Trọng Sinh Từ Orochimaru Bắt Đầu
Chương 79: Rút khỏi làng lá
“ Oro, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngươi đã nhiều ngày rồi không có được một lần an ổn nghỉ ngơi.” Mito từ phía sau ôm lấy Orochimaru, tay phải cướp lấy quyển trục trong tay hắn.
“ Mito nàng vẫn còn chưa ngủ ư?” hắn quay đầu lại, ôm lấy eo nàng nói.
“ Chàng còn chưa đi ngủ, ta sao có thể ngủ được.!” Mito hai má ửng hồng, tay phải nhẹ nhàng chạm ngực hắn nói.
“ Con đâu?” hắn ghé sát tai nàng nói.
“ Ngủ rồi.” Mito nhắm mắt lại, đầu nghiêng về phía Orochiamu.
“ Vậy còn Tsunade.” Hắn ngửi lấy nhẹ nhàng hương thơm trên người nàng.
“ Chắc là cũng ngủ rồi, nàng sẽ không đến xem chúng ta.” Mito đắm chìm trong sợ vuốt ve của Orochimaru.
Bây giờ nàng đã mặc kệ Tsunade có thức hay không, nàng bây giờ chỉ muốn hắn ta bồi nàng, giúp hắn giải tỏa áp lực mà thôi.
“ Vậy Mito, nàng là muốn?” Orochimaru chêu ghẹo nói.
“ Đáng ghét!” Mito bỗng dưng cảm thấy chống rỗng, mở mắt ra cúi người thấy khuôn mặt non nớt gian sảo, đang đùa cợt lấy nàng, hai má đỏ hồng mà hờn rỗi.
“ Chàng đã mệt mỏi rồi, để ta giúp tràng!” Sau đó nàng cúi người xuống, hai má đỏ hồng, nhẹ nhàng thoát.
Trong căn phong vang lên từng chận xuân sắc, đầu tiên là tiếng thoải mái của đàn ông, sau đó là tiếng rằn vặt của phụ nữ, tiếng rằn vặt mãi không rứt.
Hai người quên đi tất cả trời đất, giờ đây hai người trong mắt chỉ có nhau, không để ý thấy một nhỏ bóng người đang run nhẹ mở to hai mắt không giám tưởng nhìn một màn.
…..
“ Oro, sau này chúng ta ở làng sẽ ra sao.” Mito, hai má ửng hồng, có vẻ mệt mỏi, tuy rằng hô hấp nhịp điệu nhưng cả người nàng lại bủn rủn không có khí lực tựa vào ngực hắn.
“ Bây giờ ta đã có năng lực tự bảo vệ bản thân, không cần phải nhìn sắc mặt của làng Lá nữa, cho nên ta quyết định chúng ta sẽ trở về đây, gây dựng lấy một ngôi nhà của riêng chúng ta.” Orochimaru nhẹ nhàng vuốt ve, mũi ngửi lấy mùi hương nhẹ trên tóc nàng nói.
“ Làng Lá sẽ không cho phép ta rời khỏi làng đâu.” Mito lo lắng.
“ Nàng yên tâm ta sẽ lo lắng việc này, chỉ cần cấp ra đủ điều kiện không gì là không thể giao dịch.” Hắn hai mắt hơi híp lại.
“ Chàng định trao đổi thứ gì.” Nàng tò mò ngước đầu lên nhìn trong gang tấc khuôn mặt.
“ Thứ mà bọn họ hằng mong ước, Mộc Độn!” Orochimaru, ánh mắt không còn sắc nhọn, mà chỉ có vô tận ôn nhu hôn lên đôi môi của nàng.
Hai người ánh mắt mê li tách hỏi nhau.
“ Mộc Độn ư, thực lực của tràng đã có thể bỏ qua Mộc Độn!” Mito mừng lắm.
“ Đúng vậy, bây giờ ta đã rất mạnh, nếu như không phải muốn chưa muốn xé rách ra mặt với làng Lá, có thể bây giờ chúng ta đã đi luôn không phải dao dịch cái gì cả.” Hắn ta tự tin mà khoe hoang.
“ Xin lỗi chàng, tất cả là do ta gây nên vướng bận cho chàng.” Mito ánh mắt ảm đạm xuống.
