Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân - Chương 32: Cố Hách Viêm, ngươi không biết cố gắng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân


Chương 32: Cố Hách Viêm, ngươi không biết cố gắng


Edit: Hạ Vy

______

Chương 32: Cố Hách Viêm, ngươi không biết cố gắng.

Hai ngày sau, Cố Hách Viêm cùng Mộ Chi Minh từ biệt mọi người trong quân doanh, hai người hai con ngựa không quản thời gian cưỡi về phía đông. Nhưng đường đi lại dài, trong lúc đến gặp một trạm dịch, hai người không nghĩ ngợi mà ở lại một đêm, đến hôm sau mới khởi hành tiếp, đi đến chạng vạng, sau khi đi qua sa mạc rộng lớn, một mảnh ốc đảo đã hiện lên trước mặt bọn họ.

Đứng ở trên cao nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy một cái ao lớn cực giống hình trăng non, một tòa tiểu thành ẩn trong rừng sâu ở Hồ Dương, nơi này cỏ cây tươi tốt, sinh trưởng mạnh mẽ, là đại mạc dị thế minh châu ở nơi cát vàng này.

Mộ Chi Minh cùng Cố Hách Viêm ghìm ngựa ở đình trú, nhìn về phía xa, Mộ Chi Minh nói: “Hẳn là nơi này.”

“Ừm.” Cố Hách Viêm gật đầu.

Mộ Chi Minh nói: “Nơi này so với tưởng tượng của ta lớn hơn một chút.”

Cố Hách Viêm nói: “Không giống thôn trang, giống trấn.”

Mộ Chi Minh gật đầu: “Đúng là vậy, đi thôi, đi nhìn một cái.”

Hai người cưỡi ngựa đến bên ao hồ, ngẫu nhiên gặp được một nữ tử ở bê ao hồ múc nước, nàng mặc y phục cùng trang sức độc đáo, giống như cẩm y hoa phục của Đại Tấn, nhưng sử dụng da cừu giữ ấm cùng trang sức trên tóc lại có chút giống với đồ của Câu Cát quốc, Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm liếc nhau, ăn ý mà đồng thời xoay người xuống ngựa, nắm dây cương nhìn nữ tử kia mà đi đến.

Nữ tử đem nước rót vào năm sáu cái túi da lớn, chống nạnh mà thở nhẹ một hơi, nàng đưa tay lên lau mồ hôi, sau đó mới lấy dây thừng buộc chặt túi nước chuẩn bị xách về nhà. Đột nhiên lúc này, bên tai nàng truyền đến âm thanh của khôi mã, nữ tử hoang mang mà ngẩng đầu nhìn lại đã thấy hai vị công tử khí độ bất phàm, đang đi về phía mình.

Một vị công tử người mặc y phục trắng thuần, khoác lên mình áo choàng hạc vũ nhanh chóng bước chân đi đến, vài bước đã tới trước mặt nàng, lễ phép hành lễ: “Cô nương, xin hỏi thôn xóm phía trước có khách điếm để dừng chân không?”

Nữ tử dường như cũng quen với người lạ, không có chút sợ hãi, hiền lành cười hỏi: “Không biết vì sao hai vị công tử đến đây?”

Mộ Chi Minh đáp: “Vì hái thuốc mà đến, nghe nói gần biên cương sinh trưởng một loại thảo dược tên là ‘khóa sinh hồn’, phụ thân của bằng hữu ta bị bệnh nặng, phải cần thảo dược này để chữa bệnh.”

“Thì ra là thế.” Nữ tử gật gật đầu, “Từ sau khi hai nước bắt đầu giao tranh, nơi này đã lâu không có người tới hái thuốc, trên trấn có một khách điếm nhỏ, bất quá đã không dùng mấy tháng nay, ta dẫn hai vị công tử đi đến.”

“Đa tạ đa tạ.” Mộ Chi Minh chắp tay nói lời cảm tạ, “Cô nương đem túi nước để trên lưng ngựa chúng ta đi, chúng ta lấy nó đa tạ.”

Nữ tử không có cự tuyệt: “Vậy làm phiền nhị vị công tử.”

Mộ Chi Minh nói không phiền, tiến lên định giúp cô nương xách túi nước lên, đột nhiên lúc này Cố Hách Viêm bên cạnh không nói một lời mà lướt qua y, nhẹ nhàng đem túi nước xách lên, đặt trên lưng ngựa của hắn.

Ba người dọc theo ao hồ hình trăng non hướng trấn nhỏ phương hướng đi đến, nhìn ra phía xa, có thể nhìn thấy trên hoàng thổ* dựng phòng trong rừng khói bay mù mịt, an tĩnh bình thản, Mộ Chi Minh cảm khái nói: “Nơi đây cách Câu Cát gần như vậy, trước đó không lâu Đại Tấn cùng Câu Cát giao tranh quyết liệt, chỗ này vẫn có thể thanh tịnh như thế?”

(*Hoàng thổ là tên gọi của các trầm tích đất bùn đọng lại từ các trận bão trên cao nguyên trong quá khứ. Đất của cao nguyên Hoàng Thổ dễ bị xói mòn do bị ảnh hưởng của gió và nước; trên thực tế, đất đai ở vùng này được gọi là “đất bị xói mòn nhiều nhất trên Trái Đất”.)

Nữ tử nói: “Chính vì gần Câu Cát nên mới thanh tịnh như vậy! Giặc cỏ cùng thổ phỉ sợ Câu Cát quốc, lo lắng gặp phải binh lính dị tộc, cho nên cũng không dám đến nơi này quấy rầy.”

“Người Câu Cát tộc không có tới đoạt trấn sao?” Mộ Chi Minh nghi hoặc.

“Bọn họ sẽ không tới, chúng ta có tảng đá kia.” Nữ tử cười trả lời.

Mộ Chi Minh cùng Cố Hách Viêm liếc nhau, càng thêm khó hiểu: “Tảng đá?”

“Đúng.” Nữ tử gật đầu, “Là tảng đá.”

Nói đến đoạn này ba người bọn họ đã đi đến trước thành, nữ tử đưa tay chỉ về một hướng: “Chính là tảng đá kia.”

Mộ Chi Minh cùng Cố Hách Viêm đồng thời nhìn về hướng kia, chỉ thấy trước cửa thành hoàng thổ thấp bé có một tảng đá cao khoảng một người, rộng bằng hai người trưởng thành, trên kia có khắc rất nhiều chữ, nhưng có điều tảng đá đã ở nơi này khá lâu, chịu những cuồng phong cát vàng ăn mòn, đã mơ hồ nhìn không rõ chữ.

“Chỉ cần có tảng đá này, người Câu Cát sẽ không đến đoạt trấn.” Nữ tử chắc chắn mà nói.

“Chỉ là… Một tảng đá làm sao có thể ngăn cản dị tộc?” Mộ Chi Minh khó hiểu.

“Ta không rõ lắm.” Nữ tử lắc đầu, “Nghe nói trong thôn một vị lão bà bà trăm tuổi biết, nhưng có người hỏi, bà chỉ lặp lại cảnh đời thế sự, nói linh tinh gì đó, sau đó mới bắt đầu thở ngắn than dài, tựa hồ nghĩ đến chuyện thương tâm gì.”

Mộ Chi Minh một bên nghe nữ tử nói, một bên nhìn về phía khối thạch đầu lớn kia, thấy chỗ này không có nửa điểm kỳ lạ, trong lòng thật sự hoang mang, nhưng trong lúc này nhất thời lại không có đầu mối, y chỉ phải đi theo nữ tử tiến vào trấn.

Ba người đem túi nước đưa đến nhà nữ tử trước, sau đó nữ tử mới dẫn hai người đi đến khách điếm.

Nói là khách điếm, nhưng thật ra chỉ là một toà có hai tầng đơn giản, lão bản ở đây đã mấy tháng không có khách, đóng cửa rất lâu, hiện giờ phải quét tước một phen để đón khách.

Mộ Chi Minh cùng Cố Hách Viêm chạng vạng mới đến nơi đây, chờ đến khi lão bản dọn dẹp xong thì đã là đêm khuya tĩnh lặng. Mộ Chi Minh ngồi ở bàn gỗ đưa tay che miệng mà ngáp một cái, lão bản bước nhanh từ lầu hai xuống dưới, thân thiện, nhiệt tình mà nói: “Hai vị khách quan, phòng đã dọn xong, hai vị đợi lâu, mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Làm phiền, xin hỏi phòng ở nơi nào?” Mộ Chi Minh đứng lên.

Lão bản đáp: “Lên lầu rẽ trái là phòng đầu tiên.”

Cố Hách Viêm nhẹ nhàng nhíu mày: “Một gian?”

Lão bản gật gật đầu: “Khách quan đừng lo lắng, gian phòng kia rất lớn, hơn nữa còn có hai cái giường.”

Cố Hách Viêm trầm mặc xuống dưới.

Mộ Chi Minh thấy hắn thần sắc không thích hợp, cho rằng hắn không muốn ở cùng phòng với mình: “Hạ huynh, nếu ngươi không thích ở cùng người khác, vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta chờ một chút, chờ lão bản dọn phòng khác.”

Cố Hách Viêm ngước mắt nhìn Mộ Chi Minh một cái, đứng lên: “Không… Không có việc gì…”

Hai ngày đi đường vội vội vàng vàng, Mộ Chi Minh cùng Cố Hách Viêm đều mệt mỏi, lại không nói nhiều lời, sau khi đến phòng hai người đều đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, lúc Mộ Chi Minh tỉnh lại thì không phát hiện Cố Hách Viêm ở trong phòng, trên mặt y lộ vẻ nghi hoặc mà đứng dậy vấn tóc, vừa mới chuẩn bị đi xuống lầu tìm Cố Hách Viêm thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Cố Hách Viêm bưng một chậu nước trong đi vào phòng.

“Hạ huynh, ngươi đi đâu?” Mộ Chi Minh cười hỏi hắn.

“Tra xét bốn phía.” Cố Hách Viêm rũ mắt đem kia chậu nước đặt ở trên bàn, “Nước này ngươi cầm đi rửa mặt.”

“Đa tạ Hạ huynh.” Mộ Chi Minh liên tục nói lời cảm tạ, đi đến đưa tay vào chậu nước, đột nhiên lúc này mới phát hiện nước lại rất ấm áp, không lạnh không nóng, đúng là độ ấm thoải mái nhất.

Mộ Chi Minh ngẩn ngơ một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hách Viêm, nhưng Cố Hách Viêm sau khi để chậu nước xuống đã đến bên giường, ngồi đó mà lau chùi bội kiếm, bày ra bộ dạng không muốn phản ứng, Mộ Chi Minh lúc này chỉ phải hậm hực thu hồi ánh mắt.

Sau khi rửa mặt xong, lão bản cũng đem đồ ăn sáng tới, món ăn là cháo gạo kê ấm áp cùng bánh nướng áp chảo. Sau khi ăn xong bọn họ đã lập tức cảm thấy, một ngày này đều có thể tinh tinh thần thần, hai người xuống lầu tìm được lão bản, hỏi chuyện của khối thạch đầu ở cửa thành, lão bản lắc đầu nói: “Ta cũng chỉ biết có tảng đá kia che chở, người Câu Cát tuyệt đối sẽ không đến đoạt thôn trang, nhưng cụ thể vì cái gì, thật đúng là không rõ.”

Mộ Chi Minh nói đa tạ, bái biệt lão bản, sau đó mới cùng Cố Hách Viêm nói: “Hạ huynh, như ngươi chứng kiến, vì sao một tảng đá có thể ngăn cản dị tộc đoạt trấn?”

Cố Hách Viêm lắc đầu.

Mộ Chi Minh cười nói: “Ta cũng không hiểu ra vì sao, không bằng đôi ta đi đến chỗ đó nhìn xem, được không?”

Cố Hách Viêm đáp: “Được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN