Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo - Quyển 2 - Chương 224: Mục Thập Tam
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo


Quyển 2 - Chương 224: Mục Thập Tam



Dịch: Lạc Đinh Đang

Mục Vũ và Mục Linh lớn lên bên nhau từ nhỏ, chẳng qua tu vi của hắn luôn luôn tụt sau Mục Linh một cấp. Từ khi còn nhỏ, Mục Vũ vẫn bị Mục Linh bắt nạt, thẳng tới khi Mục Linh bị gia tộc chọn làm đòn sát thủ cho cuộc chiến giành Linh mạch mới bắt đầu áp chế tu vi, bằng không mà nói, giờ Mục Linh đã sớm là tu sĩ Kim Đan.

Một năm trước Mục Vũ cuối cùng cũng đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ, trở thành tu sĩ cùng cấp với Mục Linh. Nhưng trong lòng Mục Vũ vẫn có sự kiêng kị với Mục Linh. Loại cảm giác bị ức hiếp sỉ nhục từ nhỏ không phải dễ quên.

Vị biểu tỷ này của Mục Vũ chính là hạng người ngang ngược, gần như đều ức hiếp đám người Mục gia cùng thế hệ tới vài lần. Nếu không phải nàng thân là nữ nhi, không được kế thừa chức gia chủ, nếu không thậm chí Mục Vũ sẽ hoài nghi Mục Linh có năng lực uy hiếp địa vị Đại thiếu gia Mục gia của hắn.

Khi biết Mục Linh gánh vác trách nhiệm của gia tộc, bóng mờ bị Mục Linh ức hiệp từ nhỏ liền tăng thêm. Ở Ngũ Nhạc, Mục Vũ cũng không dám làm khó vị biểu tỷ này, nhưng một khi tới Nam Chiếu, hắn sẽ không cố kỵ.

Dù sao tranh giành Chiến Thành ở Nam Chiếu đối với Mục gia mà nói chỉ là diễn võ mà thôi.

Người bị giết không phải người Ngũ Nhạc, địch nhân lại không dám giết chết mình, thua coi như rèn luyện một phen, thắng có thể thu được rất nhiều linh thạch, nhiều chỗ tốt như vậy, cũng khó trách khi đệ tử Mục gia nghe nói có thể đi Nam Chiếu, cả đám đều trở nên kích động.

Sắc mặt Mục Linh vẫn âm trầm như nước, nàng chia song đao ra, kiên định quát: “Tốt, nếu đều vì chủ của mình, ngươi bảo Mục Thập Tam giết ta trước là được.”

“Ta đâu dám giết ngươi. Đừng nói giết, mất cọng tóc khi trở về ngươi cũng có thể tìm ta liều mạng. Ta tới để rèn luyện tâm tình, không đáng để ngươi chấp nhặt, ngươi muốn ngăn thì ngăn, dù sao chúng ta nhiều người như vậy, xem ngươi có thể cản được bao nhiêu.”

Mục Vũ nói xong, điều một đầu ngựa, mang một đội binh tướng gào thét xông về phía một gốc cây gỗ lớn ở xa xa. Đệ tử Mục gia đi cùng hắn đến Nam Chiếu lập tức tản ra, mỗi người dẫn một đội nhân mã xuyên thẳng qua chính giữa vạn quân, cả một đám càng giết càng hưng phấn.

Mục Thập Tam thật thà chất phác nhìn Mục Linh, không động đậy, cười ngây ngô không ngừng. Tuy hắn khờ ngốc nhưng vẫn nhận ra người nhà mình.

Mục Linh bị phương pháp chia ra của Mục Vũ chọc cho giận sôi, vung song đao nhưng thế nào cũng không chém được.

Dù sao Mục Thập Tam cũng là đệ tử Mục gia. Nói đến, Mục Linh còn là trưởng bối của Mục Thập Tam, sao nàng có thể hạ thủ giết chết thân nhân của mình được.

Tức giận nhảy xuống ngựa, Mục Linh hung dữ đạp Mục Thập Tam một trận. Đá đến mức chân nàng tê rần mà người ta giống như chút cảm giác cũng không có. Mục Thập Tam cười ngây ngô gãi gãi đầu, còn tưởng rằng Mục Linh đang gãi ngứa cho mình.

Lúc này Mục Linh cực kỳ bất đắc dĩ. Như lời Mục Vũ, nàng có thể ngăn Mục Thập Tam, nhưng không ngăn được đệ tử Mục gia khác. Nếu chạy qua chạy lại, không nói tới việc không ngăn được đệ tử Mục gia giết người, mà ngay cả một vệ quân nàng Thống lĩnh cũng bị kẻ địch tiêu diệt hoàn toàn.

Mang theo ác khí ngập lòng, Mục Linh hung tợn đá Mục Thập Tam thêm một cước, sau khi cảnh cáo hắn không được phép giết người, nàng cưỡi chiến mã vội vã chạy về đội ngũ của mình, tiếp tục chỉ huy binh sĩ tác chiến.

Mục Linh rời đi, Mục Thập Tam quả thật trung thực ngồi một bên như đứa trẻ, thân thể cực lớn ngồi ven đường xem mọi người chém chém giết giết. Nhưng không lâu lắm, một binh sĩ giết đến đỏ mắt lao đến chỗ Mục Thập Tam, không đợi gã vung đao thép đã bị Mục Thập Tam trực tiếp vặn đầu xuống.

Nhìn đầu người mặt mày méo mó trong tay, Mục Thập Tam cười ngây ngô đứng lên. Có lẽ trò chơi vừa rồi rất thú vị khiến hắn quyết định chơi nhiều thêm một chút. Không bao lâu, mười mấy đầu binh sĩ cứ vậy bị hắn vặn cứng xuống.

Không ai quản Mục Thập Tam khiến người bị giết không phân địch ta. Binh sĩ tới gần hắn đều không ngoại lệ chết thảm, vì vậy trong Chiến Thành xuất hiện một khối đất trống di động, chỉ cần thân thể cực lớn của Mục Thập Tam đi đến chỗ nào, trong vòng ba trượng xung quanh hắn tuyệt đối không có người.

Một màn Mục Linh ngăn cản Mục Thập Tam, Bạch Dịch và Nghê Thu Vũ đều thấy rõ. Nghê Thu Vũ nặng nề thở dài, sau đó nữ tử thiện lương này xốc lại tinh thần, anh dũng như một vị nữ Tướng quân bách chiến.

Trường kiếm tung bay trong tay Nghê Thu Vũ vậy mà rất có kết cấu, xem ra khi Nghê Thu Vũ còn nhỏ đã từng đi theo Phổ Dương Vương học võ đạo.

So với Nghê Thu Vũ, hai thanh loan đao của Mục Linh nhiều hơn vài phần bén nhọn. Người Mục gia thường xuyên đến Nam Chiếu tham gia loại đại chiến này, bởi vậy trên võ đạo, trình độ của đệ tử Mục gia phần lớn không tầm thường. Đừng thấy Mục Linh là thân nữ nhi, nàng đã liên tiếp áp chế một tu sĩ đồng cấp lui về sau.

Đại quân Phổ Dương Vương phủ vì ba người dũng mãnh Bạch Dịch mà thế như chẻ tre. Thậm chí một lần soái kỳ của Nghê Thế Kỳ tấn công lên gần nửa Vương kỳ đài, tuy cuối cùng bị quân địch hung hãn không sợ chết cuốn lấy mới không thể không lui xuống dưới đài, nhưng loại khí thế này cực kỳ khó có.

Phải biết rằng trong những năm qua, đại quân Phổ Dương Vương phủ không hề chiếm thượng phong ngay từ đầu. Nhưng khi đệ tử Mục gia tham chiến, đại quân Vĩnh Xương Vương bắt đầu hung mãnh phản công, bảy đệ tử Mục gia như bảy mãnh hổ, tùy ý tung hoành trong quân địch.

Đại chiến Nam Chiếu, không giết người Mục gia.

Đây là quy định Quốc chủ Nam Chiếu đặt ra, vậy nên bao năm qua đệ tử Mục gia xuất hiện ở Nam Chiếu, chẳng những có thể dùng máu tươi kẻ địch trong đại chiến để rèn luyện bản thân, mà còn không bị tổn thương chút nào.

Đã có cái Hộ thân phù này, đệ tử Mục gia càng thêm không kiêng nể gì, nhất là tên đệ tử Mục gia Mục Thế Văn. Gã cầm một thanh trường đao bản rộng, không tới một khắc đồng hồ đã chém giết hai mươi, ba mươi địch nhân, máu tươi vấy trên người dày một tầng.

Xung quanh Mục Thế Văn đều là binh sĩ phàm nhân, có rất ít Tu Chân Giả dám tới gần, chính vì vậy, gã giết càng vui vẻ. Nói đệ tử Mục gia ma luyện trong chiến trận, trên thực tế là tới nơi này chơi một loại trò chơi giết người mà thôi.

Lại chém thêm mười địch nhân từ Phổ Dương Vương phủ, Mục Thế Văn phát hiện một tiểu Tướng mặc giáp đen lao về phía hắn. Tay đối phương cầm một cây ngân thương sáng loáng, nhìn vào uy phong lẫm lẫm.

Mục Thế Văn hừ một tiếng trong lỗ mũi, dù tu sĩ quân địch đến đây cũng không ai dám tổn thương gã chút nào, tiểu Tướng đối diện rõ ràng muốn chết.

Nhất định là phàm nhân mới trở thành tu sĩ không lâu, trong lòng Mục Thế Văn vừa nghĩ, vừa vung trường đao quét ngang, không chút do dự nghênh tiếp. Gã nhe răng cười với khuôn mặt tràn đầy vẻ khát máu.

Giết chết phàm nhân vẫn chưa đủ nghiền, giết chết Tu Chân Giả, mới xem như thống khoái.

Nghĩ tới đây, Mục Thế Văn đã tiếp cận đối phương trong vòng ba trượng. Trường đao của gã rất nặng, thích hợp nhất để chém ngang, mượn lực từ chiến mã có thể dễ dàng chém một Tu Chân Giả giáp xanh thành hai nửa. Dù đối mặt chính là tu sĩ giáp đen, Mục Thế Văn cũng có lòng tin một đao có thể chém đối phương xuống ngựa. Chỉ cần xuống ngựa, gã lại vung tiếp một đao, ít nhất có thể chém rời một chân đối phương.

Trường đao mang theo tiếng gió lao ra ngoài, trong nháy mắt Mục Thế Văn xuất đao, chợt thấy dưới bộ giáp đen sẫm của đối phương là đôi mắt lạnh như hàn đàm.

Cặp mắt kia, giống như đã gặp ở đâu rồi?

Mục Thế Văn vừa nghĩ tới đây đã cảm thấy cánh tay run lên, trường đao trong tay bị một lực lớn chấn động rơi xuống. Gã chưa kịp sợ hãi lại cảm thấy cánh tay trái truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt tê tâm liệt phế. Ngay sau đó, gã thấy cánh tay trái của mình mang theo một chùm sương máu bay ra ngoài cùng trường đao.

“Ahhh…!”

Một tiếng hét thảm, Mục Thế Văn thiếu chút ngã xuống chân ngựa, gã chịu cơn đau kịch liệt, cưỡng ép kẹp chặt chiến mã, ngay bây giờ không thể ngã xuống. Một thương của đối phương liền đánh gãy một cánh tay của gã, rõ ràng đang muốn mạng của gã!

Vốn nghĩ chém mất một chân của đối thủ, không ngờ một tay của mình đã đứt trước.

Trong nháy mắt hai ngựa giao nhau, cuối cùng Mục Thế Văn cũng nhận ra cặp mắt lạnh lùng kia thuộc về người phương nào. Tiểu Tướng đối diện rõ ràng là tu sĩ Thương Vân trình diễn một màn Đấu Thú Vũ ở Mục gia!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN