còn thế nào tìm.”

Nghe những lời Cao Nhân mắng to Tam hoàng tử là thằng khốn nạn, Cao Điềm kinh hãi mắt nhìn huynh muội Bạch Dịch sau lưng Cao Nhân.

Mắng thái tử Đại Phổ tương lai, việc này ai mà nghe được ắc gặp tai họa lớn. Hôm nay lại có người ngoài ở đây, Cao Điềm đem lòng lo lắng.

Chứng kiến thần thái khác thường của tỷ tỷ, lúc này Cao Nhân mới nhớ liền nói: “Tỷ, vị này chính là hảo huynh đệ của ta Bạch Dịch. Nếu không phải lần trước hắn cứu ta thì đệ đệ của ngươi đã bị Cửu Hương Trùng cắn chết rồi, vị nữ nhi kia là Bạch Ngọc muội muội của Bạch huynh.”

“Hóa ra là Bạch công tử, Bạch cô nương, Cao Điềm hữu lễ.”

Biết là ân công của đệ đệ, Cao Điềm mới yên lòng. Nàng không tỏ ra nửa vẻ quận chúa, mà là thập phần bình dị gần gũi.

“Quận chúa hữu lễ.”

Bạch Dịch ôm quyền hoàn lễ nói: “huynh muội chúng tôi mới tới thành Thanh Thủy, đã quấy rầy quận chúa rồi.”

Sau khi bái kiến, Bạch Dịch lại bị mời vào khuê các của quận chúa, Cao Nhân cấp bách nói: “Tỷ, mau đưa Thiên Cơ Tỏa đây, lão phụ đang ở phòng bày tiệc, đám kia Bạch Nhãn Lang ăn xong rượu, sẽ yêu cầu Thiên Cơ Tỏa.”

“Ngươi ném đi, Tam hoàng tử có thể buông tha Cảnh vương phủ của chúng ta hả?” Cao Điềm lông mày nhíu chặt, lo lắng nói: “Nếu như nhà của ta không bảo vệ được dị bảo này chỉ là để khiến cho Tam hoàng tử vui. Nếu không ném đi, thì phải rước lấy một phen phiền toái.”

Cao Điềm lo lắng, không phải là không có đạo lý. Nếu như Tam hoàng tử mời tới tông môn cao thủ, thì nhất định phải có. Thật là tức điên vì cái tên Cao Mông, hắn thân là Tam hoàng tử chưa hẳn dám động đến Cảnh vương phủ, có thể do Thất Sát Môn Chấp sẽ không xảy ra nhiều cố kỵ.

Điềm quận chúa lông mày càng chặt, tiếp theo phân tích nói: “Đại Phổ Quốc có ba cảnh nội tông môn, Thương Vân Tông cùng Thất Sát Môn từ trước đến nay không hợp. Phí lão là đệ tử ngoại môn của Thương Vân,người Tam hoàng tử mời tới lại là người Thất Sát Môn. Một khi không nộp Thiên Cơ Tỏa ra chúng ta thân là Hoàng tộc, Thất Sát Môn Tu Chân giả chưa hẳn không dám giết, có thể Phí lão sẽ gặp nguy hiểm.”

“Vậy làm sao bây giờ? Đem Thiên Cơ Tỏa cho hắn, ta không cam lòng a, ài.” Tiểu vương gia nghe nói Phí lão sẽ có nguy hiểm, mặt liền buồn bã. Phí lão dạy bảo hắn đã nhiều năm, lại là người Vương Phủ cung phụng, hắn cũng không đành lòng để cho Phí lão hãm sâu hiểm địa.

Nhìn thấy hai tỷ muội đang khó xử, Bạch Dịch mỉm cười, nói: “Không biết quận chúa có thể hay không bỏ những thứ yêu thích, để tại hạ thử một phen Thiên Cơ Tỏa huyền diệu. Thêm một người, có lẽ sẽ nhiều thêm cơ hội cởi bỏ Thiên Cơ Tỏa.”

“Đúng vậy!” Tiểu vương gia đồng ý mà hô: “Chúng ta bốn người cùng nhau nghiên cứu một phen, nói không chừng là có thể cởi bỏ được Thiên Cơ Tỏa. Đến lúc đó cho tên Cao Mông cái xác không đi về, để cho hắn một phen mừng hụt.”

Điềm quận chúa cười khổ lắc đầu, ôn nhu nói: “Thiên Cơ Tỏa có từ hai mươi năm trước, cha cùng Phí lão nghiên cứu nhiều năm đều không thể phá giải. Ta dùng ba năm, mới có thể cởi bỏ gần trăm đạo cơ quan, khoảng cách nghìn cơ xa cách. Có lẽ cho ta ba mươi năm nữa, may ra còn có cơ hội cởi bỏ Thiên Cơ Tỏa. Hôm nay chỉ có một bữa cơm công phu, đừng nói là bốn người, bốn trăm người cũng vô dụng, Bạch công tử cứ nhìn mà xem.”

Cao Điềm nói qua, lấy ra một tiểu thanh tinh xảo trong rương hết sức đặc thù ổ khóa.

Cái thanh này ổ khóa tứ tứ phương phương, rộng nửa xích, dày hẹn ba tấc, toàn thân vàng óng ánh thập phần cổ quái. Hơn nữa khóa trung bộ hoàn toàn chạm rỗng, một mảnh dài hẹp kỹ càng khóa trụ giống như là tơ vàng quay quanh. Giống như mạng nhện bao quanh khóa vàng, lộ ra kỳ dị phi phàm.

Tiếp nhận Thiên Cơ Tỏa, Bạch Dịch phát hiện khóa vàng này không có khóa khổng. Khóa bên cạnh trải rộng xếp đặt răng rãnh kỹ càng, tựa như cái hình vuông bánh răng. Tiện tay kích thích một cái luân phiên răng, khóa tâm mạng nhện trung lập khắc có một cái tơ vàng cải biến phương hướng.

“Tỷ, Bạch huynh đúng là kỳ nhân, nói không chừng hôm nay có thể cởi bỏ thật đấy.”

Cao Nhân chỉ nhìn thoáng qua Thiên Cơ Tỏa trong rậm rạp chằng chịt tơ vàng, đã cảm thấy da đầu run lên. Đừng nói trọn vẹn một nghìn đầu tơ vàng, chính là mười đầu hắn đều không giải được. Chưa từng có người kiên nhẫn cùng nghị lực, nhìn một hồi những tơ vàng kia đều hoa mắt và choáng váng.

Đem Thiên Cơ Tỏa giao cho Bạch Dịch, Cao Nhân cảm thấy nhẹ nhõm. Cao Điềm lại nhẹ giọng thở dài nói: ” Thiên Cơ Tỏa này không biết xuất thân từ vị tiền bối Tu Chân Giới nào? Trừ phi đem nghìn đạo tơ vàng dựa theo trình tự gỡ ra, nếu không tuyệt đối không tìm ra biện pháp. Nếu cưỡng ép, khóa tâm cất giấu công pháp sẽ lập tức bị nghìn tia xuyên qua, không còn tác dụng.”

Bạch Dịch ngắm nghía Thiên Cơ Tỏa, nghe Điềm quận chúa giảng thuật, hỏi: “Tại hạ muốn thử một lần?”

Cao Nhân nghe xong vội vàng nói: “Bạch huynh cứ tùy tiện thử! Cha ta đã từng nói, ai cởi bỏ được Thiên Cơ Tỏa sẽ đem con gái gả cho người đó, ngươi giải ra được ngươi sẽ là phu của tỷ ta.”

Nghe được câu này,khuôn mặt vô cùng mịn màng của quận chúa lập tức mắc cỡ ửng đỏ, nũng nịu nói: “Năm đó phụ thân trong phủ nói nhảm mà thôi, ngươi còn tưởng là thực. Hôm nay hai vị tỷ tỷ đã lấy chồng, chẳng lẽ ngươi muốn moi ta đi đổi thuật pháp bên trong Thiên Cơ Tỏa?”

Nói xong quận chúa giơ bàn tay nhỏ bé lên làm bộ muốn đánh, Cao Nhân co rụt cổ lại hắc hắc cười mỉa.

Hai tỷ muội đùa giỡn, nhắm trúng Bạch Ngọc khanh khách cười không ngừng. Mở miệng một tiếng quận chúa tỷ tỷ, không bao lâu cùng Cao Điềm quen thuộc. Hai người Thiếu Nữ nắm cả tay nhau nói chuyện trên trời dưới đất, bỏ xó Cao Nhân một bên.

Cao Nhân nhìn Bạch Dịch đang loay hoay với Thiên Cơ Tỏa, cảm thấy không thú vị. Nhất thời bối rối vọt tới lăn ra ngáy ngủ.

Trong phòng, các thiếu nữ thỉnh thoảng cười khẽ. Bạch Dịch hết sức chuyên chú mà vặn các bánh răn bên trong Thiên Cơ Tỏa, khi thì đầu lông mày cau lại, khi thì mặt lộ vẻ nghi hoặc. Không lâu sau, rút cuộc cũng hiện ra một nụ cười thản nhiên.

Tứ phương trận diễn, cơ quan chi thuật!

Trong lòng Bạch Dịch nói khẽ, không tới một phút đồng hồ, cũng đã nhìn ra loại bản chất của cơ quan này.

Tứ phương trận diễn, là một loại dựa theo Đông Nam Tây Bắc bốn cái phương hướng làm cơ sở chỗ diễn hóa mà ra là cơ quan chi thuật. Trung tâm Thiên Cơ Tỏa có tơ vàng chính là do Tứ phương trận diễn cấu thành, dùng bốn hóa trăm, dùng trăm hóa nghìn. Huyền ảo phiền phức, đều muốn cởi bỏ cơ quan chi thuật. Cần suy diễn trình tự bốn cái phương vị, tổng cộng cần suy diễn nghìn lần, một khi sai một lần, phải bắt đầu lại.

Cơ quan loại này thập phần hiếm thấy, nhưng chỉ cần xác định là do Tứ phương trận diễn chỗ diễn hóa mà nên muốn cởi bỏ sẽ không phải là việc khó.

Tuy nói Tứ phương trận diễn có thể giải, nhưng lại cần cực độ năng lực suy diễn kinh khủng. Đừng nhìn một khối Thiên Cơ Tỏa nhỏ nhoi, coi như là đặt Kim Đan cường giả ở trước mặt. Cơ bản không có người giải ra, Điềm quận chúa rõ ràng dùng ba năm mới có thể cởi bỏ một trăm đạo cơ quan, tâm trí đã đủ cao.

Xác định chân tướng Thiên Cơ Tỏa, Bạch Dịch năm ngón tay nhẹ một chút vặn cơ quan, không chút do dự…mà bắt đầu.

Cảnh vương chiêu đãi Hoàng tử, đại khái cần hơn một canh giờ. Dùng hết tâm trí của hắn trong vòng một canh giờ để cởi bỏ Tứ phương trận diễn.

“Quận chúa tỷ tỷ, Vương gia năm đó thật sự đã từng nói qua ai có thể cởi bỏ Thiên Cơ Tỏa, sẽ đem con gái gả cho ai sao?”

Bạch Ngọc thập phần ưa thích vị Điềm quận chúa này, lúc này tò mò hỏi. Cao Điềm sắc mặt trở nên hồng, giải thích nói: “Năm đó phụ thân không cách nào cởi bỏ Thiên Cơ Tỏa, mới nói nhảm trong phủ câu này. Khi đó ta còn nhỏ, hai vị tỷ tỷ chưa lấy chồng, lại chưa nói muốn đem người con gái nào gả đi.”

Bạch Ngọc nhìn xem quận chúa thẹn thùng nhưng lại, cảm thấy thú vị, truy vấn: “Nếu quả thật có người cởi bỏ được Thiên Cơ Tỏa, quận chúa tỷ tỷ có phải nguyện ý đem mình gả đi?”

Vẻ mặt ửng đỏ, Cao Điềm nhẹ giơ lên bàn tay trắng như ngọc, gẩy gẩy bên cửa sổ một cây Mẫu Đơn, sâu kín nói ra: “Ta nghiên cứu Thiên Cơ Tỏa ba năm, biết rõ trong đó phiền phức. Vậy nó chính là một tòa mê cung khổng lồ, phức tạp làm cho người khác tim đập nhanh. Thiên Cơ Tỏa coi như là đặt ở Tu Chân Giới, chỉ sợ không cách nào trong thời gian ngắn bị giải khai. Nếu quả thật có người có thể trong một canh giờ cởi bỏ được Thiên Cơ Tỏa. Người này tất nhiên thiên tư tuyệt đỉnh, tâm trí như Yêu coi như là gả cho lại có ngại gì.”

Hôm nay cùng niên kỷ tương tự Bạch Ngọc thập phần hợp ý, Cao Điềm mà nói cũng liền có phần tùy ý. Hai cô nàng ở giữa phòng cười đùa, nàng cũng không biết có thật không, nhưng khi Điềm quận chúa một câu cuối cùng “Coi như là gả cho lại có ngại gì” vừa vặn ra khỏi miệng, chỉ nghe thấy rắc một tiếng vang nhỏ.

Thiên Cơ Tỏa, mở!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN