Trừ Em Ra Còn Có Ai - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
336


Trừ Em Ra Còn Có Ai


Chương 2


Ba giờ sáng.

Tiếng con nít khóc ré truyền vào trong tai, Quan Tử Ngôn lật người, không ngừng thuyết phục mình: chuyện của cô, anh có thể là như không nghe thấy, anh nhất định có thể. . . . . .

Âm thanh này thật ra thì không ồn lắm, cách vài bức tường, truyền tới chỗ anh thì đã rất yếu ớt rồi, thứ khiến anh không được an bình, là trái tim bên trong lồng ngực.

Lúc sáng sớm ra cửa, con nít đang khóc, hơn mười giờ trở về, bé cũng đang khóc, mười hai giờ trước khi ngủ lại khóc một lần, đến bây giờ ba giờ sáng, tiếng đứt quãng lại truyền tới mấy lần. . . . . .

Anh từng chăm sóc đứa bé, nhưng chưa từng gặp đứa bé nào khó chăm như thế, tiếp tục như vậy, cô ấy làm sao ngủ được? Sáng sớm ngày mai cô ấy còn phải đi làm.

Lăn qua lộn lại, làm sao cũng không tĩnh tâm được, cuối cùng vẫn đầu hàng trước trái tim rộn ràng. Anh thật sự không yên lòng về thân thể nho nhỏ, và tiếng khóc làm bộ đáng thương này.

Anh đứng dậy xuống giường, nhấn chuông cửa đối diện.

Đợi gần ba phút, Uông Điềm Hinh mới vội vàng ra mở cửa, tóc rối bù, vẻ mặt mệt mỏi mà tái nhợt, bộ dáng nhếch nhác thất bại đến nỗi muốn lớn tiếng khóc, cả nụ cười thong dong ưu nhã thường ngày cũng không lộ ra được.

“Cô vẫn ổn chứ? Tôi nghe tiếng con nít đang khóc.”

“Xin lỗi, làm ồn anh nghỉ ngơi sao? Tôi… tôi lập tức dỗ con ngủ.”

Chỉ sợ cô không dỗ được.

“Tôi có thể gặp bé không?”

Cô lắc lắc vai, nhục chí nghiêng người cho anh vào nhà.

Đi vào phòng ngủ, liền thấy bé đang cởi truồng khóc đến khàn cả giọng ở trên giường, bên cạnh có một cái tả em bé đã dùng, trên giường đơn có vài vết ố vàng, rõ là. . . . “Hoàng kim” đầy đất, mà bé thì vẫn còn đang đá đạp chân lung tung gia tăng tình hình tai nạn.

Thê thảm không nỡ nhìn.

Anh nhắm mắt, cả than thở cũng lười, trực tiếp vén tay áo lên, ẵm em bé trên giường vào phòng tắm, tắm nước nóng thơm ngào ngạt, lau khô thân thể, xức phấn rôm lên, bọc tã lại, rồi mặc quần áo vào, động tác làm liền một mạch, Uông Điềm Hinh thấy mà choáng.

“Sữa bột ở đâu?” Anh hỏi.

“Bếp, phòng bếp.”

Anh gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu tình hình tai nạn bên trong phòng. “Đừng ngơ ngác nữa, mau sửa sang một chút.”

“Á. . . . Oh.” Cô sững sờ đến quên cảm ơn.

Chờ thay ga giường, dọn dẹp xong mớ hỗn loạn bên trong phòng, lúc trở ra, anh đã ngồi yên ở phòng khách, đang đút sữa đã pha xong cho bé uống.

Bé gái vốn đang khóc bi tráng và thảm thiết, nhưng bây giờ thì yên lặng dựa vào khuỷu tay anh, liếm mút bình sữa.

Thấy cô không tiếng động đứng ở phía sau, anh nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ trông nom Duyệt Duyệt, tối nay cô cứ ngủ đi.”

Sau khi trở về từ bệnh viện, cô căn bản không có đêm nào ngủ ngon.

Không hề báo động trước, hai giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi ra hốc mắt, làm anh sợ. “Này, cô ——”

Cô không để ý tới sự ngạc nhiên của anh, ngồi xổm người xuống ôm đầu gối vùi mặt vào, buồn buồn, im lặng khóc, không để ai thấy nước mắt của cô.

Cô vẫn cho rằng cô sống một mình cũng được, nhưng cuộc sống hiện thực lần lượt ngăn trở lại như đang cười nhạo ý tưởng ban đầu của cô rất là ngây thơ, nếu không phải nhờ người đàn ông mặt lạnh tốt bụng này, có lẽ bây giờ cô chỉ có thể ôm con gái bất lực khóc ——

Không khí hoàn toàn lặng xuống, yên tĩnh hơi xấu hổ, anh cũng không có an ủi, cũng không biết an ủi từ đâu, chỉ yên lặng nhìn cô.

Không biết qua bao lâu, cô ngẩng đầu lên, vẫn là nụ cười quen thuộc đó, trên mặt không có một giọt nước mắt.

Vì sao lại có cô gái quật cường như vậy? Cả khóc cũng không cho ai nhìn thấy.

“Tôi không sao rồi, Duyệt Duyệt ——” ánh mắt dời về phía khuỷu tay anh, em bé ăn uống no đủ đang dựa vào anh ngủ thật ngọt ngào.

“Ngủ rồi.” Anh nhỏ giọng.

“Xong rồi!” Nặng nề thở ra một hơi như được đại xá, tiểu tổ tông không ngủ, thì người làm mẹ như cô sẽ khóc thê thảm hơn bé.

“Hai ngày nay cô không phải đi làm sao? Ban ngày Duyệt Duyệt làm thế nào?” Qua mấy lần nói chuyện, biết được cô đảm nhiệm tiết mục thiết kế ở Đài Truyền Hình, công việc của cô cũng rất bận bịu, làm sao chăm sóc con gái được?

“Tôi sẽ mời một vú em, ban ngày cô ấy sẽ tới giúp tôi giữ Duyệt Duyệt.”

Anh gật đầu. Mặc dù nghĩ như vậy hơi nhục nhã cô, nhưng vú em ít nhất có kinh nghiệm hơn cô, anh cũng an tâm hơn nhiều.

Đặt đứa bé trở về giường trẻ nít, xác nhận bé trong thời gian ngắn cũng sẽ không tỉnh nữa, lúc này mới quay đầu lại nói: “Cô ngủ đi, tôi đi về.”

Đi ra phòng ngủ, bước chân trầm ổn mở cửa sắt ra, âm thanh của cô nhẹ nhàng truyền đến ——

“Cám ơn anh, anh Quan.”

Bước chân anh dừng lại, nhưng không quay đầu lại, chỉ hơi gật đầu, liền thuận tay đóng cửa sắt.

Vì vậy, lại qua một tháng.

Ban ngày, Quan Tử Ngôn cơ hồ không nghe được đứa trẻ khóc rống, có lẽ thật có một vú em kinh nghiệm phong phú!

Đó là một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi, nghe Uông Điềm Hinh gọi bà ấy là Trần nương nương, hình thể mượt mà, giọng mang quốc ngữ Đài Loan, là người rất thân thiết, khiến người ta cảm thấy giao đứa bé cho bà có thể rất yên tâm.

Viết được một đoạn bản thảo, anh duỗi duỗi lưng, rời khỏi bàn máy vi tính hoạt động gân cốt, đột nhiên rất muốn nhìn Tiểu Duyệt Duyệt.

Đi về phía cửa đối diện, lúc đưa tay đụng vào chuông cửa thì lại dừng lại động tác.

Giờ phút này Uông Điềm Hinh vẫn còn đi làm, nếu như Trần nương nương tùy ý giao đứa trẻ cho một người xa lạ, vậy quá vô trách nhiệm rồi.

Suy nghĩ một lát, liền xoay người về nhà, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng cười to sảng khoái của bà vú, hình như là đang nói điện thoại.

Dưới âm thanh như vậy, em bé vẫn không có bất kỳ động tĩnh, tựa hồ là đang ở trong tay Trần nương nương, Duyệt Duyệt thật đặc biệt khéo léo.

Lại qua mấy ngày, anh đến siêu thị mua đồ dùng hằng ngày, trải qua công viên nhỏ, thì thị lực tốt khiến anh nhận ra người đàn bà đang nhiều chuyện ở đằng kia là bà vú của Duyệt Duyệt.

Đối phương hiển nhiên không hề nhận ra anh, chỉ quét mắt nhìn anh một cái, lại tiếp tục nhiều chuyện.

Mặc dù ở đối diện, nhưng anh ru rú trong nhà, hai bên chưa từng qua lại, do anh chú ý mẹ con Uông Điềm Hinh nhiều hơn mấy phần mới có thể đặc biệt lưu ý.

Nhìn nhìn chung quanh mình, Duyệt Duyệt không hề ở chỗ này. Bà ta bỏ đứa trẻ trong căn nhà không có ai, rồi rời đi?

Quan Tử Ngôn cau mày. Đây là bà vú có trách nhiệm?

Bà thật sự là bà vú tốt bụng đã có kinh nghiệm giữ nhiều đứa bé mà Uông Điềm Hinh hình dung sao?

Rồi sau đó, anh phát hiện đứa bé càng lúc càng không dễ dỗ, ban đêm luôn khóc rống không ngừng, dỗ thế nào cũng không ngủ, đút bé bú sữa mẹ, thì khẩu vị cũng càng lúc càng kém, anh liên tục giúp trông coi mấy ngày đêm, đừng nói Uông Điềm Hinh không chịu nổi, ngay cả anh cũng sắp không chịu được.

Hình như, sau khi rời khỏi bà vú, đứa trẻ liền thay đổi hoàn toàn, chỉ có ở bên cạnh bà vú mới khéo léo.

Uông Điềm Hinh ban ngày đi làm, không minh bạch gia dặm tình trạng, nhưng anh cả ngày đều ở đây, bao nhiêu có mấy phần hiểu, tình huống này không quá tầm thường.

Thật vất vả mới dỗ được Duyệt Duyệt ngừng khóc, anh mới tựa tại bên nôi trêu chọc em bé. Không dỗ bé ngủ được, thì không thể làm gì khác hơn là liều mình bên thiếu nữ đẹp.

Duyệt Duyệt không biết do cô đơn hay không có cảm giác an toàn, bàn tay nhỏ nhắn cứ thích cầm ngón tay dài của anh.

“Thật xin lỗi, lại làm hại anh tối nay không ngủ được.” Nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, bốn giờ rưỡi, Uông Điềm Hinh đã áy náy đến không biết nên nói cái gì.

Quan Tử Ngôn không để ý lời của cô, chỉ nhìn đứa bé trong nôi, rồi suy ngẫm nói: “Sắc mặt Duyệt Duyệt. . . . Không phải rất tốt.”

Uông Điềm Hinh rũ mắt xuống, đi vòng qua bên kia nôi, cúi người vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, thấy bộ dáng của bé, người làm mẹ thật đau lòng. “Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, bác sĩ nói thể chất của đứa bé sinh non rất suy yếu, vốn không dễ nuôi.”

“Đúng là không thể khỏe mạnh như trẻ sơ sinh bình thường, nhưng nhân viên cứu hộ cũng nói, cẩn thận chăm sóc, vẫn có thể điều dưỡng tốt, không phải sao?”

Nghe ra trong lời của anh có ý gì, cô nghi ngờ ngước mắt. “Anh muốn nói gì?”

Anh há miệng, lời đến khóe miệng thì quẹo cua, đổi thành hỏi “Trần nương nương đó tìm được từ đâu? Tôi thấy bà ấy giữ em bé rất thuận lợi.”

“Đồng nghiệp giới thiệu, nghe nói bà ấy có kinh nghiệm giữ trẻ mới sinh hai mươi năm, hai đứa con của đồng nghiệp tôi đều do bà ấy giữ.”

“Thật sao?” Nhưng anh không chỉ một lần nhìn thấy bà ấy nói điện thoại, hoặc ngồi ở ban công pha trà xem tạp chí, thái độ rất nhàn nhã, không hề giống như người rất để tâm giữ em bé.

Anh suy ngẫm, có nên nhắc nhở cô lưu ý vấn đề bà vú không, lại cảm thấy đề tài vô cùng nhạy cảm, huống chi bà vú có làm tốt không cũng không phải do anh chấm điểm, cô cũng chưa chắc tin hết, nói ra rồi, chỉ sợ sẽ bị gán tội danh mách lẻo.

Trong lúc chần chờ, tiếng khóc của em bé lại lên, anh gần như đã quen rồi, rất thuận tay liền ôm lên dỗ, chậm chạp dạo bước trong phòng, ngoài miệng hừ nhẹ: “Duyệt Duyệt ngoan, khuya lắm rồi, chớ quấy rầy cô chú hàng xóm ngủ có được hay không? Có phải đói bụng không? Có muốn uống sữa không?”

Lấy ra bình sữa mới vừa uống được một nửa đưa đến miệng bé, bé mới uống một chút, lại tiếp tục khóc.

“Không uống sữa, vậy ngậm núm vú?” Bỏ bình sữa xuống, đổi thành núm vú cao su, em bé lại không nể mặt nhổ ra, vẫn cứ khóc.

Kiểm tra tã, không có ướt, hơn nữa nửa giờ trước vừa mới thay rồi.

Anh thở dài, dịu dàng vỗ vỗ. “Bé ngoan, con sao rồi?” Càng lúc càng khó dỗ, lòng anh biết, đứa bé mà đối nghịch với người lớn, thì bày tỏ bé đang không thoải mái.

Khóc thật đáng thương, khuôn mặt nhỏ đỏ rừng rực, sắp tắt cả tiếng, anh nhìn rất đau lòng, gương mặt dán lên cái trán nhỏ của bé. “Không có phát sốt. . . Tiểu Duyệt Duyệt, có phải con bị bệnh hay không?”

Anh dừng bước lại, nghiêm túc xem kỹ đứa bé trong ngực ——

“Cô Uông, Duyệt Duyệt hình như rất không khỏe.”

“Thế nào?” Uông Điềm Hinh nhảy dựng lên, tiến lên trước quan sát.

“Hình như bé rất không thoải mái, trước kia đút bé bú sữa, có thể uống hết cả chai, hiện tại cả nửa bình cũng không uống hết, sức hoạt động cũng rất tệ.” Đưa ngón trỏ ra, em bé liền khóc níu lấy như kể khổ. “Cả níu lấy tôi bé cũng không có hơi sức, trước kia không hề vậy.”

“Này, vậy làm sao bây giờ? Hay là —— chờ trời sáng tôi xin nghỉ mang bé đến gặp bác sĩ.”

Sắc mặt Quan Tử Ngôn đột nhiên biến đổi. “Không còn kịp rồi, mau mang theo giấy tờ tùy thân quan trọng, sẽ đi ngay bây giờ!”

Duyệt Duyệt đang ói sữa!

Uông Điềm Hinh cũng luống cuống tay chân, vội vàng tìm giấy tờ, hai người hơn nửa đêm còn chạy tới bệnh viện khám gấp.

Giằng co một đêm, tình huống cuối cùng ổn định lại, nhưng đứa trẻ quá yếu đuối, phải ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày.

Đi ra bệnh viện, cô đã mềm đến không đứng vững được, thật là muốn tìm một góc không ai thấy khóc một trận ——

Sáng sớm đám sương vẫn tỏa ra, đứng ở trạm xe bus chờ chuyền xe buýt đầu tiên, cô không nói câu nào, vẻ mặt hốt hoảng trống rỗng.

Anh vẫn an tĩnh nhìn chăm chú vào cô, cô không có rơi một giọt lệ, nhưng bả vai gầy yếu mảnh khảnh lại như sắp bị sự nặng nề thẹn thùng ưu thương đè sụp.

“Anh có phải cũng muốn mắng tôi là người mẹ khốn kiếp không?” Cô nhẹ nhàng mở miệng, mất hồn nhìn chăm chú vào phương xa.

Anh vẫn bình tĩnh đưa mắt nhìn cô. “Tôi không nghĩ như vậy.”

“Tôi muốn làm một người mẹ tốt, để đứa bé bình an khỏe mạnh lớn lên, tôi rất cố gắng, rất cố gắng, rất cố gắng. . . . Anh biết không?”

Mặc dù bác sĩ cũng không nói thêm cái gì, nhưng ánh mắt tràn đầy chỉ trích, không tiếng động tố cáo cô không phải người mẹ tốt, chăm sóc một đứa bé khỏe mạnh thành ra như vậy. . . . . .

Cô cũng cảm thấy rất đáng chết, cô cũng không muốn như vậy, cô thương đứa bé này hơn ai hết, vì giữ lại Duyệt Duyệt, dù chịu khổ nhiều hơn cô cũng cắn răng nhịn xuống, một mình chịu đựng sống chết, bàng hoàng, cô đơn, vô dụng khi mang thai, nhưng, nhưng ——

Cô vẫn làm chưa đủ có đúng hay không? Nhất định là cô còn chỗ nào làm không tốt, còn lơ là, mới có thể như vậy, nhất định thế!

Bả vai mảnh khảnh hơi run run, anh cởi áo khoác xuống che lên cô, không tiếng động biểu đạt an ủi, cũng truyền lại ấm áp.

Cô chợt xoay người tựa gần vào ngực anh, anh nên tránh ra, vì anh không thích tiếp xúc tứ chi với người khác, nhưng anh lại không động, cũng không có bất kỳ động tác gì.

Cô tựa trán vào lồng ngực anh, anh cảm thấy hơi ướt.

Anh không ôm cũng không đẩy ra, chỉ đứng nghiêm, chờ đợi cô chảy hết nước mắt, sau đó anh nghĩ, cô vẫn sẽ nở nụ cười ưu nhã lại thong dong như trước giờ.

Xe buýt tới, anh lên xe đầu tiền, cô theo sát sau lưng anh, cầm tay của anh, yếu ớt vô dụng giống như đứa bé bị lạc, anh không đành lòng, cũng không nỡ thả tay.

Bọn họ ngồi xuống ở chỗ trống sau cùng, cô chạm vào anh, tựa vào trên vai anh, vẻ mặt mệt mỏi.

Anh cho rằng cô ngủ, vốn định đợi đến lúc dừng lại mới kêu cô tỉnh, nhưng trong chốc lát, âm thanh nhè nhẹ của cô vang lên. “Duyệt Duyệt. . . . Không có việc gì, đúng không?”

“Đúng.” Bác sĩ đã nói nhưng cô vẫn đứa bé như hoảng hốt, yêu cầu câu trả lời khẳng định lần nữa để an ủi trái tim lo sợ không yên.

“Duyệt Duyệt. . . . Sẽ bình an lớn lên. . . .”

“Nhất định sẽ.”

“Duyệt Duyệt. . . . Còn nhỏ như vậy, bé còn chưa có học được gọi mẹ. . . .”

Không biết kích động ở đâu ra, anh chợt mở miệng: “Cô Uông, cô có tin tôi không?”

“Tôi tin.” Mỗi thời khắc mấu chốt bên cạnh luôn có anh, nếu không phải anh lần lượt chìa tay giúp đỡ cô, cô căn bản không cách nào tưởng tượng hậu quả, nếu như không tin anh, thì còn tin người nào?

“Như vậy, chờ Duyệt Duyệt rời khỏi bệnh viện, thì giao cho tôi chăm sóc.” Duyệt Duyệt không thể đưa cho bà vú giữ, anh không tin tưởng Trần nương nương như cô.

“À?” Rất ngoài ý muốn vì anh nói lên đề nghị như vậy. “Anh. . . . . . Tại sao. . . . . .”

“Đừng hỏi, tóm lại, tin tưởng tôi.” Lấy lập trường của anh không có phương tiện nói thêm cái gì, lại nói đây cũng chỉ là cá nhân anh phỏng đoán, không nên nói lung tung. Không thể nói ra sự nghi ngờ của anh, lại không thể giao Duyệt Duyệt cho bà vú, vậy cũng chỉ có thể nhận lãnh.

Mặc dù anh không thể khẳng định vấn đề xuất hiện ở nơi nào, nhưng chỉ cần có một chút xíu nguy hiểm, anh cũng không muốn, Duyệt Duyệt cũng không đảm đương nổi.

Khi anh nhìn thân thể nho nhỏ khóc đến hơi thở yếu đi trong ngực, buồng tim liền thấy đau, anh mới phát hiện, mình đã có tình cảm sâu sắc với đứa bé này.

Từ lần đầu tiên nhận lấy đứa bé từ tay y tá từ khi mới sinh, ôm thân thể nho nhỏ trong ngực, cho bé một cái tên, tràn đầy chúc phúc nguyện bé cả đời vui vẻ, cùng với nhiều đêm không ngủ, an ủi dụ dỗ xem bé ngủ say ở trong khuỷu tay, rất thương tiếc, rất yêu thích, cũng rất quan tâm, tình cảm bỏ ra từng chút, đã sớm chôn sâu tim rồi.

Anh nguyện ý gánh chịu, cũng cam tâm gánh chịu.

“Vậy công việc của anh thì sao?”

Anh kỳ quái nhìn cô một cái, đôi môi giật giật, một lúc lâu mới miễn cưỡng khạc ra: “Không ảnh hưởng.”

“Sap lại không ảnh hưởng?”

Trong lòng biết không nói rõ thì cô sẽ không yên tâm, nên anh chỉ có thể nói: “Tôi —— viết vài thứ.”

“Tác giả?”

Anh không được tự nhiên gật gật đầu.

@Vũ Nguyệt: bằng mọi cách phải hoàn truyện vào đầu tháng 5 nên đang rất cố gắng

Cảm ơn vì trên đời có anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN