Trọng sinh tìm lại hạnh phúc - CHƯƠNG 7: CUỘC GỌI TỪ NHÀ CHÍNH
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Trọng sinh tìm lại hạnh phúc


CHƯƠNG 7: CUỘC GỌI TỪ NHÀ CHÍNH


Ngọc Nhi thong thả bước từng bước, tâm trạng cực kỳ thoải mái như trút bỏ được một tảng đá lớn. Ngay cả bản thân Ngọc Nhi không ngờ được khi gặp lại Phạm Minh Hoàng, cô có thể bình tâm coi hắn như người xa lạ mà không phải tức giận hất cho hắn một ly nước hay tặng vài bạt tay để hả dạ. Nghĩ kỹ lại mọi việc kiếp trước đều do cái bản tính cố chấp của cô mà ra.
Người ta ngay từ đầu đã không thích cô đến hiện trên mặt mà cô còn mặt dày mày dặn đeo bám không buông. Còn người từ đầu đến cuối đều im lặng quan tâm cô thì lại hất hủi, lánh xa như bệnh dịch. Thay vì sử dụng thời gian suy nghĩ cách trả thù thì thà cô dùng để nghĩ làm sao để giành được lòng tin của Gia Kiệt hay hơn.
Ngọc Nhi đang chìm trong suy tư thì tay cô chợt bị một lực nhẹ nắm lại từ phía sau. Ngọc Nhi tưởng là Phạm Minh Hoàng đuổi theo nên hất mạnh ra rồi quay người. Chẳng lẽ hắn còn chưa hiểu ý cô. Được, vậy cô sẽ nói rõ ràng hơn.
Ngọc Nhi hoàn toàn sững người khi trông thấy nét mặt lo lắng xen lẫn buồn bã của Gia Kiệt. Cánh tay của cậu còn để lơ lửng trên không trung, chưa hề rút về. Ngọc Nhi thầm chửi mình không chịu nhìn kỹ đối phương là ai hẳn hành động. Bây giờ lỡ rồi thì sao bây giờ đây. Ngọc Nhi định giải thích thì Gia Kiệt đã lên tiếng trước:
– Chị ổn chứ? Khi nãy em thấy chị có vẻ không vui chạy ra ngoài.
– Chị ổn. Chị có việc nên về sớm thôi. Em trở lại, tiếp tục chơi với bạn đi. Không cần lo cho chị.
– Không cần đâu, tụi thằng Quân có việc cũng về luôn rồi.
– Vậy em về nhà trước đi. Chị còn qua siên thị mua đồ.
– Em đi cùng chị. Giờ em cũng rảnh.
Sau 30 phút, Ngọc Nhi và Gia Kiệt cùng nhau đi ra khỏi siêu thị, lên xe buýt về nhà. Trải qua sự kiện Quốc Hùng bị tai nạn giao thông, Ngọc Nhi kiên quyết để bác Cường tài xế lâu năm của nhà cô phụ trách việc đưa đón ông. Ngọc Nhi bị một phen hoảng sợ như vậy là quá đủ. Cô không muốn mình chưa kịp báo hiếu gì thì ông đã sớm đến bên mẹ cô. Cộng thêm khu nhà cô sống cũng gần trạm của tuyến xe buýt dừng ngay học viện, chỉ mất năm phút đi bộ.
Tuy mang danh tiểu thư con nhà danh giá, Ngọc Nhi kiếp này cũng như kiếp trước dù có kiêu ngạo thế nào cũng không bao giờ khoe khoang về sự giàu sang của mình trước mặt thiên hạ. Quan niệm của cô là tiền không do tự bản thân kiếm thì không phải của mình. Do đó trong lớp ít ai biết được thân phận thật sự của cô. Dù vậy, không người bạn cùng lớp nào coi thường, khinh rẻ cô ngược lại họ còn thích chơi và nói chuyện với cô.

Cả hai về đến nhà là 12 giờ 30 phút nên dì Lan nhanh chóng dọn cơm trưa rồi cùng ăn chung. Mặc dù dì Lan chỉ có cấp bậc cao hơn những người phụ việc khác trong nhà nhưng Ngọc Nhi rất quý mến bà, coi bà như mẹ của mình nên ba bữa ăn dì Lan đều được ưu tiên ngồi chung bàn với gia đình cô.
Suốt bữa cơm, dì Lan luôn gắp cho Gia Kiệt món này món kia, toàn món ngon bổ, thích hợp cho lứa tuổi dậy thì của cậu. Ngọc Nhi trông thấy toàn bộ, không hề so bì một câu thậm chí còn bảo cậu ăn nhiều một chút. Còn Gia Kiệt cảm ơn xong, tự nhiên ăn những món được dì Lan để vào chén, lâu lâu còn gắp lại cho dì Lan và Ngọc Nhi.
Hai năm nay, dì Lan cũng không còn mặt nặng mày nhẹ, khó chịu đủ điều với Gia Kiệt mà yêu thương, chăm sóc cậu thậm chí còn đối tốt hơn so với Ngọc Nhi. Mặc kệ thằng bé có phải là con riêng của ông chủ hay không, nó cũng vô tội.
Mẹ mất sớm, ba lại vô tâm giao cho người khác chăm lo, sống trong ngôi nhà đầy rẫy ánh mắt soi mói, khinh miệt của mọi người, đủ thấy thằng bé đã vô cùng đáng thương, bất hạnh.
Sau khi xong bữa trưa, Ngọc Nhi về phòng định lên giường ngủ một lát rồi dậy làm chè ngũ sắc thì tiếng gõ cửa phòng vang lên. Cô mở cửa liền thấy ngay nét mặt mừng rỡ xen lẫn lo lắng của dì Lan.
– Dì Lan, có chuyện gì sao?
– Cô chủ, tôi muốn xin nghỉ vài ngày để về quê để chăm lo cho con dâu. Con bé bị ngất xỉu ngay trong công ty, được đồng nghiệp đưa vào nhà thương thì phát hiện mang thai được một tháng.
– Chị ấy có sao không?
– Con bé không sao. Chỉ có động thai nhẹ.
– Dì Lan cứ về quê đi. Không cần lo lắng cho con và Gia Kiệt đâu. Khi nào dì đi?
– Đi xe đò phải mất một ngày mới tới nơi nên bây giờ tôi soạn đồ đi liền luôn.
– Vậy dì chờ con một chút.
Ngọc Nhi lấy trong bóp một số tiền đưa cho dì Lan. Trông thấy số tiền lớn, dì Lan từ chối nhận nhưng Ngọc Nhi cứ nhét thẳng vào tay bà.
– Con biết dạo này nhà dì đang khó khăn về tài chánh. Nay chị vừa sanh em bé cần có tiền bồi dưỡng thân thể. Nếu dì coi con là con ruột trong nhà thì dì cứ nhận số tiền này, đừng ngại gì hết.
– Cảm ơn cô chủ nhiều lắm. Tôi sẽ cố gắng về sớm.
– Dì không cần gấp rút. Chừng nào chị nhà khỏe rồi dì lên cũng được.
– Vậy tôi đi đây. Cô chủ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe.
– Dạ, dì cũng vậy.
Một lát sau, Ngọc Nhi và Gia Kiệt tiễn dì Lan lên xe để bác Cường chở đến bến xe Miền Đông. Tối hôm đó, Ngọc Nhi sẵn tay làm món chè ngũ sắc nên đảm nhận luôn việc nấu cơm.
Trải qua kinh nghiệm nấu nướng kiếp trước thêm một thời gian nấu cơm cho Quốc Hùng khi còn nằm viện, tài nghệ bếp núc của Ngọc Nhi càng cao tay hơn, món ăn một lúc một ngon cũng như bắt mắt hơn khiến ba cô không ngừng tấm tắc khen ngợi, đặc biệt người kén cá chọn canh như Gia Kiệt còn không thoát khỏi.
Không phải người ta thường nói muốn nắm giữ trái tim người đàn ông thì con đường nhanh nhất là dạ dày của anh ta sao. Mặc dù Gia Kiệt lúc này chỉ mới 14 tuổi nhưng Ngọc Nhi đã sớm nhận định cậu ta là người cùng cô đi đến cuối đời. Tương lai không xa, Gia Kiệt chắc chắn trở thành một người đàn ông “vàng”, giấc mộng của chị em phụ nữ vì vậy Ngọc Nhi cô phải ra tay chiếm chủ quyền trước.
Xong món chính, Ngọc Nhi bưng ra ba chén chè ngũ sắc. Quốc Hùng định nói Ngọc Nhi rẳng Gia Kiệt không thích đồ ngọt. Nào ngờ Gia Kiệt cảm ơn, nhận chén chè từ tay Ngọc rồi ngồi ăn ngon lành khiến Quốc Hùng mở tròn mắt ngạc nhiên nhìn hành động cuả cậu.
Cuối củng sau bữa cơm, cùng đi dạo với Ngọc Nhi trong vườn hồng, Quốc Hùng mới biết thêm sở thích của cậu con nuôi này. Quốc Hùng nghĩ cũng lạ. Ngọc Nhi ban đầu chán ghét Gia Kiệt nhiều như thế nào thì bây giờ cô lại hiểu rõ Gia Kiệt bấy nhiêu. Quan hệ của hai đứa hiện tại thân thiết hơn rất nhiều có lẽ đến lúc Quốc Hùng ông nên kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho Ngọc Nhi hiểu.
– Nhi, ba có chuyện cần nói với con.
– Chuyện gì vậy ba?
– Thật ra…
Quốc Hùng cố gắng bình tĩnh, lấy hết can đảm định nói thì một nữ hầu chạy tới cắt ngang lời của ông.
– Thưa ông chủ, cô chủ. Có người gọi đến muốn gặp cô.
– Người đó là ai?
– Dạ. Người đó tự xưng là người thuộc nhà chính.
– Tôi vào ngay. Ba, con vào nghe điện thoại rồi trở lại ngay.
– Ừ, con đi đi.
Ngọc Nhi cùng người hầu bước vào trong nhà ngay lật tức bầu không khí vui vẻ ban nãy liền biến mất. Người mà Quốc Hùng lo lắng cuối cùng đã trở về.
Mặc dù quan hệ cha con gần đây rất tốt, Ngọc Nhi đã thừa nhận Gia Kiệt là người trong nhà nhưng Quốc Hùng vẫn sợ rằng người đó sẽ làm tình hình hiện tại quay trờ lại thời điểm rối ren, tăm tối cách đây hai năm trước. Để tránh điều đó xảy ra lần nữa chính là những hành động suốt hai năm nay của Ngọc Nhi thật sự xuất phát từ trong lòng của con bé. Chỉ có như vậy, Ngọc Nhi sẽ không bị chi phối bởi lời nói phiến diện của người đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN