Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
Quyển 2 - Chương 185: Kì Lan Sơn
Dịch giả: Lạc Đinh Đang
Trước nhà ngói là một hàng rào vây quanh vườn, trong vườn giep một loại hoa nhỏ xinh đang nở vô cùng đẹp. Một ông lão mặc áo gai đi chân trần đang chăm sóc hoa cỏ trong vườn, tay cầm hai cái cuốc nhỏ, chăm chú cuốc đất.
Núi vẫn là núi. Trên đỉnh núi trống lại có thêm một ngôi nhà quái dị.
Khương Đại Xuyên hoảng sợ che miệng khỏi kêu lên. Rõ ràng hắn thấy trên núi ngoại trừ bãi cỏ thì không còn thứ gì, khi nào có thêm căn nhà nhỏ và ông lão kia?
Bạch Dịch trầm ngâm một lát rồi bước khỏi phi thuyền đi đến bên ngoài khu vườn, im lặng nhìn ông lão trong vườn. Sau khi thấy ông xới hết bùn đất, rồi cẩn thận bón phân từng chút một, tiếp đó cầm nước khẽ vẩy, tưới nước cho đám hoa cực kì nhẹ nhàng.
Giọt nước chảy xuống, từ nhụy hoa đến cuống hoa, sau đó chảy xuống đất. Không lâu sau, mảnh vườn nho nhỏ đã thành một vũng bùn lầy không thể tả, hương hoa càng tỏa ra nồng đậm.
Loài hoa ông lão trồng rất kì lạ. Mỗi bông đều có mấy đường vân trắng trải rộng theo vòng từ trong ra ngoài, bông thì có hai, ba vòng vân trắng, bông thì có bốn năm vòng. Bông hoa nhiều đường vân nhất cũng là bông lớn nhất, khoảng chừng tám vòng vân trắng.
Ông lão mặc áo gai tưới hết nước rồi đấp bóp cái hông còng cả buổi. Đưa mắt nhìn Bạch Dịch đứng bên ngoài hàng rào, ông nói như không có việc gì: “Chưa đầy một ngày đã có thể thoát khỏi Tinh Huy Mê Tung Trận của lão phu, xem ra cũng là thiếu niên tinh thông trận đạo.”
“Từng xem một ít điển tích về trận pháp, có chút thành tựu.” Bạch Dịch bình tĩnh nói.
“Nếu trong vòng một ngày phá giải được Tinh Huy Mê Tung Trận mà gọi là có chút thành tựu thì sợ rằng toàn bộ Thanh Châu không mấy ai là cao thủ trận đạo.” Ông lão cười ha ha một tiếng, nói: “Tiểu tử khiêm tốn, ngươi xông vào nơi lão phu bế quan là chán mạng quá dài sao?”
Ông lão dứt lời, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt lóe lên một cái. Một khí tức khủng bố phóng lên trời, hơi thở này so với Tông chủ Thương Vân Tông còn mạnh hơn!
Nguyên Anh hậu kỳ…
Trong lòng Bạch Dịch bất đắc dĩ thở dài. Ai ngờ được trên đường trở về tông môn lại đụng trúng nơi có một vị cường giả Nguyên Anh hậu kỳ bế quan.
“Vô tình kinh động nơi đây, quấy rầy tiền bối thanh tu, thật sự có lỗi.” Bạch Dịch cung kích thi lễ một cái, nói.
“Coi như có chút lễ phép.”
Ông lão mặc áo gai cầm cái cuốc lên, khí tức bao trùm cả đỉnh núi bỗng nhiên biến mất. Hắn chậm chạp bước đến cạnh bông hoa lớn nhất, nói: “Tha cho hành động vô ý của ngươi. Xem như thiên phú trận đạo của ngươi không tầm thường, lão phu sẽ không truy cứu, thay lão phu trông coi Dược Viên trăm năm thì ngươi có thể rời đi.”
Vừa mở miệng đã yêu cầu trăm năm chăm hoa, ngữ khí của ông lão này thật sự không nhỏ. Lấy tu vi Nguyên Anh hậu kỳ của ông ta, muốn giam cầm một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ như Bạch Dịch dễ như trở bàn tay.
“Vãn bối còn có chuyện quan trọng, không thể ở lâu tại đây.” Bạch Dịch cau mày nói. Tu vi đối phương rất cao, nếu quả thật muốn nhốt hắn một trăm năm, ngoại trừ ở đây đột phá Nguyên Anh, bằng không sẽ phải làm chăm hoa trăm năm.
“Tuổi còn nhỏ thì có chuyện quan trọng gì? Nếu ngươi trông coi Dược Viên tốt, lão phu sẽ đưa ngươi một đóa kỳ hoa.”
Ông lão mặc áo gai tự hào chỉ mấy bông hoa trước mặt, nói: “Tiểu tử, loại kỳ hoa này ngươi tìm trăm năm ở Thanh Châu cũng không thấy một bông, nay ở đây chăm hoa trăm năm đã có được, đây chính là may mắn cực lớn.”
Thấy Bạch Dịch bị lời nói của mình làm cho không cất được tiếng nào, ông lão mặc áo gai đắc ý nói: “Ngọn núi này tên là Kỳ Lan Sơn. Ngươi biết những kỳ hoa này là gì không?”
Đối với lão già tự biên tự diễn, Bạch Dịch thiếu chút nữa muốn trừng mắt. Hắn gặp qua tu sĩ tự cao tự đại nhưng đây là lần đầu đụng phải một ông già như này.
“Tên núi có “Lan”, những kỳ hoa này đương nhiên là hoa Lan.” Bạch Dịch bất đắc dĩ nói. Bàn về kinh nghiệm, lão già này sống thêm mấy ngàn năm cũng không đuổi kịp người từng là Tiêu Dao Tiên Quân.
“Tiểu tử thông minh. Đích thực những thứ lão phu trồng đều là hoa Lan.”
Ông lão gật đầu, bỗng hiện ra vẻ cô đơn, nói: “Đáng tiếc, kỳ hoa dễ trồng nhưng không dễ sống. Tổ tiên trong nhà chính là dựa vào những đóa kỳ hoa này mà nổi tiếng thiên hạ, tới thế hệ này của lão phu, kỳ hoa đỉnh cấp đã tuyệt tích
Lão già gật gật đầu, bỗng nhiên hiện ra vẻ cô đơn, nói: “Đáng tiếc, kỳ hoa dễ dàng trồng, không dễ sống, trong nhà tổ tiên chính là dựa vào những kỳ hoa này nổi tiếng thiên hạ, rồi đến thế hệ này của lão phu, kỳ hoa cao giai đã không thấy tăm hơi, cũng không trồng được, chỉ còn lại những lá héo tàn không giữ được hương.”
Ông lão mặc áo gai có phần bi thương, lại có chút không cam lòng. Bàn tay to lớn thô ráp cầm chặt cái cuốc, than thở một hồi.
Nghe ông lão tự nói, Bạch Dịch cuối cùng hiểu rõ nỗi khổ tâm của người trồng hoa này. Hắn trầm ngâm một chút, nói: “Vãn bối từng xem qua không ít sách cổ, với việc trồng linh thảo có chút hiểu rõ. Tiền bối bố trí Tinh Huy Mê Tung Trận ở đỉnh Kỳ Lan Sơn mà muốn trồng được Cửu Tuyến Lan thật sự, chỉ sợ khó hơn lên trời.”
Không đợi Bạch Dịch nói xong, ông lão mặc áo gai đột nhiên xoay người. Một cỗ uy áp khổng lồ trong nháy mắt xuất hiện, ép Bạch Dịch muốn nhúc nhích cũng không được.
“Ngươi nhận ra Cửu Tuyến Lan!” Ông lão mặc áo gai hoảng sợ nói, trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị.
Bị uy áp cường đại của Nguyên Anh hậu kỳ áp chế, Bạch Dịch miễn cưỡng khẽ gật đầu, ngay cả lời cũng không nói được.
Lần nữa đánh giá lại thiếu niên trước mắt, ông lão mặc áo gai tản ra uy áp, vô cùng tò mò hỏi thăm: “Nhận ra Cửu Tuyến Lan không coi là gì, vì sao ngươi lại nói ta không thể trồng được Cửu Tuyến Lan thật sự? Chẳng lẽ có liên quan đến Tinh Huy Mê Tung Trận?”
Cửu Tuyến Lan là một loại linh thảo cực kỳ hiếm thấy, có thể luyện chế thành rất nhiều linh đan đẳng cấp cao. Loại linh thảo này trong mắt cường giả Nguyên Anh đều là chí bảo, giá trị không thể ước lượng. Nhưng Cửu Tuyến Lan thật sự quá ít, phần lớn xuất hiện ở Tu Chân Giới đều là linh thảo Bát Tuyến.”
Số lượng vân trắng ở Cửu Tuyến Lan chính là tiêu chuẩn để nhận định phẩm giai. Vân trắng càng nhiều, dược hiệu càng tốt. Chỉ có chín vân trắng mới là Cửu Tuyến Lan cực phẩm. Giá trị một bông thậm chí cao hơn pháp bảo.
Nhận được Cửu Tuyến Lan không làm ông lão mặc áo gai kinh hãi, khiến hắn gật mình là Bạch Dịch nói trồng Cửu Tuyến Lan có liên quan đến Tinh Huy Mê Tung Trận. Phải biết rằng ông lão mặc áo gai đã ẩn cư trăm năm ở Kỳ Lan Sơn để tạo ra Cửu Tuyến Lan thật sự. Nhưng nhiều năm như vậy, ngay cả một bông Cửu Tuyến Lan thật sự ông cũng không trồng được, Bát Tuyến trở xuống lại có không ít.
Tuy Bát Tuyến hoa văn của Cửu Tuyến Lan giá trị cũng cực cao nhưng không thể so với Cửu Tuyến Lan cực phẩm. Gia tộc của ông lão mặc áo gai là dựa vào Cửu Tuyến Lan mà nổi tiếng trong thiên hạ. Loại kỳ hoa tổ tiên để lại tới đời ông lão cơ bản đã tuyệt tích rồi, giờ nghe có liên quan đến Cửu Tuyến Lan, ông lão sao có thể không sợ hãi.
Bạch Dịch chẳng những nhận ra Cửu Tuyến Lan, còn biết vì sao ông lão không trồng được Cửu Tuyến Lan thật sự. Hắn nhìn cả vườn kỳ hoa, bình tĩnh nói: “Nếu tiền bối có thể miễn trăm năm chăm hoa cho vãn bối, lại cho ta một đóa Cửu Tuyến Lan cực phẩm thì ta sẽ nói chi tiết cho tiền bối.”
Với điều kiện Bạch Dịch đưa, ông lão mặc áo gai không thèm quan tâm, cười ha ha nói: “Tốt, một tiểu tử lòng dạ xấu xa, dám nói điều kiện với lão phu. Được, nếu ngươi có thể giải được bí ẩn trăm năm của lão phu, ngươi không cần phải đi chăm hoa, cũng tặng ngươi một đóa Cửu Tuyến Lan cực phẩm.”
“Chuyện tiền bối nói là thật?” Bạch Dịch mỉm cười hỏi, trong mắt một mảnh trong vắt.
“Nói được thì làm được!” Ông lão mặc áo gai có chút tức giận, lông mày già nhăn lại, vung tay lên, lớn tiếng quát: “Ở Ngũ Nhạc, điều Mục Kiếm Nhất ta nói ra chưa từng nuốt lời!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!