“ Nàng nói gì vậy, nàng chưa bao giờ là gánh nặng của ta cả, nhưng tục vật đó làm sao có thể sánh với nàng.” Orochimaru không sao cả, hai tay ở dưới nhẹ bóp, khóa lại đôi môi muốn nói lời tự trách.
“ Hay là chúng ta sinh thêm đứa nữa đi!” hắn thì thào bên tai nàng.
“ Chàng có giám!” Mito vứt cái mị nhãn, hiểu ý hắn, cuộn người chui xuống chăn.
Căn phong đến ánh trăng đều không giám chiếu sáng vì ngượng ngùng lại vang lên sự thỏa mãn của người đàn ông.
……
“ Orochimaru, ngươi lại muốn cùng đại nhân Mito đi tu hành.!” Đệ Tam thất kinh, điều này đối với hắn là không thể chấp nhận.
Một thiên tài vậy mà không ở trong làng bồi dưỡng cảm tình, vậy mà chạy đi xa, thử hỏi làm sao còn có tình yêu làng, bảo vệ làng?
Huống chi thiên tài này còn nhỏ, khi còn nhỏ tư tưởng chưa thành hình, còn có thể uốn nắn, có thể quán triệt tư tưởng trung với Hỏa Ảnh, hiếu với dân, thử hỏi còn ý nghĩa gì nữa.
Đặc biệt đứa trẻ này đi thì cũng thôi, dù sao chỉ là tương lai Ảnh Cấp đi ra ngoài mà thôi, không phải không trở về, nhưng nó lại còn mang đi siêu cấp vũ khí, Nhân Trụ Lực, vậy thì không thể nào sảy ra.
“ Mito đại nhân, không phải là ta không muốn cho ngài ra đi chỉ đạo học sinh của mình, nhưng mà ngài cũng biết bây giờ Làng Lá đang khuyết thiếu chiến lực nòng cốt sau chiến tranh, nếu như ngài vắng mặt, làng sẽ vào tình trạng rất khó sử.” Đệ Tam cũng rất khó sử mà địa đạo.
“ Chuyện này đại nhân không phải lo lắng, bởi vì sư phụ đã quyết định để lại một nửa Cửu Vĩ Chakra ở lại làng, đến khi đó, nếu như có gì bất chắc làng sẽ vẫn ứng phó được, sư phụ và ta đều sẽ nhanh chóng trở lại.” Orochimaru không đợi Mito đáp lời, đã thế nàng nói hộ.
Mito thấy hắn dường như đã có chủ ý cũng không nói gì thêm, đối với nàng gia đình mới là quan trọng, còn từ bỏ một nửa Cửu Vĩ Chakra đối với nàng bây giờ là không có quan trọng.
“ Như thế liệu có được, phải biết rằng một nửa Cửu Vĩ uy lực chắc chắn sẽ giảm xuống, còn phải tính đến việc người mới liệu có thể không chế một nửa sức mạnh của Cửu Vĩ.” Đệ Tam ánh mắt hơi nhảy, ngưng vẫn từ trối.
“ Đại nhân ngài yên tâm, ta cùng sư phụ đã tính đến điều này, Cửu Vĩ dẫu sao cũng là đứng đầu Vĩ Thú, Chakra có thể nói vô hạn, phân đi một nửa cũng không ảnh hưởng đến uy lực, thậm chí vì chỉ có một nửa cho nên nó dễ dàng khống chế hơn rất nhiều hoàn chỉnh Cửu Vĩ.” Orochimaru rừng lại một chút thấy có ý động Đệ Tam, nói tiếp.
“ Với lại Cửu Vĩ Phân hai nửa còn giúp cho vũ khí nắm trong tay làng chúng ta cũng nhân đôi, Bởi vì chỉ có một nửa nên nắm giữ càng dễ, càng dễ dàng có thể phát huy toàn bộ uy lực của Cửu Vĩ.”
“ Điều này ta phải bàn bạc lại với cao tầng, nó quá quan trọng, không thể một mình quyết định được.” Đệ Tam từ chối cho ý kiến, khéo léo tạm rừng.
Đệ Tam cũng biết việc phân đôi Cửu Vĩ là ý gì, đấy chẳng khác nào có ý ra ở riêng cả, xem ra Mito đại nhân vẫn còn canh cánh trong lòng việc tộc Uzumaki bị diệt tộc.
Phân ra một nửa Cửu Vĩ vừa là lớn nhất nhượng bộ, vừa là thể hiện ý tứ.
“ Ta không muốn liên quan đến ngôi làng này nữa, chỉ đến khi nào có nguy cơ ta mới trở lại.” Ý đã rõ nhưng hắn vẫn muốn bàn bạc với cao tầng.
Orochimaru và Mito cùng quay về khu nhà của họ.
“ Oro, ngươi có cảm thấy, liệu làng lá có thể cho chúng ta đi ra ngoài?” Mito nói lên nối lo của mình.
“ Nàng yên tâm đi, cao tầng sẽ đồng ý, phân ra một nửa vĩ thú, vừa thể hiện sự nhượng bộ của chúng ta, vừa thể hiện chúng ta không muốn làm căng, ý là vẫn còn có thể quay lại giúp đỡ khi làng gặp khó khăn.”
“ Huống hồ chúng ta chỉ bảo đi ra ngoài huấn luyện, đi chỉ có thể là một thời gian, dù sao họ nghĩ đây cũng là nhà của chúng ta, là nhà đi dù xa thì rồi sẽ phải về thôi.” Hắn ta từ tấn phân tích.
“ Nhưng ta sợ cao tầng sẽ không đồng ý chúng ta di chuyển.” Mito lo lắng đạo.
“ Nàng yên tâm, họ sẽ đồng ý, chắc chắn là vậy, chắc chắn như thế!” Orochimaru ánh mắt sa săm nhỏ giọng nói thầm.
…….
Cùng lúc ấy!
“ Cái gì! Ngươi định rời khỏi làng?” Danzo ánh mắt nguy hiểm, nghe được tin trọng.
“ Đúng vậy đại nhân, ta định rời khỏi làng tu luyện một thời gian.” Orochimaru bình tĩnh nói
“ Không chỉ thế, đi cùng ngươi còn có đại nhân Mito!” Danzo trừng cả mắt nói.
“ Chúng ta định để lại một nửa Cửu Vĩ tại làng phong ngừa khi có phản loạn, địch tập.”Orochimaru nói ngay ra điều kiện.
“ Cho dù là như vậy cũng không được, ngươi biết Cửu Vĩ đối với làng quan trọng thế nào.” Danzo bắt đầu hòa hoán.
“ Bây giờ tự nhiên đổi một Nhân Trụ Lực, làm sao có thể khống chế nó.” Hắn cũng bắt đầu phân tích.
“ Cho nên ta định để lại cho riêng đại nhân Mộc Độn để khắc chế trong trường hợp có rủi do.” Orochimaru ám chỉ.
“ Mộc Độn, ý ngươi là ngươi có thể nắm giữ Mộc Độn.” Danzo hô hấp dồn dập.
“ Không Phải, là đại nhân ngài nắm giữ Mộc Độn, ta đã có thể di thực Đệ Nhất đại nhân tế bào lên cơ thể sống.” Orochimaru tung ra mồi nhử.
“ Vậy nó có di chứng gì?” Danzo rất là cẩn thận nói.
“ Có, nó có tính ăn mòn rất cao, cho nên bình thường phương pháp không thể được, chỉ có thể cấy ghép thêm sharingan mới có thể áp chế được nó.”
“ Vậy có thể sử dụng Mộc Độn?” cá đã cắn câu.
“ Đương nhiên là có thể thưa đại nhân, theo lý thuyết, không chỉ sử dụng Mộc Độn, ngay cả sharingan năng lực đều có thể bình thường sử dụng, chỉ là hiệu quả yếu bớt mà thôi, nhưng đại nhân yên tâm, dù cho Mộc Độn bị suy yếu nó vẫn là khắc tinh của Vĩ Thú.”
“ Nhưng…”
“ Đại Nhân yên tâm, một khi ngài di thực Đệ Nhất đại nhân tế bào, sức sống của ngài sẽ ra tăng, không chỉ vậy tuổi thọ cũng ra tăng, điều quan trọng nhất là thực lực của ngài sẽ có cơ hội phá vỡ bình cảnh.” Orochimaru sợ có biến, rèn sắt khi còn nóng.
“ Vậy Đươc.!” Danzo nghe đến thực lực, không chút do dự đồng ý.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!