Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Chương 21: Ngươi cùng ta ra cửa
Edit: Hạ Vy
______
Chương 21: Ngươi cùng ta ra cửa.
Sát tinh giáng thế, rung chuyển tử vi, Hoàng Thượng ban Cố tướng quân Hổ Phù binh quyền, lãnh bảy vạn Dung Diễm Quân đi đến Tây Bắc cát vàng đầy trời, đánh Tây Nhung tộc, bảo vệ biên cương. Nhưng có điều lần này, Tây Nhung tộc rõ ràng là có chuẩn bị trước, quanh năm phong hỏa liên thiên, chiến sự đánh mãi không ngừng, từ thu sơ đánh tới trời đông giá rét.
Gió đông lạnh thấu xương, một ngày tuyết trắng xóa bao phủ màn đêm, một phong thư trắng được đưa đến, từ biên cương Tây Bắc roi thúc ngựa truyền đến hoàng cung, lại truyền đến Cố phủ.
Màn đêm buông xuống, các phòng ốc trong Cố phủ, thính đường toàn lặng yên không một tiếng động mà treo lụa trắng, chậu than thiêu kê lên, đồng tiền giấy vàng cũng lạnh băng bay trong gió tuyết, Cố phủ to như vậy chẳng mấy chốc đã phủ lạnh hàn khí đến phát run, không nghe thấy một tiếng động. Dường như tất cả đều bị trận đại tuyết bên ngoài lấp đầy.
Ngày thứ hai, Cố Hách Viêm một thân đồ trắng, cưỡi ngựa, bất động thanh sắc mà đứng trước biên cương, đem linh cữu của phụ thân về quê cũ.
Cố Mâu chết trận sa trường, bảy ngày sau truyền khắp kinh thành, thế nhân ai đỗng, toàn than, không có Cố tướng quân, Di tộc chẳng phải sẽ có được ranh giới quan trọng, kết cục không thể lường trước, giẫm đạp núi sông?
Nửa tháng sau, thi thể Cố Mâu về kinh, linh đường thiết lập tại chính sảnh Cố phủ, thỉnh Phật tăng linh ngày đêm tụng kinh an hồn, đình quan bảy ngày sau, lấy quân lễ hạ táng.
Kiếp trước Mộ phủ cùng Cố phủ không có lui tới, cho nên Cố Mâu qua đời, phụ tử Mộ gia ít nhất chỉ thở dài.
Nhưng kiếp này không giống, Cố gia đối với Mộ gia có ân cứu mạng, cho nên Cố Mâu đình quan ngày thứ hai, Mộ Bác Nhân lập tức cùng Mộ Chi Minh đi trước Cố phủ bái lạy.
Lần trước khi phụ tử hai người tiến đến, phủ đệ một mặt lặng yên, yên tĩnh, kỳ thật chính là tường hòa an bình, mà hiện giờ, trước cửa khách khứa chen chúc, phủ đệ tựa tro tàn khô thảo.
Cố phủ chỉ có ba nô bộc, lại kể đến hôm nay khách khứa đến đông như vậy, căn bản không quản hết được, công việc trên dưới phủ đệ loạn thành một đoàn, Mộ Bác Nhân cùng Mộ Chi Minh ở cửa đợi nửa ngày cũng không thấy người dẫn đường, đành phải cả gan tự mình đi vào phủ đệ, hướng chính sảnh mà đi đến.
Mới vừa rồi đi đến linh đường, Mộ Chi Minh chớp mắt một cái đã xác định được người mặc áo tang trắng thuần ở chính sảnh, Cố Hách Viêm đoan chính quỳ gối trước linh cữu.
Cũng không biết Cố Hách Viêm đã túc trực bên linh cữu bao lâu, hắn cứ như vậy cúi đầu thẳng tắp mà quỳ gối, không nhúc nhích, bả vai tựa như khiêng hàng ngàn gánh nặng nhưng lại không suy sụp xuống nửa phần. Hắn ở đấy, đối với mọi vật xung quanh đều như mắt điếc tai ngơ, dường như là xem bọn họ không cùng thế giới.
Mộ Chi Minh vốn định tới Cố phủ trấn an Cố Hách Viêm hai câu, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, y lập tức biết được mình không thể làm gì được.
Người không biết nỗi khổ này, làm sao có thể chia sẽ nỗi đau.
Lúc này mới có Phật tăng tiến lên, mang Mộ Bác Nhân cùng Mộ Chi Minh hành phúng chi lễ, sau đó dẫn bọn họ rời đi linh đường. Trước khi rời đi, Mộ Chi Minh xoay người lại mà liếc mắt một cái, vẫn thấy Cố Hách Viêm quỳ gối như cũ, tư thế không chút thay đổi, tĩnh như bàn thạch.
“Đừng nhìn, đi thôi.” Mộ Bác Nhân thở dài, thầm than thế sự vô thường.
Mộ Chi Minh thu hồi ánh mắt, trái tim từng trận co chặt, y gật đầu, đi theo Mộ Bác Nhân rời đi, hai người đi đến đình viện của Cố phủ, bỗng nhiên phía sau có người kêu: “Yến Quốc Công!”
Mộ Bác Nhân xoay người, thấy rõ người tới là ai bèn chắp tay thi lễ: “Bùi đại nhân, ngươi cũng là tới phúng sao?”
Kinh Triệu Doãn Bùi đại nhân vội vàng khom lưng đáp lễ: “Đúng vậy, tùy tiện quấy nhiễu Yến Quốc Công, là cái này, trên tay ta có án tử, thi thể có điểm khác thường, nghe nói tổ tiên Yến Quốc Công từng có một vị danh dương thiên hạ đề hình quan, Yến Quốc Công ở phương diện này cũng học thức uyên bác, chuyện này cấp bách, nếu như vậy gặp phải ở đây, không biết Yến Quốc Công có thể chỉ điểm ta hay không?”
“A… Đều là vinh quang của tổ tiên, ta chỉ biết một chút, không bằng một phần, bất quá Bùi đại nhân nâng đỡ như thế, ta chắc chắn ra sức tương trợ.” Mộ Bác Nhân đáp ứng xuống dưới, quay đầu đối Mộ Chi Minh nói, “Ly Chu, ngươi đi trước bên ngoài trong xe ngựa chờ ta.”
Mộ Chi Minh gật đầu, hành lễ cáo lui, một mình rời đi, đi được một lúc y bỗng nhiên nhớ tới lần trước đến Cố phủ, ở phía đông sương phòng có nhìn thấy một mảnh ngô đồng xanh tươi, hiện tại sự việc bất ngờ xảy ra, cũng đã qua mấy ngày, không biết có ai chăm sóc không.
Vừa nghĩ đến Mộ Chi Minh nhịn không được mà đi đến phía đó nhìn một chút, nhưng chỉ vừa quay đầu, y đã thấy chỗ góc tường đỏ rực, có một cô nương cầm một chồng công văn mà khóc.
Mộ Chi Minh nhớ rõ nàng, nàng là tôi tớ của Cố phủ, Quyên Nương.
Mộ Chi Minh vài bước đi đến trước mặt Quyên Nương: “Ngươi có khỏe không?”
Nghe thấy quan tâm dò hỏi, Quyên Nương hai mắt đẫm lệ mông lung mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mộ Chi Minh lập tức hoảng loạn mà sửa lại dung nhan của mình, sau đó mới nghẹn giọng nói: “Ta nhớ rõ ngươi là… A, là Mộ công tử!”
“Làm sao vậy?” Mộ Chi Minh hỏi, “Cần giúp đỡ sao?”
“Mộ công tử, ta…” Quyên Nương nắm chặt công văn trong tay, cúi đầu mặt lộ vẻ quẫn bách, do dự có nên nói hay không.
“Không có vấn đề.” Mộ Chi Minh nhẹ giọng trấn an, “Có chuyện gì ta có thể giúp đỡ, ngươi cứ nói.”
Quyên Nương nghe vậy, phảng phất như bắt được cọng rơm cứu mạng, nàng nghẹn ngào hổ thẹn nói: “Mộ công tử, những việc này, nguyên bản là việc riêng của Cố phủ, không nên nói với ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, phủ đệ tướng quân, chỉ có phu quân ta, bà bà* ta cùng ta là ba tôi tớ, Cố tướng quân vừa mới mất, thiếu gia tuổi lại còn nhỏ, tang lễ này liên quan đến chuyện mặt mũi, lễ nghi. Chúng ta quá ít người, vì thế không thể lo quá nhiều việc, làm đến rối tinh rối mù. Hôm nay khách khứa đến, đáng ra phải ở lại dùng cơm, nhưng chúng ta cái gì cũng chưa chuẩn bị, vừa rồi lại có một vị công công từ trong cung tới, cho ta một xấp công văn, nói là sau khi hạ táng Cố tướng quân nên hành quy củ, bao gồm nên mở tiệc chiêu đãi khách khứa, nên trở về lễ, tên công công nói một đống lớn, ta nghe được như lọt vào trong sương mù. Vốn định đi hỏi một chút những người khác có biết hay không, nhưng phu quân ta túc trực bên linh cữu thêm hương khói, bà bà ta lại lo quản cơm chay cho Phật tăng…”
(*Bà bà: mẹ chồng)
Quyên Nương càng nói càng gấp, mắt thấy lại muốn khóc ra tới, Mộ Chi Minh vội nói: “Ngươi đừng hoảng hốt, công văn đưa cho ta nhìn xem.”
Quyên Nương vội đem công văn đưa cho Mộ Chi Minh, Mộ Chi Minh tiếp nhận sau đó mới kinh ngạc phát hiện không ổn, tuy Quyên Nương có chút khó xử, nhưng y là người ở ngoài, tang sự của Cố Mâu tang là chuyện lớn của Cố gia, nếu y nhúng tay vào chỉ điểm thật sự là bao biện làm thay.
Đang lúc Mộ Chi Minh do dự, thanh âm Mộ Bác Nhân thanh âm từ phía sau truyền đến: “Ly Chu, ngươi ở đó làm gì?”
Mộ Chi Minh bị kinh hãi, theo bản năng đem công văn nhét vào trong ống tay áo.
Này là việc thất lễ, nếu bị Mộ Bác Nhân phát hiện, nhất định là mắng y tận ba ngày ba đêm, nói đến mức hai lỗ tai y khởi kén mới thôi.
Mộ Chi Minh vừa mới nhận công văn, Mộ Bác Nhân liền đã đi tới: “Không phải kêu ngươi đi bên ngoài trên xe ngựa chờ ta sao? Chẳng lẽ là tâm ham chơi trỗi dậy, lời nói như gió thoảng bên tai?”
Quyên Nương thông tuệ lanh lợi, thấy vậy, cũng không nói đến chuyện công văn, hành lễ nói: “Tham kiến Yến Quốc Công, mới vừa rồi nô tỳ thương cảm không thôi, Mộ công tử thiện tâm, tới trấn an nô tỳ.”
Sắc mặt Mộ Bác Nhân hòa hoãn hơn một chút, cũng không hề hỏi trách, mang Mộ Chi Minh rời đi.
Mộ Chi Minh như vậy lập tức trời xui đất khiến mà đem chồng công văn kia mang về gia. Dùng qua cơm tối, Mộ Chi Minh một mình ngồi ở trong phòng nhìn công văn mà đau đầu, y trầm tư một lát, không nói một lời mà lấy tới giấy và bút mực, ngồi ngay ngắn tại thư án đem công văn phô khai.
Hơn nửa canh giờ sau, Mộ Chi Minh buông bút lông da sói xuống, làm khô nét mực trên công văn, sau đó cuốn lên bỏ vào ống tay áo, y đứng dậy mở cửa phòng ra, nghiêng đầu hướng tới hướng trắc phòng kêu: “A Âm!”
Vừa dứt lời, vạt áo bay lượn, phần phật vang một tiếng, thị vệ Văn Hạc Âm người mặc áo chàm dừng ở trước mặt Mộ Chi Minh.
Tai cậu cực linh hoạt, lại ở gần, cho nên Mộ Chi Minh một kêu đã tới.
“Thiếu gia, làm sao vậy?” Văn Hạc Âm hỏi.
Mộ Chi Minh nói, “Ta muốn ra cửa một chuyến, ngươi đi cùng ta.”
“Buổi tối ra cửa?” Văn Hạc Âm nghi hoặc, “Đi đâu?”
Mộ Chi Minh đè thấp thanh: “Đi phủ Cố tướng quân, hai ta lén đi, ngàn vạn không thể bị cha mẹ ta đã biết.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!