Trọng Sinh Vào Hào Môn: Vợ Yêu Pháp Y Đừng Hắc Hóa
Giống như thiên sứ
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ pha lê bị khúc xạ tới phía sau Cấm Bạch, khiến cả người cô giống như được phủ lên một tầng ánh sáng màu vàng, khuôn mặt thuần khiết đẹp đẽ, tóc đen nhẹ nhàng thả tới bên hông, trên người mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, mà tròng mắt vốn đen nhánh, cũng bởi ánh mặt trời, sáng lên một vòng, thánh khiết vô cùng, tựa như thiên sứ.
Da thịt long lanh như ngọc sáng lên, ánh mắt thiếu nữ ngây thơ mờ mịt, vô tội đến cực điểm, nụ cười thiên chân vô tà, khí chất sạch sẽ khiến người khác kinh ngạc. Đây rõ ràng là một hình ảnh có lực đánh sâu vào thị giác, khiến lòng người ngưng trệ mà không rõ lí do.
Nhan Thế Lương nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ dị.
Thiên sứ, cô gái trước mắt anh giống như thiên sứ thuần khiết, hoàn mỹ nhất trên thế giới này, đang tắm mình dưới ánh mặt trời.
Nhan Thế Lương mải nhìn Cấm Bạch đến phát ngốc, nửa ngày mới khôi phục lại tinh thần, nhìn tóc mái được Cấm Bạch kẹp lên để lộ ra cái trán, trong lúc nhất thời không nhớ ra được bản thân lên đây làm gì, mở miệng nói.
– Vì sao lại kẹp tóc mái lên?
Cuối cùng thì anh ta cũng biết được điểm khác biệt rồi, hôm nay Nhan Bạch đem tóc mái dày đặc che khuất nửa khuôn mặt kẹp lên, cả người giống như tỏa ra ánh sáng, khiến Nhan Thế Lương khi nói chuyện, giọng nói cũng không hiểu được mà chậm lại một chút.
– Anh? Thấy như vậy không tốt hơn sao…
Cấm Bạch vẫn là nụ cười ảm đạm như cũ, nhìn Nhan Thế Lương, khẽ cắn cánh môi hồng nhạt, đôi mắt trong suốt lóe lên vài tia sáng không biết tên.
– Như vậy… rất tốt.
Nhan Thế Lương cũng không biết bản thân bị làm sao, đè xuống cảm xúc khác thường trong lòng, lần đầu tiên, nghiêm túc đánh giá người em gái ruột cùng mẹ với mình. Bởi vì nhiều nguyên nhân, anh không hề yêu thích cô em gái này, hèn yếu nhát gan lại suốt ngày âm trầm không thích giao tiếp, mà bây giờ, người đứng trước mặt anh cùng người trong quá khứ, hoàn toàn không giống nhau.
– Đi thôi, mọi người đang chờ, có vài lời muốn hỏi em.
Nhan Thế Lương nhíu nhíu mày, vứt bỏ ý niệm trong lòng, xoay người đi trước, chỉ là nụ cười nhợt nhạt kia của Cấm Bạch, vẫn còn cắm rễ trong lòng, khó có thể hủy diệt.
Cấm Bạch đeo một đôi dép bông, theo ngay phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhan Thế Lương đang đi phía trước, đôi mắt trong sáng hồn nhiên, nhưng bên trong lại là vực sâu hun hút đen như mực, khóe miệng cong lên một độ cung cực kỳ yêu dã.
– A… Anh trai thân yêu… Tôi nên làm gì để báo đáp anh khi đối xử với tôi tốt như vậy đây…
Giọng nói cô rất mỏng, rất nhỏ, giống như đang thì thầm, nỉ non, trừ bỏ chính cô, hầu như không ai có thể nghe thấy, người khác nhìn vào chỉ nhìn thấy nụ cười của thiếu nữ rất là sáng lạn, giống như đang nhớ tới ký ức tốt đẹp.
Nhưng mà 114 là một cái hệ thống phát sóng trực tiếp, nó không phải người. Nó nghe rất rõ ràng lời nói của kí chủ, liền không nhịn được mà rùng mình một cái như người đang đứng giữa mùa đông lạnh giá. Bởi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nó cũng đã hiểu rõ được kí chủ là kiểu người gì, tên đàn ông kia cũng không biết đã làm chuyện gì thương thiên hại lí, rồi bị kí chủ của nó đế ý, khẳng định sẽ sớm gặp xui xẻo thôi. 114 yên lặng nhìn bóng dáng Nhan Thế Lương, niệm một câu ‘Amen’, cầu mong Chúa phù hộ cho anh ta.
Hai người đi xuống phòng khách ở tầng hai, bên trong có vài người đang ngồi, y hệt tam đường hội thẩm đang chờ thẩm vấn Cấm Bạch (tam đường hội thẩm: ba người đứng đầu của ba bộ ngành: công an, kiểm sát, pháp viện), đầu tiên là cha Nhan, Nhan Tương Bằng, ngồi ở ghế của gia chủ, ánh mắt lạnh băng nhìn Cấm Bạch, một chút quan tâm tới con gái ruột thịt đều không có, mà có cũng chỉ có ý tứ chất vấn mà thôi.
Ngồi bên cạnh là một người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ, tinh tế, kẻ mắt sắc mảnh làm người có cảm giác rất khắc nghiệt. Mà bên cạnh người phụ nữ kia là một thiếu nữ ôn nhu, ưu nhã, tuổi chừng mười bốn mười lắm, ánh mắt nhìn về phía Cấm Bạch giống như mang theo quan tâm, lo lắng, nhưng thật ra là đang cười trên nỗi đau của người khác.
Rõ ràng, họ cũng chẳng quan tâm gì đến thân thể của Nhan Bạch như thế nào, và đã xảy ra chuyện gì.
Đợi tới lúc hai người đi tới gần, cha Nhan do dự nhìn Cấm Bạch, mở miệng.
– Con? Con là Nhan Bạch?
Trong ấn tượng của ông ta, Nhan Bạch luôn là âm trầm hướng nội, cả ngày đều dùng tóc mái dày đặc che mắt mới đúng, bởi vì rất khi quan tâm tới cô con gái này, trong chốc lát, ông không thể xác định được.
Thiếu nữ trước mắt, tóc mái được một chiếc kẹp nhỏ màu hồng kẹp lên, lộ ra khuôn mặt búp bê tinh xảo, không còn tối tăm như trước, khóe miệng đang nở một nụ cười nhợt nhạt rất ngây thơ, hồn nhiên, con ngươi sáng long lanh không có một tia tạp chất.
Trong lòng bọn họ bỗng xuất hiện một suy nghĩ kỳ dị giống Nhan Thế Lương.
Đại khái là, thiên sư có bề ngoài giống như vậy đi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!