Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Chương 67: Nơi đâu có lảnh lảnh càn khôn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Hạ Vy
______
Chương 67: Nơi đâu có lảnh lảnh càn khôn.
“Có liên quan gì đến ta?”
Nói đến nước này rồi, rắp tâm của Hoắc Tân ra sao đều được phơi bày rõ ràng.
Nếu hôm nay Hoắc Tân thật sự đem được Nguyên Báo Đức đi, ông ta nhất định sẽ tạo dựng một hiện trường chết giả, tiêu hủy hoàn toàn chứng cứ để gã cao chạy xa bay, lánh nạn vài năm, sau đó đợi mọi chuyện sóng yên biển lặng sẽ đổi cho gã một cái tên họ khác mà trở lại kinh thành. Mấy chuyện này Bệ Ngạn Tư hoàn toàn có thể dễ dàng làm được, thậm chí còn không để lại dấu vết.
Nói như vậy thì án oan phủ bụi trần, tháng sáu tuyết rơi*, thế gian này nơi đâu có lảnh lảnh càn khôn*. Bùi Hàn Đường hoàn toàn không cam tâm, hắn ta buông quyền đổi sang hành lễ nói: “Hoắc đại nhân, thế gian đều có đạo lý, mọi việc phải chú ý thứ tự trước sau, Nguyên Báo Đức là người do phủ Kinh Triệu ta đến bắt trước, đương nhiên phải nhốt hắn vào đại lao của phủ Kinh Triệu. Nếu Hoắc đại nhân muốn thẩm vấn vậy thì chỉ còn cách đại giá đến phủ Kinh Triệu, người trong phủ nhất định sẽ lấy lễ để đối đãi ngài, tuyệt đối sẽ không làm đại nhân cảm thấy không ổn dù chỉ nửa phần.”
(*Lảnh lảnh càn khôn [朗朗乾坤]: lảnh lảnh: Sáng sủa và trong trẻo; càn khôn: Ban đầu là tên hai quẻ trong Chu Dịch, dùng để chỉ trời và đất, thế giới, v.v. Mô tả rằng rõ ràng chính trị và thế giới hòa bình. Có thể hiểu như là công bằng bình đẳng. Theo Baidu.
Tháng sáu tuyết rơi ắt có oan tình đã chú thích ở chương 3.)
“Giảng đạo lý?” Hoắc Tân lạnh lùng mà cười, từng câu từng chữ đều mang theo vẻ khinh thường cùng trào phúng nhưng ngữ khí ông ta vẫn thông thả như cũ, làm cho mọi người ở đây đều nghe vô cùng rõ ràng: “Ngươi là cái thứ gì? Dám giảng đạo lý cho ta?”
Bùi Hàn Đường: “…”
Văn Hạc Âm đứng một bên nghe lời ông ta nói thật sự không chịu nổi nữa, xúc động nói: “Ông.”
Bùi Hàn Đường thấy cậu như vậy nhanh chóng nắm tay Văn Hạc Âm lại, ngăn cản cậu nói ra những lời hại thân.
Văn Hạc Âm hơi nhìn xuồng bàn tay đang ngăn cản mình, lúc này mới chợt phát hiện bàn tay Bùi Hàn Đường hơi run nhẹ, cậu đảo mắt nhìn hắn ta một chút, tóc mái hai bên rơi xuống cũng không nói gì nữa, chỉ là bên tai lại nghe thấy tiếng Hoắc Tân nói.
Mà giọng điệu của Hoắc Tân lúc này tuy nhẹ mà bay bổng, làm cho vài tất cả người ở đây ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Một thiếu Doãn phủ Kinh Triệu nho nhỏ mà dám ngông cuồng tự đại như thế, không coi ai ra gì.” Hoắc Tân nhìn qua cũng không tức giận chỉ đùn đẩy nói, “Doãn phủ Kinh Triệu, Bùi đại nhân thật biết cách dạy con, hừ, dạy dỗ có cách riêng.”
Hoắc Tân nhắc đến phụ thân hắn ta chẳng khác nào nắm được cái thóp dài bảy tấc của Bùi Hàn Đường, uy hiếp hắn ta.
“Hoắc đại nhân, chuyện này…” Sống lưng Bùi Hàn Đường rét run, nhẹ giọng nói, “Không liên quan đến phụ thân ta.”
“Không liên quan? Con mất dạy, lỗi tại cha.” Hoắc Tân giễu cợt cười ra tiếng, “Hơn nữa thiếu Doãn phủ Kinh Triệu làm việc không báo cho Doãn phủ Kinh Triệu sao?”
Ông ta vừa dứt lời, từ phía xa đã nghe thấy có người cưỡi ngựa mạnh mẽ đi đến làm bụi đất bay tán loạn, ở đằng xa mà dừng lại.
Người nọ xoay người xuống ngựa bước nhanh tới: “Bùi Ôn Quỳnh!”
Bùi Hàn Đường tập trung nhìn vào đối phương để xác định người đi đến là ai, người đến là phụ thân của hắn ta, Doãn phủ Kinh Triệu, Bùi Du.
“Phụ thân?! Vì sao người lại đến đây?!” Bùi Hàn Đường kinh ngạc.
“Ngươi, ngươi…” Bùi Du giận dữ vài bước đi đến trước mặt Bùi Hàn Đường, “Truy bắt mệnh quan triều đình tại sao không báo cho ta!”
Bùi Hàn Đường: “Truy bắt hung thủ, vốn là việc nhanh chóng phải làm, đâu ra chuyện mệnh quan triều đình thì phải báo?”
Bùi Du: “…”
“Bùi đại nhân.” Hoắc Tân hiện lên vài phần không kiên nhẫn nói, “Ngươi muốn giáo huấn nhi tử có phải cũng muốn để ta chậm trễ bắt giữ tội phạm không?”
Bùi Du xoay người, hành lễ với Hoắc Tân: “Hoắc đại nhân, thất lễ rồi.”
Hoắc Tân nhìn thị vệ bên trái ra hiệu, thị vệ hiểu ý gật đầu, xoay người xuống ngựa đi đến chỗ Nguyên Báo Đức đang bị người của phủ Kinh Triệu trói chặt kia.
Bùi Hàn Đường mắt thấy Nguyên Báo Đức sắp bị người của Bệ Ngạn Tư mang đi, hai tay bỗng dưng cuộn thành nắm đấm, siết chặt đến mức gân xanh cũng nổi lên, hắn ta cắn chặt răng nói: “Khoan đã!”
Lúc này, ánh trăng khuất sau áng mây, không một ngọn gió cuốn lấy lá xanh, thế cục phút chốc đã biến thành giương cung bạt kiếm. Bùi Hàn Đường không chút kiêng dè mà ngước mắt lên, đáy mắt ẩn ẩn đều là những lớp tơ máu dày đặc, giọng điệu của hắn ta kiên định không chút nhượng bộ nửa phần nói: “Đây là tội phạm truy bắt của phủ Kinh Triệu, ta không thể để ngài đem người đi.”
Hoắc Tân nhìn về phía Bùi Du, chậm rãi nói: “Bùi đại nhân, ngươi thấy thế nào? Chuyện của phủ Kinh Triệu không liên quan tới ngươi sao? Tất cả mọi người trên dưới đều nghe lệnh của thiếu Doãn phủ Kinh Triệu?”
Bùi Du bị chèn ép đến mức khó thở tay run, ông nhấc chân đạp mạnh một cái vào Bùi Hàn Đường, lớn giọng mắng: “Nghịch tử.”
Chúng thị vệ phủ Kinh Triệu bị một màn như vậy làm cho kinh hãi, Mộ Chi Minh một phen hú vía mà tiến lên ngăn cản Văn Hạc Âm vừa bước được nửa bước.
Nhưng điều mà trăm triệu lần Hoắc Tân không nghĩ tới đó chính là, Bùi Du mắng hài tử một trận xong, lại xoay người hành lễ với ông ta: “Aizz, Hoắc đại nhân, hắn là nghịch tử, ta quản không được, hiện giờ phủ Kinh Triệu cùng Bệ Ngạn Tư cứ dằng co như vậy cũng không phải biện pháp tốt, chi bằng vậy đi, phạm nhân này bọn ta đem về phủ Kinh Triệu trước, chờ đến ngày mai ta đích thân áp giải tội phạm đến Bệ Ngạn Tư, Hoắc đại nhân, ngươi thấy thế nào?”
Sắc mặt Hoắc Tân lập tức rét run.
Vừa rồi Bùi Du không nói chuyện, nhìn qua dường như là phụ hoạ theo ý của ông ta, nhưng thật ra là hoàn toàn chưa có ý định nhượng bộ nửa phần.
Qua một lúc, Hoắc Tân cười giễu mở miệng: “Được thôi.”
Trong lòng Bùi Du thả lỏng một chút. Ông biết tối nay Bệ Ngạn Tư sẽ động thủ với phủ Kinh Triệu, người thì không thể để bị cướp đi được, vì thế chỉ còn cách dùng khổ nhục kế, làm cho Hoắc Tân tạm thời không thể có ngay được, đánh vỡ cục diện dằng co bế tắc này.
Nào ngờ Hoắc Tân chậm rãi nói tiếp: “Nếu Bùi đại nhân không quản được đứa con này, vậy ta đây chỉ còn cách giúp ngươi giáo huấn hắn.”
Ông ta vừa dứt lời, thị vệ của Bệ Ngạn Tư vốn định đi lên mang Nguyên Báo Đức đi đột nhiên đổi hướng, nhanh chóng đến bên cạnh Bùi Hàn Đường, nhân lúc hắn ta không kịp đề phòng mà đánh một chưởng lên vai hắn ta!
Bùi Hàn Đường ngay lập tức cảm thấy nửa người không biết vì sao mà tê mỏi không thôi, hắn ta cắn răng quay lại giao đấu với hai tên thị vệ kia, nhưng có câu, hai đấu một không chột cũng què, rất nhanh đầu gối hắn ta đã bị người ta đá trúng, sau lưng lại tiếp tục ăn thêm một chưởng, không thể chống cự mà hai gối quỳ mạnh xuống đất, một tiếng trầm đục vang lên.
“Hoắc đại nhân!” Bùi Du hoàn toàn không nghĩ đến Hoắc Tân nói động thủ lập tức động thủ, bất ngờ nói, “Ngươi đang làm gì vậy?”
Ánh mắt của Hoắc Tân sắc bén lạnh lẽo như ba thước hàn băng: “Ta đây là giúp Bùi đại nhân quản nghịch tử, nghịch tử của ngươi không biết lẽ nghĩa, bất hiếu đến như vậy, thật sự là không tốt chút nào, phải giáo huấn hắn một trận, không bằng…”
Hoắc Tân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cười lạnh nói: “Không bằng để hắn quỳ xuống dập đầu với Bùi đại nhân đi.”
______
Chuyên mục ngày mai có gì:
Cố tướng quân: Việc gì khó đã có vợ lo.
Bùi đại nhân: Quá mất mặt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!