Cho đến tận bây giờ Triệu Chi Liên vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ của đêm qua khi được nhảy điệu nhảy mở màn với Triệu Thư Hàng, do đó lần đầu tiên cô thử đi phương tiện giao thông công cộng là vì tối hôm qua, Triệu Thư Hàng đã kêu gọi công chúng lựa chọn phương tiện di chuyển công cộng để giải tỏa tắc nghẽn giao thông trong một cuộc phỏng vấn với Đài Truyền hình.Phương tiện giao thông công cộng ở Lima chủ yếu có màu xanh lá cây, Triệu Chi Liên đang ngồi trên một chiếc ghế bọc da nhân tạo, qua cửa sổ ô tô ngắm nhìn thành phố mà cô đã sống hơn mười năm qua, tai nghe điện thoại đang phát đi phát lại bản nhạc khiêu vũ của đêm qua, xoay xoay xoay, khi xoay tròn xong ba lần, ngước mắt lên là đã thấy được cằm của người kia, bước sang trái xoay người 95 độ, làn váy đen xoay tròn giữa không trung giống như cánh bướm đang xoè ra, đôi mắt của người ấy dõi theo bóng hình của cô, giây tiếp theo, khi cô xoay người trở lại trong vòng tay ông, cô có thể thấy rõ sự bối rối trong đôi mắt ông.Tôi là Chi Liên, mỉm cười.Cuối cùng, người đó cũng thừa nhận sự thật rằng cô đã hai mươi tuổi rồi.
Không có chuyện gì tốt hơn chuyện này, mặc dù trên đường về nhà tối qua, ông đã phàn nàn một phen với Eva trước mặt cô , phàn nàn xong một tràng còn chỉ ra rõ ràng rằng, cô ấy đã cho Chi Liên của ông ăn mặc quần áo quá hở hang, ông cũng không phải quá cổ hủ nhưng đây là một đất nước có không khí tôn giáo nồng hậu, còn có …” Không cho nói con còn nhỏ”.
Cô ngắt lời ông với vẻ mặt nhăn nhóTriệu Chí Liên lại một lần nữa không kiềm chế được mà khóe miệng nhếch lên, xe đi ngang qua nhà hàng dương cầm nơi cô cùng Triệu Thư Hàng thường hay lui tới, khóe miệng lại càng nhếch cao lên.Xe buýt đến điểm dừng .Thấy thời gian vẫn còn sớm, Triệu Chi Liên quyết định đến gặp Kiều Tri TrânTriệu Chi Liên đến cửa hàng hoa nơi Kiều Tri Trân làm việc, chủ cửa hàng hoa nói với cô rằng hôm nay Trân về sớm nửa tiếng mà không nói rõ lý do.Kiều Tri Trân sống không xa đây.(Để ủng hộ công sức của dịch giả các bạn vui lòng đọc truyện Truất Quyền Trai Đẹp duy nhất tại nhé)Vừa mới ra khỏi chợ nông sản, cơn mưa không báo trước liền ập đến ngay.Mưa càng lúc càng nặng hạt, Triệu Chí Liên đã tìm được một chỗ trú mưa, chưa đầy nửa phút Triệu Thư Hàng đã gọi điện thoại đến, hỏi cô buổi tối có muốn cùng nhau ra ngoài ăn cơm không.Ngàn muốn, vạn muốn!Sau khi giả vờ cân nhắc nữa một chút, cô mới vờ như miễn cưỡng nói : ” Được.
“Lưu luyến cúp điện thoại, chân cứ thế bước trên con đường nhựa, khi Triệu Chí Liên định thần lại thì mới phát hiện ra rằng mình đã rời khỏi chỗ trú mưa, mưa to làm cả người cô đều ướt sũng.
Khiến cô dở khóc dở cười hơn là, trong tay cô lại đang cầm một chiếc ô, chiếc ô này là do quản gia đưa cho cô trước khi ra ngoài nói là buổi trưa trời sẽ có mưa.Trời mưa thật luôn, cô cười ngây ngốc.Dù gì cũng đã ướt rồi, Triệu Chí Liên cũng lười mở ô ra.(Để ủng hộ công sức của dịch giả các bạn vui lòng đọc truyện Truất Quyền Trai Đẹp duy nhất tại nhé)Tiếp tục men theo con đường dẫn tới nơi ở của Kiều Tri Trân mà đi đến.Mặc dù cùng sống trong một khu tiểu Đông Anh, nhưng môi trường sống của người trên đỉnh núi và ở phía dưới đỉnh núi rất khác nhau.Peru là một quốc gia có khí hậu đại dương điển hình, khi mặt trời lặn, hơi nước từ biển thổi vào làn sương mù dày đặc sẽ ùa vào vùng phía trên cao, vì vậy khu vực đỉnh núi ở khu tiểu Đông Anh đã luôn bị bỏ trống, mãi tới sau này, ngày càng nhiều nhà gỗ tường xi măng mái nhựa mới xuất hiện, rồi sau này nữa, dân nhập cư châu Á có thu nhập thấp chuyển đến sinh sống tại những ngôi nhà gỗ này.
Dần dần, khu vực nhỏ trên đỉnh núi khu tiểu Đông Anh không khác gì một ngôi làng được quy hoạch phát triển dành cho nhóm người thu nhập thấp tương tự như trong các thành phố, khu đô thị lớn vậy.
Mọi người đều ngầm hiểu như thế.Nơi ở của Kiều Tri Trân chỉ cách đỉnh núi cómột chút, hệ thống điện lạc hậu, đường xá cũ nát, quy hoạch khu phố vô tổ chức là những ấn tượng chung cho những người mới đến nơi này.Cho dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng Triệu Chi Liên vẫn nếm không ít đau khổ vì đường xá không bằng phẳng, may mắn là, hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, cách nơi ở của Kiều Tri Trân vẫn còn một con hẻm nữa, mưa đã tạnhTrong nháy mắt, ánh mặt trời ban ngày lại đã in hằn chiếu đến trên giày Triệu Chí LiênSau khi xác nhận địa chỉ, Triệu Chi Liên cố gắng nhấn chiếc chuông cửa mà thoạt nhìn hình như đã hư kia.Không ngờ, khi tiếng chuông vang lên, không phải là kiểu âm thanh lanh lảnh mà nghe lại giống như âm thanh kẽo kẹt của một cửa gỗ xập xệ lâu năm.Đây có phải là âm thanh nguyên bản của chuông cửa không hay là có trục trặc nào đó?Đang suy nghĩ thì cửa từ bên trong mở ra.Sau cơn mưa rào, sắc trời trên vùng cao nguyên như được nước gột rửa, tán cây lựu rậm rạp hai bên hiên nhà trổ màu xanh biếc, những hạt mưa vẫn không ngừng rơi dưới mái hiên nhìn như những tấm rèm châu đi động.Triệu Chi Liên đã gặp Vu Lan trong hoàn cảnh như vậy.Chàng trai trong cửa mặc một chiếc áo khoác màu trắng, đôi mắt còn trong veo hơn cả hạt mưa đọng trên cành lựu, đẹp đến mức cô muốn chiếm lấy ngay cho mình làm của riêng, cảm giác giống như muốn chiếm được bảo vật có một không hai trên đời vậy..