Trụ Lâm - Quyển 1 - Chương 1: Mười ba người liên bang hung ác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Trụ Lâm


Quyển 1 - Chương 1: Mười ba người liên bang hung ác


Nhóm dịch: Thương Hải Nguyệt Minh

Dịch: Khanh Lam Vũ

Biên: Lăng Tuyết Cầm

—————————

Phần mở đầu

Hắn quệt đi vết máu nơi khóe miệng, kéo chốt, đẩy cửa ra.

Bên trong cánh cửa là một căn phòng trống trải hình chữ nhật.

Ánh đèn lành lạnh chiếu xuống từ trên cao, tập trung lại tại một chiếc bàn dài giữa căn phòng.

Chiếc bàn này làm bằng gỗ, thớ gỗ rất dày, đường nét tinh xảo; xung quanh bàn còn đặt mười ba chiếc ghế dựa lớn có tay vịn.

Lúc này, từ ghế đánh số 2 đến 13 đều đã có người. Cho nên, hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bước về phía vị trí đặt chiếc ghế in số 1.

– Phù… – Hắn điều chỉnh hơi thở, thong thả đi tới chỗ chiếc bàn dài.

Trong quá trình này, hắn nhanh chóng quan sát mười hai người đã ngồi xuống kia. Trong số họ, có nam có nữ, ăn mặc khác nhau, tuổi tác lớn nhất trông

khoảng chừng bốn mươi, mà trẻ tuổi nhất có vẻ như chỉ mới mười sáu mười bảy.

Khi hắn đến gần, mười hai người kia vẫn khá bình tĩnh, có người dùng ánh mắt lạnh lẽo đánh giá hắn, có người nở nụ cười dí dỏm với hắn, còn có người thì

mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Mãi đến khi hắn ngồi xuống, vẫn không ai mở miệng nói chuyện; Trong căn phòng đồng thời có mặt mười ba người này, không khí cứ thế yên lặng tới lạ

thường, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên có phần chói tai.

Hắn có thể cảm nhận được… một bầu không khí kì dị đang tràn ngập nơi này, hoặc nên nói là, đã sớm tràn ngập lâu rồi.

Không bao lâu sau, tầm mắt của hắn vô thức chuyển về trên mặt bàn ngay trước mặt mình. Vì trên cả chiếc bàn dài, chỉ có chỗ đó, tức là trước “chỗ ngồi số

1″ được đặt một món đồ.

Reng… reng… reng… reng…reenggg…

Vật đó kêu lên, thật là đúng lúc.

Hắn do dự vài giây, đợi đến khi quá nửa số người ở đây liếc nhìn mình, hắn mới đưa tay nhấc chiếc ống nghe điện thoại kiểu cũ kia lên.

– Alo? – Hắn đặt ống nghe lên tai, cất tiếng.

Mười giây tiếng theo, người bên đầu điện thoại kia nói với hắn mấy câu; những lời này, chỉ có hắn nghe rõ, cho dù là “số 2” và “13” ngồi ngay hai bên

hắn cũng chỉ loáng thoáng bắt được vài âm tiết mơ hồ, không nghe ra nổi nội dung gì cụ thể.

Sau mười giây, trong ống nghe lại truyền ra tiếng cuộc gọi chấm dứt và chuông máy bận.

Thế là, hắn cũng thở dài gác điện thoại, sau đó lấy ra từ trong túi áo một cái I-PEN.

Hắn mở màn hình điện tử của I-Pen ra, chuyển nó thành trạng thái “mặt phẳng” sau đó lại nhập vào một dãy password để mở khóa màn hình; khi màn hình

được mở ra, một văn bản lập tức xuất hiện.

Hắn nhìn chăm chú vào đó vài giây, rồi lại ngẩng đầu nhìn lướt qua mười hai người còn lại trên bàn.

Sau đó hắn mới đọc lên nội dung trong văn bản, chính xác từng chữ:

– Đầu tiên, tôi muốn nhờ quý ngài bồi thẩm viên ở vị trí số 1 thay tôi gửi lời xin lỗi đến các vị. Bởi vì phần lớn các vị là bị tôi dùng phương pháp tương đối cực

đoan để mời đến đây.

– Dĩ nhiên, chư vị có bằng lòng chấp nhận lời xin lỗi của tôi hay không cũng không quan trọng. Tôi tin rằng, các vị cũng như tôi, cũng không phải loại người

câu nệ tiểu tiết. Tôi càng tin rằng, những người có thể đến bên chiếc bàn này, không chỉ có tài năng lỗi lạc, mà còn mang hoài bão nhìn ra cả thế giới.

– Ngày hôm nay, tôi mời các vị đến đây là vì để cho các vị, tham dự một lần “xét xử đặc thù” với tư cách bồi thẩm viên ; các vị chỉ cần ngồi ở mười ba vị trí

này, sau đó đạt được sự thống nhất cuối cùng về đề tài thảo luận mà tôi đưa ra, là

có thể rời đi.

Bồi thẩm viên số 1 đọc đến đây thì bỗng nhiên đưa tay đặt lên thiết bị, ngẩng đầu nhìn mọi người mà hỏi:

– Tôi tạm hỏi trước một câu, mọi người thật sự định nghe tôi đọc tiếp à?

Không ai trả lời hắn, ít nhất là vài giây đầu không có ai.

Một lát sau, bồi thẩm viên số 4 – Một người đàn ông mặc vest đen, tóc đen vuốt ngược, trên gương mặt có một vết sẹo cắt xéo qua cả gương mặt, dùng giọng nói trầm thấp, bình tĩnh nói:

– Lý do mà tôi ngồi đây để nghe, và lí do mà cậu ngồi đó để đọc, là như nhau.

Tuy rằng gã dùng chữ “tôi”; chứ không phải “chúng tôi”nhưng những lời này hiển nhiên cũng có thể đại diện cho lập trường của những người khác.

– À… – Bồi thẩm viên số 1 nghe vậy thì cười gượng một tiếng – Được rồi…, –

Sau đó, hắn lại cần I-PEN lên, tiếp tục đọc – Giờ tôi bắt đầu trần thuật lại hồ sơ thứ nhất liên quan đến đề tài thảo luận lần này…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN