Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Chương 18: Lời ẩn sâu thực đau
Edit: Hạ Vy
_______
Chương 18: Lời ẩn sâu thực đau.
Mộ Chi Minh khắc chế cảm xúc, giả vờ bình tĩnh mà đi qua đi: “Ngũ hoàng tử có việc tìm ta?”
“Ừm.” Phó Nghệ cười gật gật đầu, lại không lập tức đề cấp chuyện gì, mà quay đầu nhìn Phó Tế An nói: “Ta muốn cùng Ly Chu đơn độc nói chuyện, có thể để ta dẫn hắn đi một lúc hay không?”
Mộ Chi Minh vừa nghe lời này, cả người máu cũng chảy ngược, đầu đều là những phiền toái, y vội vàng mở miệng: “Thất lễ, ta cùng với Thất hoàng tử trước đây có hẹn, hắn muốn đi cưỡi ngựa bắn cung ở đài luyện võ, ta phải cùng hắn đi.”
“A?” Phó Tế An cười nói, “Không có việc gì, ngươi lần sau đi cùng ta là được rồi, chuyện của hoàng huynh đương nhiên quan trọng hơn.”
Mộ Chi Minh: “…”
Phó! Tế! An! Ngươi một năm này đừng hòng con mẹ nó muốn ngủ nướng!
Phó Nghệ cười cười: “Tại đây cảm tạ.”
“Có gì phải cảm tạ.” Phó Tế An cười vang nói, “Cái kia, hoàng huynh ta đi đài luyện võ cưỡi ngựa bắn cung đây. Hẹn gặp lại!”
“Từ từ! Chờ…” Mộ Chi Minh muốn ngăn Phó Tế An lại, nhưng nào ngờ cậu ta vừa nói xong đã lập tức phất tay sau chạy đi nhanh như chớp, chỉ chốc lát đã không thấy tăm hơi bóng người.
Trong lúc nhất thời, dãy hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng ve kia, lập tức chỉ còn Mộ Chi Minh cùng Phó Nghệ.
Chuyện tới nước như thế, chỉ có thể ứng phó, Mộ Chi Minh ngoài mặt cũng không hề kinh hoảng, tĩnh hạ tâm tự, y ngước nhìn Phó Nghệ, xem gã đang muốn giở trò gì.
Giờ Ngọ, tiết trời oi bức không có lấy một ngọn gió, mặt trời chói chang, Phó Nghệ nhìn về phía Mộ Chi Minh, đôi mắt đạm nhiên, ý cười nhợt nhạt: “Mẫu thân ta hôm nay ở Phượng Nghi Cung cùng Quý phi nương nương tán gẫu giải buồn, ngươi có muốn cùng ta tới đó để thuận tiện trò chuyện.”
“Được, không biết Ngũ hoàng tử có chuyện gì nói với ta?” Mộ Chi Minh hờ hững đáp lại.
“Đi tới rồi nói.” Phó Nghệ cười nhích người, cả hai cùng nhau hướng Phượng Nghi Cung đi đến.
Mộ Chi Minh còn tưởng rằng Phó Nghệ lại sẽ tung ra một đống lý do âm dương quái khí để thoái thác, nào biết gã chỉ là nói chuyện phiếm, nói đến chuyện vui thuở nhỏ, hay thơ ca văn phú. Chính lúc Mộ Chi Minh đang buồn bực Phó Nghệ đây là ý gì đây, thì đột nhiên khi tới gần Phượng Nghi Cung, Phó Nghệ lại nói: “Cổ nhân có câu, là cố thánh nhân đối xử bình đẳng, Ly Chu ngươi cảm thấy trên đời này, thật sự có thánh nhân sao?”
Mộ Chi Minh hoang mang mà suy tư không biết như thế nào trả lời, mà Phó Nghệ bên cạnh đã tự lẩm bẩm đáp: “Chắc là không có, thế gian này chúng sinh muôn nghìn, tâm đều là thiên, Ly Chu ngươi biết không? Viết chính tả vừa rồi, ta lúc bảy tuổi một chữ cũng không thể viết, chính là…”
Phó Nghệ mỉm cười, biểu tình có chút cổ quái: “Hoàng Thượng chưa bao giờ khích lệ ta, mà Phó Tế An viết chữ sai, Hoàng Thượng lại vẫn hỏi hắn muốn ban thưởng cái gì, buồn cười sao?” Dứt lời, gã tùy ý cười hai tiếng.
Mộ Chi Minh lạnh nhạt nói: “Thế gian này, có rất nhiều chuyện Hoàng Thượng không quan tâm.”
Phó Nghệ thu liễm biểu tình, có chút đáng sợ mà lẳng lặng nhìn chằm chằm Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh không chút nào sợ hãi: “Tế An cho ngươi huynh đệ tình nghĩa, kiên so kim thạch, Quý Phi nương nương cho ngươi ân tình…”
“Quý Phi nương nương?” Phó Nghệ bỗng nhiên đánh gãy lời nói của y, lại câu môi cười mang ý tứ lạnh lẽo, “Ngươi biết ta cùng với Phó Tế An khác nhau lớn nhất ở đâu không? Mẫu thân ta địa vị ti tiện, mà ta bất quá là vì lúc Hoàng Thượng say rượu mà tạo ra, nhưng Mộ Thanh Uyển không giống nhau…”
Mộ Chi Minh lạnh giọng quát lớn, “Sao ngươi dám hô thẳng tên Quý Phi nương nương!”
“Có gì không dám?!” Phó Nghệ thanh âm lớn hơn nữa, ánh mắt tàn nhẫn giống như địa ngục, gã một bước tới gần Mộ Chi Minh, một giây như nhìn đến cái gì đó mà biểu tình nháy mắt trở nên ôn nhu, đem hết thảy kể hết che giấu.
Cùng lúc này, Quý Phi nương nương vui sướng mà thanh âm từ nơi xa truyền đến: “Ai nha! Là Ly Chu cùng Nghệ nhi!”
Phó Nghệ cười hành lễ, Mộ Chi Minh biết lúc này không phải thời điểm dây dưa, lập tức nén giận nín thở hành lễ.
Quý Phi nương nương đến gần hai người, tươi cười xinh đẹp, phong hoa tuyệt đại: “Làm sao chỉ có các ngươi, Tế An đâu?”
“Hồi nương nương.” Mộ Chi Minh nói, “Thất hoàng tử đi cưỡi ngựa bắn cung, ở đài luyện võ.”
“Như vậy à, nó thật sự không có lộc ăn, Ngự Thiện Phòng mới vừa tặng bánh in hạt mè ta thích nhất, ăn rất ngon. Nào lại đây.” Nói Quý Phi nương nương nắm tay hai người, ý cười ngâm ngâm mà đem bọn họ kéo vào trong điện Phượng Nghi Cung.
***
Phó Tế An đi đến bích thảo đã cưỡi ngựa bắn cung, lúc này xa xa lập tức nhìn thấy trước đình hóng gió thanh trúc, có một thiếu niên bạch y, hông đeo ngọc bội đỏ rực đứng đó.
“Sư phụ!” Phó Tế An hô một tiếng, chạy nhanh tới, cung nhân đi theo lo lắng mà dặn dò: “Điện hạ, chậm một chút, cẩn thận té ngã.”
Cố Hách Viêm cầm trong tay cung tiễn huyền căng chặt cung, nghe thấy tiếng gọi lập tức ngẩng đầu, hành lễ: “Thất hoàng tử.”
“Sư phụ ngươi tới thật sớm.” Phó Tế An cười vang nói.
Cái xưng hô này kỳ thật Cố Hách Viêm cảm thấy không thỏa đáng, nhưng Phó Tế An cứ kiên trì gọi như thế, nói có khí phách trong giang hồ, tâm sinh hướng tới, Cố Hách Viêm xưa nay lại không hiểu cãi cọ, vì thế lập tức cam chịu.
“Hôm nay dạy ngài giương cung.” Cố Hách Viêm đem cung trong tay đưa cho Phó Tế An.
Phó Tế An khổ mặt: “Sư phụ ngươi cũng quá nghiêm trang, hai ta như vậy bắt đầu luyện võ sao? Ngươi không thể cùng ta hàn huyên hai câu sao?”
Cố Hách Viêm: “Ngài làm sao lại muốn hàn huyên?”
“Thì… Thì…” Phó Tế An vỗ đầu nhỏ ậm ừ nửa ngày, cũng chưa nói ra cái nguyên cớ tới, thở dài một hơi, “Ai, nếu Mộ ca ca hôm nay có cùng ta tới thì tốt rồi, hắn nhất định có thể trả lời!”
Đôi mắt Cố Hách Viêm run lên, nháy mắt thần sắc từ đạm nhiên trở nên hoảng loạn, thanh âm đều loạn hơn bình thường: “Yến Quốc Công thế tử hôm nay muốn tới nơi này?”
Phó Tế An không nhận thấy cảm xúc biến hoá của Cố Hách Viêm, nói: “Vốn là muốn cùng ta tới, nhưng Ngũ hoàng huynh có việc tìm hắn, hắn cùng hoàng huynh đi rồi.”
Cố Hách Viêm cúi đầu rũ mi, ánh mắt có chút ảm đạm, qua một lúc lâu, hắn không đầu không đuôi hỏi một câu phi thường không hợp lệ: “Ngũ hoàng tử đối Yến Quốc Công thế tử… Được chứ?”
“Được chứ?” Phó Tế An hoang mang lặp lại, cậu ta lúc này mới mười tuổi, nào nghe hiểu được câu “Được chứ” này thực sự đau đớn, cậu ta nghĩ nghĩ lại cười nói: “Tốt a, đương nhiên là tốt, Ngũ hoàng huynh thích nhất cùng Mộ ca ca chơi, hai người bọn họ quan hệ tốt đến ta có chút hâm mộ. Khi còn nhỏ Ngũ hoàng huynh thường xuyên bắt Mộ ca ca, kêu mình một tiếng “Nghệ ca ca”, Mộ ca ca khi đó ngây ngốc, thế nhưng lại gọi thật! Sau đó Ngũ hoàng huynh cho hắn thật nhiều bánh in hạt mè, cũng không cho ta một ít, tức chết ta.”
“Ừm.” Cố Hách Viêm lẳng lặng nghe, chờ sau khi Phó Tế An dong dài xong, mới run giọng nỉ non: “Vậy là tốt rồi.”
“A?” Phó Tế An không nghe rõ.
“Thất hoàng tử, nên luyện cung.” Cố Hách Viêm hô hấp dần ổn định, bắt đầu chỉ đạo Phó Tế An luyện mũi tên.
***
Chớp mắt đã sang tháng chín, ngô đồng cùng trăng lạnh làm bạn cùng mùa thu, thời tiết cũng bắt đầu se lại.
Vì mang thù từ chuyện lần đó mà Mộ Chi Minh thật sự không cho Phó Tế An ngủ nướng, mỗi ngày sáng sớm đều kiên trì không ngừng vào cung mà kêu cậu ta rời giường đọc sách. Vì thế Phó Tế An mỗi ngày đều phải dậy sớm, cả người đều choáng váng không thôi.
Hôm nay, Mộ Chi Minh vẫn theo thường lệ mà đến Phượng Nghi Cung thỉnh an, sau đó mới đi gọi Phó Tế An.
Phó Tế An mắt trợn mắt, ôm đệm chăn bắt đầu gào: “Mộ ca ca! Hôm nay không phải nghỉ ngơi sao? Thái phó cũng không vào cung, ngươi tới làm gì! Học đường không mở!”
“Học đường không mở có thể lười biếng? Có thể không dậy sớm đọc sách?” Mộ Chi Minh cười xấu xa, “Nghĩ hay quá.”
Phó Tế An đáng thương mà lăn qua lộn lại kháng cự ở trên giường. Cuối cùng vẫn bị Mộ Chi Minh túm dậy, mạnh mẽ kéo dài tới thư phòng cao sang của Phượng Nghi Cung.
Phó Tế An khóc nháo một hồi, ngậm ngùi lấy sách mà đọc, cuối cùng vẫn là tâm tư ham chơi chiếm phần hơn, cậu ta nghĩ đến đã lập tức để sách xuống, đi đến bên người Mộ Chi Minh, đem chồng sách trước mặt y lấy ra, nhìn xem y đang đọc cái gì.
“Giang hồ cơ quan thuật? Kinh Thi Lễ Ký? Chớ cát ngữ văn?” Phó Tế An đem tên từng cuốn sách đọc ra, cảm khái nói, “Mộ ca ca ngươi xem sách cũng quá tạp đi! Lung tung rối loạn.”
Mộ Chi Minh nói: “Này là hứng thú, dựng thân lập nghiệp, đừng phiền, nghiêm túc đọc sách của ngươi đi.”
“Ai nha, Mộ ca ca ngươi cho ta nghỉ ngơi một chút đi.” Phó Tế An kêu rên, “Ta buổi chiều còn phải luyện võ.”
Mộ Chi Minh lật một trang sách, thuận miệng hỏi: “Ai dạy võ công cho ngươi?”
Phó Tế An đáp: “Hài tử của Cố tướng quân.”
Mộ Chi Minh bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Tế An: “Cố Hách Viêm?”
“Đúng đúng đúng!” Phó Tế An gật đầu như giã tỏi, mãn nhãn sùng bái, “Mộ ca ca ta nói ngươi nghe, sư phụ ta quá lợi hại, hắn bắn cung, cưỡi ngựa, kiếm pháp, đao pháp, khinh công đều giỏi.”
Mộ Chi Minh đột nhiên khép sách trong tay lại: “Sao ngươi không nó cho ta sớm là hắn.”
Phó Tế An gãi gãi đầu, không biết oán trách từ đâu dựng lên: “Ngươi cũng không hỏi ta!”
Mộ Chi Minh hai tròng mắt sáng ngời: “Ta buổi chiều cùng ngươi cùng đi cưỡi ngựa bắn cung.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!