Tru Tiên II - Chương 13: Xem bói
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Tru Tiên II


Chương 13: Xem bói


Bóng người chớp động, tiếng la hoảng vang lên không ngừng, Vương Tông Cảnh trong lúc kinh hãi bất thình lình liền dốc toàn lực bỏ chạy, tức thì con đường lớn đầy náo nhiệt trở nên loạn cào cào. Thể chất nó khỏe mạnh hơn xa người thường, có kẻ không kịp tránh liền lãnh kết cục bị tông cho loạng quạng nghiêng ngửa, đấy là do nó còn chưa mất đi lý trí nên dù chạy thục mạng vẫn cố gắng né tránh đám đông, bởi vậy cũng chưa tới mức cả đường bị ngã người chết ngựa nhưng bấy nhiêu đó cũng có thể coi giống như là giao long nhập hải, loạn xạ không ít.

Trông đã sắp chạy hết đường lớn, sắp phải rẽ sang một con đường nhỏ thì phía trước đột nhiên xuất hiện hai bóng người đang chậm rãi đi dạo quay lưng về phía Vương Tông Cảnh, hình như vừa đi vừa nói chuyện, nghe thấy tiếng động phía sau, hai người đó liền đồng loạt xoay người lại. Vương Tông Cảnh nháy mắt đã chạy ngay tới trước mặt, nhất thời chân dừng không kịp, thân hình liền xông thẳng vào. Trong lúc nó hốt hoảng đang định cố gắng né sang bên một chút, thì từ miệng một người đàn ông hơi cao phía trước bật lên tiếng “Úy”, nhưng không giống như hầu hết như những người khác cuống cuồng né tránh, mà y lại giơ tay phải ra chắn lấy phía trước.

Không hiểu sao trái tim Vương Tông Cảnh lại nhảy lên một cái, có điều trong lúc gấp gáp cũng chẳng kịp nghĩ gì nhiều, thậm chí còn chưa nhìn rõ bộ dạng của hai người thì thân thể đã tông vào rồi.
Không có tiếng va chạm, cũng không thấy trời rung đất chuyển tá hỏa tam tinh, trong mắt người thường có vẻ như thời gian lúc này đã bị ngưng đọng lại trong giây lát, nhưng đối với Vương Tông Cảnh thì nó chỉ cảm thấy bản thân giống như vừa tông phải một bức tường rắn chắc vô cùng, sau khi hùng hổ tông vào lập tức phải chịu một luồng lực phản chấn cực mạnh, thậm chí bản thân nó cảm thấy luồng lực phản chấn còn mạnh hơn cả lực va chạm.

Trong lúc khẩn cấp, người thường ắt phải chịu kết cục gãy xương thổ huyết nhưng Vương Tông Cảnh trong sát na đó liền xoay mạnh người nửa vòng, ôm đầu co người dùng một bên thân để tiếp lấy luồng lực, sau đó bị bắn văng ra ngoài lăn lông lốc như một quả bóng, bụi đất bay mù mịt nhưng rốt cục cũng hóa giải được luồng sức mạnh đó.

Người ở phía trước kia lại “Úy” lên một tiếng nữa, đứng im không động đậy, tựa như có hơi kinh ngạc. Vương Tông Cảnh khẽ nhíu mày đứng dậy, kiểm tra cơ thể một lượt thấy không có gì đáng ngài mới thở phào một hơi, tiếp đó nhớ ra hai người phía trước liền phát hoảng, đưa mắt nhìn qua bất giác ngẩn người.

Chỉ thấy người đàn ông phía trước vừa chặn mình lại thân hình cao gầy, còn cao hơn mình cả nửa cái đầu, nhưng khuôn mặt lại xấu xí hung ác, da mặc đen thùi, mắt ti hí, miệng lớn răng nhọn, mũi vừa to vừa thô trông có mấy phần giống như chó, khiến người ta vừa nhìn đã sợ, xem ra ắt không phải là người tốt.

Có điều trước mắt người tốt hay người xấu chưa bàn tới, người đàn ông này chắc chắn là một nhân vật rất rất rất lợi hại, thực lực tuyệt đối vượt xa mình, nhìn lại y thấy trên người mặc một cái đạo bào hơi cũ, phía sau lưng có vác một cái bao lớn căng tròn, cũng không biết chứa gì bên trong, cặp mắt tuy ti hí nhưng lọt ra những tia tinh quang rất sắc bén.

“Xú tiểu tử, ngươi muốn chết à!”

Quả nhiên không phải là loại hiền lành mà, vừa nói là đã rất thô tục rồi, lại thêm bộ mặt hung ác đầy vẻ khó chịu, trăm phần trăm hình tượng một tên ác nhân cũng chỉ đến thế là cùng. Vương Tông Cảnh gượng cười nhưng không dám chần chừ, tuy so ngoại hình với Thương Tùng đạo nhân thì người đàn ông mặt chó này tuyệt đối ghê gớm gấp trăm lần, nhưng mức độ sợ hãi của Vương Tông Cảnh đối với Thương Tùng thì cũng tuyệt đối hơn người đàn ông này gấp trăm lần. Cho nên Vương Tông Cảnh chỉ cúi đầu, hàm hồ nói mấy câu xin lỗi chứ không dám nói nhiều rồi định tiếp tục chạy. Người đàn ông mặt chó thấy thế liền ngoác miệng ra, nhưng cũng không tới mức như tên ác bá xông tới tay đấm chân đá, mà chỉ hậm hực nói: “Coi như người thức thời, cũng không biết làm cái gì mà không bị ai đuổi cũng chạy nhanh thế, gấp đi đầu thai à?”

Vương Tông Cảnh cắm đầu bước đi, không có ý đáp lời, có điều giây lát sau nó lại ngẩn người, lập tức dừng bước ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên trên con đường đông đúc, hầu hết người đi đường đã ổn định, lại khôi phục vẻ ồn hào huyên náo như trước, còn vị Thương Tùng đạo nhân mà nó khiếp vía kia chả thấy bóng dáng đâu cả.

Thế mà lại không đuổi theo?

Vương Tông Cảnh ngược lại ngẩn ra một lúc, đứng ở bên đó mà nghi ngờ không hiểu, bất quá rõ ràng đây là chuyện tốt chứ không phải xấu, nó thở phào một hơi, nhưng lại nghĩ chỗ này tuyệt không nên ở lâu, liền xoay người đi luôn.

Đúng lúc đó, đột nhiên từ phía sau lưng vọng tới một giọng nói: “Vị tiểu ca này, xin dừng bước.”

Vương Tông Cảnh xoay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt chó của người đàn ông đang bực dọc trợn mắt thì lại thấy phiền, cũng đồng thời có một cánh tay từ sau lưng thò lên đẩy người đàn ông mặt chó sang, lộ ra một người khác đứng phía sau.

Trời thì xanh, đường thì to, người thì đông, một cơn gió nhẹ khoan khoái thổi qua cuốn theo mấy mảnh lá rơi nho nhỏ nhẹ nhàng bay đi, bóng người lớp lớp, từ nơi hồng trần phồn hoa của thế tục, một ông già cười ha ha bước ra, hạc phát đồng nhan, thanh nhã tiêu sái, mặt mũi hiền từ, râu tóc như tuyết, thật là một bậc thần tiên vượt hẳn chúng sinh, khiến lòng người kính ngưỡng, nhất định là một lão thần tiên tu luyện đắc đạo rồi. Lại thấy ông già này khí độ bất phàm, tiêu diêu tự tại, tay phải khẽ cuốn tay áo, tay trái chống một cây trúc xanh năm thước bên trên có treo một tấm vải trắng dài ba thước, ghi bốn chữ lớn khí thế càng trang nghiêm hơn: Tiên Nhân Chỉ Lộ!

“Hử?” Vương Tông Cảnh ngẩn người ra một lát, trong lòng sinh ra ba phần kính trọng, không dám thất lễ nói: “Lão trượng, là người kêu con ạ?”

“Đúng thế.” Ông lão khí độ như thần tiên đó quan sát Vương Tông Cảnh một lượt, khẽ gật đầu như chỉ liếc mắt đã biết hết mọi thứ, mỉm cười với nó, nói tiếp: “Vị tiểu ca này, ta trông cậu khí vũ hiên ngang, ắt không phải là vật trong ao. Có điều lão phu thấy ấn đường cầu thoáng đen, hẳn có hung tinh chiếu mạng, trên mặt ba nét thì loạn mất hai, đầu mày bị hãm chính là số mệnh không ổn, nên sớm hóa giải đi là hơn. Đạo gia có câu: Nếu giữ được tĩnh thì có thể thăm dò thiên cơ, cậu với ta vốn không quen biết, mà có thể ngẫu nhiên gặp mặt giữa đường ắt cũng có mấy phần duyên phận, bởi vậy mới gọi lại xem có thể nói vài câu được chăng?”

Vương Tông Cảnh nhất thời chưa có phản ứng, thì miệng ông lão đã thao thao bất tuyệt, nghe như muốn nói chuyện dông dài với mình, có điều trước mắt vẫn còn không biết rốt cục đã thoát khỏi Thương Tùng đạo nhân đó hay chưa, nào có thì giờ lãng phí ở đây. Nghĩ vậy nó liền định nói mấy câu qua quít rồi bôi dầu vào chân mà lỉnh. Nhưng không ngờ người đàn ông mặt chó bên cạnh thấy mặt Vương Tông Cảnh có vẻ nghi ngờ, lại nhìn ông lão thần tiên đi cùng mình, không hiểu sao lại giống như rất bực bội, cười lạnh một tiếng rồi quát lên với Vương Tông Cảnh: “Ê, ngươi nghe không hiểu à?”

Vương Tông Cảnh vẫn chưa hiểu thật, liền lắc đầu.

Đạo nhân mặt chó hừ một tiếng, nhanh chóng giải thích: “Ông ta nói để ông ta xem tướng cho ngươi, một lần bốn lượng bạc.”

“Xì!”

Ông lão tức thì sa sầm mặt, trừng mắt nhìn đạo nhân mặt chó quát: “Dã Cẩu, đừng có nói năng bậy bạ!”

Người đàn ông bị gọi là Dã Cẩu lại trợn mắt lên, ông lão xoay đầu lại vẻ mặt hiền từ nói: “Tiểu ca, xem tướng đi, lão phu có bí thuật gia truyền Thiên cơ thần tướng, hành tẩu giang hồ mấy trăm năm nay chưa từng xem nhầm, bốn chữ Tiên Nhân Chỉ Lộ này,” Ông ta đưa tay chỉ lên tấm vải, mỉm cười tiếp. “Chính là do giang bồ bằng hữu tặng cho lão phu đó.”

“Xem tướng một lần, chỉ cần mười lượng bạc thôi.” Ông lão cười ha hả nói.

Vương Tông Cảnh lắc đầu đáp: “Con không có tiền.”

Vẻ mặt ông lão liền cứng ngắc, còn đang định nói thêm hai ba câu thì Vương Tông Cảnh đã nhanh gọn lộn hết túi quần ra nói: “Không có, một đồng tiền cũng không.”

Ông lão lập tức quay đầu bỏ đi, người đàn ông mặt chó đi ngay theo sau nhưng vẫn chau mày nói: “Ê lão già, ông xem tướng không phải chỉ cần bốn lượng bạc à, sao bây giờ lại lên đến mười lạng rồi?”

Ông lão đó bực dọc đáp: “Ngươi thì biết gì, đầu năm nay cái gì cũng tăng giá, giá nhà, giá đất, giá gạo, giá rau, giá giá đều tăng, chỉ có phí xem tướng khi chúng ta lưu lạc giang hồ là không tăng, cứ như vậy nũa thì chúng ta chết đói à, ngươi hiểu chưa?”
Người đàn ông mặt chó hừ một tiếng, cũng không biết có tin hay không, hai người đi xa dần, chỉ nghe loáng thoáng thấy ông lão vẫn còn nói thao thao: “Ài, thiếu niên bây giờ đứa nào đứa đấy khôn như giặc, khó lừa thế chứ. Nhớ năm xưa lão phu lừa tên ngốc Thanh Vân đó, chỉ nói một câu vận mạng xui xẻo là dễ dễ dàng dàng…”

Tiếng nói dần dần nhỏ xíu, đoạn sau không nghe thấy nữa, có điều hai chữ Thanh Vân đó lại khiến Vương Tông Cảnh hơi bất ngờ, nó ngạc nhiên một lúc rồi bị sự uy hiếp từ Thương Tùng đạo nhân gạt phăng đi, chần chừ giây lát sau đó vội bước, mau chóng rời khỏi con đường lớn. Đối với kẻ đó, nó thực sự đã sợ tới tận tim phổi.

※※※

Chạy qua mấy con phố, dọc đường không ngừng tra xét cẩn thận xung quanh, sau cùng Vương Tông Cảnh cũng xác định được tên Thương Tùng đạo nhân đột ngột xuất hiện kia không có đuổi theo thật.

Sau khi dần trấn định lại, Vương Tông Cảnh tùy tiện tìm một góc đường hẻo lánh không ai chú ý, gẩy một cục đá ra ngồi xuống, cũng chẳng hiềm bần thỉu gì hết, ngưng thần suy nghĩ. Trước đây ở trong Long Hồ Thành, nó biết Lâm Kinh Vũ vẫn không ngừng truy tìm tung tích vị sư phụ có quan hệ không nhỏ này, có điều không ngờ Thương Tùng đạo nhân không chạy vào trong Thập Vạn Đại Sơn mà lại lẳng lặng chạy về phía bắc tới Lư Dương Thành, khó trách Lâm Kinh Vũ mãi vẫn không tìm được y.

Nhưng một tràng ngẫu nhiên đụng phải vừa rồi, rốt cục là họa hay phúc, Vương Tông Cảnh vẫn còn thắc thỏm. Tâm nguyện của nó đương nhiên là mong có thể cách xa kẻ này càng xa càng tốt, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, tuy lúc này từ vị trí của nó đã có thể nhìn thấy cổng thành phía bắc cao cao, nhưng sau cùng nó vẫn kìm nén sự xúc động trong lòng, ngồi co vào trong góc, lặng lẽ nhìn người qua người lại trên đường mà đợi.

Người ở ngoại thành so với nội thành ít hơn rất nhiều, nếu cứ thế này mà ra khỏi thành, vạn nhất Thương Tùng đạo nhân đuổi theo sẽ rất dễ dàng bị y phát hiện, so ra trong thành Lư Dương người đi như kiến, ngược lại càng dễ trốn. Chiếu theo suy nghĩ của Vương Tông Cảnh, ít nhất cũng phải đợi tới trời tối, lúc đó có ra khỏi thành cũng sẽ an toàn hơn nhiều.

Ba năm ở trong rừng rậm nguyên thủy, thứ Vương Tông Cảnh học được ngoài bí quyết cận chiến tàn khốc với yêu thú, còn có sự nhẫn nại kiên cường để dành sự sống. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn

Nó đợi có lúc là vì săn thức ăn, có lúc là vì né cường địch để giữ mạng.

Người đi trên đường qua lại tấp nập hết lượt này đến lượt khác, Vương Tông Cảnh trốn vào trong xó lặng lẽ nhìn ra đường, không biết từ lúc nào, tinh thần của nó đã dần bình phục. Kể từ ngày trở về từ khu rừng rậm đó, đây là lần đầu tiên nó quan sát đám đông đi trên đường một cách cẩn thận như vậy, nhìn từng khuôn mặt lạ lẫm, nhìn cuộc sống muôn vẻ của thế tục.

Mặt trời chậm rãi rơi về phương tây, ngay từ chiều trên bầu trời ùn tới một đám mây đen dày đặc cản hết những tia nắng còn khá rực rỡ của mặt trời, khiến sắc trời dần ảm đạm, trên đường cũng bắt đầu nổi gió lạnh. Theo sự biến đổi của bầu trời, một ngày đầy sóng gió rốt cục cũng chuẩn bị hoàng hôn.
Một chiếc xe bò cũ nát, một ông lão gầy gò hơn năm mươi tuổi đẩy xe đi trên đường. Người đi đường ào ào tránh ra, thần sắc có vẻ ghê tởm. Ánh mắt Vương Tông Cảnh lướt qua nhưng không chú ý đến chiếc xe bò nát mà chú ý tới ông lão bẩn thỉu ở phía sau, theo sau ông ta là một đứa bé gái vẻ mặt ngơ ngẩn, hai mắt đỏ sọng.
Vương Tông Cảnh liền giật mình, nhận ngay ra đứa bé gái chính là đứa bé đáng thương bị mất mẹ đồng thời bị đuổi khỏi Tô gia, có điều không biết tại sao nó lại trông có vẻ như đang đi theo ông lão đó. Các suy nghĩ trong đầu Vương Tông Cảnh xoay chuyển mấy lượt, nó lập tức nghĩ tới một chuyện liền quan sát cẩn thận xung quang phía sau đứa bé gái, tất cả mọi thứ đều bình thường, tựa hồ không có gì lạ cả.
Mặc dù như thế, nó vẫn đợi thêm một lúc, cho tới khi ông lão dẫn đứa bé gái đã đi rất xa nó mới xác định Thương Tùng đạo nhân chắc chắn không đi theo sau đứa bé, lúc đó mới chui ra đuổi theo hướng mà đứa bé gái kia đã đi.

Chiếc xe bò kia đi cũng không chậm lắm, nhưng một ông lão với một đứa bé gái dù có nhanh nữa cũng chẳng nhanh được đến đâu, hơn nữa đôi chân của Vương Tông Cảnh rất khỏe nên nhanh chóng đã bắt kịp bọn họ. Nhìn đám đông xung quanh một lượt, Vương Tông Cảnh thản nhiên đi tới phía sau đứa bé vỗ nhẹ lên vai nó.
Đứa bé gái giật nảy mình, ngoái đầu nhìn lại, ban đầu có hơi sững sờ nhưng sau đó nhận ra Vương Tông Cảnh, khuôn mặt liện lộ ra vẻ vui mừng, nói: “A, là huynh…”
Vương Tông Cảnh gật đầu, đáp: “Nhóc muốn đi đâu đây, sao lại đi theo ông lão này?”
Vẻ mặt đứa bé gái thoáng hiện vẻ đau thương, chỉ chiếc xe bò phía trước, nói nhỏ giọng nghẹn ngào: “Mẹ em ở trên xe.”
Vương Tông Cảnh ngẩn người, quay đầu nhìn lên chiếc xe bò, quả nhiên thấy trên chiếc xe cũ nát có một cuộn chiếu, có điều không phải là cuộn chiếu đã bọc mẹ của đứa bé đó. Nó kinh ngạc hỏi thêm mấy câu mới hiểu thì ra ông lão gầy gò dơ dáy kia chính là một người dọn xác trong thành Lư Dương, là người chuyên đi thu nhặt những thi hài không ai nhận trở ra ngoài thành để an táng.
Người làm nghề này đều bị người ta coi là xui xẻo đê tiện, bởi vậy vừa rồi người đi đường nhìn thấy chiếc xe bò liền lớp lớp tránh lui.
Mắt đứa bé ngấn lệ, nhưng hàm răng cắt rất chặt, gắng kìm chế không bật tiếng khóc, qua một lúc mới lí nhí nói: “Em chẳng có tiền chôn cất mẹ, ngay cả mua quan tài cũng không có cách nào cả, người này nói sẽ không đợi em thêm nữa nếu không xác để trong thành mà không chôn sẽ phát thối, e rằng sẽ sinh ra ôn dịch.”
Vương Tông Cảnh lặng im không nói, trong lòng định an ủi nó mấy câu, nhưng cũng không biết nên nói như nào cho phải, đưa mắt nhìn sang, đứa bé cũng đang nhìn lại, đôi môi rung rẩy cuối cùng hai dòng nước từ khóe mắt chảy xuống vạch trên gò má bẩn thỉu hai ngấn lệ trắng ngần.
Đúng lúc đó, ông lão gầy gò phía trước quay đầu lại hô: “Mau lên, mau lên, thời gian không còn sớm nữa, lát nữa cổng thành đóng lại là sẽ không ra được nữa đâu.”
Vương Tông Cảnh trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ đã quên mất thời gian đóng cổng thành, trong lúc nghĩ liền nhanh nhẹn cùng đi theo hai người tiến về cổng thành phía bắc, đồng thời nó cũng cẩn thận nói nhỏ với cô nhóc: “Ừm, cô nhóc, tôi có một chuyện…”
Đứa bé gái đưa tay chùi mặt, hít vào một hơi lại lau nước mắt khiến bụi bẩn lại bám đầy mặt, lí nhí nói: “Em tên là Tô Tiểu Liên.”
Vương Tông Cảnh ngừng một lát, nói tiếp: “Tiểu Liên cô nương, có một chuyện tôi muốn hỏi một chút, vừa rồi, ừm, lúc đó trong ngõ không phải đột nhiên xuất hiện một lão đạo sĩ cao lớn hay sao, hắn đi đâu mất rồi?”
Tô Tiểu Liên liếc nhìn ông lão phía trước, đáp: “Người đó à, chết rồi.”
Vương Tông Cảnh giật nảy mình, kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”
Tô Tiểu Liên đáp: “Huynh đi chẳng bao lâu thì đạo sĩ đó đột nhiên lăn đùng ra đất, toàn thân run rẩy một chặp rồi chẳng động đậy nữa. Về sau thì ông ấy,” nó chỉ vào người dọn xác, nhỏ giọng tiếp, “Chính là ông ấy đến dọn đi, vốn ông ta định dọn luôn cả xác mẹ em, có điều em còn chưa chịu thua, cứ cầu xin mãi, ông ấy tận cuối cùng mới đồng ý đợi tới khi mặt trời xuống núi, sau đó thì mang lão đạo sĩ đi trước rồi.”
Vương Tông Cảnh ngơ ngác một hồi, nhớ lại ngày đó tuy bề ngòai Thương Tùng đạo nhân khiến cho người ta phải sợ hãi nhưng một thân thần thông tuyêt đối là cả đời nó hiếm thấy, cũng chỉ có Lâm Kinh Vũ mới có thể sánh được mà thôi, thế nhưng bất kể như thế nào, chẳng lẽ một nhân vật lợi hại như vậy mà lại chết thế này hay sao?
Trong lòng nó vẫn cảm thấy khó tin, nhưng nhìn bộ tịch và giọng nói của Tô Tiểu Liên không có tí nào giả vờ hay nói dối, chần chừ một lát, nó cố chấp đi tới bên cạnh người dọn xác, nhỏ giọng xin hỏi ông ta mấy câu.
Không biết có phải là do nghề nghiệp vốn hạ tiện hay không mà tính nết người dọn xác rất cổ quái, đối xử với Vương Tông Cảnh rất lạnh lùng thờ ơ. Một lúc sau, khi đã gần như ra khỏi cổng thành ông ta mới nén phiền trả lời qua quýt mấy câu cho Vương Tông Cảnh, coi như thừa nhận có chuyện đó, trùng hợp chính là chỗ ông ta đem xác Thương Tùng đạo nhân tới ở bên ngoài thành, cũng cùng một chỗ với chuyến đưa mẹ của Tô Tiểu Liên đi lần này. Thực ra thì cũng chỉ có mỗi một chỗ đó ở ngay cạnh thành Lư Dương, ai cũng biết và ai cũng tởm.
Bãi tha ma.
※※※
Ra khỏi cổng thành, trông mây đen trên trời càng dày, sắc trời cũng thêm u ám, xem ra chút nữa sẽ có mưa, sắc mặt ông lão dọn xác nhìn cũng khó coi hơn trước ba phần, quay đầu quát lên một tiếng, bước chân đẩy xe bò rõ ràng nhanh hơn, đồng thời miệng lẩm bẩm: “Chết cha lão tử rồi, phải đi mau lên, không thì kéo dài tới lúc trời tối, cái chỗ quỷ đó… a phì phì!”
Liên tiếp “phì” mấy tiếng liền, ông lão dọn xác vừa đi vừa không ngừng lẩm bẩm. Vương Tông Cảnh theo ngay bên cạnh Tô Tiểu Liên, theo lý thì ra khỏi cổng thành nó sẽ tiếp tục đi về phía bắc, không lý tới chuyện không liên quan tới nó nữa, có điều trong lòng nó vẫn nghi ngờ không yên, thực khó mà tin được một nhân vật lợi hai như Thương Tùng đạo nhân mà lại chết một cách cổ quái kỳ quặc như vậy.
Hay là đi theo tới đó nhìn kỹ lại xem?
Nếu tương lai gặp lại vị Lâm Kinh Vũ tiền bối vẫn luôn tìm kiếm Thương Tùng kia tại Thanh Vân Sơn, sao có thể dùng mỗi câu “chết rồi” mà nói với người ta chứ.
Bởi vì trong lòng nó vẫn hơi nghi ngờ, bước chân bất giác vẫn đi theo Tô Tiểu Liên. Tô Tiểu Liên lẳng lặng nhìn nó, ánh mắt thoáng hiện vẻ cảm kích, nhưng cũng không nó thêm gì, cứ im thít mà đi tới.
Bãi tha ma là một ngọn đồi nhỏ nằm ở phía tây bắc cách Lư Dương Thành khoảng bốn dặm, ông lão dọn xác cứ thất thểu đi thẳng một mạch, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt có hơi căng thẳng. Cứ đi như vậy một hồi, trời càng thêm tối, gió cũng thêm mạnh, thấp thoáng đã thấy ngọn đồi nhỏ đó nằm dựa vào chân một quả núi cao. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy trên đồi đá nhiều cây ít, cỏ bụi rậm rạp, một con đường mòn từ dưới chân đồi ngoằn ngoèo dẫn lên trên, mấy cây cổ thụ trơ cành khô, trong gió thê lương thi thoảng lại truyền lại những tiếng thảm thiết từ những bóng đen chợt hiện lên, chính là những con quạ đen thùi đang đậu, cất tiếng kêu “quaaa quaaa” khắp không gian vắng vẻ trên đồi.
Tiếng gió vi vu, lãnh lẽo và tĩnh lặng. Thân hình Tô Tiểu Liên run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch. Đi gần tới ngọn đồi, xung quanh ba người từ lâu đã chẳng còn bóng dáng ai hết, Vương Tông Cảnh trong lòng hơi cảm thấy hối hận không nên tới chỗ này, nhìn kỹ cũng chỉ thấy trên dưới quả đồi, giữa những bụi cây là ngổn ngang những bia đá với quan tài, hòa với sắc trời u ám thực có mấy phần ghê rợn.
“Mau mau mau,” sắc mặt người dọn xác trông khó coi phi thường, cũng không biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì, chỉ thấy liên tiếp giục giã, “Chôn cho sớm rồi về sớm, lão tử hôm nay thật hồ đồ, sao lại đáp ứng tiểu nha đầu ngươi vậy chứ!”
Nói đoạn ông ta liền rảo bước đi tới bên chiếc xe bò, từ trên xe rút ra một cái thuổng sắt, một cái búa ngắn, xem ra đó chính là những công cụ của ông. Tô Tiểu Liên ở phía sau nhìn thấy, sắc mặt vốn trắng bệch lại ít thêm một chút huyết sắc nữa, ngay cả thân hình cũng lảo đảo mấy lần, nghiến răng lầm bầm.
Tiếng lầm bầm ấy trầm thấp đầy đau khổ, cũng may tai Vương Tông Cảnh cực thính, nghe được mấy câu, thì ra là Tô Tiểu Liên đang nói với mẹ mình, nói đi nói lại cũng là nữ nhi bất hiếu, ngay cả quan tài cũng không chuẩn bị được cho mẹ đại loại như vậy, khiến người nghe cũng đau xót tới đứt ruột.
Vương Tông Cảnh cau mày, đang định an ủi nó mấy câu, chợt cảm thấy có gì đó, đột ngột quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cạnh một gốc cây bên dưới cách ngọn đồi không xa có xuất hiện hai người, đồng thời họ phát ra một tiếng “Úy” hơi kinh ngạc.
“Té ra là cậu!”
Hai người bên đó chính là ông lão và đạo nhân mặt chó muốn coi bói cho nó ở trong Lư Dương Thành. Trong tay ông lão vẫn cầm cây cờ vải Tiên Nhân Chỉ Lộ, khí độ tiêu sái trông rất dễ nhận ra. Ông ta cũng nhìn thấy Vương Tông Cảnh đang đứng bên đấy, không khỏi lấy làm lạ, hỏi: “Sao lại là cậu, cậu tới bãi tha ma này làm gì?”
Vương Tông Cảnh nhất thời không nói được, nghĩ lại bản thân mình tới chỗ này thực có chút hồ đồ khó tả, bất quá còn không đợi nó mở miệng trả lời, ông lão bên đó lãi cười một tiếng, tiếp: “Tiểu ca, xem ra cậu với lão cũng có duyên, lão phu khuyên cậu đừng có đi lên trên. Nơi này âm khí rất nặng, địa thế lại ở cuối núi phía bắc, là chỗ tam âm tụ họp, hợp với quẻ tượng âm sát, rất dễ sinh ra âm linh yêu mị, lão trông cậu cũng không phải là người trong giới tu đạo, không đi lên thì thôi, chứ đi lên mà vạn nhất vận khí không tốt, ắt mất toi mạng sống đó.”
Nói xong, ông lão liền đi về phía xa, để lại ba người bọn Vương Tông Cảnh ngơ ngác nhìn nhau. Còn đạo nhân mặt chó ở bên cạnh không hiểu sao lại gấp gáp đuổi theo ông lão nắm chặt lấy tay áo ông ta nói: “Cái gì, thì ra là chỗ hiểm địa như vậy, sao lão còn để cô ta tự mình đi lên?”
Ông lão trợn mắt, bực dọc đáp: “Bớt nói lăng nhăng, nếu có thể cản nó lại, ta lại không cản à.” Nói đoạn lắc đầu liên tiếp, xem bộ tịch có vẻ đau lòng, thở dài: “Ngươi nói xem, đường đường là phận gái, thiên hạ vô số quang minh đại đạo nó không học, lại khơi khơi nghe lời người ta dụ dỗ đi tu luyện thứ quỷ đạo cổ quái loạn xà ngầu, suốt ngày chỉ thích chui vào mấy chỗ âm hồn quỷ địa, thật là… sau này làm sao được đây!”
Nói xong liền thở dài liên tục, bộ dạng không cam lòng, bất quá đạo nhân mặt chó ở bên cạnh đối với sự tào lao của ông lão chẳng hề để ý, quay khuôn mặt xấu xí như hung thần ác sát nhìn về phía ngọn đồi đang dần tối om đằng xa, không khỏi lộ ra nét lo lắng.
“Nếu Kim Binh Nhi ở đây thì tốt, cô ta cứ…” đạo nhân mặt chó nhỏ giọng lầm bầm một câu, có điều âm thanh đến đoạn sau thì hơi hàm hồ, nghe chẳng rõ nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN