Trụ Lâm - Quyển 1 - Chương 7: Phản biện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Trụ Lâm


Quyển 1 - Chương 7: Phản biện


Nhóm: Thương Hải Nguyệt Minh

Dịch: Khanh Lam Vũ

Biên: Lăng Tuyết Cầm

———————–

Chương 5: Phản biện.

9 giờ 10 phút sáng, ngày 27 tháng 11, tại nơi ở của Xa Mậu Thần.

Là người bản xứ đất Lâm Nghi, tất nhiên Xa Mậu Thần có nhà ở đây. Hay đúng hơn… đã từng có một ngôi nhà.

“Nhà” được coi là “nhà”, bởi vì có sự tồn tại của người nhà. Nhưng trên cõi đời này, Xa Mậu Thần đã không còn người nhà nữa rồi. Cho nên, nơi này hiện chỉ là một “chỗ ở” mà thôi.

Reng…reeng…

Tiếng chuông cửa vang lên, đúng lúc Xa Mậu Thần đang tập tạ tay ở phòng khách.

Anh buông dụng cụ xuống, sải bước về phía cửa, vừa nhìn qua mắt mèo, anh lập tức mở cửa ra.

– Lại gặp nhau rồi, thanh tra Xa.

Ngoài cửa là Schram với gương mặt mỉm cười, giày da tây trang chỉnh tề.

– Buổi sáng tốt lành, trung úy. -Thái độ của Xa Mậu Thần vẫn vô thưởng vô phạt như thế, bình tĩnh tới mức khiến người ta không nhìn ra được chút cảm xúc nào.

Vì hôm qua Xa Mậu Thần đã nhận lời sẽ hỗ trợ Schram điều tra bất cứ lúc nào, cho nên hai người gần như chẳng có lời nào thừa thãi; sau khi chào hỏi xong, bọn họ vào thẳng vấn đề, cùng nhau xuất phát.

Hai mươi phút sau, chiếc xe chở hai người đã đến trung tâm cải tạo hành vi thanh thiếu niên Dương Quang vùng ngoại ô kia.

Lúc này, ngoài cổng tòa nhà đã căng dây bảo vệ hiện trường, xung quanh tường rào cũng có cảnh sát cánh gác. Bên kia đường đối diện cổng vào, có một đám xe săn tin bị dán giấy phạt. Hơn mười phóng viên và nhiếp ảnh gia đến từ các đơn vị truyền thông khác nhau thì ngồi xổm ven đường như một đám người lao động bất hợp pháp, yên lặng chờ đợi trong gió lạnh, chẳng biết lúc nào mới có việc làm.

Schram và Xa Mậu Thần đến đây, quả nhiên đã khiến cho những phóng viên này vô cùng kích động. Nhưng bọn họ vừa ùa lên thì đã bị các nhân viên cảnh sát dàn hàng cản lại.

– Xin hãy dừng bước. Xin hỏi các vị có phải là nhân viên liên quan đến vụ án này không?

– Xin hỏi các vị là ai? Là điều tra viên đến từ bộ ngành nào?

– Các anh có thể phát biểu quan điểm về vụ án này chứ?

Mặc dù bị ngăn cản nhưng đám phóng viên vẫn nhón chân lên, vươn micro, hò hét phỏng vấn; đám quay phim chụp hình cũng vác đủ loại máy ống dài ống ngắn, chào hỏi bằng một loạt đèn flash nháy không ngừng.

Có điều, Schram và Xa Mậu Thần đều là người đã quen với hoàn cảnh và biến động lớn, đối diện khung cảnh này sẽ chẳng có phản ứng gì. Hai người chỉ coi những ký giả kia là không khí, bình thản đi vào trong hiện trường vụ án.

– Về mặt nào đó, lần này anh bất ngờ xen vào ít nhất đã cứu được một người. – Trên đoạn đường ngắn ngủi tới cửa tầng một tòa nhà, Schram bỗng nhiên bắt chuyện với Xa Mậu Thần.

– Anh nói ai? – Xa Mậu Thần hỏi, đồng thời cũng đang suy nghĩ đáp án.

– Ha ha… – Schram cười. – Đương nhiên là cảnh sát Trương rồi.

Xa Mậu Thần vừa nghe đã hiểu ngay câu này của hắn.

Chạng vạng ngày hôm trước, nếu không phải “thanh tra” Xa Mậu Thần trưng dụng súng và xe của cảnh sát Trương, lập tức lao đến hiện trường, cũng là người xử lý đầu tiên… Vậy thì, cảnh sát Trương ắt hẳn sẽ như những lần trước, chậm rì rì đi đến.

Nếu sự việc phát triển như vậy, truyền thông sẽ lợi dụng chuyện chênh lệch thời gian báo án và thời gian cảnh sát đến hiện trường để múa bút; dù sao những tin thời sự “dễ dàng khiến người dân nộp thuế bất mãn” như vậy cũng rất dễ trở thành tin nóng.

Cuối cùng, để làm nguôi cơn giận của công chúng, phía chính phủ nhất định sẽ phải đẩy một người ra gánh tội; không cần nói cũng biết, người chắc chắn là cảnh sát Trương…

Ở một thế giới mà hệ thống thông tin phát triển cao độ, ở đâu cũng có thể tra được ghi chép và hình ảnh. Trừ khi cấp bậc đủ cao, có thể mã hóa thông tin của bản thân, nếu không… Một khi xảy ra chuyện, không chỉ là kế sinh nhai, mà ngay cả cuộc sống sau này e rằng cũng xong luôn rồi.

Nhưng vì có sự tham gia của Xa Mậu Thần là thanh tra cao cấp của FCPS, cho nên phần lớn chi tiết về vụ án đều là “cơ mật” với công chúng; cảnh sát có thể lấy đó làm lý do, không tiết lộ bất cứ thông tin gì cho công chúng mà chẳng cần sợ gì hết.

Cho dù phía truyền thông có thể ăn ốc nói mò ra vài thứ, gây ra bất bình trong dân chúng, củ khoai lang phỏng tay này cũng có thể ném cho FCPS… Ít nhất các quan chức địa phương của Lâm Nghi không cần lo đường làm quan của mình bị ảnh hưởng gì.

– Có lẽ vậy. – Mấy giây sau, Xa Mậu Thần trả lời. – Nhưng đây cũng không thể nói là công lao của tôi được. Bởi vì về mặt chủ quan, tôi chưa từng nghĩ tới việc giúp cậu ta. Tôi chỉ làm theo thói quen nghề nghiệp và quan niệm cá nhân. Không thích cảnh sát làm ra vẻ không liên quan đến mình, thong dong bình thản khi được dân cầu cứu, cho nên mới ra tay. Không ngờ lại đụng phải một vụ trọng án… Chỉ có thể nói cảnh sát Trương may mắn thôi.

– Ha…Không hổ là tinh anh. – Schram nghe vậy thì cười nói. – Bất kể là ý thức trách nhiệm hay năng lực chấp hành…Đúng là khác hẳn với nhân viên cơ sở chỉ biết ghi giấy phạt.

– Hai chuyện khác hẳn nhau. – Xa Mậu Thần đáp, – Việc này không có liên quan gì đến cấp bậc. Chẳng qua trong cùng một sự việc, sự khác biệt về mặt kết quả giữa tôi và cá nhân cậu ta quá rõ ràng thôi. Chúng ta có thể nhìn từ một góc độ khác… Nếu như đây cũng là một lần “báo cảnh sát giả”, vậy kết quả sẽ là tôi xen vào chuyện của người khác, việc bé xé ra to, không phải sao?

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi qua cửa điện tử, đi vào hành lang tầng một.

Lúc này, “thi thể” trong hành lang đều đã được xử lý xong; ba mươi mốt đầu người được chia nhau ra dựng vào ba mươi mốt túi đựng xác, cả ba mươi mốt thùng “nước sốt” cũng được dán nhãn phân biệt, chuyển theo từng bộ cùng với đầu đến phòng khám nghiệm tử thi.

Điều đáng mừng là thời đại này đã có máy hút chất lỏng vô cùng tiên tiến. Nếu không thì cảnh sát sẽ phải dùng cây lau nhà và khăn mới có thể thu thập được “thi thể” trên đất.

Tóm lại, những vật bẩn thỉu trên hành lang cơ bản là đã dọn dẹp xong, chỉ còn lại vệt phấn kẻ đánh dấu vị trí thi thể và dây giăng bao quanh hiện trường vụ án… Nếu để người không biết tình hình xem thử, họ nhất định sẽ không hiểu gì. Hiện trường vụ án bình thường, vệt phấn đánh dấu sẽ vẽ thành hình người ngã trên mặt đất, nhưng ở đây lại là những vòng tròn không theo quy tắc gì. Ai không biết còn tưởng rằng là Slime* phiên bản khổng lồ chết ấy chứ.

(*) Slime: SLIME là tên một loại đồ chơi bắt nguồn từ nước ngoài. Lấy ý tưởng khởi nguồn từ một câu chuyện về những quái vật ma quái biết biến thành muôn hình vạn trạng để thoát khỏi sự truy đuổi của con người.

Mặc dù hình dáng quái dị nhưng chúng lại rất đáng yêu, chỉ muốn chơi đùa và làm bạn với mọi người chứ không có ý làm hại ai.

– Hơn một trăm năm mươi bệnh nhân và bản thân giáo sư Thang, toàn bộ đều không rõ tung tích. Cảnh sát đã và đang tiến hành tìm kiếm trên toàn thành phố… Tin tức này, hẳn là anh cũng đã nghe thấy trên bản tin rồi. Chúng ta bàn về những chi tiết không có trong bản tin thôi…

Schram vừa dẫn Xa Mậu Thần vào trong vừa nói:

– Thân phận của những người chết đã được điều tra rõ vào đêm ngày trước. Ba mươi mốt người, cả nam cả nữ, toàn bộ đều là giám sát ở đây… À, cũng có thể gọi bọn họ là “giáo viên”, “bác sĩ”… – Hắn bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn Xa Mậu Thần. – À… Nghe có hơi lằng nhằng phải không? Nói sơ qua là anh hiểu ngay thôi… – hắn giải thích ngay sau đó, – Trong trung tâm này, “chức vụ” và “cách gọi” thực ra không có nghĩa lí gì cả. Gọi “bác sĩ” cũng được, “giáo viên” cũng được, chủ yếu để đối phó với người ngoài, và dễ bề quản lý. Xem xét những thông tin tôi lấy được từ người nhà bệnh nhân thì… Nói nơi này là một tổ chức chữa bệnh, không bằng gọi là một vương quốc thu nhỏ. Người trong vương quốc có thể chia đơn giản thành ba loại: “quốc vương ”, “tay sai của quốc vương” và “nô lệ”.”

– Những điều này anh không cần phải nói với tôi. Cách đây khá lâu tôi đã từng đọc được bài báo về trung tâm này trên các phương tiện truyền thông rồi. – Xa Mậu Thần đáp – Tuy rằng đều là mấy thứ tuyên truyền tô son trát phấn, nhưng bản chất sự việc thế nào, người có chút chỉ số thông minh đều có thể nhận ra.

– Được rồi, tôi sẽ không phổ cập cho anh nữa, nói tiếp về vụ án… – Schram nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến, nói tiếp.- Ngoài ba mươi mốt giám sát ra, còn có năm nhân viên nhà ăn, một người trong đó là chủ thầu, bốn người khác là đầu bếp và phụ bếp.

– Sau khi xảy ra vụ án, trừ vị chủ quản, cảnh sát đã nhanh chóng tìm và khống chế được bốn người còn lại. Qua tra hỏi, một ngày trước khi xảy ra vụ án, người quản lý bỗng nhiên cho bốn nhân viên nghỉ phép có lương một ngày, không rõ nguyên nhân… Dĩ nhiên, bọn họ cũng không hỏi nhiều, vốn là ngày nghỉ được cho không, nếu hỏi nhiều, bị quản lý hỏi lại một câu “Hỏi lắm thế làm gì? Cho nghỉ lại khó chịu đúng không? Vậy mai cậu lại đến đây đi”… thì chẳng phải là tự mua dây buộc mình sao?

– Quản lý là người ở đâu? – Xa Mậu Thần không có hứng thú gì với đoạn sau của Schram. Trước khi đối phương lạc đề thêm, anh hỏi chen ngang một câu.

– Ừm… – Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Schram chợt thay đổi, hắn ta ranh mãnh nhìn Xa Mậu Thần, – Anh hỏi đúng điểm mấu chốt rồi… – hắn thoáng ngừng lại nửa giây, dùng giọng điệu thần bí nói tiếp, – Theo lời khai của mấy người đầu bếp và phụ việc, vị quản lý này tên “Trương Tam”*. Phải, là Trương của Trương Tam, Tam của Trương Tam. Từ hồ sơ của trung tâm, chúng tôi tra ra được địa chỉ “công ty nhận thầu” của Trương Tam, nhưng sau khi đến mới phát hiện là địa chỉ giả. Số điện thoại hắn ta lưu lại, chúng tôi gọi thử thì đã không còn liên lạc được… Tiếp tục điều tra theo đăng kí số di động cũng đi vào ngõ cụt.

*Trương Tam: Đây là một cái tên quen thuộc và phổ biến ở Trung Quốc, nên còn thường được dùng để chỉ một người thuộc dạng “bình thường”, hoặc đôi khi là từ phiếm chỉ. Kiểu như: Trương Tam, Lý Tứ..v..v Do cái tên này phổ biến, nên chỉ cần nói đến mọi người đều biết ngay đó là chữ trương nào chữ tam nào.

– Về phần chỗ ở của hắn ta… không ai biết, cũng không ai có ảnh chụp của hắn. nhân viên của hắn đều nói là gặp hắn ở trung tâm môi giới việc làm, được hắn trực tiếp bắt chuyện rồi thuê luôn. Chỉ trò chuyện đơn giản vài câu, trao đổi tên và số điện thoại xong, ngày hôm sau đã được gọi đi làm ngay.

– Vậy còn video ghi hình giám sát thì sao? – Xa Mậu Thần phản ứng rất nhanh, anh lập tức tìm ra điểm có thể đột phá. – Toàn bộ những khu vực công cộng của trung tâm này đều có máy quay giám sát, nhà ăn cũng không ngoại lệ. Còn nữa… cả đoạn đường gần đây cũng có camera. Hắn ngày nào cũng đi làm, chắn chắn sẽ có lúc bị quay tới, chỉ cần để cho nhân viên của hắn đến nhận diện…

– Cảnh sát đã làm những điều này rồi. – Schram không chờ anh ta nói hết thì đã đáp. – Chúng tôi cũng dùng video từ camera giám sát để xác định tướng mạo của Trương Tam, đồng thời còn phần mềm nhận diện gương mặt đề tìm kiếm, lọc ra số liệu của những công dân có gương mặt tương tự… Nhưng sau khi so sánh, trong kho tư liệu hoàn toàn không có người này.

– Nói vậy thì…- Xa Mậu Thần trầm ngâm.

– Không sai, đó là một “gương mặt giả”. – Schram đáp. – Ít nhất là trong kho dữ liệu của liên bang không tồn tại một người như vậy. Còn tên hắn có phải “Trương Tam” hay không cũng không quan trọng nữa, chúng ta cứ tạm thời gọi như vậy đi.

– Người không “thân phận” sao, – Xa Mậu Thần đáp – Thế thì lại dễ hiểu rồi…- Anh vừa nói vừa như suy nghĩ gì đó – Nếu “Trương Tam” là thành viên của “Tổ chức nổi loạn”, vậy thì chuyện hắn là một “người siêu năng lực” cũng không có gì lạ nhỉ?

– Đúng vậy. – Schram trả lời – Giai đoạn hiện tại, người này là nghi phạm lớn nhất của vụ án, vì vậy đội chuyên án phía cảnh sát cũng lấy hắn làm mục tiêu để tiến hành mở rộng điều tra.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi đến tầng năm.

Dọc theo con đường này, họ cũng không dừng lại ở các tầng khác, các cửa điện tử dọc đường cũng đang ở trạng thái có thể mở tự do.

Schram cứ thế dẫn Xa Mậu Thần đến thẳng phòng giám sát ở tầng năm, đứng trước bảng điều khiển.

– Vậy… Tiếp theo, chúng ta nói về chuyện video giám sát. – Lúc Schram nói câu này, hắn ta nhìn về phía Xa Mậu Thần bằng ánh mắt nghi ngờ không chút e dè.

– Anh muốn nói gì cứ nói thẳng.- Xa Mậu Thần trả lời.

– Được thôi. – Schram đúng là “nói thẳng” luôn – Tôi nghi ngờ anh, – hắn ta dừng lại hai giây – Nghi ngờ anh là tòng phạm trong vụ án này.

– Sao anh lại nghĩ vậy? – Dù bị lên án ngay trước mặt, nhưng Xa Mậu Thần vẫn bình tĩnh như trước.

– Buổi tối ngày hai mươi lăm, khi nhóm cảnh sát đầu tiên chạy đến cửa tòa nhà là 19 giờ 32 phút, lúc đó anh đã chờ ở cửa. – Schram đáp. – Căn cứ vào lời khai của anh, sau khi đi đến đây và phát hiện vụ việc, anh đã lập tức kiểm tra toàn bộ, đồng thời dùng diện thoại của tầng năm báo cảnh sát vào lúc 19 giờ 25 phút. Sau khi báo cảnh sát thì anh lập tức trở về cửa chính tòa nhà chờ cảnh sát đến…Cho tới tình tiết này, anh không có ý kiến gì chứ?

– Không có. – Mậu Thần đáp.

– Được. – Schram lại nói, – Anh còn nói, trong toàn bộ quá trình lục soát, trừ cửa ngăn cách chỗ WC, cùng với điện thoại phòng quan sát, anh không chạm vào bất kì vật nào ở hiện trường, đúng không?

Lời này vừa được nói ra, Xa Mậu Thần … đúng là có hơi do dự.

– Không – Xa Mậu Thần đáp, – Tôi còn chạm vào…, – anh vừa nói, vừa dùng ánh mắt chỉ hướng bảng điều khiển phía sau Schram. – bảng điều khiển đó.

– Cái gì? – Biểu cảm và giọng điệu của Schram trở nên lạnh lẽo, đầy hăm dọa. – Bây giờ anh lại muốn phản cung sao?

– Không – Xa Mậu Thần lại phủ định – Đây không phải lời khai gì cả. Tôi cũng không cần phải cung cấp cái gọi là “khẩu cung” cho ai ngoài cấp trên của tôi. – Anh thoáng dừng lại – Chuyện này… tôi chỉ nói với một mình anh.

Anh quay đầu nhìn về phía đài giám sát:

– Đêm hôm đó, trước khi báo cảnh sát, tôi đã kiểm tra màn hình giám sát. Hơn nữa còn cố ý đeo bao tay khi thao tác, cho nên không để lại vân tay.

– Tại sao anh không nói với cảnh sát điều này? – Schram truy vấn.

– Vì điều này không phù hợp với trình tự điều tra. Nếu tôi nói với cảnh sát, hành vi này của tôi sẽ được ghi lại trong biên bản, bị người ta nắm thóp, mang tới cho FCPS phiền toái không cần thiết.

Xa Mậu Thần vẫn vô cùng bình tĩnh, không giống người bị bức ép chút nào. Ngược lại, dáng vẻ của đối phương trông còn nóng vội hơn cả anh.

– Ha? Chuyện tới nước này anh còn định vin vào “thủ tục” sao? – Schram cười lạnh. – Một thanh tra viên đang trong kì nghỉ phép lại đột nhiên trưng dụng trang bị của một cảnh sát ở trên đường phố…

– Trưng dụng xe và súng của cảnh sát, phát hiện hiện trường trọng án, đó là lập công. – Xa Mậu Thần ngắt lời đối phương. – Sau khi đến hiện trường, không nghiêm khắc tuân theo theo quy định mà làm việc, đó là để lại sơ hở.

Anh thong thả bước hai bước:

– Điều này chẳng liên quan gì đến việc tôi có quan tâm “thủ tục” hay không. Lúc trước tôi đã rồi nói rồi. Thái độ đúng hay sai, đôi khi phụ thuộc vào kết quả.

Câu trả lời của anh không có sơ hở nào về mặt logic. Schram cũng biết vậy, cho nên hắn lại nhanh chóng nở một nụ cười giả tạo:

– A… Nếu vậy, tôi có thể hỏi anh đã làm gì trước bàn điều khiển không?

– Không phải tôi nói rồi sao, tôi kiểm tra video ghi hình. – Xa Mậu Thần trả lời. – Còn mục đích khác của tôi dĩ nhiên là điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. – Anh thở hắt ra một hơi. – Kết quả, cũng giống như các anh đã biết, toàn bộ video ghi hình sau 0 giờ của ngày 25 đều bị xóa trắng. Tôi cũng giống phía cảnh sát, không xem được đoạn ghi hình hôm đó.

Anh dừng lại một chút rồi bổ sung:

– Vì vậy tôi càng không nhất thiết phải hồi báo với cảnh sát chuyện tôi kiểm tra phần ghi hình.

– Vậy anh làm thế nào để chứng minh… – Schram lại nói, – Là anh chỉ là “xem” chứ không phải là “xóa” đoạn ghi hình hôm đó?

Hắn liếm môi, nói tiếp:

– Nếu anh là đồng phạm của hung thủ, các người hoàn toàn có thể giao hẹn trước, để hung thủ báo án trong thời gian đã hẹn. Còn anh thì ở trước thời gian đó, giữ chân một cảnh sát viên gần hiện trường, sử dụng thân phận thanh tra ngăn chặn nhiệm vụ của cảnh sát kia, rồi trở thành người đầu tiên đi tới hiện trường, kiểm tra xem đồng bọn có lưu lại dấu vết gì thì tiện thể giấu nó đi. Cuối cùng là lên tầng xóa đoạn video ghi hình rồi điềm nhiên báo cảnh sát một lần nữa…

– Cho phép tôi nói thẳng, năng lực suy luận của anh hơi tệ đấy, trung úy. – Đối mặt với lần buộc tội này, Xa Mậu Thần dùng giọng điệu bình luận để đáp lại. – Đầu tiên, nếu tôi là đồng phạm, mà nhiệm vụ của tôi lại là đứng ở góc độ người điều tra giúp đồng bọn kiểm tra xem còn chứng cớ nào sót lại hay không… Vậy thì tôi cần gì phải dùng cách thức “ngăn chặn nhiệm vụ của một viên cảnh sát” để đến hiện trường? Tôi cứ tới thẳng hiện trường giúp hung thủ không được sao? Nơi này là vùng ngoại ô thành phố Lâm Nghi, chứ không phải Zurich. Trên đường có bao nhiêu cái cameras tôi còn đếm ra được… Dựa vào khả năng của tôi, lẽ nào tránh khỏi toàn bộ các camera đó để vào khu nhà này là việc khó lắm à?

– Chuyện này… – Schram đúng là không phản bác được.

– Thứ hai, nếu tôi là đồng phạm vụ án, lại phụ trách công việc “khắc phục hậu quả”. Thì ngay từ đầu đã không thể có chuyện tôi để đồng bọn của mình sử dụng phương thức giết người gây chú ý như vậy đúng chứ? Hơn nữa, tại sao tôi lại để cho đồng bọn báo cảnh sát? – Lời phản biện của Xa Mậu Thần, từng chữ từng chữ đều trúng trọng tâm. – Chuyện xảy ra như vậy nhất định sẽ kéo người của EAS đến, đúng không? Dĩ nhiên, anh cũng có thể nói: cố ý dẫn EAS đến cũng là một phần trong kế hoạch; nhưng vấn đề là… rốt cục kế hoạch của tôi là gì?

Xa Mậu Thần lắc đầu:

– Điều này lại dẫn đến điểm thứ ba thứ ba tôi muốn nói, cũng là lỗ hổng nghiêm trọng nhất trong suy luận của anh….đó là động cơ. – Anh hơi ngừng lại. – Anh nói mất cả nửa ngày, nhưng những hành vi đó của tôi hiển nhiên là không phù hợp với logic thông thường. Trừ phi anh đưa ra được một động cơ hợp lý… Nhưng mà anh lại không nói ra được động cơ, bởi vì… – anh bước về phía trước hai bước, nhìn thẳng vào mắt đối phương, -… tôi vốn vô tội.

Lần này, vẻ mặt Schram hơi lúng túng, quả thật là hắn không giỏi suy luận; ở phân bộ EAS Châu Á, hắn có thể xem như là một ví dụ điển hình của “phái hành động”. Chơi trò phá án, suy luận logic trước mặt một thanh tra tinh anh của FCPS thì đúng là thiệt thòi cho hắn rồi.

Trên thực tế, lý do Schram nghi ngờ Xa Mậu Thần ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không đáng tin – chỉ là trực giác mà thôi.

Hắn chỉ cảm thấy tên FCPS này quá bình tĩnh, hơn nữa trong vụ án có quá nhiều trùng hợp khiến cho hắn cảm thấy quái lạ, nhưng cụ thể quái lạ ở chỗ nào thì hắn nghĩ mãi mà không thông. Suy luận vừa rồi cũng là hắn vừa mới nảy ra, kết quả chưa là đầy một phút đồng hồ đã bị Xa Mậu Thần phủ định hoàn toàn, hơn nữa còn rất có lí có tình.

Ngay lúc vị trung úy của chúng ta suy nghĩ làm thế nào để hạ màn thì một đợt tiếng bước chân vang lên gấp gáp truyền tới.

– Sếp, – một viên cảnh sát xuất hiện đúng lúc, giải vây cho hắn, – chuyện anh yêu cầu điều tra đã có kết quả.

– À, phải phải… – Schram vội vàng đi đến hỏi viên cảnh sát. – Thế nào rồi?

– À… – Viên cảnh sát liếc nhìn Xa Mậu Thần đứng gần đó, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.

– Có cần tôi tránh đi một lát không? – Mậu Thần tất nhiên lập tức hiểu rõ chuyện đối phương điều tra có liên quan đến mình, anh cũng không muốn làm khó viên cảnh sát cảnh sát này cho nên mới lên tiếng.

– Không cần. – Schram lập tức đáp, cũng quay lại hỏi vị cảnh sát kia. – Không sao, có gì cứ nói đi.

– Vâng. – Viên cảnh sát đáp. – Bác sĩ Thôi nói, đánh giá tâm lý của thanh tra Xa kết thúc lúc khoảng 5 giờ 40…

– Ồ?

Schram giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, lại còn liếc nhìn Xa Mậu Thần một cái, ánh mắt bất thiện:

– Vậy cũng thật lạ nhỉ… – Hắn giả vờ lẩm bẩm – Thanh tra Xa gặp cảnh sát Trương lúc ở dưới phòng khám là lúc 6 giờ 20 đúng chứ? Chẳng lẽ trong thời gian bốn mươi phút này… anh vẫn cắm chốt ở gần đó, chờ xe mình đỗ quá thời gian quy định rồi bị ghi giấy phạt sao?

– À… Sếp ơi… – Viên cảnh sát nghe vậy lại nói. – Tôi còn chưa nói hết… Bác sĩ Thôi nói, đánh giá tâm lý kết thúc lúc 5 giờ 40 phút, nhưng khi thanh tra Xa rời đi là khoảng 6 giờ 20 phút. Ừm, ngoài ra… cô ấy còn nhắc nhở chúng ta, đồng hồ ở phòng khám chạy sớm mười phút, cho nên thanh tra Xa có thể cho rằng mình rời đi là lúc 6 giờ 30.

– Cái gì? – Schram ngạc nhiên – Trong bốn mươi phút đó anh ta làm gì ở phòng khám?

– Bác sĩ Thôi… – Còn không chờ viên cảnh sát trả lời, Xa Mậu Thần đã nói xen vào, -… ngoài việc là một bác sĩ tâm lý ra, cô ấy cũng là một phụ nữ xấp xỉ tuổi với tôi, độc thân, tư tưởng lại vô cùng cởi mở…- Anh nhìn Schram – Không biết, thông tin này có đủ để anh đây suy luận ra bốn mươi phút trống kia chưa… Hay là anh còn cần tôi nói cụ thể hơn chút nữa?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN