Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt - Chương 89: Phiên Ngoại 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt


Chương 89: Phiên Ngoại 7


“Đại ca ơi, tối chúng ta làm gì đây?” Lục Sơ Hành ngậm kẹo mút trong miệng, vô cùng buồn chán ngồi trên xà đơn, vì động tác xoay người của hắn mà xà đơn không chịu nổi, kêu “két” một cái.

Đèn của trường học vẫn sáng chưng, nhưng ngoại trừ bốn người bọn họ đứng ở trong sân thể dục ra thì không có ai cả.

Đám học sinh ngoan đang an phận đọc sách ở trong lớp.

Thích Vinh nghiêng đầu nói chuyện với Trần Niên Nhất, nghe vậy thì cười một tiếng: “Chơi net thâu đêm thì sao?”
“Học nhiều chán quá, vậy mai đừng đến lớp nữa, ngày nào đến lớp cũng thấy phiền.


“Nói sau đi.


Phía sau xà đơn, Hoắc Duệ đứng dựa vào tường, cúi đầu bấm điện thoại, trong giọng nói vẫn còn sự mệt mỏi chưa tan.

Hôm qua bọn họ thức nguyên đêm chơi game, ban ngày đến lớp chủ nhiệm lớp nổi điên xách mấy người bọn họ đứng bên ngoài lớp học, tính ra vẫn chưa được ngủ tí nào.

Đang nói, Lục Sơ hành mở tin nhắn điện thoại ra, hắn cắn nát cái kẹo trong miệng ra, la hét: “Đến trường Văn Thành xem dạ tiệc không?”
Mạng lưới tin tức của Lục Sơ Hành rộng lớn, gần như tất cả các trường ở Văn Thành đều có nhân mạch của hắn.

“Dạ tiệc cái gì? Không phải là đại hội thể dục thể thao của trường bọn họ sao?” Thích Vinh nhảy từ xà đơn xuống, hỏi.

Lục Sơ Hành bị lắc lư mấy cái, cũng may là Trần Niên Nhất nắm được hắn, Lục Sơ Hành tức giận: “Mẹ kiếp, Vinh Vinh mày muốn chết à.

Có phải là mày muốn mưu sát tao phải không!”
Hắn vừa mắng vừa nhảy xuống khỏi xà đơn, tiếp tục dông dài: “Nghe nói đêm liên hoan của đại hội thể dục thể thao của bọn họ có trò vui đó, còn có tính nghi thức, có thể sẽ vui hơn chúng ta về lớp học nhiều.


Thích Vinh vô tội chớp mắt nhìn: “Đại ca, đi không?”
Hoắc Duệ hơi hạ mí mắt xuống, trong sân thể dục chỉ còn mấy ngọn đèn, không đến chỗ bọn họ, dưới ánh sáng u ám chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mơ hồ, hắn nhét điện thoại vào túi quần, thả ống tay áo sơ mi xuống, mới đáp lại: “Không đi, chán chết.


Hắn chưa bao giờ có hứng thú với những thứ này.

Lục Sơ Hành là người không bỏ lỡ cơ hội ra ngoài chơi, tiếp tục thuyết phục: “Nghe nói bên kia có quán net mới mở, với thiết bị và đội ngũ chuyên nghiệp, đi thử một chút không?”
Lúc này, rốt cuộc Hoắc Duệ mới nhìn về phía hắn, “Được.


Với học sinh cấp 3 đang vô cùng nhàm chán, không có thể hấp dẫn hơn game.

!
Trường Trung học Văn Thành, đại hội thể dục thể thao ban ngày vừa kết thúc, đã liên hoan đã chuẩn bị bắt đầu.

Trời đã tối, mỗi lớp ngồi trong sân thể dục theo thứ tự sắp xếp, học sinh lên biểu diễn sẽ ở phòng của giáo viên thể dục tại sân thể dục.

“Mấy bạn dancer nhanh thay đồ đi! Đừng có mà chạy loạn nữa!”
“Mấy bạn hát kiểm tra xem nhạc đệm của mình có vấn đề gì không, sắp lên biểu diễn rồi, mặc dù cũng không phải là đại hội quan trọng gì nhưng chúng ta cũng cần phải nghiêm túc đúng không nào!” Giáo viên hướng dẫn tay chân luống cuống, trước đó không có diễn tập, mọi người đều âm thầm luyện tập, đột nhiên phải lên biểu diễn chắc chắn sẽ nháo nhào nhào lên.

Giáo viên hướng dẫn nói xong, ánh mắt lướt nhanh đến nam sinh trong góc.

Ấn tượng của cô với nam sinh này rất sâu, vì trong một đám trẻ hưng phấn, chỉ có nam sinh này trầm mặc, lần đầu tiên nghe cậu hát, cô yên lặng đứng trong phòng giáo viên.

Đồng phục học sinh của cậu giặt đến mức trắng bệch, đi một chiếc giày vải đã được giặt qua không biết bao nhiều lần, bề ngoài là một học sinh thích đọc sách.

Nhưng bên trong lại là học sinh kém, ngủ trong giờ, thường xuyên ngẩn người, lời giáo viên nói cậu luôn để ngoài tai, luôn bày ra khuôn mặt chán ghét thế giới! Những thứ này cô đều nghe được từ miệng giáo viên bộ môn dạy lớp đó.

Lúc bình thường không có tiết dạy, các giáo viên rất thích bàn luận về học sinh không bình thường trong lớp, nam sinh này là một trong số đó, giáo viên hướng dẫn vẫn còn nhớ tên cậu là Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn về phía mình, nhưng cậu không muốn để ý tới.

Cậu lại cúi đầu liếc về chiếc điện thoại vẫn chưa có tin nhắn hồi đáp.

Tin nhắn đã được gửi đi hơn một tiếng đồng hồ rồi, cậu biết Văn Thiến bộn bề công việc, cho nên vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nếu như gọi điện thoại tới, Văn Thiến nhất định sẽ nổi giận.

Cậu là một người rất kiên nhẫn, cậu có thể chờ tin nhắn trả lời của Văn Thiên mà thức trắng cả đêm, dù sao thì ngày hôm sau lên lớp cũng có thể ngủ bù, chỉ cần cậu không tuân theo nội quy, không nghe lời, thành tích ngày càng kém, giáo viên sẽ gọi phụ huynh lên.

Trước kia Văn Thiễn cũng đã tới một lần.

Mục đích của cậu đã đạt được.

Cậu thấy rất vui, Văn Thiến tình nguyện bớt chút thời gian bận rộn để quan tâm cậu một chút, mặc dù các bạn học khác luôn than phiền là bố mẹ quản lý quá nghiêm, đến kì nghỉ cũng bị quản thúc.

Nhưng Thẩm Dũ vẫn luôn hâm mộ bọn họ.

Lần này, cậu chấp nhận lên sân khấu biểu diễn, cũng chỉ là muốn Văn Thiến khen ngợi mình.

Văn Thiến nhất định sẽ nở mày nở mặt vì mình, lúc đi nhà trẻ, trường học tổ chức hội diễn văn nghệ, lúc đó cậu hát rất hay, cho nên rất may mẵn được chọn lựa lên biểu diễn.

Cha thì khen ngợi cậu, nói Dũ Dũ là một đứa bé giỏi, sau này nhất định Dũ Dũ sẽ có triển vọng.

Văn Thiến chỉ đứng bên cạnh nhìn, rũ thấp mi mắt, bên mép là ý cười nhàn nhạt, cũng khen ngợi cậu thật giỏi.

“Đừng nghịch điện thoại nữa, sắp lên sân khấu rồi, đừng quên lời đấy.

” Giáo viên hướng dẫn đứng trước mặt cậu.

Thẩm Dũ hơi ngẩng đầu lên, ngón tay vuốt qua màn hình điện thoại, không tin nhắn mới.

Cậu lại rủ mi mắt xuống, nhàn nhạt đáp: “Vâng ạ.


Giáo viên hướng dẫn thấy cậu nghe được, thở phào nhẹ nhõm một cái.

Cũng không quái gở như trong lời đồn.

Tiết mục biểu diễn theo thứ tự các lớp, một khối có mười lăm lớp, mỗi lớp một tiết mục, Thẩm Dũ ở lớp 3 năm nhất, là tiết mục thứ mười tám.

Vì không có nhiều thời gian, thời lượng của mỗi tiết mục được kiểm soát trong phạm vi một bài hát.

“Dưới đây là tiết mục mở màn của lép một năm nhất của chúng ta! Hợp xướng! !”
“Không phải chứ, loại tiết mục này hả?”
“Biểu diễn cho lãnh đạo nghe hả? Học sinh cấp 3 chúng ta có thể có khẩu vị này sao?”
Bên dưới là tiếng kháng nghị, nhưng các lãnh đạo đều ở đây, cũng không dám căng với lãnh đạo nhà trường, nếu không thì lại ăn bản kiểm điểm, bị phạt.

Sân khấu dựng lên đơn sơ, chất lượng âm thanh cũng kém, nhưng âm lượng lại không nhỏ.

Phòng giáo viên ngay dưới bục lãnh đạo, âm nhạc vừa cất lên, người trong phòng giáo viên đã bị tra tấn lỗ tai.

“Cô ơi! Bọn em có thể trốn sau bục lãnh đạo được không!”
“Đúng đó cô, tiếng nhạc lớn quá!”
Bản thân giáo viên hướng dẫn cũng không chịu nổi, che tai phất phất tay: “Được được được, đi đi, khoác thêm áo khoác nhé, bên ngoài lạnh lắm, cẩn thận ốm.


Một đám người đùn đẩy nhau ra ngoài.

Giáo viên hướng dẫn lại loanh quanh trong phòng giáo viên hai vòng, đám người đã đi hết, cô mới để ý tới Thẩm Dũ trong góc.

Cô nhíu nhẹ lông mày: “Em không ra ngoài sao?”
Thẩm Dũ một tay nâng cằm, một tay đặt trong túi áo, nắm chặt điện thoại di động.

Cậu chỉnh điện thoại thành chế độ rung, không thể bỏ lỡ tin nhắn.

Nghe thấy giáo viên hướng dẫn hỏi, Thẩm Dũ lắc đầu, cũng không mở miệng.

Giáo viên cũng không bắt ép, nơi này vốn là phòng dùng để cho bọn họ nghỉ ngơi, không thấy ồn thì cứ ở đây đi.

Cô chỉ cảm thấy, học sinh này quả thật có chút quái gở.

“Bắt đầu rồi hả?” Lục Sơ Hành ôm áo khoác lùi về phía sau mấy bước, đạp thẳng lên tường rào.

Hàng rào của sân thể dục trường Văn Thảnh không cao lắm, có thể nhẹ nhàng trèo lên, trên tường cũng không có mấy thứ linh tinh để tránh trộm, Lục Sơ Hành sau khi leo lên phía trên, nhìn vào bên trong.

“Tiếp theo xin mời lớp 1 năm hai! ” MC đang giới thiệu chương trình.

Thích Vinh và Trần Niên Nhất ở dưới hỏi hắn: “Tiết mục gì thế?”
Lục Sơ Hành căng mắt nói bừa: “Mấy em gái nhảy nhót xinh đẹp.


“Đm, thật hay giả, tránh ra đê, tao lên với.

” Thích Vinh đẩy chân Lục Sơ Hành.

Trần Niên Nhất lùi về phía sau cạnh Hoắc Duệ, liếc mắt nhìn điện thoại của Hoắc Duệ, màn hình đen.

“Đại ca, không xem sao?”
Hoắc Duệ nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn, “Không, tao chờ chúng mày xem xong.


Trần Niên Nhất cười khẽ: “Vậy được, em đứng cùng anh, chơi game không anh?”
Hoắc Duệ hạ mí mắt xuống: “Mày feed lắm, không kéo được.


Trần Niên Nhất: “! Đừng mà, lần này em không rủ bạn gái nữa, chỉ kéo mình em thôi được không?”
Hoắc Duệ cười giễu, không đáp.

Trần Niên Nhất thấy hắn không vui, cũng không muốn nói nhiều, dựa vào tường chơi game.

Không bao lâu, bọn họ nghe được tiếng nhạc Tiêu tiêu lạc*.

* Tiêu tiêu lạc: Tên một con game chơi trên điện thoại
Chơi một ván Tiêu tiêu nhạc, ngón tay Hoắc Duệ vô cùng linh hoạt lướt trên màn hình.

Trần Niên Nhất không tự chủ nhìn chằm chằm vào ngón tay Hoắc Duệ một lúc, vì buổi liên hoan, ánh sáng của sân thể dục rất sáng, chỗ Hoắc Duệ đứng vừa vặn có một tia sáng chiếu xuống, làm nền cho cả người Hoắc Duệ càng lúc càng nổi bật.

Nhận ra được mình nhìn chằm chằm vào Hoắc Duệ một lúc lâu, Trần Niên Nhất bối rối thu hồi tầm mắt.

Hai nam sinh đang leo trên tường đã bắt đầu đánh nhau.

“Mẹ mày, đứng dịch sang bên kia được không?”
“Tao không chiếm chỗ của mày, đệt, nữ sinh này rất được nha.


“Ấy ấy ấy, hết rồi, một người bên dưới kia là gì?”
“Tiếp theo, chúng ta sẽ thưởng thức tiết mục của Thẩm Dũ, lớp ba năm hai, với bài hát.


“Hát nhạc trữ tình hả? Sao không hát rock n roll?”
“Mày nghĩ là ai cũng thích rock n roll như mày hả? Ngoại hình cũng thật đẹp.


“Vinh Vinh à, sao mày lại nói thế, khen con trai nhà người ta đẹp, vậy bé trai này bên cạnh mày không đẹp hả?”
Thích Vinh nghiêng đầu, đoạn nhạc dạo đầu của bài “Mười năm” dần dần vang lên, hắn đạp một cái lên bắp chân Lục Sơ Hành.

“A a a, đmm!”
Hai người cùng ngã từ trên tường xuống, Lục Sơ Hành cũng không quan tâm đến nhạc nhẽo gì nữa, đuổi theo cấu véo Thích Vinh.

Trần Niên Nhất: “! Hai đứa mày im lặng chút đi, chỗ này là bên ngoài trường người ta đấy, không biết còn tưởng là chúng ta tới phá đám.


Lục Sơ Hành: “Gì! Hôm nay nhất định tao phải làm chết Vinh Vinh! Nhỡ cặp chân dài mét 8 của ông đây gãy thì sao?”
Hai người ồn ào náo loạn.

Tiếng Tiêu tiêu nhạc đột nhiên dừng lại.

Tiếng nhạc “Mười năm” chậm rãi truyền đến tường rào.

Âm lượng nhỏ, chất lượng âm thanh cũng không tốt lắm, còn có tạp âm, nhưng lại thu hút người khác.

Hoắc Duệ ngẩng đầu nhìn lên cao, một tay hắn với lên tường rào, mượn lực ở đùi, trực tiếp nhảy lên.

Bục lãnh đại quá xa, hắn chỉ có thể nhìn được đường nét mơ hồ.

Thiếu nên đứng trên sân khấu mặc đồng phục đan xen giữa màu xanh và trắng, ánh đèn chiếu thẳng xuống đỉnh đầu cậu, có thể là do đèn quá sáng, cậu nhắm hai mắt lại, đứng yên cầm mic đứng giữa bục lãnh đạo.

Thân hình thiếu niên có chút gầy yếu, gió lớn ban đêm, thổi bay vạt áo của cậu, rõ ràng là vẫn còn hai MC đứng ở góc bục lãnh đạo, nhưng mọi người đều dõi ánh mắt về phía cậu thiếu niên.

Cậu nhẹ nhàng hát: “Mười năm trước”
“Em không quen anh, anh cũng không là của em.


Đám người còn đang ồn ào bỗng yên tĩnh lại, giọng hát dịu dàng lại quyến luyến như kẹo đường, đánh thẳng vào tim người nghe, dù nhẹ nhàng không có khí lực, nhưng lại không thể khinh thường.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN