Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo - Quyển 2 - Chương 174: Hung thú tiến đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo


Quyển 2 - Chương 174: Hung thú tiến đến



Dịch giả: Lạc Đinh Đang

Khi Lê Tử Tiên vừa bước vào đại điện, lập tức bị một con quái trùng há to miệng cắn tới. Tuy nhiên sau một khắc, quái trùng đã bị Tử Kiếm chém làm hai nửa, máu đen rải đầy trên đất.

Uy lực của Pháp Bảo tuyệt không thể so với Pháp Khí. Trong cơ thể Lê Tử Tiên có lực lượng của Yêu Tộc, dùng cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ cũng có thể thúc giục Pháp Bảo vô cùng linh động. Có nàng tham chiến, lập tứcáp lực của tu sĩ trong đại điện chợt giảm.

Trường kiếm màu tím cực kì bắt mắt, rất nhiều tu sĩ đều phát hiện có viện quân đến, một ít người thậm chí kinh hô gọi tên Lê Tử Tiên, càng nhiều hơn nữa là số tu sĩ âm thầm may mắn.

Chưa tới thời gian một canh giờ, đã có tới hai, ba trăm tu sĩ bị giết, nếu như chậm thêm chút nữa, chỉ sợ trong đại điện không còn lấy một tu sĩ.

Vương Hạ là người đầu tiên nhận ra Lê Tử Tiên, vui mừng hét lớn: “Tử Tiên sư muội tới vừa đúng lúc, danh tiếng Nguyệt Trung Tiên Thương Vân Tông cũng nên danh chấn Thanh Châu!”

Lê Tử Tiên không dễ rời khỏi Tử Đằng Cốc, dù đi hiểm địa rèn luyện, nàng cũng chọn một nơi ít người lui tới. Vậy nên Tu Chân Giới Thanh Châu chỉ có danh hào Nguyệt Trung Tiên, có rất ít người biết thiên phúc Lê Tử Tiên như thế nào, đương nhiên không thể so sánh với Nam Uyên Bắc Nhai, càng không bằng tên tuổi của Thanh Châu Minh Ngọc.

Hôm nay cuối cùng Lê Tử Tiên cũng ra tay trước mặt người khác. Đợi khi trận chiến này kết thúc, chắc hẳn thanh danh Nguyệt Trung Tiên càng vang dội thêm.

Thấy Lê Tử Tiên trong nháy mắt đánh chết nhiều con Trùng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lữ Tịch Thần vốn tái nhợt lúc này hiện lên thần sắc kiên nghị. Nàng dùng linh lực còn sót lại không nhiều lắm mạnh mẽ thúc Ngọc Kiếm, chém một con Trùng yêu thành hai nửa.

Hiếm khi gặp được tu sĩ thành danh ở thế lực ngang nhau, với tính nóng nảy của Lữ Tịch Thần sao có thể đứng ở thế hạ phong. Nàng ăn một viên đan dược khôi phục linh lực rồi vực dậy tinh thần, lần nữa hợp lực xung phong liều chết. Nàng và Nguyệt Trung Tiên Thương Vân Tông tỷ thí một chút, xem ai có thể giết được nhiều Trùng yêu hơn.

Việc Lê Tử Tiên đến đã truyền một luồng sức sống cho tu sĩ trong đại điện, tất cả mọi người nâng cao tinh thần. Khí thế vốn bị vô số Trùng yêu áp chế lập tức mãnh mẽ bùng lên. Tất cả mọi người đều mừng rỡ khi thấy viện quân đến, trừ Bạch Dịch.

Thu hồi phi kiếm vừa giết chết một con Trùng yêu, Bạch Dịch liếc mắt nhìn Lê Tử Tiên liên tục giết Trùng yêu, lông mày chẳng những không giãn ra, ngược lại càng nhíu sâu vài phần.

Vô số tu sĩ ở đây, chỉ sợ có mình Bạch Dịch biết rõ, một khi giết chết những con Trùng vừa mới ấp nở ra này sẽ khiến cho con mẹ nổi giận.

Đừng nói Lê Tử Tiênlà một người Trúc Cơ hậu kỳ, coi như hơn mười vị Trưởng lão đạt tới Kim Đan, đợi khi Trùng yêu kinh khủng kia xuất hiện, tất cả đều phải bỏ xác nơi đây.

Không lâu lắm, gần nghìn đệ tử Thương Vân đi theo Lê Tử Tiên chạy đến. Vào tới đại điện, những đệ tử này lập tức xông vào chém giết Trùng yêu. Có thêm viện binh này, Trùng yêu trong đại điện rất nhanh bị tiêu diệt sạch sẽ.

Gần ba nghìn Tu Chân Giả cấp thấp, lực lượng này đã không thể khinh thường. Trứng côn trùng trong đại điện có hạn, khi con Trùng yêu cuối cùng bị giết chết, trên đỉnh đại điện chỉ còn lại Lý Lâm Uyên không ra hình người.

Sau một tiếng kêu kì quái không giống tiếng người, Lý Lâm Uyên nhảy xuống từ trên đại điện, trực tiếp nằm trên tảng đá lớn giữa điện, nhe răng nanh, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét hệt như dã thú.

Lê Tử Tiên thấy Lý Lâm Uyên biến thành bộ dáng hiện giờ, đôi mi thanh tú khẽ động, Tử Kiếm cũng nhanh chóng bay ra ngoài. Bạch Dịch ngăn không kịp, chỉ thấy Pháp Bảo này chém Lý Lâm Uyên thành hai nửa trong khoảnh khắc.

Máu đen của Lý Lâm Uyên chảy dọc theo tảng đá lớn. Hắn đã biến thành hai nửa, tuy tay chân vẫn run rẩy như cũ nhưng ai cũng nhìn ra hắn đã chết, chẳng qua là khối đá lớn kia cũng bị Pháp Bảo của Lê Tử Tiên chém văng một góc.

Nặng nề thở ra một hơi, Bạch Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, quát to: “Nơi đây nguy hiểm, mau mau rời khỏi!”

Nghe thấy Bạch Dịch đột nhiên quát to, mọi người không khỏi sững sờ.

Nguy hiểm nhất là Trùng yêu và Lý Lâm Uyên đã bị giết toàn bộ, ngoại trừ tảng đá thì đại điện trống không, nhìn thế nào cũng không giống khi gặp nguy hiểm.

Vương Hạ cũng sững sờ, nhưng sau một lát, sắc mặt hắn đại biến, vội vàng thúc giục đồng môn bên người nhanh chóng rời khỏi đại điện. Những tu sĩ đến sau có lẽ còn có người hoài nghi, nhưng Vương Hạ và những tu sĩ tới trước đã có kinh nghiệm tin tưởng Bạch Dịch không nghi ngờ.

Có thể nhìn ra thứ quái dị ở thi lâm, lại có thể dùng sức bản thân bố trí được Truyền Tống Trận tạm thời. Đối với vị tu sĩ Bạch Dịch trẻ tuổi này, các đệ tử đến trước tâm phục khẩu phục. Khi vừa nghe Bạch Dịch báo động, lập tức phần lớn đệ tử cùng chạy ra cửa đại điện.

Phốc!

Trong lúc hỗn loạn, một tiếng châm nhỏ đâm vào da thịt đột ngột truyền đến. Tất cả tu sĩ đều dừng bước lại, khi mọi người nhìn lại thì thấy một cảnh tượng vô cùng kinh khủng xuất hiện.

Âm thanh lạ đến từ khối đá lớn trong đại điện. Trên đỉnh đầu một đệ tử Thương Vân vừa tới gần khối đá đang cắm một trường mâu. Cái trường mâu này thò ra từ trong khối đá lớn, vừa vặn cắm vào đầu đệ tử không may này.

Đệ tử bị trường mâu đâm trúng còn chưa chết. Hắn vô cùng đau khổ mà co quắp, ngũ quan vì đau đớn kịch liệt mà co lại một chỗ. Trên cây trường mâu cắm ở đỉnh đầu, từng chút chất lỏng đỏ trắng lẫn lộn bị kéo ra khỏi người hắn.

Cái trường mâu trong suốt cổ quái kia rõ ràng đang hút lấy tuỷ não của đệ tửThương Vân này!

Cảnh tượng vô cùng kinh khủng xuất hiện trước mắt rất nhiều tu sĩ nhát gan, thậm chí có tu sĩ còn bị dọa cho bất tỉnh, có người thì không ngừng nôn mửa.

Vẻn vẹn qua mấy hơi thở, đệ tử Thương Vân xui xẻo kia đã bị hút thành một bộ xương khô, ngay cả cốt tủy cũng bị hút không còn một mẩu. Lúc này hắn mềm nhũn nằm sấp dưới cây trường mâu, toàn thân khô quắt, khí tức không còn.

Rắc, rắc…

Từng tiếng vỡ vụn vang lên, khối đã lớn trong đại điện sụp xuống, Một con quái thú hung ácto lớn kì dị xuất hiện trước mặt mọi người.

Đó là một cự thú toàn thân phát ra ánh sáng màu xanh sậm, cao tới ba trượng, móng vuốt dài nhỏ, mắt kép cực lớn phản chiếu vô số thân ảnh tu sĩ, sau lưng mọc ra bốn cánh trong suốt. Một cái xúc tu thò ra từ đầu cự thú, phần cuối cái xúc tu đúng là đệ tử Thương Vân bị hút khô máu thịt toàn thân!

Thì ra cái trường mâu trong suốt vô cùng nhỏ kia là xúc tu của con thú quái dị này. Nhìn đầu của nó cực giống con muỗi, có điều cơ thể lớn gấp trăm ngàn lần một con muỗi bình thường.

Ô…ô…n…g!

Cự thú mạnh mẽ vỗ những cái cánh sau lưng, uy áp mênh mông bùng lên, bao phủ toàn bộ đại điện. Dưới cỗ uy áp này, ngay cả tu sĩ tu vi Trúc Cơ hậu kỳ cũng cảm thấy khó chịu, nửa bước khó đi

Nhận thấy uy áp cường đại, sắc mặt mọi người tái nhợt. Trong mắt một ít tu sĩ lớn tuổi hiện ra thần sắc tuyệt vọng.

Bởi vì trình độ uy áp mạnh mẽ này vậy mà vượt qua Trưởng lão Kim Đan ở tông môn.

Đó là uy áp khủng bố mà chỉ cường giả Nguyên Anh mới có thể phát ra. Mà Yêu thú có được khí tức này, ít nhất đều trên cấp 5.

“Yêu Thú cấp, cấp 5!” Vương Hạ khó khăn hé miệng, tuyệt vọng nói. Hắn vừa nói lời này, các tu sĩ khác tâm như tro tàn.

Nhìn chằm chằm vào con thú quái dị xuất hiện từ nham thạch, Bạch Dịch nặng nề thở dài. Thứ hắn lo lắng nhất cuối cùng cũng bị dẫn ra.

Vương Hạ chưa bao giờ tiếp xúc với Yêu thú cấp 5, lần này nhìn lầm cấp bậc của dị thú. Con Trùng yêu này không phải cấp 5, mà chính là Yêu thú cấp 6… Sát Văn!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN