Tru Tiên II
Chương 128: Hoàn trả (1)
Ba Nhạc yên tĩnh ngồi trên một phiến đá, hai tay chống cằm, trong lòng dần thanh thản cảm thụ vẻ đẹp của tự nhiên. Nỗi niềm bi thương chất chứa đã lâu, theo ngày mới, từ từ trôi qua, như bóng đêm nhường chỗ cho ánh bình minh.
Ba Nhạc ngước đầu lên, cách chỗ nó không xa, một bạch bào nhân đứng thẳng tắp như thanh trường kiếm, khí thế vững chãi như thành đồng. Ánh mắt người đầy hồi ức nhìn về phía trước, nơi có một túp lều nhỏ hoang sơ hiu quạnh.
Lúc đó, sau khi rời đi, dọc đường Ba Nhạc và Lâm Kinh Vũ tâm sự rất nhiều. Những câu chuyện đẫm nước mắt và bi thương về thảm án Ba Gia ngày đó lần lượt được nó kể ra. Có lúc, tưởng chừng đau đớn dồn nén đến mức không thể chịu được nữa, người đã ở bên an ủi. Cảm nhận của nó về Đỗ Tất Thư và Lâm Kinh Vũ giờ đã hoàn toàn bất đồng. Đỗ Tất Thư luôn có gắng dỗ dành nó, rồi thậm chí còn cố gắng làm trò quỷ để chọc cười,…Lâm Kinh Vũ không như vậy, rất kiệm lời, nhưng mỗi một hành động lời nói đều đi vào lòng người, dần dần xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Ba Nhạc ngồi lặng lẽ, chăm chú lắng nghe câu chuyện rất cũ. Theo giọng nói trầm ổn, đầy bình tĩnh, hình ảnh Thảo Miếu Thôn mộc mạc nhưng ấm êm xuất hiện. Nó không biết nơi đó ở đâu, có lẽ là rất xa nơi này. Hình ảnh đám hài tử vô tri, chạy qua chạy lại đuổi bắt nhau, hết sức náo nhiệt. Nhân vật chính là hai đứa trẻ, đứa đầu hết sức bình dị, lúc này đang bị rượt, đứa sau lớn hơi một tuổi, đang tìm cách bắt đứa trước. Những đứa trẻ còn lại, hò hét chạy theo sau trợ uy. Về sau, bọn nó bắt gặp một lão nhân Thiên Âm Tự và khách nhân bí ẩn toàn thân đồ đen…
Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, Ba Nhạc càng nghe càng bị cuốn hút. Bỗng nhiên thanh âm hắn lớn hơn một chút,trở nên đau thương: “Đó chính là khởi đầu của một tấn thảm kịch. Thảo Miếu Thôn vài trăm nhân khẩu, sau một đêm đều bị giết. Máu nhuộm đỏ một vùng, xác chồng chất thành gò, kinh thảm thê lương. Chỉ còn lại hai đứa trẻ ban đầu kia.”
Ba Nhạc trong đầu nghe ầm một tiếng, như hiểu ra điều gì đó. Ít ra Ba gia cũng là một gia thế tu chân, đã tham gia tranh đoạt bản đồ, mặc dù kết cục hết sức đau lòng, nhưng chính là “đã làm thì phải chịu” (1), trong khi Thảo Miếu Thôn vốn dĩ là nơi phàm nhân tụ họp. Trước nay, đều không làm gì quá phận, chỉ cầu mong hai chữ bình yên, nhưng đến cùng, lại thê thảm như vậy.
Lâm Kinh Vũ nói đến đó thì yên lặng. Câu chuyện giang dở không có hồi kết, khiến Ba Nhạc ngẩn ngơ hồi lâu. Dường như trong lòng, không còn căm thù, đã hết phẫn hận, chỉ đọng lại những nỗi xót xa…
…
Hồi lâu, một bầu yên tĩnh, Ba Nhạc mấp máy môi, như muốn hỏi điều gì đó, nhưng chần chờ rồi lại thôi. Bỗng trên Thanh Vân Sơn, hàng loạt tiếng chuông dồn dập vang lên, bảy hồi dài, ba đoạn ngắn. Lâm Kinh Vũ giật mình, như thoát khỏi hồi ức xưa, ngẩng đầu về hướng núi, trong mắt có vài phần kinh ngạc.
Sau lần đại chiến chính tà trên đỉnh Thông Thiên Phong nhiều năm trước, Thanh Vân Môn quyết định chỉnh tu bố cục phòng ngự của môn phái. Sắp đặt thêm hàng loạt trạm kiểm soát, tăng cường tuần tra, thậm chí điều thêm nhiều trưởng lão trong môn ra khu vực ngoại vi, tránh tình trạng địch đến nhà hồi lâu mà không ai hay biết. Tất cả đều thông qua sự chỉ đạo chu đáo của tân chưởng môn chân nhân, không hề sơ hở. Thời gian gần đây, nhất cử nhất động trên dưới Thanh Vân sơn đều ổn thỏa, ma giáo đã biết sợ hãi tránh xa.
Lại nói, trên đỉnh Thông Thiên Phong, trong Ngọc Thanh Điện huy hoàng tráng lệ, lại gắn thêm một quả chuông đồng, chu vi gần chục người ôm, gọi là “Trấn Thanh Chung”. Quả chuông tuy lớn, nhưng lại không tinh xảo, xét ra còn có vài phần thô ráp, hoàn toàn không thể so sánh được với cảnh vật tiên đồng ngọc cốt trên Thông Thiên Phong. Hơn nữa, nhiều năm qua, tiếng chuông chỉ vang lên có một lần duy nhất, đó là lúc xảy ra dị biến bên trong Mãng Cổ Thận Châu, tức là lần Thanh Vân thí luyện đầy hung hiểm năm xưa. Nghe nói lúc đó, Ma giáo cũng thừa cơ xâm nhập, nhưng Tiêu chân nhân đại triển thần uy, một kiếm chấn nhiếp lũ tà ma ngoại đạo, khiến bọn chúng không dám bén mảng trở lại. Có điều tất cả chỉ là lời đồn đại, không có căn cứ xác thực nào. (2)
Lần này, lại gióng lên mười hồi chuông, đủ biết trên đỉnh Thông Thiên Phong có việc lớn xảy ra…
Lâm Kinh Vũ thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói: “Chuông cảnh báo đã đổ. Ta phải tới ngay. Con hãy tạm ở đây. Không được vọng động” Trong giọng nói hắn có vài phần quan tâm, Ba Nhạc cảm thấy rất ấm áp trong lòng. Hình bóng hắn dần rời xa.
Ba Nhạc mặc dù rất lo lắng, nhưng nó hiểu được giới hạn bản thân. Nếu không thể giúp ích, thì cũng không nên là sự cản trở. Nó bỗng nhớ đến vị bá bá vui tính, dễ gần trên Đại Trúc Phong, chắc hẳn đây là dịp bá bá phô trương công phu rồi. Lần này, mình thật là bỏ uổng cơ hội ngàn năm chiêm ngưỡng thần công của người. Bây giờ, nếu biết được chút đạo pháp thì hay biết mấy, nó có thể phi thân tới đó xem náo nhiệt rồi. Ba Nhạc lắc đầu đầy chán nản…
Thanh Vân Môn. Đại Trúc Phong.
Trong khi nhiều nơi khác, giao tranh ác liệt đang xảy ra, tại đây một cảnh kỳ lạ. Bóng ba con xúc xắc tung bay giữa không trung, lăn lăn xoay từng vòng. Nhìn từ xa tưởng như phi tinh loạn nguyệt, nhưng thực tế là bởi vì chúng không chịu sự điều khiển của chủ nhân nữa. Thật là đáng thương cho chủ nhân của pháp bảo a.
Chủ nhân của pháp bảo đổ khí này (3) ngày một chật vật, trong khi đối thủ nhàn nhã như không. Nếu tiểu tử Ba Nhạc mà có mặt ở đây, tất phải trợn mắt há mồm kinh ngạc không thôi. Vị bá bá “đại danh đỉnh đỉnh” kia xem ra đã chật vật không chịu nổi rồi!
Bị người khác đùa bỡn hồi lâu, hắn không hề tức giận, lại còn làm mặt khôi hài hướng đối phương nháy nháy mấy cái. Xong, hắn kiên quyết thu hồi lại pháp bảo. Đối phương xem ra bị giật mình không nhẹ…
Đoạn, hắn không hề sợ hãi mở miệng châm biếm: “Hừ hừ, ta thật xúi quẩy, lại gặp phải cái lão đầu bất tử nhà người.” Thấy đối phương không có biểu hiện tức giận, hắn tiếp lời: “Nhiều năm như vậy, không ngờ ngươi vẫn chưa chịu xuống lỗ, giờ lại tới đây hại ta thảm hại như vậy. May cho ngươi là lão thất nhà ta đã hạ sơn. Hừ hừ, bằng không…” Hắn huơ huơ tay giơ nắm đấm biểu thị ý đe dọa, có điều hành động, lời nói với biểu hiện trên mặt hắn hoàn toàn không chút giống nhau…
Nhìn lại, đối phương là một bạch diện thư sinh, khuôn mặt có nét nhu hòa, tuy nhiên ẩn sâu trong đáy mắt một nét bá đạo khó lường. Năm xưa, khi Quỷ Vương Tông chủ đời đầu khởi nghiệp, một thân đạo hạnh thâm sâu, cộng thêm Thiên Thư đệ nhị quyển, trong mười năm, đã biến chi phái từ một nhánh nhỏ trong Ma Giáo, trở nên cường đại. Bài danh trong tứ đại phái, bao gồm Vạn Độc Môn, Quỷ Vương Tông, Hợp Hoan Phái và Trường Sinh Đường. Công sức trong đó, không thể không nói đến Tứ Đại Thánh Sứ. Đối phương chính là người đứng đầu trong tứ thánh: Thanh Long!
Về sau, Quỷ Vương Tông, dưới sự lãnh đạo của quỷ vương tông chủ Vạn Nhân Vãng hùng tài đại lược, hợp nhất ma giáo, đánh một trận một mất một còn với Thanh Vân Môn. Tu La Huyết Trận tàn khốc, lãnh huyết, đấu với Tru Tiên Kiếm Trận uy danh hiển hách. Kết cục là Thanh Vân Môn đại thắng, Quỷ Vương Tông bại trận thảm liệt.
Hậu quả là danh tiếng của Quỷ Vương Tông xuống dốc không phanh, dần dần không còn nhiều điều để nhắc tới, trôi vào quên lãng. Tiếng tăm của Thanh Vân Môn lại như gió đẩy diều, nâng cao lên một tầm cao chói lọi, lẫy lừng khắp Thần Châu hạo thổ một lần nữa…
Trở lại Đại Trúc Phong, bạch diện thư sinh chỉ cười mà không nói, cũng không có ý tiếp tục động thủ. Hắn ngửa mặt ngắm sắc trời, hết sức thong thả. Người vừa chật vật giao đấu, vừa ăn nói loạn xạ khi nãy, nếu không phải là Đỗ Tất Thư thì còn ai vào đây.
Đỗ Tất Thư tất nhiên thoáng giật mình. Ngẫm nghĩ lại mọi việc diễn ra hết sức trùng hợp, cứ như có bàn tay ai đó đã sắp sẵn mọi việc. Lão thất vừa xuống núi không lâu, chương môn chân nhân vì công việc quan trọng phải ra ngoài, nhân lúc hai đệ nhất nhân trong môn vắng mặt mà tiến hành đột kích. Nếu nói chỉ là trùng hợp thì thật là… Nhưng lúc này, Đỗ Tất Thư hắn nào quản được nhiều chuyện như vậy. Địch thủ trước mặt quá mạnh mẽ, may mắn là đối phương không hề nghiêm túc.
Có điều là hắn không thể hiểu được tại sao địch thủ lại nhàn nhã như vậy, nếu đã lựa chọn thời điểm thích hợp, thủ đoạn tất phải sấm vang chớp giật, đằng này lại giống như lên Đại Trúc Phong để dạo chơi!
Trấn Thanh Chung đã vang lên mười hồi, chính là cảnh báo cao cấp nhất. Có lẽ chỉ thấp hơn đại nạn diệt môn một bậc!
…
Lần xuất kích Thanh Vân Môn này, ma giáo đã điều động không ít nhân lực…
…
Hàng chục môn hạ hai bên lao vào quyết chiến ác liệt. Một môn nhân Ma Giáo lãnh một chưởng vào giữa ngực, phún máu đương trường, ngắc ngoải xem như sắp chết. Đối phương, môn hạ Thanh Vân Môn, định ra đòn kết thúc, bỗng nhiên thân hình khựng lại, pháp bảo của môn nhân Ma Giáo kia đã âm thầm vòng ra phía sau, bất ngờ đột kích, đâm thủng ngực. Kết cục là hai người đã đồng quy vu tận. Những cảnh thảm khốc, một mạng đổi một mạng diễn ra khắp nơi. Tiếng hò hét, chém giết, binh khí chạm nhau vang lên không ngừng, trên Thanh Vân Sơn lúc này. Cảnh tiên phong đạo cốt đã không giữ được, thay thế là một hình tượng hỗn loạn, không khác gì trận chiến chính tà năm đó.
Giữa rừng trận chiến quyết liệt, bóng dáng ba người, một nam hai nữ, từ từ xuất hiện. Nam nhân thân hình cao lớn, vai mở rộng, hai tay như chùy, thân trên quấn chéo một lớp da hổ, đầy tính nguyên thủy, uy mãnh vô song. Hai nữ nhân theo sau, người đầu đeo tâm sa đen che mặt thân hình uyển chuyển như thu thủy, người sau mái tóc búi cao lộ chiếc cổ trắng ngần,trên tóc cài một thân kẹp, được khắc tinh xảo một chữ “Vạn”.
Môn đồ Thanh Vân Môn cũng có người không hiểu trời cao đất dày, dám xông đến gần, rốt cục bị nam nhân cao lớn kia vung tay, trọng thương văng ngược trở lại. Ma giáo chúng đồ cũng sợ hãi ba nhân vật này như vậy, hết thảy đều cố gắng giữ một khoảng cách xa, dần dà, tạo nên một vòng tròn lớn, lấy ba người làm trung tâm.
Nam nhân cao lớn kia chờ đợi hồi lâu, mất dần kiên nhẫn, khí lực ào ào tuôn ra, nói: “Ta trấn thủ Nam Cương Thập Vạn Đại sơn hơn năm mươi năm, chưa bao giờ bê trễ. Vì Tông chủ bất trắc qua đời, rồi lại thêm sự kiện đó, ta phải cấp tốc tới đây. Quỷ Vương Tông đang trong lúc suy yếu, chính phái đang lúc cường thịnh. Giờ này lại đánh lên tận Thanh Vân Môn, ta xem ra không đúng lúc.”
Hắn ngừng lại đôi chút, rồi nói tiếp: “Nào Chu muội, muội là người trực tiếp đồng ý để tên tiểu tử Yến Hồi đó, tiếp quản chiếc ghế phó môn chủ. Trong khi vị trí tông chủ vẫn luôn để trống. Ta thì không nói, lại còn triệu hồi cả Huyền muội từ Man Hoang Thánh Điện tới đây. Muội nợ ta một lời giải thích!”
Theo lời nói của nam nhân, Huyền Vũ sau sự kiện năm đó, vốn ẩn tu ở Thánh Điện của Ma giáo đã nhiều năm. Nhiều việc lớn đã xảy ra trong suốt thời gian qua, như nạn yêu thú và thú thần hồi sinh đã diệt đi Vạn Độc Môn và Hợp Hoan Phái, cũng không khiến nàng xuất hiện. Vậy mà lần này nàng lại quyết định xuất hiện. Có lẽ…
Nữ nhân, khuôn mặt đằng sau màn sa đen, như khẽ động. Định giải thích chi tiết hơn, nhưng rồi nàng khẽ thở dài: “Tất cả vì Dao nhi thôi.” Sáu chữ đơn giản, nhẹ nhàng thốt ra…Sương mai buổi sớm vụt biến đi, cuồng phong từng đợt nổi lên, như báo hiệu cho sự bắt đầu của một sự kiện… Lòng người nguội lạnh, đau khổ, chán chường thời gian qua, được thay thế bởi nhiệt huyết, niềm tin, quyết tâm đến cùng…
Nam nhân cao lớn không thể kiềm chế, rùng mình, hai lòng bàn tay nắm chặt lại, thét to: “ Hảo! Ta hiểu rồi!”. Nữ nhân với mái tóc búi cao, chính là Huyền Vũ, thở nhẹ một hơi dài, như trút được tảng đá đè nặng trong lòng.
Sau giây phút xúc động, nam nhân cao lớn nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Hắn mở miệng hỏi: “Yến Hồi là kẻ cơ trí, tất nhiên đã nghĩ ra cách để đánh thức tiểu thư. Chỉ là lần công kích lũ Thanh Vân Môn này quá thuận lợi. Từ thời điểm cho đến cách bố trí phòng thủ của bọn chúng, chúng ta đều nắm trong lòng bàn tay! Đây là lúc trời cho để diệt sạch bọn chúng, báo cừu rửa hận. Nhưng chúng ta lại không được ra tay, ta thực không hiểu?”
Nữ nhân đeo màn sa đen, dĩ nhiên chính là Chu Tước, một trong tứ đại thánh sứ luôn theo sát Quỷ Vương Tông chủ, suy ngẫm một lát rồi lạnh lùng trả lời: “Phó Tông chủ không nói. Chỉ dặn là không được sát hại lũ sâu bọ này. Nhiệm vụ lần này là kiềm chế chủ lực của chúng. Phần còn lại đã có Sát Sinh Hòa Thượng lo.”
Huyền Vũ vốn im lặng không nói, bất ngờ nhẹ nhàng nói: “Thông tin quan trọng chắc chắn phải xuất phát từ ai đó trong Thanh Vân Môn. Xem ra tên phản đồ chính phái này thật kỳ lạ.” Nàng lại chầm chậm lắc đầu biểu lộ sự khó hiểu, rồi nói tiếp: “Chu tỷ đề cấp đến chủ lực của Thanh Vân Môn hiện nay, không biết bao gồm những ai, có hay không một người tên…” Nàng nói đến đây thì ngập ngừng, vô thức đưa tay phải lên xoa nhẹ vào cái thân kẹp có chữ Vạn, trong lòng chất chứa ngổn ngang.
Chu Tước nhíu mày, hai hàng lông mày liễu cong lại, đồng cảm nhìn Huyền Vũ nói:”Theo ta biết thì thế hệ đi trước, ngoại trừ Tăng Thúc Thường đã già yếu, còn lại đều đã chết rồi.” Sau đó, nàng tính toán đôi chút rồi nói tiếp: “ngoại trừ hai tên kia, đáng kể có Lâm Kinh Vũ, Lục Tuyết Kỳ, Tề Hạo, Tăng Thư Thư và Tống Đại Nhân.”
Ngay khi nghe xong câu đầu, khuôn mặt Huyền Vũ như tái đi, nàng lẳng lặng không nói, quay mặt đi, hai vai khẽ run lên, rốt cục cũng không ai biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Không khí có chút vi diệu. Nam nhân cao lớn lắc lắc đầu mấy cái, nghiêng người về phía Chu Tước: “Xem ra đều ra bậc tiểu bối vô năng, ta nghĩ chỉ cần mình ta , cùng lắm là thêm Thanh Long, đã đủ đối phó. Đâu cần phải xuất động cả bốn người chúng ta.” Rõ ràng Bạch Hổ không xem lời nói trước đây là đúng.
Chu Tước cười khẽ: “Chục năm về trước Ngọc Dương Tử môn chủ Trường Sinh Đường cũng không coi lũ tiểu bối này ra gì. Kết cục là mất một tay. Sau đó bị Quỷ Lệ, Tần Vô Viêm và Kim Bình Nhi vây công mà vẫn lạc. Đạo hạnh bọn chúng bây giờ không kém Yến Hồi là mấy, huynh nói xem thế nào?”
Khuôn mặt Bạch Hổ khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Hắn phẩy tay, giả bộ như không để ý: “Muội thật là biết nói quá. Tên tiểu tử Yến Hồi này, gần đây, đạo hạnh đại tăng, bây giờ đã không dưới ta rồi. Bọn tiểu tử kia sao có thể so sánh.”
(chương này quả thực quá dài, thành ra ta phân thành hai chương!)
(1) Đã làm thì phải chịu: giống như ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác vậy. Ba gia cũng đã từng giết người, từng tranh đoạt, chỉ là kết cục quá thê thảm.
(2) Nếu ai đọc qua Tru Tiên đoạn Thanh Vân thí luyện thì mặc dù Tiêu Dật Tài có đấu với Hạ Hầu Qua, nhưng cũng không phải là một kiếm trấn hạ đối phương. Người có công, giết Bạch Cốt lão tổ, khiến Tần Vô Viêm kinh hãi và Kim Bình Nhi tấm tắc khen không thôi, chính là…Mà thôi, tin đồn này vốn dĩ là ý định của Tiêu Dật Tài chân nhân, thân là trưởng môn tất nhiên mong muốn môn hạ phải kính trọng bản thân mình rồi. Tên kia, trong mắt Tiêu Dật Tài, xét cho cùng, cũng chỉ là một cây cỏ diệt chưa sạch mà thôi…
(3) Pháp bảo đổ khí: pháp bảo giống như đồ để đánh cược, ám chỉ xúc xắc của Đỗ Tất Thư
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!