Đường phố Peru dưới cái nắng như thiêu như đốt.Xe di chuyển với tốc độ như rùa bò, bốn giờ, bốn giờ năm phút, so với dòng xe cộ gần như đứng yên thời gian dường như chạy quá nhanh, điều này khiến cho Triệu Chi Liên buồn bực không thôi .Như trêu ngươi , hai nghệ sĩ mặc trang phục dân gian Peru cũng đến chung vui, xuyên qua khe hẹp giữa các ô tô, biểu diễn những điệu nhảy không có tí thẩm mỹ nào.
Đeo mặt nạ, thắt bím tóc kiểu Ấn Độ, mặc trang phục sặc sỡ, tay chân lắc lư cộng cuối cùng thêm động tác ngã giả sấp mặt vui nhộn, tất cả đều làm tăng thêm sự cáu kỉnh của Triệu Chi Liên.Người dân địa phương gọi hiện tượng này là ” màn trình diễn ba giây ” .Cái gọi là ” màn trình diễn ba giây ” ban đầu là một câu chuyện hay về các nghệ sĩ địa phương trong thời gian rảnh rỗi thể hiện tài năng của họ một cách ngẫu hứng cho những người đang bị kẹt xe.
Dần dần, cùng với sự phát triển của ngành du lịch Peru, ” màn trình diễn ba giây ” đã được đưa vào một số chương trình quảng bá du lịch.
Do đó, ngày càng có nhiều người coi ” màn trình diễn ba giây ” như một công cụ kiếm sống, việc đưa tiền boa sau khi xem xong màn biểu diễn đã trở thành sự ăn ý tự nhiên giữa người biểu diễn và khách du lịch.Chú thích Wikipedia cho “màn trình diễn ba giây” diễn ra trên đường phố Lima là: nó được mô tả là một nhóm các nghệ sĩ, do hạn chế giao thông, đã rút gọn màn biểu diễn vài phút đồng hồ xuống thành thành mười giây.
Khi đèn xanh bật lên, các nghệ sẽ đi ra từ các khe hở tản đi với tốc độ kinh người giống như thủy triều rút vậy.Triệu Chi Liên lạnh lùng nhìn hai gã đang biểu diễn kia.Theo quan điểm của cô , cái gọi là ” màn trình diễn ba giây ” tương tự như việc chào mời bán lẻ đồ uống trong khi chờ đèn giao thông vậy.Sau khi hai nghệ sĩ biểu diễn xong, Triệu Chi Liên kéo kính cửa sổ xuống.Đương nhiên, không phải để đưa tiền boa, cô ấy muốn nói với hai người đó rằng màn trình diễn của bọn họ thật tệ, còn có …!Thật không may, hôm nay có thể sẽ là ngày xui xẻo của bọn họ, cô sẽ khiếu nại với Bộ Văn hóa rằng bọn họ đã đưa các động tác gợi dục vào trong màn trình diễn.Như thỏa nguyện , Triệu Chi Liên nhìn thấy hai người đó cúi thấp đầu xuống.Vài phút sau, với số tiền boa mười đô la, hai nghệ sĩ biểu diễn cúi đầu cảm ơn rồi rời đi.Tiền boa là do Kiều Tri Trân đưa.Cô ấy không đeo khuyên tai không phải vì sợ đau mà vì không có tiền mua khuyên tai, thỉnh thoảng lại đến khu tủ đồ bỏ đi trong xóm xem có chiếc giày nào vừa với mình không.
Cô ấy chưa bao giờ đến một cửa hàng làm đẹp mà luôn tự mình cắt tóc.
Cô ấy luôn ao ước rằng mỗi ngày siêu thị có hoạt động ăn thử miễn phí, một Kiều Tri Trân như vậy liền một hơi đã boa cho hai nghệ sĩ kia những mười đô la? !Há to miệng hồi lâu, lúc này, Triệu Chí Liên mới phun ra một câu ” Hôm nay cậu uống nhầm thuốc à? “Qua kính chiếu hậu ô tô, Kiều Tri Trân dõi nhìn theo hai nghệ sĩ đã đi xa và nói: ” Chúng tôi đã từng giống như họ, khi biểu diễn còn chưa kết thúc, trong lòng đã bắt đầu cầu nguyện, hy vọng sẽ gặp được những du khách ra tay hào phóng.
Hôm qua tiên sinh đến từ Hy Lạp đã cho Menina mười euro, mười euro có thể mua thức ăn cho cả một tháng, thức ăn đã được giải quyết, nhưng vẫn còn tiền thuê nhà và tiền điện, không sao cả, cầu xin Thượng đế vạn năng, cầu xin ngài cho chúng con cũng gặp được sự may mắn như của Menina ngày hôm qua, nhưng …!chúng tôi không giống như Menina, luôn có rất nhiều người giả vờ như không xem màn trình diễn của chúng tôi.
Thỉnh thoảng, chỉ có một hoặc hai người sẵn sàng kiểm tra xem có đồng tiền lẻ nào trong túi của họ không.
Còn có người thể hiện rõ sự không kiên nhẫn trên mặt, đưa tay ra hiệu đuổi chúng tôi đi.
Khi màn đêm buông xuống, lại là một ngày không có gì.
Sau rất nhiều, rất nhiều ngày, cuối cùng chúng tôi cũng gặp được một quý ông hào phóng như của Menina, nhưng đã lâu, rất lâu rồi chúng tôi mới gặp được một lần, khi đó …”.