Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân - Chương 141: Đi rồi sẽ về ngay lập tức
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân


Chương 141: Đi rồi sẽ về ngay lập tức


Edit: Hạ Vy + Beta: Lùn

_____

Chương 141: Đi rồi sẽ về ngay lập tức.

Ánh trăng mênh mông, tuy câu nói “kiểm tra vết thương trên người” là do chính miệng Mộ Chi Minh nói ra, nhưng sau đó người bị kiểm tra lại là y, hơn nữa còn cẩn thận kiểm tra từ trong ra ngoài, hai người náo loạn suốt cả một đêm mới đi nghỉ ngơi.

Hôm sau, ngoại ô chia ly, đưa tiễn hết đoạn đường này đến đoạn đường khác.

Cuối cùng Cố Hách Viêm không chịu để Mộ Chi Minh tiếp tục đi xa hơn nữa, lúc này Mộ Chi Minh mới dừng chân.

Y nhìn bóng dáng Cố Hách Viêm phóng ngựa biến mất ở phương xa, sau đó xoay người dắt ngựa chậm rì rì đi về. Đắm mình trong ánh nắng ban mai mờ mờ, Mộ Chi Minh suy tư về chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Kiếp trước đã mờ mịt, kiếp này càng thêm chân thật.

Đột nhiên vừa quay đầu cứ như bóng câu qua khe cửa, thế mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.

Hôm qua y đến phủ đệ Hiền Vương, giúp Phó Tế An bày mưu tính kế, sau khi xong chuyện, cuối cùng y cũng không nhịn được nói với Phó Tế An Phó Nghệ là người lòng lang dạ thú, nhắc nhở Phó Tế An là Phó Nghệ đang mơ ước ngôi vị hoàng đế.

Ai ngờ, Phó Tế An không chút kinh ngạc, ngược lại còn cười nói: “Mộ ca ca, có vị hoàng tử nào mà không thèm để ý ngôi vị hoàng đế chứ?”

Mộ Chi Minh cứng họng.

Phó Tế An tiếp tục nói: “Ta và Ngũ hoàng huynh cứ đường đường chính chính tranh nhau là được.”

Mộ Chi Minh: “Ngươi bằng lòng đường đường chính chính tranh nhau, nhưng hắn không muốn thì sao?”

Phó Tế An khó hiểu nói: “Mộ ca ca, vì sao huynh lại nói như vậy? Người khác nói thế nào ta không biết, nhưng Ngũ hoàng huynh đã cùng hai ta lớn lên, tình như thủ túc, mấy năm này, người thân cận với huynh đã nhiều lần bị Phó Khải hãm hại, còn không phải do Ngũ hoàng huynh ra tay tương trợ, khiến cho tất cả mọi người chuyển nguy thành an sao.”

Nghe vậy, Mộ Chi Minh nhất thời không biết phải nói cái gì.

Y không hề nhiều lời, lời nói hàm hồ mà đáp lại hai tiếng, nhanh chóng thay đổi đề tài.

Mà nay khi Mộ Chi Minh dắt ngựa, nhìn tường thành trang nghiêm không nói gì của Kinh Thành không khỏi thở dài.

Tuy rằng Phó Tế An nói muốn đường đường chính chính tranh nhau.

Nhưng chỉ cần Hoàng Thượng còn sống thì Phó Nghệ có thể tranh qua Phó Tế An sao?

Làm sao mà Phó Nghệ lại không biết đạo lý này.

***

Mùa xuân đã đến, cành lá vi vu trong gió, trong cung đã hoa đoàn cẩm thốc*.

(*Hoa đoàn cẩm thốc: màu sắc rực rỡ của gấm hoa)

Hôm nay, ở Phượng Nghi Cung, Phó Tế An tiến cung thỉnh an Quý Phi nương nương.

Quý Phi nương nương ngồi ngay ngắn bên giường nệm, vuốt ve cây trâm trên tóc, nhìn Phó Tế An cười nói: “Tế An, sáng nay ta rửa mặt phát hiện mình có tóc bạc rồi, đúng là tế nguyệt cũng phải già.”

Phó Tế An vội nói: “Tóc bạc? Chắc mẫu phi nhìn lầm rồi, người phong tư yểu điệu* như vậy…”

(*Phong tư yểu điệu: tả nét đẹp dịu dàng uyển chuyển của phái nữ. Theo Baidu)

“Được, được, những lời này có phải học tiểu Ly Chu không?” Quý Phi nương nương cười nói.

Phó Tế An: “Là lời từ tận đáy lòng của con.”

Quý Phi chống cằm: “Hiện tại tiểu Ly Chu chưa có chức quan, cũng đã lâu rồi chưa vào cung, con có rảnh thì dẫn nó tới Phượng Nghi Cung nói chuyện với ta.”

“Được ạ, Tế An nhớ rồi.” Phó Tế An gật đầu, bỗng nhiên nhìn thấy hộp gỗ đỏ đựng đầy bánh in hạt mè ở án trà trên bàn hỏi, “Hôm nay Ngũ hoàng huynh cũng tới sao?”

“Ừm.” Quý Phi nương nương gật đầu, cười nói, “Hắn vừa đi thì con đã tới.”

Phó Tế An khó hiểu: “Sao huynh ấy đi vội như vậy?”

“Không biết nữa.” Quý Phi nương nương cũng cảm thấy hoang mang, “Hắn nói mình còn có việc muốn làm.”
Cùng lúc đó, Cung Thành, nơi thành đông hẻo lánh không người.

Một đôi ủng đen như mực giẫm lên đám cỏ dại mọc ra từ khe nứt của phiến đá xanh, chủ nhân của đôi ủng này ngước mắt, ánh mắt đen tối sâu trong đó như mang theo một lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo.

Mặt Phó Nghệ không chút biểu cảm nhìn quanh bốn phía, nhớ lại cung điện mình sinh ra ở cách đây không xa, mà cung điện kia chỉ cần đi về hướng đông mấy trăm bước chính là thành đông đang giam cầm phế Thái Tử Phó Khải.

Trước khi dọn khỏi nơi này đến Phượng Nghi Cung, bất kỳ kẻ nào và bất kỳ chuyện gì trong hồi ức đã khiến Phó Nghệ không vui, gã không có ở lại, nhanh chóng đi đến thành đông.

Thị vệ thấy gã đi tới cũng không ngăn cản càng không hỏi vì sao gã đến, chỉ chủ động để gã vào.

Phó Nghệ đi cả đoạn đường không ai cản trở, cuối cùng đứng trước một cánh cửa gỗ cũ xưa, gã vươn tay đẩy cửa ra, trùng hợp gặp người bên trong đang tức giận ném ly sứ đến dưới chân Phó Nghệ tạo ra một tiếng vang vỡ thành từng miếng.
“Ta muốn gặp phụ hoàng! Cẩu nô tài! Lớn mật! Dám cản ta!” Người bên trong tựa như điên rồi, đập phá đồ vật xốc bàn lên rống giận, “Chờ ta ra ngoài sẽ chặt đầu của các ngươi!”

Ánh sáng bên ngoài cửa gỗ rơi trên người, khiến người ta có thể thu hết tình trạng thảm hại của gã ta vào đáy mắt.

Phó Khải nào còn nửa điểm hào quang của Thái Tử lúc trước, tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, điều khiến người ta cảm thấy đáng sợ nhất chính là trên mặt và tay gã ta nổi đầy mẩn đỏ, trên cánh tay cũng có vài chỗ bị gã ta cào đến ra máu, thoạt nhìn giống như bệnh nặng đã lâu.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Phó Khải đột nhiên quay đầu nhìn qua.

Gã ta nheo lại mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phó Nghệ? Ngươi tới đây làm cái gì?”

Phó Nghệ bình tĩnh mà nói: “Tới xem trò hề của ngươi.”
“Ha ha.” Trong cổ họng Phó Khải phát ra tiếng cười điên cuồng sắc nhọn, gã ta cười nói, “Phó Nghệ, nếu ngươi muốn xem trò hề thì ngươi tự xem bản thân là tốt nhất, chính ngươi còn không phải là trò hề sao?”

Phó Nghệ nhíu mày.

“Ta biết ngươi cũng muốn đoạt vị trí Thái tử.” Gương mặt Phó Khải lộ rõ vẻ châm chọc, “Nhưng chỉ cần Phó Tế An còn sống thì ngươi vĩnh viễn không có khả năng lên làm Thái tử, không, cho dù không có Phó Tế An thì phụ hoàng cũng sẽ không liếc mắt nhìn đồ đê tiện như ngươi hơn một cái, mà ta, tốt xấu gì cũng đã làm Thái tử mười hai năm, ta mới là Thái tử danh chính ngôn thuận!”

Phó Nghệ mắt lạnh: “Đúng vậy, nếu ngươi hành sự kiên định một chút, nói không chừng còn có thể có mấy ngày ngồi long ỷ, cho dù Phó Tế An được sủng ái thì cái lão đông tây kia cũng không có khả năng phế ngươi, chỉ tiếc ngươi và Hoàng Hậu quá dại dột, tự mình chặt đứt con đường của mình.”
Phó Khải giận tím mặt, nhào qua muốn bóp cổ Phó Nghệ: “Cái tên tiện tì sinh tiện loại này! Dám khẩu xuất cuồng ngôn, bất kính với mẫu hậu của ta!”

Một chân Phó Nghệ gạt ngã Phó Khải trên mặt đất, dùng sức dẫm lên người gã ta, thấy gã ta ho khan giãy dụa cũng không chút thương hại nào: “Nếu không phải kiếp trước ngươi và Hoàng Hậu vì muốn đả kích Mộ Thanh Uyển mà truyền việc Phó Tế An uống rượu độc chết đến lãnh cung, thì lẽ ra ta đã có thể thành công rồi. Bỏ đi, ta lãng phí miệng lưỡi vì một người sắp chết làm cái gì chứ.”

Gã không chút lưu tình mà lấy một chân đá Phó Khải, đá gã ta đến góc phòng, đụng chân vào bàn đến nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

Phó Nghệ không nhìn gã ta thêm một cái, xoay người rời đi.

***

Phó Nghệ trở lại phủ Túc Vương có một ám hầu đến tìm gã, người đó quỳ xuống đất hành lễ sau đó đứng dậy, nhỏ giọng nói với gã: “Túc Vương điện hạ, đã bắt được Chung Triệu Phàm đang bị lưu đày.”
“Ừm.” Phó Nghệ nâng lên mí mắt, “Người trông coi hắn đã gϊếŧ chưa?”

Ám hầu: “Chỉ là hai tên tiểu tốt mà thôi, các huynh đệ đã làm sạch sẽ lưu loát, không để lại dấu vết. Chung Triệu Phàm nói trên tay hắn có nhược điểm của mấy đại tướng Nam Cảnh Quân, có thể hữu dụng cho ngài.”

Phó Nghệ vừa lòng gật đầu: “Được.”

Ám hầu hành lễ lui về phía sau hạ.

Phó Nghệ một mình trước lan can nhà thủy tạ nhìn nước xuân đầy ắp, như đang suy tư gì đó, qua một lát lẩm bẩm: “Đã đến lúc giải quyết chuyện của Ly Chu một chút rồi…”

***

Mười ngày sau, phế Thái tử bởi vì bị bệnh mà chết bất đắc kỳ tử.

Hoàng Thượng biết được tin tức ngồi trên ngai vàng im lặng rất lâu, cuối cùng cũng không nói lời nào.

***

Sau khi lãnh chỉ rời kinh, Cố Hách Viêm chẳng quản ngày đêm ra sức thúc roi ngựa, tám ngày đã đi tới quân doanh phía Bắc Bạch Thành.
Hắn như sấm rền gió cuốn, hao phí mười ngày mới có thể chỉnh đốn quân đội nghiêm túc, chuẩn bị khởi hành hồi kinh.

Vì thế ngày xa cách thứ ba mươi sáu, hôm nay lúc Mộ Chi Minh đang ăn tối ở Tuyên Ninh hầu thì Văn Hạc Âm đi đến gõ cửa, chạy chậm đến bên cạnh Mộ Chi Minh: “Thiếu gia, ta có một tin tốt và một tin xấu ngươi muốn nghe cái nào trước.”

Mộ Chi Minh cầm miếng bánh gạo ngọt đưa cho Văn Hạc Âm nói: “Nghe tin tốt trước đi.”

Văn Hạc Âm tiếp nhận bánh gạo, cắn một ngụm, sau khi nhai nuốt nói: “Cố tướng quân hồi kinh.”

“Cái gì?!” Mộ Chi Minh kích động đến thiếu chút nữa làm đổ bát cơm, “Hách Viêm hồi kinh? Hiện giờ hắn ở đâu.”

“Thiếu gia đừng nóng vội.” Văn Hạc Âm ấn Mộ Chi Minh lên ghế, “Đây không phải là tin xấu sao? Hiện giờ Cố tướng quân đang lo quân vụ ở đại doanh Lạc Đô, phái người truyền tin tới nói ngày mai mới có thể hồi phủ.”
“Ngày mai…” Mộ Chi Minh cong mắt, “Ngày mai đã có thể gặp nhau.”

Văn Hạc Âm: “Thiếu gia, bệnh tương tư của ngươi xem như cũng được cứu rồi, nếu không lại khi không có chuyện gì sẽ lải nhải với ánh trăng, quá dọa người.”

Mộ Chi Minh nhẹ gõ đầu cậu.

Dùng xong bữa tối, tôi tớ bưng trà xanh tới, sau khi Mộ Chi Minh súc miệng xong bèn chông đèn đọc sách ban đêm, ngày thường y còn có thể tĩnh tâm, nhưng lúc này ngay cả một chữ cũng không vào.

Đang lúc y còn chuẩn bị nghỉ ngơi thì quản sự của phủ đệ gõ cửa phòng, cúi người đi vào đưa cho Mộ Chi Minh một thiệp mời: “Hầu gia, Túc Vương phái người đưa thiệp mời tới, mời ngài ba tháng ba vào phủ gặp nhau.”

“Phủ Túc Vương?” Mộ Chi Minh nhíu mày tiếp nhận, “Ta đã biết.”

Quản sự gật đầu rời khỏi sương phòng, trước khi đi còn đóng cửa cẩn thận.
Mộ Chi Minh vừa cầm tấm thiệp mở ra đã thấy trên bìa mặt viết bốn chữ.

Thân khải* Ly Chu.

(*Thân khải: lời đề nghị phải chính tay người nhận thư mới được mở ra, không công bố nội dung trong đó ra ngoài.)

Mộ Chi Minh không khỏi cau mày.

Ngày thường Phó Nghệ dùng danh y xưng hô lén lút thì cũng thôi đi, mà nay trên thiệp mời cũng viết như vậy, nhìn có vẻ thật sự rất thân mật.

Thiệp mời cũng không có nội dung gì đặt biệt, chỉ nói ba tháng ba là tết Thượng Tị*, mời y và Phó Tế An tụ họp ở phủ Túc Vương, dùng yến tiệc dưới nước.

(*Đã giải thích ở chương 5)

Mộ Chi Minh vội vàng đảo qua một lần, không nhận thấy được khác thường, vì thế đặt thiệp mời lên bàn, thổi đèn nghỉ ngơi.

Hôm sau, bắt đầu từ khi mở mắt lúc sáng sớm, Mộ Chi Minh đã liên tục gọi người tới hỏi: “Tướng quân hồi phủ chưa?”
Gã sai vặt chạy liên tiếp mười mấy lần bất đắc dĩ nói: “Hầu gia, khi nào Tướng quân hồi phủ tiểu nhân sẽ lập tức tới nói cho ngài!”

Mộ Chi Minh gật đầu: “Được rồi.”

Nào biết chờ một lúc, chờ đến khi ánh trăng lên đầu liễu Cố Hách Viêm cũng chưa hồi phủ.

Mộ Chi Minh đi đi lại lại trong sương phòng, nghĩ thầm có phải Cố Hách Viêm bị trì hoãn hay không, có phải ngày mai hắn mới về hay không, đang lúc y hết sức phiền muộn thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vàng.

Sau đó cửa phòng bị mở ra.

Mộ Chi Minh tưởng gã sai vặt tới, ngẩng đầu hỏi: “Cố tướng quân về…”

Câu hỏi đột nhiên im bặt, bởi vì Cố Hách Viêm đang đứng ở cửa, lồng ngực hơi phập phồng, cặp mắt như mài giũa không hề chớp mắt nhìn chằm chằm y.

Gã sai vặt không thể chạy lại Cố Hách Viêm đứng ở cửa thở hồng hộc hô một câu: “Hầu gia, Tướng quân về rồi.” Sau đó xoay người chạy đi.
“Hách Viêm.” Mộ Chi Minh cong mắt gọi hắn, “Ngươi về rồi, một đường phong trần mệt mỏi rất vất vả phải không, ta rót cho ngươi chén nước, ưʍ…”

Chưa kịp nói mấy câu hàn huyên gặp lại thì Mộ Chi Minh đã bị Cố Hách Viêm vài bước đi tới ôm vào lòng hôn lấy.

Cố Hách Viêm hôn vừa sâu lại vừa gấp, như muốn lấy gì đó từ trong miệng của Mộ Chi Minh để bình tĩnh lại.

Mộ Chi Minh có chút không chịu nổi, lui về phía sau một bước, đập eo vào bàn, không cẩn thận làm rơi thiệp mời xuống đất.

Âm thanh eo đập vào bàn kéo lý trí của Cố Hách Viêm trở về, hắn thấy Mộ Chi Minh thiếu khí đến lợi hại, tựa như vì hít thở không thông mà có chút khó chịu, vội vã buông Mộ Chi Minh ra, lưu luyến không rời hôn lên khóe môi y, sau đó khom lưng nhặt thiệp lên.

Đột nhiên Mộ Chi Minh phản ứng lại, cuống quýt muốn ngăn cản: “Chờ đã! Đừng nhặt…”
Nhưng đã quá muộn, Cố Hách Viêm đã nhìn thấy bốn chữ “Thân khải Ly Chu” to chà bá trên thiệp.

_____

WordPress cập nhật trước với màn ghen đỉnh cao của Cố tướng quân ở chương 142.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN