Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Chương 79: Ta đồng ý cuộc hôn sự này
Edit: Hạ Vy
_____
Chương 79: Ta đồng ý cuộc hôn sự này.
“… Điện hạ.” Mộ Chi Minh hít một hơi thật sâu cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại, trong giọng nói hiện giờ đã không còn sự uất hận cùng thù hằn, y rũ mắt xuống, chậm rãi nói, “Đời này không phải đời trước, ta tin ngươi hay không đã không còn quan trọng rồi.”
“Quan trọng! Rất quan trọng!” Phó Nghệ một bước tiến lên, nắm chặt lấy tay Mộ Chi Minh, “Ta nghe nói ngươi muốn thành thân đúng không? Ly Chu, ngươi và ta ở bên nhau đi, đời này ta chắc chắn bản thân sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, tuyệt đối sẽ không giẫm đến vết xe đổ kiếp trước, ta cầu xin ngươi, hãy tin ta lần này.”
Mộ Chi Minh trầm mặc, chậm rãi rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Phó Nghệ, kiên định mà quyết đoán. Sau đó y lùi về sau một bước, khom lưng chấp tay thi lễ với Phó Nghệ, lễ nghĩa chu đáo, nhất cử nhất động đều rất xa cách: “Không quấy rầy điện hạ nữa, ta xin cáo từ.”
“Ngươi vẫn không tin ta.” Phó Nghệ cắn răng, gằn giọng nói, “Ngươi tin lời nói bậy bạ của Hoắc Tân, cảm thấy cái chết của Tế An và cha mẹ ngươi đều do ta làm. Nhưng ta vì sao lại muốn vu oan hãm hại Mộ gia chứ?”
Mộ Chi Minh vô cùng bình tĩnh đáp: “Điện hạ, đáp án của vấn đề này vẫn nằm ở trong lòng điện hạ, nhưng lâu ngày nhìn lòng người, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ biết tất cả.”
Dứt lời, Mộ Chi Minh lại lần nữa chắp tay hành lễ, xoay người dứt khoát rời đi.
Đình đài dưới nước mới vừa rồi còn ầm ĩ hiện tại chớp mắt một cái đã an tĩnh như tường, chỉ có tiếng gió ngoài phòng xào xạc thổi qua làm mặt hồ gợn sóng.
Phó Nghệ xoay người, một lần nữa quay trở lại bàn lùn ngồi xuống, bưng lấy chiếc nồi đất nhỏ trên bếp lửa ánh hồng, pha cho bản thân một ly trà cam. Gã uống xong một hơi, khi ngước mắt lên tất cả đều là sự bình tĩnh.
Đúng lúc này, từ trên cầu thang chỗ gác mái truyền đến tiếng bước chân, gã quay đầu nhìn lại thì thấy một người trang dung đẹp đẽ quý giá, người mặc váy gấm đỏ thêu hoa phù dung, đầu cài trâm phượng hoàng đang từng bước đi tới.
Chỉ có điều gương mặt này của nàng ta, có tới năm phần là giống Mộ Chi Minh.
Nàng ta đứng từ xa hành lễ, không dám tùy tiện đi lên, thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt của Phó Nghệ.
Phó Nghệ buông trong tay chén trà: “Lại đây.”
Nữ tử lúc này mới dám đi đến bên cạnh Phó Nghệ, nào ngờ vừa đến trước bàn lùn, Phó Nghệ đã duỗi tay ôm nữ tử từ phía sau, kéo nàng ta vào lồng ngực.
Hương thơm ấm áp như du nhập vào trong người, gã dán vào sườn mặt nàng, nhẹ giọng nỉ non: “Dạy ta viết tên của ngươi.”
Nữ tử kia gật đầu thuận theo, nàng ta ngón tay nhúng vào một ít nước trong cốc trà, viết trực tiếp ở trên bàn lùn.
Từng nét chữ nhỏ nhắn rõ ràng.
Phó Nghệ ôm chặt nàng ta, thất hồn lạc phách mà lẩm bẩm: “Người ta yêu vẫn luôn là ngươi, bất kể kiếp trước hay kiếp này vẫn là ngươi, chỉ một mình ngươi, làm sao ngươi lại không tin, đời này, ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi bị thương nữa, tuyệt đối không…”
***
Bôn ba tới tới lui lui cả một ngày, khi Mộ Chi Minh trở lại Mộ phủ thì đã là lúc trăng sáng sao thưa, Thải Vi ở gian ngoài phòng phía đông dọn xong bữa tối trên bàn, nhưng bởi vì Mộ Chi Minh có việc canh cánh trong lòng cho nên không có khẩu vị, vì thế ăn hai miếng bèn buông bát xuống.
Thải Vi ôn nhu khuyên nhủ: “Thiếu gia, lại đây ăn chút gì đó đi, đừng để bản thân đói lả.”
Mộ Chi Minh lắc đầu.
Thải Vi bất đắc dĩ đành phải đem bát đũa cùng đồ ăn thu dọn đi, sau đó mới đem bánh quế hoa của Tễ Nguyệt Trai mà Mộ Chi Minh thích ăn nhất đi tới.
Trên đĩa sứ nhỏ, bánh quế hoa tràn ngập mùi hương ngọt ngào mềm mại, giống y như đúc với điểm tâm mà Mộ Chi Minh nếm được ở phủ tướng quân.
Mộ Chi Minh nhìn đĩa bánh quế hoa kia trong ngực càng thêm buồn bực khó chịu, y vừa nếm được ý vị tương tư của nhân gian này, không ngọt ngào như bánh chỉ có dư vị cay đắng tràn ngập trong đáy lòng.
Thải Vi nhìn sắc mặt của y không đúng, nhẹ giọng hỏi: “Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?”
Mộ Chi Minh hỏi: “Thải Vi tỷ, nếu biết rõ đây là đường sai, nhưng vẫn cố chấp không một chút phản khán mà đi tiếp, vậy suy nghĩ này là sai sao?”
“Ừm…” Thải Vi trầm ngâm suy tư một lát, ôn nhu cười đáp, “Tuy là đường sai, nhưng chỉ cần không hối hận thì không sao, nói không chừng bản thân sẽ được nhìn thấy cảnh sắc phong cảnh khác nhau!”
Nghe thấy này trả lời, Mộ Chi Minh ngây ngốc, y ngơ ngác nhìn đĩa bánh quế hoa trước mặt, lẩm bẩm nói: “Chỉ cần không hối hận là được….”
“Đúng rồi, thiếu gia.” Thải Vi hỏi, “Thư mời và rương sính lễ của phủ tướng quân đưa đến, sáng mai ta dặn người trả về sao?”
Mộ Chi Minh chưa trả lời, chỉ nói: “Thải Vi tỷ, có chuyện làm phiền ngươi…”
Sau khi Thải Vi nghe chuyện Mộ Chi Minh dặn dòn xong, nàng lộ ra biểu cảm kinh ngạc mà nhìn Mộ Chi Minh, lắp bắp nói: “Nhưng thiếu gia, chuyện này quá lỗ mãng… không thỏa đáng chút nào… Ngươi đã thương lượng chuyện này với lão gia và phu nhân chưa?”
Mộ Chi Minh nhẹ giọng: “Thải Vi tỷ, lòng ta hiểu rõ.”
Nói đến tận đây rồi, Thải Vi cũng không có lý do gì để do dự, nàng gật đầu mà rời đi tiếp tục bận rộn.
***
Sáng sớm hôm sau, trống chiêng vang trời từng đột ào ồn ở ngoài phòng, trực tiếp đánh thức Cố Hách Viêm vốn còn đang say rượu. Hôm qua sau khi từ Mộ phủ trở về hắn lập tức nhốt mình vào trong phòng, một mình uống rượu giả sầu, thẳng đến khi say chết mới thôi.
Hai ngày liên tục say rượu khiến cho đầu của hắn đau như búa bổ, mở mắt ra cũng không biết bản thân đang ở đâu.
Hắn thở ra một hơi, đột nghe nghe thấy cửa phòng của mình bị ai đó gõ vào, Ôn Chung Thành ở ngoài phòng nôn nóng gọi: “Thiếu gia, ngươi ra đây xem một cái đi.”
“… Ừm…” Cố Hách Viêm ấn hai bên trán, gắng gượng ngồi dậy, vội vàng lấy nước lạnh rửa mặt lúc này mới thoáng hồi phục lại tinh thần.
Hắn thay bộ y phục đầy mùi rượu hôm qua ra, sửa soạn lại bản thân sau đó mới đi ra ngoài. Nào ngờ hắn liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy trong đình viện có mười tám cái rương được phủ lụa hoa đỏ phía trên, bên trái chín cái, bên phải chín cái, phía sau còn mang theo một người thổi nhạc hỉ, náo nhiệt rộn ràng. Quyên Nương và dì Lương đứng một bên, nhìn chiếc rương mở ra toàn là vàng bạc tơ lụa, da hưu ngỗng sống, trân bảo hiếm lạ, đột nhiên kinh ngạc và thích thú.
Cố Hách Viêm: “…”
Cố Hách Viêm còn hoài nghi bản thân vẫn đang say trong giấc mộng.
Một gã sai vặt lanh lợi khom lưng đi tới trước vài bước, vui vẻ ra mặt mà hỏi Cố Hách Viêm: “Ngài là Cố tướng quân phải không?”
Thấy Cố Hách Viêm gật đầu, gã sai vặt vội vàng hai tay dâng lên một tấm thiếp lục hồng.
Cố Hách Viêm chần chờ một lát, duỗi tay nhận lấy.
Hắn mới vừa cầm tấm thiệp hồng lục kia, gã sai vặt lập tức hô to: “Tướng quân, thiếu gia nhà chúng ta nói, nếu ngài nhận lấy tấm thiếp này, chính là nguyện ý nhận lễ vật, vậy mối hôn sự này sẽ quyết định như vậy!”
Đầu Cố Hách Viêm còn đau, cả người cũng không quá tỉnh táo, hắn hoang mang khó hiểu hỏi: “Cái gì? Ai?”
Gã sai vặt cười nói: “Tướng quân ngài đang nói đùa sao? Thiếu gia nhà chúng ta là thế tử Yến Quốc Công, Lễ Bộ thị lang, Mộ Chi Minh.”
Cố Hách Viêm như bị sét đánh, nháy mắt lập tức tỉnh táo
Bên tai hắn ù ù không thôi, không nói lời nào mà đứng ngây ngốc hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng chậm rãi mở tấm thiếp hồng lục kia ra, chỉ thấy trên đó viết năm chữ.
Duy nguyện không hối hận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!