Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị - Ngươi, còn chưa xứng nhận biết ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị


Ngươi, còn chưa xứng nhận biết ta



Vừa nghĩ tới chỗ này, Từ Thiếu Trùng lập tức nén lửa giận trong lòng xuống, hướng về phía Diệp Trần giơ lên ly rượu trong tay, cười nhạt một cái nói:

“Vị bằng hữu này, ta tên là Từ Thiếu Trùng, cha ta là Từ Thiên Tường là chủ tịch tập đoàn Từ thị! Làm quen một chút?”

Mọi người nghe nói như thế, lập tức thi nhau âm thầm gật đầu,

Vẫn là Từ gia đại thiếu, bực này phong thái và sự khôn ngoan, quả nhiên không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh được.

Chẳng những nói chuyện khéo léo, hơn nữa còn nói rõ thân phận Từ gia đại thiếu của mình, hiển nhiên là thông qua loại phương thức này đến để uy hiếp đối phương!

Dù sao, ở trong khu vực Vân Châu này, hẳn không có ai không biết đại danh của Từ Thiên Tường.

Từ Thiên Tường, Từ gia đương thời gia chủ, chủ tịch tập đoàn Từ thị, có tiếng tăm lừng lẫy bá chủ thương mại ở Vân Châu.

Lại phải nói, Từ gia càng là trải qua tới quân đội, chính trị, thương mại ba giới, chỉ đứng sau ba gia tộc lớn đứng đầu Đường, Tào, Lâm mà thôi.

Hơn nữa còn nghe người ta nói, bởi vì Lâm gia đang dần dần xuống dốc, Từ gia là lực lượng mới xuất hiện, rất có khả năng sẽ thay thế vị trí của Lâm gia

Cho nên dưới suy nghĩ của mọi người thì, sau khi Từ Thiếu Trùng nói ra gia cảnh của mình, thì thiếu niên đẹp trai nhưng ăn mặc quần áo bình thường ở trước mắt này, không khéo lại phải đứng dậy chào đón niềm nở ấy chớ.

Cho đến lúc này, Tô Mạn đang đứng ở một bên, thi trong mắt của nàng, hai người hiển nhiên là cao thấp biết liền!

Không nghĩ tới, chính là để mọi người tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi nghe xong lời giới thiệu của Từ Thiếu Trùng, thiếu niên đẹp trai kia, giống như chẳng nghe thấy gì cả, vẫn như cũ tự mình thưởng thức một chút rượu đỏ đang cầm trong tay, mới ung dung mở miệng nói:

“Ngươi, còn chưa xứng quen biết ta”

Xoạt!

Lời nói của Diệp Trần vừa ra khỏi miệng, để cho tất cả mọi người đang trong phòng khách lập tức xì xào bàn tán.

Hiển nhiên là cũng không có nghĩ tới, tiểu tử này lại dám mạnh miệng nói ra câu nói ngông cuồng như vậy!

Người ta đường đường là Từ gia đại thiếu, chủ động làm quen với hắn, thế mà bị hắn dứt khoát cự tuyệt một cách trực tiếp như vậy, thậm chí có thể nói là cực kỳ cực kỳ nhục nhã!

Ngay cả Từ gia đại thiếu gia cũng không xứng quen biết ngươi?

Ngươi cho rằng mình là ai!

Sau khi mọi người kinh ngạc qua đi, thi nhau âm thầm lắc đầu.

So với bạn trai cũ trước kia của Tô Mạn có chút hiền lạnh, thì bạn trai mới bây giờ, quả thực là điên cuồng không có biên giới!

Về phần hai người Tô Mạn và Tường Tiểu Cầm, thì cả hai người đều lô ra vẻ mặt lo lắng,

Hắn điên rồi sao?, Đây thế nhưng mà chính là Từ Thiếu Trùng nha!

Tuy rằng Tô Mạn mơ hồ cảm thấy, Diệp Trần bây giờ, hình như so với trước kia không giống nhau, không biết học được võ công ở đâu, đánh nhau thì chắc là sẽ không bị thiệt thòi, thế nhưng đối phương dù sao cũng vẫn là Từ gia đại thiếu, ở Vân Châu vẫn là có tiếng tăm lừng lẫy a!

Bản thân Từ Thiếu Trùng hẳn cũng không đáng sợ, đáng sợ là sau lưng hắn còn có gia tộc, cha hắn Từ Thiên Tường, chỉ đứng sau mấy vị đại lão đứng đầu ở Vân Châu mà thôi!

“. . .”

Trải qua khoảnh khắc yên tĩnh,

“Ngươi —- nói —- người —–nói —- cái —- gì?”

Sau khi Từ Thiếu Trùng kịp phản ứng, lập tức giận đến suýt chút nữa phổi đều muốn nổ, hai mắt giống như muốn phun ra lửa, trừng mắt lên nhìn chằm chằm Diệp Trần, mở miệng nói ra từng chữ.

Diệp Trần lười nhác chẳng thèm nói chuyện với hắn, đang chuẩn bị đập cho hắn một phát bay ra ngoài.

Nhưng mà, đúng lúc này,

“Bành!”

Cửa lớn của phòng khách, bống nhiên bị một chân của người nào đó hung hăng đá văng!

Tiếp theo,

Rầm rầm!

Một đoàn người cao to mặc áo đen, trực tiếp từ ngoài cửa đi vào!

Cầm đầu là hai người đàn ông trung niên có chút nhếch nhác, bất ngờ hai người này hóa ra lại chính là hai tên gia hỏa lúc trước ở trong hành lang, bị Diệp Trần một chân đạp bay.

“Tiểu tử nào vừa mới đánh hai huynh đệ chúng ta bị thương ở trong hành lang, tiên sư nhà nó đứng ra đây cho lão tử! Lão tử hôm nay muốn đập chết ngươi!”

Sau khi tiến vào bên trong phòng khách, hai người đàn ông trung niên kia, lập tức bắt đầu lớn tiếng quát tháo ầm ĩ.

Tất cả mọi người ở đây vẫn chỉ là học sinh, đã bao giờ thấy được cảnh tượng như thế này? Lập tức bị dọa cho thi nhau lùi lại

Hai mắt Diệp Trần không khỏi híp lại một cái, vừa mới nâng bàn tay lên, sau đó lại chậm rãi đặt xuống, không để ý đến hai tên này kêu gào, không có lo lắng gì tiếp tục thưởng thức rượu ngon.

Mà Từ Thiếu Trùng bên kia, cũng lập tức nhướng mày, lúc này cũng không có đoái hoài gì tới Diệp Trần, chậm rãi đi lên phía trước, trầm giọng nói:

“Các ngươi là ai? Có biết ta là ai hay không? Lại dám ở chỗ này gây sự!”

Trong đó một người đàn ông trung niên lập tức cả giận, đằng đằng sát khí nói:

“Lão tử chẳng cần biết mày là thằng nào! Vừa nãy có một tên tiểu tử đạp lão tử một cước, sau đó chạy vào bên trong phòng khách này của các ngươi, lão tử hôm nay muốn đánh gãy một cái chân của hắn!”

Từ Thiếu Trùng nghe thấy lời nói như thế, lông mày lập tức nhíu chặt hơn, hơn nữa nhìn điệu bộ của mấy người xung quanh này, rất dễ nhìn thấy mấy người này đều không phải là loại người lương thiện gì, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy chột dạ.

Chỉ có điều, hàng ngày hắn tự cho mình là người đứng đầu, nếu mà lúc này nhận sợ, thì không khỏi cũng quá mất mặt đi.

Mà lúc này, hai người đàn ông trung niên kia, đã nhận ra được Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm trong đám người, lập tức chỉ tay về phía các nàng nói:

“Chính là hai nữ nhân này!”

“Nói nhanh! Tiểu tử đánh hai huynh đệ chúng ta bị thương hiện đang ở đâu?”

Hóa ra trước đó hai người này đã uống rượu say mềm, chỉ nhớ được bộ dáng của Tô Lâm và Tưởng Tiểu Cầm, ngược lại không có nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Diệp Trần, bởi vì Diệp Trần lúc này đang ngồi ở trước mặt bọn họ, thế mà bọn họ không thể nhận ra!

Diệp Trần thấy thế, không khỏi lắc đầu, đang định đứng dậy, đem giải quyết hết những người này.

Thế nhưng vào lúc này, Từ Thiếu Trùng bỗng nhiên nhẩy ra đứng trước mặt Tô Mạn và Tưởng Tiểu Cầm để bảo vệ, cố giả vờ bình tĩnh nói:

“Hai vị đại ca, ta nhìn thấy ở trong chuyện này, có hay không có gì đó hiểu lầm? Tiểu đệ tên là Từ Thiếu Trùng, cha ta là Từ Thiên Tường chủ tịch tập đoàn Từ thị, có thể hay không xem ở mặt mũi cha ta, không nên cùng bằng hữu của ta chấp nhặt”

Thì ra là, Từ Thiếu Trùng cái mặt hàng này nhìn những người này tới, là hướng về phía Tô Mạn hai người mà tới, trong lòng lập tức vui mừng như điên.

Đây chính là cơ hội ngàn năm có một nha, anh hùng cứu mỹ nhân nha, cơ hội tốt nha!

Nếu như hắn có khả năng giúp đỡ Tô Mạn ngăn lại chuyện này, so với tiểu tử kia thờ ơ ngồi ở một bên, nói không chừng liền có thể bắt được trái tim của mỹ nhân nha!

Vừa nghĩ đến đây, Từ Thiếu Trùng lập tức bắt đầu có chút kích động,

Hắn tin tưởng, chỉ cần đem đại danh của cha hắn nói ra, đối phương dù thế nào đi nữa cũng sẽ cho hắn mấy phần thể diện.

Không nghĩ tới là, sau khi hai người đàn ông trung niên kia nghe thấy, lập tức cười lạnh liên tục,

“Từ Thiên Tường sao? Hắn là cái éo gì!”

“Đừng nói cho dù là ngươi cái loại tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch, chính là cha của ngươi tự mình đến đây, cũng cung cung kính kính gọi ta một tiếng là Trác tam gia!”

Từ Thiếu Trùng nghe nói như thế, sắc mặt lập tức đại biến,

Đối phương đã dám nói như thế với mình, dễ nhận thấy thân phận và địa vị còn lớn hơn cha của hắn

Quả nhiên là như vậy, bên trong những đại hán áo đen kia, có người đi tới nói:

“Trác tam gia và Hổ gia, thế nhưng là khách quý của Tào Tứ Gia!”

Từ Thiếu Trùng nghe nói như thế, toàn thân ngay lập tức run lên,

“Tào. . . Tào Tứ Gia?”

Mọi người còn lại nghe nói như thế, tất cả cũng đều lấy làm kinh ngạc!

Ở tại thành phố Vân Châu này, có lẽ rất nhiều người không biết tới cái danh hiệu Vân Châu Diệp tiên sinh này, thế nhưng là Tào Khôn Tào Tứ Gia thì tuyệt đối không ai không biết,

Đây chính là vương giả thế giới ngầm của Vân Châu

Hơn nữa, Từ Thiếu Trùng bản thân là Từ gia đại thiếu, tự nhiên so với những người khác là rõ hơn ai hết, Tào gia bây giờ ư, so với nửa năm trước đây vốn đã không có tư cách cùng nói chuyện!

Bây giờ, mơ hồ đã thay thế địa vị giang hồ của Vũ gia ngày xưa, nói về thực lực gia tộc, có thể cùng với Đường gia sánh vai, trở thành hai đại gia tộc mới của Thiên Nam, lực có thể áp những thế lực uy tín lâu năm, có thể nói là như mặt trời ban trưa!

Khách quý của Tào Tứ Gia, đừng nói là Từ Thiếu Trùng hắn, cho dù là cha hắn Từ Thiên Tường, cũng vạn lần không thể đặc tội nổi!

Vừa nghĩ đến đây, Từ Thiếu Trùng cũng không lo để ý gì tới mặt mũi nữa, lập tức ngoan ngoan lui qua một bên, không dám nói nhiều thêm một lời nào nữa…

P/S: lời nói của tác giả viết ra bộ truyện này:

——————————-

Cảm tạ các đạo hữu khen thưởng!

Cảm tạ mọi người đẩy kim phiếu và phiếu đề cử!

Mọi người đọc truyện ít thấy có nhiều người đẩy kim phiếu cho bộ truyện hay như thế này vậy, trong tay mọi người có kim phiếu phải nhớ đến ném a, không ném liền lãng phí. . .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN