Trong Thôn Có Một Cô Nương
Chương 18: "Thiếu Hình Trùng" phá "Thất sát Cô Tinh"
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Đại nương liền dẫn theo Dương Vinh đến Lục gia, Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù cũng đã cùng nhau dậy thật sớm ở trong nhà chờ bọn họ đến.
Sau khi đem chiếc xe nhỏ ngoắc vào trên vai con trâu cày của Lục gia, Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh liền đem toàn bộ đống thịt khô đã được chọn lựa hướng về trên xe thả vào.
Dương Đại nương thấy xếp đặt tràn đầy một xe thịt thì có chút đau lòng mà hỏi: “Các ngươi dự định đưa cho mỗi nhà bao nhiêu?”
“Đại nương, hôm qua trưởng thôn nói ngày đó có mười sáu gia đinh. Tối hôm qua Đại lang đã đem thịt chia ra thành từng khối rồi. Mỗi khối khoảng chừng mười cân*, mỗi gia đình đưa một khối. Còn có một khối thịt hươu bào là Đại lang dành để cho Đại nương, kính xin Đại nương đừng ghét bỏ.”
“Các ngươi hai đứa bé này, sao còn phải làm như vậy? Chúng ta đã là người một nhà, việc gì cần phải khách khí như vậy chứ.” Dương Đại nương nói như vậy cũng không phải là nàng đang ra vẻ giả vờ giả vịt khách khí một hồi, mà là nàng đã thật sự cảm thấy Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù làm như vậy là quá xa lạ. Xưa nay hai nhà Dương Lục cho dù có đánh gãy vẫn còn xương liền với gân, đâu cần phải cảm thấy thiếu nhau như vậy mà làm gì.
* Mười cân: 1 cân = 0.5kg; 10 cân = 5kg (Cân là đơn vị đo lường của người TQ).
Có điều Dương Đại nương nhìn khối đùi hươu này liền biết Lục Nguyên Sướng đối với Dương gia là thật tâm để bụng. Nếu đem so với thịt khô trên xe, khối đùi hươu này hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, sợ là Lục Nguyên Sướng đã để dành riêng cho chính mình.
Tối hôm qua, sau khi Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù chơi một lúc cái trò chơi ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi đầy ám muội xong liền cùng nhau đi xuống hầm để phân thịt.
Trong hầm thịt tuy nhiều, nhưng chất lượng hảo hạng cũng không còn nhiều lắm, số đó được Cố Tiểu Phù lưu lại để dùng dần. Lục Nguyên Sướng thích ăn thịt, vì thế mà dự định giữ lại cho hắn, mùa đông cũng sắp đến rồi, đến lúc đó lên núi săn thú không dễ. Cố Tiểu Phù đau lòng Lục Nguyên Sướng, không muốn để cho hắn đến lúc đó vì muốn được ăn một bữa thịt mà lại phải nhọc nhằn khổ sở chạy lên núi.
Thế nhưng thịt trung đẳng còn lại không ít. Vậy nên hai người cùng thương lượng rồi đem thịt trung đẳng thu dọn một phần đem ra ngoài, đại thể là sẽ chia cho mỗi hộ mười cân. Một cân thịt nếu đem vào trong thành thì có thể bán được chừng bảy văn đến mười văn, vì thế mà lễ vật như vậy cũng có thể coi là tương đối dày nặng rồi. Mười cân thịt cho cả một gia đình, nếu ăn tiết kiệm thì cũng có thể được đến mấy tháng.
Cũng không thiếu thịt hạ đẳng, nhưng chúng căn bản không lọt nổi mắt xanh của Lục Nguyên Sướng, vì thế mà Cố Tiểu Phù liền làm chủ. Đợi đến lúc tá điền trong nhà đến giao lương thuê ruộng thì sẽ đem ra phân cho bọn họ mỗi nhà một ít, cũng coi như đây là tâm ý của chủ nhà, để cho bọn họ lại càng thêm tận tâm vì Lục gia mà ra sức trồng trọt.
Dĩ nhiên là Lục Nguyên Sướng gật đầu đồng ý. Nàng mơ hồ có chút cảm giác được Cố Tiểu Phù rất có bản lĩnh quản lý gia đình. Nàng còn am hiểu về thủ công nghiệp, quan hệ cũng đến nơi đến chốn. Đây chính là những thứ Lục Nguyên Sướng vẫn còn khiếm khuyết. Giờ đây Lục Nguyên Sướng cảm thấy, số tiền hai mươi lượng bạc đem ra để mua Cố Tiểu Phù chính là khoản buôn bán có lời ngoài sức tưởng tượng.
Đợi cho đến khi Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh đem thịt sắp xếp gọn gàng rồi, Cố Tiểu Phù liền theo Dương Đại nương cùng đi ra ngoài, Dương Vinh kéo xe đi theo phía sau, còn Lục Nguyên Sướng lại là ở nhà đọc sách. Nàng biết cho dù là nàng đích thân đi đưa thịt, cũng không có mấy nhà nhìn thấy mình mà lại tỏ ra cao hứng cả, vì thế tốt hơn hết vẫn là không nên đi. Nếu không, nàng cũng không chịu được cảnh mất mặt.
Những nhà có được thịt do Lục gia đem cho tất nhiên là dị thường vui mừng rồi. Chừng hai ngày nữa là đã đến mùa thu hoạch, thật đúng lúc có thể làm chút món ăn mặn để cho nam nhân trong nhà có thêm khí lực mà làm việc. Vậy nên bọn họ đối với Cố Tiểu Phù là thiên ân vạn tạ, còn đối với Lục Nguyên Sướng thì chỉ là phiến diện, hời hợt nhắc qua mà thôi.
Còn những nhà không được cho thịt thì ai nấy cũng đều là đỏ hai con mắt. Bỗng dưng lại được cho đến những mười cân thịt đây, nhà ai lại không muốn a. Chỉ trách chính mình lúc đó chỉ biết đối xử với Lục Nguyên Sướng khinh bỉ mà không có ra tay giúp đỡ, bây giờ mới làm mất đi mười cân thịt.
Cố Tiểu Phù vẫn còn phải bận rộn cho mãi đến tận giữa trưa mới đưa hết chỗ thịt kia. Nàng nói lời cảm tạ với Dương Đại nương cùng Dương Vinh một phen, sau đó thì lại vội vã trở về nhà để còn làm bữa trưa cho Lục Nguyên Sướng.
Bởi vì sự kiện phân thịt này mà người trong thôn Lạc Khê lập tức nhóm lại. Dường như cứ đi tới chỗ nào cũng đều là đang nói về chuyện thịt. Đương nhiên, trong đề tài sẽ không thiếu Cố Tiểu Phù.
Ngày ấy Cố Tiểu Phù mặc vào quần áo của Trân nương, hiện tại đã trở nên rạng rỡ toả sáng trong mắt mọi người. Vốn sắc mặt trước đây chỉ có một vẻ vàng vọt giờ đây đã trở nên trắng hơn, linh lợi hơn, da dẻ cũng trở nên có sức sống hơn. Thân thể của nàng vốn rất gầy gò, nhờ điều kiện sinh hoạt được cải thiện mà bắt đầu căng mẩy hơn, lại được mặc một thân y phục xinh đẹp ở trên người, làm cho cả người nàng đều toát lên vẻ linh động rất có sức làm lay động lòng người.
Hán tử trong thôn nhìn thấy nàng như vậy đều không nhịn được mà cảm thán Lục Nguyên Sướng thật là một người có được phúc lớn. Cưới không nổi người vợ thì lại làm sao, như thế này hóa ra lại có được một tiểu nương tử thanh lệ đến như vậy.
Những người còn lại trong thôn thì lại đang thảo luận chuyện về lời đồn đại Lục Nguyên Sướng phạm vào mệnh thất sát. Dù sao việc Cố Tiểu Phù thay đổi cũng đã rõ như ban ngày, vậy thì chẳng lẽ đồn đại kia lại không phải là thật sự hay sao? Có điều phần lớn người trong thôn thì vẫn coi đó là có thật. Bởi dù sao chuyện đã xảy ra ngày xưa vẫn còn đó, thế nên không thể làm cho các nàng không tin được. Có điều chỉ là vì Cố Tiểu Phù mang mệnh “Thiếu Hình Trùng”, vì thế mới trụ được sát khí của Lục Nguyên Sướng mà thôi.
Vì thế mà chỉ trong chớp mắt, cái mệnh ấy của Cố Tiểu Phù lập tức trở nên quý trọng hẳn. Mà một khi đã có Cố Tiểu Phù trụ được mệnh của Lục Nguyên Sướng thì cũng không còn gì để cho mọi người lại phải tiếp tục cảm thấy sợ sệt Lục Nguyên Sướng nữa.
Trước đây, khi còn đang ở Trịnh gia thì vào sáng sớm mỗi khi Cố Tiểu Phù đi ra suối giặt áo sẽ có không ít phụ nhân đến gần để cùng nàng trò chuyện. Nhưng kể từ khi nàng đi tới Lục gia, ngoại trừ Uyển nương cùng Trân nương ra, còn lại thì không một ai dám cùng nàng nói chuyện cả.
Từ lúc phát hiện ra có nàng mệnh cách “Thiếu Hình Trùng” thật đáng trân quý kia, bởi nhờ nó mà hàng phục được sát khí ở Lục Nguyên Sướng, liền có không ít phụ nhân đồng ý cùng nàng bắt chuyện. Có lúc những phụ nhân kia lại còn có thể cùng nàng nói tới Lục Nguyên Sướng nữa. Nào là Đại lang nhà ngươi thương thế đã khỏi hay chưa? Mấy ngày nay Đại lang nhà ngươi ở nhà làm những gì?
Nói chung, cái nhìn của thôn dân đối với Lục Nguyên Sướng đã chuyển biến đến hết sức rõ ràng. Vì việc này mà Lục Nguyên Sướng trở nên hết sức cao hứng, còn Cố Tiểu Phù thì cho dù có cao hứng nhưng lại không nói ra, cả ngày khóe miệng của nàng mang theo nụ cười ôn nhu. Mỗi lần Lục Nguyên Sướng nhìn thấy nàng như vậy thì lập tức sẽ lại như người bị mất hồn vậy, hai con mắt chỉ biết dính vào trên người Cố Tiểu Phù, có kéo cũng là kéo không ra.
Bước vào mùa thu hoạch, khí thế hừng hực lập tức triển khai. Người trong thôn đều đi sớm về tối, ai cũng vô cùng bận rộn. Năm nay mùa màng rất tốt, chỉ nhìn qua hạt lúa đã thấy căng mẩy tròn. Sự hăng hái của mọi người giống như lửa cháy vậy, trên mặt mỗi người đều tràn trề niềm vui sướng vì được mùa.
Đương nhiên, chỉ riêng Trịnh gia khẳng định là không cười nổi. Cố lão cha cùng Cố Đại lang dìm hết đất ruộng Trịnh gia xuống nước, sau khi chờ được cha con Cố thị rời đi, Trịnh Đại nương liền vội vã đào mương thoát nước. Vậy nhưng, dù sao thì toàn bộ đất ruộng cũng đã bị ngập hết, vì thế mà thu hoạch dĩ nhiên là không có tốt như người khác được.
Trịnh Đại nằm ở trên giường, dĩ nhiên là không làm được gì. Ròng rã một mẫu ruộng, tất cả đều chỉ dựa vào một tay Trịnh Đại nương một người thu gặt, chỉ mới qua một ngày lăn lộn thôi cũng đã làm cho cả người nàng mệt mỏi, đau đớn.
Thu hoạch lúa mạch là một việc làm cực kỳ tiêu hao thể lực. Đầu tiên, muốn thu được lúa mạch, thì phải dùng liềm đao cắt thật sát gốc. Muốn được như thế là phải cúi khom người xuống. Chỉ mới qua một ngày gặt hái, eo đã không thẳng lên được, thế nhưng đó cũng không phải là điều cực khổ nhất. Thu hoạch lúa mạch cho thật cẩn thận rồi còn phải đem lúa tuốt hạt ra khỏi bông. Để làm được việc này, người ta phải cõng lấy trục đá lăn nghiền ép lên chỗ lúa mạch đã được xếp sẵn, trục đá dùng để lăn phi thường nặng. Những nhà khá hơn một chút thì có thể dùng tiền để thuê trâu hoặc là con la kéo thay, còn những nhà kém hơn thì liền thảm. Chỉ có thể dùng sức người mà kéo, chỉ qua mấy nén hương thôi, là trên lưng của người kéo kia sẽ xuất hiện từng đường từng đường sưng đỏ.
Tuốt lúa mạch kết thúc là đến lúc phải thu hồi, lại đem lúa mạch cho vào bao để vận chuyển về nhà. Chờ đến ngày nắng ráo lại phải lấy lúa mạch ra hong khô, phơi nắng khoảng chừng trên mười ngày, đến lúc đó mới coi như hoàn thành chuyện thu hoạch.
Hết thảy những việc này đều là việc nặng nhọc. Trong nhà mà có súc vật kéo hoặc có tráng đinh thì liền hoàn thành. Còn nếu là chỉ dựa vào phụ nhân, một mẫu ruộng thì dù có mất đến trên mười ngày cũng không thể xong được.
Trước đây ở Trịnh gia, vào thời điểm này, đều là người một nhà cùng tiến ra trận. Những lúc đó Trịnh Nhị cũng sẽ trở về giúp đỡ trong nhà thu lương, như vậy một mẫu ruộng cũng phải mất tới hai ngày cật lực mới có thể thu xong. Còn với tình huống hiện nay thì có thể tưởng tượng được là Trịnh Đại nương có nỗi khổ mà không nói được.
Mặc kệ thôn dân mệt nhọc thế nào đều không liên quan đến Lục gia. Lục Nguyên Sướng làm tiểu địa chủ, cả ngày ở nhà, không phải ngủ một chút thì là đánh đánh quyền, còn không thì là đọc sách, hoặc là nhìn chằm chằm Cố Tiểu Phù đến đờ người ra, sinh hoạt phi thường thích ý.
Mà Cố Tiểu Phù thì lại không dễ quen thuộc với cảnh sống như vậy. Ngày trước, vào thời điểm như thế này là khoảng thời gian nàng bận rộn nhất. Vậy mà hiện nay cái gì cũng không phải làm, nàng thanh nhàn đến phát bệnh đến nơi rồi. Thế nên, nàng hoặc là tìm cách thay đổi món ăn cho Lục Nguyên Sướng, hoặc là tính toán thu tô mùa này, hoặc là theo Lục Nguyên Sướng học chữ, thanh nhàn thật chưa từng có trong đời.
Ngày hôm đó trời vừa sáng, Cố Tiểu Phù mới vừa giúp Lục Nguyên Sướng mặc quần áo tử tế, cửa viện Lục gia liền vang lên tiếng đập cửa.
Một khi cửa viện Lục gia có người gõ tất nhiên sẽ không phải việc tầm thường, Lục Nguyên Sướng còn chưa kịp rửa cả mặt liền hùng hục chạy đi mở cửa viện, ai ngờ người muốn gặp lại là Hoa Nhị lang cùng người vợ của hắn, Uyển nương.
“Hoa Nhị ca, trời vừa sáng mà ngươi đã tới nhà của ta, đã có chuyện gì rồi phải không?” Lục Nguyên Sướng kinh ngạc hỏi.
Sắc mặt Hoa Nhị lang có chút lúng túng, Uyển nương thấy vậy cũng rất bất đắc dĩ mà nói: “Tối hôm qua con trâu nhà ta không biết làm sao mà bắt đầu không ăn cỏ, sáng nay phu quân của ta đi liếc nhìn thử xem thì thấy nó tứ chi vô lực, nằm ngã trên mặt đất.”
Cố Tiểu Phù nghe tiếng, cũng chạy ra xem đã có chuyện gì, nghe đến lời này, liền biết trâu của Hoa gia đã bị ngã bệnh.
Ở thôn Lạc Khê, Hoa gia cũng được xem là gia cảnh không kém. Nhà bọn họ có hai mẫu ruộng nước ba mẫu ruộng cạn, người hay ruộng đều nhiều, trong nhà cũng có nuôi trâu. Toàn bộ thôn Lạc Khê, ngoại trừ Lục gia, Dương gia cùng Hoa gia, cũng chỉ còn có một hộ khác là Tôn gia nuôi được trâu.
Nuôi trâu rất là tốn kém, mỗi ngày cỏ khô phải cho ăn không ít. Những lúc trâu sinh bệnh còn phải mời đến thú y, mà phí chẩn liệu lại còn cao hơn, vì lẽ đó những nhà bình thường đều không nuôi nổi. Đến mùa thu hoạch, những nhà khá hơn một chút sẽ hướng về những nhà có trâu xin thuê. Giá tiền thuê một ngày là bốn mươi đồng tiền, cộng thêm tiền một ngày cỏ khô nữa.
Lục gia có trâu thì cũng đều cho tá điền trong nhà sử dụng, nếu là tá điền hướng về Lục gia mượn trâu thì chỉ cần quản cỏ khô, không thu tiền thuê. Lục gia có mười mẫu ruộng nước, nếu như chỉ có dựa vào người làm, nhất định sẽ làm lỡ việc đồng áng, có lúc đụng phải trời mưa xuống thì lúa dù có thu hoạch được thì cũng bị mất giá rất nhiều. Bởi vậy mà ngày mẹ Lục Nguyên Sướng còn sống, Lục gia đã nuôi trâu, tìm gửi ở những nhà tá điền có trẻ con trông coi. Vì thế mà Lục gia không có chút nào phải bận tâm đến chuyện thuê trâu cả, có điều là phải tốn thêm một số tiền mua cỏ để nuôi trâu mà thôi.
Hoa Nhị lang thấy Lục Nguyên Sướng nhìn mình thì cũng chỉ biết nhắm mắt nói ra: “Trâu trong nhà bị bệnh, mà lương ở trên ruộng lại còn chưa thu hết, vậy hôm nay Đại lang có thể cho thuê trâu hay không?”
“Hôm nay tá điền trong nhà cũng phải dùng trâu.” Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói. Đây là sự thực, vào ngày mùa, việc dùng trâu khá là căng thẳng.
Hoa Nhị Lang nghe vậy, sắc mặt liền khó xem. Hắn đây cũng là vì nghe lời của Uyển nương, thế nên mới chịu áp lực trong nhà đến Lục gia thử xem. Hiện tại bị Lục Nguyên Sướng từ chối, hắn về nhà còn không phải bị mẹ chỉ vào mũi mắng hay sao.
Sắc mặt Uyển nương cũng là không được. Nếu như mượn không được trâu, sau khi trở về kết cục của nàng so với Hoa Nhị Lang nhất định còn thảm hơn rất nhiều. Nàng cũng chỉ còn biết nhìn đến Cố Tiểu Phù bằng ánh mắt khẩn cầu.
Dĩ nhiên là khi Cố Tiểu Phù nhìn thấy được ánh mắt Uyển nương, nàng cũng rất khó xử. Dù sao chuyện ưu tiên cho tá điền trong nhà trước là chuyện hết sức bình thường, thế nhưng Uyển nương lại là tri kỷ của nàng. Cố Tiểu Phù biết rất rõ, nếu không phải vì mình ở Lục gia, Uyển nương cho dù có khó khắn đến như thế nào đi nữa cũng sẽ không cầu tới đây.
“Đại lang…” Sau một hồi giãy dụa, cuối cùng Cố Tiểu Phù vẫn là có ý định vì Hoa gia mà nói giúp.
Lục Nguyên Sướng quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Phù liền sáng tỏ ý nghĩ của nàng. Vì vậy mà nàng suy nghĩ một chút rồi quay về Hoa Nhị Lang nói với hắn: “Giữa trưa các ngươi đến nhận trâu đi. Tiền thuê thì ta không cần, chỉ cần các ngươi quản cỏ khô là được rồi. Cũng chỉ có thể cho mượn nửa ngày, buổi tối chăm sóc trâu cho thỏa đáng rồi đem trở về đây.”
Hai vợ chồng Hoa Nhị lang nghe nói như vậy thì lập tức toét miệng cười. Số lương còn lại của nhà hắn không nhiều lắm, tăng cường thêm canh giờ, nửa ngày cũng coi như đủ, vì thế liền thiên ân vạn tạ trở lại.
“Uyển nương, quả nhiên đúng như lời ngươi nói, Lục Đại lang đối với Phù nương rất tốt.” Hoa Nhị lang cảm khái mà thốt lên.
“Thường ngày tuy Phù nương không nói gì nhiều, nhưng ta cũng có thể nhìn ra được Lục Đại lang đối với Phù nương rất chu đáo, vì thế nên lúc này mới dám đến thử xem sao. Thật không nghĩ được là Lục Đại lang đối với Phù nương lại để bụng như vậy. Vừa nãy nếu không nhờ Phù nương nói giúp, chuyện hôm nay rất khó mà thành được. Phù nương xem như là khổ tận cam lai.” Uyển nương cũng gật đầu rồi nói.
Thấy Cố Tiểu Phù được hưởng đãi ngộ như vậy, Uyển nương liền vì nàng cảm thấy cao hứng, hiện tại nhà ai không phải bận bịu đến chết vì việc, chỉ có Lục gia nhàn đến hốt hoảng.
“Lục Đại Lang cũng là người tốt. Hôm nay chúng ta đến đây mượn trâu vốn cũng không phải là thời điểm thích hợp cho lắm. Nhà hắn có đến mười mẫu ruộng, nên vẫn còn phải dùng trâu cho nhiều chỗ lắm. Trong tình cảnh như vậy mà hắn còn miễn cưỡng bỏ ra nửa ngày cho chúng ta mượn trước, làm vậy cũng thật không dễ dàng.” Hoa Nhị lang nói.
“Phù nương từng nói để ta lúc nào rảnh rỗi thì đi Lục gia cùng nói chuyện, phu quân có thể cho ta đi được chứ?” Trước đây, những khi rảnh rỗi Uyển nương vẫn thường cùng Cố Tiểu Phù cùng nhau thêu thùa may vá. Hiện tại Cố Tiểu Phù đã đi tới Lục gia, nàng cũng không còn người tri tâm để cùng nói chuyện nữa.
“Trong nhà đã có ta đỡ đòn rồi, ngươi tự mình đi là được, những lời đồn đãi về Lục Đại lang còn không phải là đã bị Phù nương phá được rồi hay sao?” Hoa Nhị lang trả lời.
Cứ vậy, cứ mạc minh kỳ diệu như vậy, cái mệnh cách Thất Sát Cô Tinh của Lục Nguyên Sướng liền bị Cố Tiểu Phù “phá” được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!