Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo
Quyển 2 - Chương 205: Trấn Mục Gia
Dịch: Lạc Đinh Đang
Vào Trấn Mục Gia, không thể không nếm thử Linh Lan Tửu nổi danh nhất của Mục gia. Nghe nói loại linh tửu này trăm khối linh thạch một ly, uống vào bụng sẽ có một cỗ linh khí nồng đậm, dù là tu sĩ không thích uống rượu cũng có thể thu được lợi ích, nói chi đến một ít tu sĩ tửu quỷ yêu rượu như mạng.
Linh Lan Tửu thực sự rất nổi danh, ngay cả tu sĩ Đại Phổ cũng tán thưởng không thôi. Thậm chí một ít Tu Chân Giả tu vi không tầm thường cố ý từ các quốc gia khác chạy đến Ngũ Nhạc Quốc chỉ vì mua Linh Lan Tửu tại Trấn Mục Gia.
Sau khi Bạch Dịch ngồi ở một tửu lâu của Mục gia nếm tử một ly Linh Lan Tửu, cũng nhiệt liệt tán thưởng phương pháp chưng cất của loại linh tửu này. Nhưng Nghê Thu Vũ vừa bưng ly rượu vừa oán trách đầy mặt với việc Bạch Dịch tiêu tiền như nước, càng thêm xem thường con đường phát tài của Mục gia.
Hai chén linh tửu lấy hai trăm khối linh thạch cấp thấp, người Mục gia này cũng quá rành việc buôn bán.
“Nhã Các chữ Thiên, ba vị khách quý!”
Khi Bạch Dịch và Nghê Thu Vũ đang phẩm rượu, tiểu nhị hét to một tiếng, sau đó nhóm ba người nối đuôi bước vào.
Ba người vào tửu lâu đều một thân cẩm y ngọc bào. Thanh niên đi đầu mang vàng đeo bạc, bên hông treo ngọc bội, xem qua chính là công tử thế gia. Hai người theo sau hắn tuy cũng diện mạo bất phàm nhưng nhìn kỹ có thể thấy là người hầu hoặc hộ vệ.
Tửu lâu này tổng cộng có ba tầng, Nhã Các chữ Thiên là tầng cao nhất. Thanh niên đanh muốn lên lầu thì bị chưởng quầy tửu lâu ngăn lại.
“Lôi thiếu gia, vô cùng xin lỗi. Hôm nay Nhã Các chữ Thiên của tiểu điếm chúng ta đều được bao trọn.”
Chưởng quầy tửu lâu hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt bóng loáng, tướng mạo tai to mặt lớn. Đừng thấy tên này dáng người to mập, hắn đích thực là một Tu Chân Giả Luyện Khí hậu kỳ.
Lúc này vẻ mặt chưởng quầy khổ sở, hung dữ trừng mắt nhìn tiểu nhị chào hỏi khách, vội giải thích với thanh niên: “Không có phòng chữ Thiên nhưng chúng ta còn có Nhã Các chữ Địa, trang hoàng bên trong không tệ hơn phòng chữ Thiên là bao. Tiểu nhị vừa tới không hiểu quy củ trong tiệm, yên tâm, hôm nay Lôi thiếu gia ăn uống tiểu điếm không lấy một xu, coi như là bồi tội.”
Bởi vì tiểu nhị nhất thời sơ sẩy, chưởng quầy không thể không ăn nói khép nép. Vị trước mặt này tuy không phải người Trấn Mục Gia nhưng hắn không thể trêu vào.
“A?”
Thanh niên mặc cẩm y tò mò dừng bước, chắp tay sau lưng hỏi: “Không biết ai hào phóng như vậy, bao toàn bộ Nhã Các chữ Thiên của Vân Hạc Lầu các ngươi. Ta nhớ không nhầm thì Vân Hạc Lầu có tận chín gian Nhã Các chữ Thiên.”
Thanh niên mặc cẩm y nói chuyện cực kỳ tùy ý, nhưng vẻ kiêu ngạo trong mắt gần như khiến người ta hít thở không thông. Hắn từ trên cao nhìn chằm chằm chưởng quầy tửu lâu, giống như một con rắn độc nhìn vào con mồi.
Thấy ánh mắt bất thiện của thanh niên, chưởng quầy lập tức đổ mồ hôi, cong người xuống thấp, cung kính vạn phần: “Ngài cũng biết vị bao trọn kia, đó là Đại thiếu gia của Mục gia chúng ta, Mục Vũ.”
Vừa nghe hai chữ Mục Vũ, thanh niên mặc cẩm y bỗng nhếch khóe miệng lên. Trong lúc cười lạnh một cỗ khí tức Trúc Cơ hậu kỳ tràn ra, bàn xung quanh hắn trong nháy mắt bị linh lực chấn thành nát bấy.
“Thì ra là thùng cơm kia. Cho hắn tám gian Nhã Các là được, bổn thiếu gia lấy một gian.”
Chấn nát bàn đầy đất, thanh niên mặc cẩm y không nhanh không chậm bước lên lầu. Chưởng quỹ cuống quýt ngăn lại, cầu khẩn: “Lôi thiếu gia, ngài cũng biết tính tình của Đại thiếu gia nhà ta, nói muốn chín gian Nhã Các, nhất định phải đủ chín gian. Nếu thiếu một gian, nhất định tiểu nhân sẽ gặp xui xẻo. Xin lão nhân gia ngài thương xót, di giá đến Nhã Các chữ Địa có được không? Ngài có thể tùy ý uống Linh Lan Tửu, tất cả tính cho ta.”
Mục Vũ là Đại thiếu gia chân chính trong Trấn Mục Gia, dòng chính chủ gia, chưởng quầy Vân Hạc Lầu tuy cũng là người Mục gia nhưng lại là chi phụ. Trong thế gia tu chân, địa vị chi phụ và hạ nhân không khác nhau, trừ khi là đám ngươi cảnh giới cực kỳ cao thâm mới được đưa về chủ gia.
Chưởng quầy của Vân Hạc Lầu không thể trêu vào Mục Vũ, đành phải cầu khẩn thanh niên mặc cẩm y trước mắt. Nếu không phải tên tiểu nhị mới tới quên Nhã Các chữ Thiên đã bị bao hết hắn cũng không cần ăn nói khép nép. Dù sao nơi này là Trấn Mục Gia chứ không phải địa bàn Lôi gia.
Ngũ Nhạc Quốc có hai gia tộc tu chân lớn nhất, một là Mục gia, còn lại chính là Lôi gia. Hai đại gia tộc này đều là thế gia tu chân, mỗi nhà đều nắm giữ một Linh mạch trung cấp. Không nói tài sản kếch sù trong nhà, riêng đệ tử trong gia tộc đã nhiều vô kể. Mỗi nhà đều có thể so với một tông môn tu chân.
Thanh niên mặc cẩm y thấy chưởng quầy cản đường, lập tức nổi giận, tỏa ra linh lực Trúc Cơ hậu kỳ hất văng chưởng quầy ra ngoài, thẹn quá hóa giận mà quát: “Một chưởng quầy Vân Hạc Lầu cũng dám cản đường bổn thiếu gia, xem ra Mục gia đều là đám người tự đại. Nhã Các chữ Địa? Hừ, ngươi muốn Lôi Thạc ta uống rượu dưới chân Mục Vũ sao! Ngay Đại thiếu gia Lôi gia cũng không có tư cách dẫm lên đầu ta!”
Nhã Các chữ Thiên lầu ba, mà Nhã Các chữ Địa lại nằm ở lầu hai. Lôi Thạc là đệ tử dòng chính của Lôi gia, hắn cũng là thiếu gia Lôi gia, luận thân phận không thấp hơn so với Mục Vũ, sao có thể ngồi dưới lòng bàn chân người ta mà uống rượu.
Người Lôi gia cưỡng ép muốn lên lầu, chưởng quầy bị linh lực hất văng. Trò khôi hài này dọa thực khách trong đại sảnh chạy hơn phân nửa, còn sót lại khách ở mấy bàn cũng đều đứng xa xem náo nhiệt. Tiểu nhị nói sai khi nãy đã bị dọa sợ đến choáng váng.
Hắn không phải Tu Chân Giả, chỉ là một gã phàm nhân, hơn nữa không phải họ Mục, có quan hệ bà con xa ở Trấn Mục Gia mới có một chân làm công trong Vân Hạc Lầu, không nghĩ vừa tới vài ngày đã chọc phải đại họa.
“Tên khốn nhà ngươi!”
Chưởng quầy mập mạp bị một tấm bàn lớn bằng gỗ tử đàn đâm cho thất linh bát toái, không dám dây vào Lôi Thạc, đành đem lửa giận ngập đầu ập xuống người tiểu nhị. Hắn quơ lấy một vò rượu, trực tiếp đập xuống đầu tiểu nhị.
BA~!
Bình rượu bị đập thành mảnh vụn, rượu hòa với máu chạy dọc theo đầu của tiểu nhị. Sau khi chưởng quầy mập mạp ném vò rượu xong, chẳng những nộ khí không tiêu mà càng thêm nổi giận, vậy mà gọi ra Pháp khí phi kiếm, đâm thẳng hướng ngực tiểu nhị.
Chưởng quầy mập mạp cũng không phải muốn giết tiểu nhị cho hả giận. Chỉ có giết tên tiểu nhị sơ ý này hắn mới giữ được tính mạng khi cuộc ác đấu của Lôi Mục và thiếu chủ xảy ra. Nếu không một khi họa vừa đến thân, không riêng gì hắn, cả Vân Hạc Lầu đều tan thành tro bụi.
Hai nhà Lôi Mục vốn không hợp nhau, hôm nay Lôi Thạc đã đoạt một gian Nhã Các của Mục Vũ, tất nhiên sẽ gây ra một trận ác đấu. Chưởng quầy nhìn thấy điều này nên đem toàn bộ trách nhiệm đẩy hết trên người tiểu nhị. Về việc hắn quên nói cho tiểu nhị biết Nhã Các chữ Thiên đã bị bao trọn, sau khi tiểu nhị chết sẽ chẳng còn ai biết.
Tránh hung tìm cát vốn là hành động sở trường nhất của thương nhân, chưởng quầy mập mạp không hổ là buôn bán lão luyện nhiều năm, ra tay cực kỳ kiên quyết. Một cái phàm nhân không có bối cảnh mà thôi, không phải người Mục gia, chết rồi cũng không ai trách tội.
Ngay khi phi kiếm đâm về phía tiểu nhị đã bị dọa ngốc, một chiếc khăn tay trắng bỗng xuất hiện, dễ dàng ngăn lại phi kiếm của chưởng quầy mập mạp.
“Nhớ lầm Nhã gian mà thôi, chẳng lẽ muốn lấy mạng người, ngươi coi mạng người như cỏ rác vậy không sợ trưởng bối Mục gia hỏi tội sao?”
Bóng dáng Nghê Thu Vũ xuất hiện trước mặt tiểu nhị, dùng Triền Vân Mạt phá hủy kế hoạch của chưởng quầy mập mạp. Khi chưởng quầy mập mạp trợn mắt nhìn, nàng chất vấn tâm tư ác độc của đối phương.
Chưởng quầy mập mạp thấy có người cản hắn đánh chết tiểu nhị, vừa muốn chửi ầm lên, chợt phát hiện Nghê Thu Vũ vậy mà có tu vi Trúc Cơ, mồ hôi trên đầu lập tức càng nhiều hơn.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ không giảng được đạo lý với tu sĩ Trúc Cơ, huống chi chưởng quầy mập mạp còn đuối lý.
Bạch Dịch vẫn ngồi ngay ngắn ở chỗ cũ, sau khi uống cạn ngụn Linh Lan Tửu cuối cùng thì quét mắt nhìn tửu lâu lộn xộn không chịu nổi, sau đó nhìn về đội nhân mã đầu phố đang chậm rãi đi đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!