Trọng sinh tìm lại hạnh phúc
CHƯƠNG 31: PHẢN TÁC DỤNG
Đúng 5 giờ chiều, Minh Hoàng về Phạm gia chở ông Tùng và ông Quang đến nhà thương Y Đức thăm Ngọc Nhi. Lúc cả ba người đến phòng 407 thì Ngọc Nhi đang vui vẻ nói chuyện với Mỹ Nhạn.
Trông thấy nét mặt hồng hào, có khởi sắc của cháu gái, ông Tùng có thể vui mừng và yên tâm. Hiện tại, mọi người còn chờ Anh Khoa đến khám tổng quát cho Ngọc Nhi một lần nữa. Nếu không có vấn đề gì, cô sẽ được xuất viện ngay.
Nhưng khi Anh Khoa vừa bước vào phòng, Ngọc Nhi tự nhiên ôm bụng kêu đau làm mọi người đặc biệt là ông Tùng hoảng hốt. Ngay lập tức, Anh Khoa bảo bốn người ông Tùng ra ngoài và bắt đầu khám cho Ngọc Nhi.
Một lát sau, ông Tùng nhìn thấy Anh Khoa ra khỏi phòng bệnh, liền cố hết sức chống nhanh cây gậy đến chỗ anh mà lo lắng hỏi:
– Khoa. Con Nhi sao rồi?
– Cho con hỏi. Lúc trưa, ai là người mua cháo cho Ngọc Nhi?
– Là Mỹ Nhạn. Có chuyện gì sao?
– Mỹ Nhạn. Tôi thật không hiểu nổi. Cô thân với Ngọc Nhi lâu năm như vậy mà không biết con bé không thể ăn đồ mặn hay sao? ¬_ Nghe ông Tùng trả lời xong, Anh Khoa liền đưa ánh mắt tức giận về phía Mỹ Nhạn mà chất vấn.
– Chú Khoa, chú nói gì vậy? Rõ ràng cháu mua cho Ngọc Nhi cháo nấm thập cẩm mà. _ Mỹ Nhạn bề ngoài tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của Anh Khoa nhưng trong lòng ả thì vui mừng.
– Cô còn nói dối. Triệu chứng của Ngọc Nhi là do ăn phải đồ mặn. Lúc nãy, tôi đã hỏi kỹ Ngọc Nhi. Ngoài ăn trái cây do Đức Bình đem tới và cháo của cô, con bé không hề ăn gì khác. Rõ ràng cháo cô mua cho con bé có vấn đề.
– Nhạn. Chuyện này là thế nào? Con mau nói rõ cho ông. _ mặc dù ông Tùng yêu thương ả không khác gì Ngọc Nhi nhưng nếu ả có dã tâm hại con bé thì ông Tùng chắc chắn không bỏ qua dễ dàng.
– Rõ ràng con mua cho Nhi cháo nấm thập cẩm mà. Minh Hoàng có thể làm chứng cho con.
– Nhạn không bao giờ làm chuyện đó. Chính con chở cô ấy đi mua. _ Minh Hoàng thấy Mỹ Nhạn bị mọi người đổ oan, liền lên tiếng bênh vực ngay.
– Vậy cô giải thích thế nào về chuyện này? Ngọc Nhi không hề dị ứng với bất kỳ loại trái cây nào. Hơn nữa, con bé sẽ không ăn uống tuỳ tiện trong tình trạng còn nằm ở phòng bệnh. _ Anh Khoa không hề để lời giải thích của Minh Hoàng vào tai mà nhất quyết chỉa thẳng nghi ngờ vể phía Mỹ Nhạn.
– Gia Kiệt. Chính là nó. Sau khi đem cháo cho Nhi xong, trên đường đến cửa nhà thương, con có gặp Gia Kiệt. Con nhớ nó có cầm theo hủ cháo đậy nắp đỏ của Thuyền Viên. Lúc đó, con cứ nghĩ là nó mua về ăn nên không nghi ngờ. Không tin được. Nó lại….
Mỹ Nhạn nói tới đây thì dừng lại, bật khóc. Minh Hoàng thấy vậy, ôm ả vào lòng mà nói tiếp:
– Mọi chuyện rõ ràng là do thằng nghiệt chủng đó gây ra. Sao mọi người khi không lại đổ oan cho Nhạn? Cô ấy với Ngọc Nhi là bạn thân. Làm sao cô ấy có thể hại Ngọc Nhi được.
Ông Tùng nghe xong ngay lập tức nổi giận đến đỏ cả mặt. Ông không nói tiếng nào mà quay người đi thẳng. Mặc dù tuổi đã lớn, đi đứng phải có gậy chống nhưng ông vẫn cố gắng lết cái thân này đi gặp thằng nghiệt chủng để tính sổ. Không cần hỏi, ông Tùng chắc chắn nó hiện đang ở trong phòng của tên lang băm kia.
Ông Quang lần đầu tiên sau nhiều năm nhìn thấy ông Tùng nóng đến như vậy nên liền cố sức đuổi theo. Ông Quang cũng không thích gì Gia Kiệt nhưng cũng không đến mức căm thù thằng bé như bạn mình. Ông phải mau chóng ngăn ông Tùng lại nếu không trong nhà thương sẽ có án mạng.
Mỹ Nhạn núp trong lòng của Minh Hoàng mà hé mắt trông thấy cảnh tượng này thì miệng không khỏi nhếch môi cười nhẹ. Song ả vẫn giả vờ tỏ vẻ uỷ khuyất, mèo khóc chuột.
Ngoài mặt thì sợ hãi nói Minh Hoàng cùng mình mau theo sau ông Tùng xem tính hình như thế nào để còn kịp thời can thiệp. Bên trong thì hả dạ vì chiêu “một mũi tên trúng hai con nhạn” của ả.
Chỉ cần hành động tráo đổi đơn giản, ả có thể loại bỏ Ngọc Nhi ra khỏi vai diễn đồng thời trả thù được vụ Gia Kiệt phá hoại ước mơ diễn viên của ả. Đức Bình tự nhiên giới thiệu ả vào hãng phim hạng II chắc chắn là do Yến Vy đã nói gì với anh ta.
Mỹ Nhạn chỉ cần liếc sơ cũng biết Yến Vy có cảm tình với Gia Kiệt và việc ả cố tình bêu xấu thằng nghiệt chủng đó trước mặt mọi người làm con bé nhìn ả không vừa mắt
Sau khi mọi người đều đi hết, Anh Khoa liền quay mặt, bước nhanh chân vào phòng 407 báo tin cho Ngọc Nhi. Ngọc Nhi lúc này đang nằm nhàn nhã trên giường bệnh, dựa lưng vào gối như không hề bị đau gì cả. Cô vừa trông thấy Anh Khoa liền nở nụ cười tươi, hỏi ngay:
– Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, phải không chú Khoa?
– Ừ. Nhưng mà lần này con chơi hơi ác. Ông ngoại con bây giờ đang tức đỏ mặt đi tìm thằng bé kìa. Không biết ông Tùng định làm gì nó nữa.
– Chú nói cái gì? Ông ngoại con đi tìm Gia Kiệt sao? _ Nụ cười của cô tắt hẳn thay bằng vẻ hoảng hốt, gương mặt cũng tái đi.
– Không phải đúng như ý con muốn sao? Còn hốt hoảng cái gì? Nè. Con chạy đi đâu vậy? Chú còn chưa khám cho con xong mà.
Ngọc Nhi không hề trả lời Anh Khoa mà nhanh chóng xuống giường, chạy ra ngoài phòng, bỏ mặt Anh Khoa ngơ ngác, không hiểu chuyện gì nhìn theo bóng lưng cô. Chẳng lẽ con bé… Chắc không có chuyện đó đâu. Ngọc Nhi đâu dễ thay đổi tính tình như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!