Theo từng ngày từng ngày cô bé lớn lên, số lần Chúc Bảo Nhi gặp ác mộng ngày càng nhiều.Rượu, thuốc, những buổi ăn chơi cuồng hoang phóng túng thâu đêm có tác đụng đẩy mấy cơn ác mộng kia ra ngoài cửa sổ.Nhìn lên bầu trời, cô ấy lẩm bẩm: ” Thà rằng xấu đến tận cùng đi”Giáo viên tiếng Trung đã mất, tên Trần Gia Đống.Trong mơ hồ, trên quảng trường, người qua lại đông đúc, anh ấy mua cho cô một ly kem cốc, vừa lúc đó có tiếng gọi lớn: “Gia Đống, Gia Đống” ,ở một góc trên quảng trường anh trơ mắt nhìn thấy cây kem vừa trao vào tay cô rớt xuống , vì anh không mua được kem Vani mà cô muốn….!Thật là một cô gái tùy hứng mà.Nghĩ lại thì, việc cây kem bỗng nhiên bị rơi xuống kia cũng chẳng liên quan gì đến sự tùy hứng cả.Hậu chi bất giác nó lại trở một cột mốc.—Tang lễ hoàn thành xong, 3 ngày sau, luật sư đưa cho Triệu Thư Hàng một số tài liệu.Chúc Bảo Nhi đã sớm lập di chúc, theo đó những thứ cô thừa kế từ mẹ gồm quỹ đầu tư, trang sức, phòng triển lãm nghệ thuật đã được trù tính sang tên cho cô con gái Chi Liên, bất động sản sẽ do chồng và con gái của cô cùng nắm giữ.Ngoài tài liệu này, Chúc Bảo Nhi còn để lại một phong thư.Bức thư này không chỉ định người nhận, sau khi xuy xét cẩn thận, bức thư được giao cho Triệu Thư Hàng.”Anh là người thích hợp nhất nhận bức thư này” ông lão với mái tóc hoa dâm ảm đạm nói.
Ông đã chứng kiến Bảo Nhi lớn lên, dốc hết sức khả năng lo liệu toàn bộ chuyện pháp lý cho cô, hiện tại, cô đã ra đi rồi.Khi viết bức thư đó, Triệu Thư Hàng và Chúc Bảo Nhi còn chưa quen nhau.Mở phong thư ra, trên trang giấy vàng nhạt chỉ có mấy dòng chữ, không có người nhận, người ký.—Gửi tới thế giới: Có thể một ngày nào đó trong tương lai, giống như mẹ tôi, tôi sẽ chết dưới tay người tình, bạn gái hay một người vợ của một người đàn ông nào đó; có thể tôi sẽ chết vì nghiện rượu và m@ túy quá liều, và không loại trừ khả năng là do bàn tay của bạn trai cũ vì quá hận tôi mà ra tay , bạn trai hiện tại cũng có khả năng này, tỉ như khi tôi chia tay họ chẳng hạn, đây là cách chết khả dĩ nhất mà tôi có thể nghĩ ra trong tương lai.
Dĩ nhiên, cũng có thể là do tự sát, tai nạn bắt cóc, v.v., dù là thế nào đi nữa, xin đừng tiếc thương cho cái chết của tôi, và xin đừng gọi cái chết của tôi là ” Rời đi ” hay ” ra đi ” , có lẽ đối với thế giới này mà nói, tôi có chưa từng đến đây.Sau khi đọc xong bức thư, Triệu Thư Hàng nhớ lại buổi sáng sớm hôm cô nằm trên đệm, viết thư cho con gái.Cuối thư, người viết dừng lại một chút, có lẽ lúc đầu cô muốn viết từ “mãi mãi”.Khoảng dừng đó, ” mãi mãi ” trở thành ” sinh thời(trọn cuộc đời còn sống).
“Trước hôm nay , đã bị bỏ lỡ, thật đáng tiếc, nhưng từ nay về sau, mẹ xin thề rằng, sẽ không bỏ lỡ một giây phút nào nữa, đến “trọn đời”.Mãi mãi là chỉ trời đất năm tháng lặng lẽ trôi, cuộc sống sinh thời thì lại tràn ngập biến động hết ngày này qua ngày khác.Vì chàng trai trẻ tên Gia Đống kia đã chọn rời khỏi thế giới theo cách như vậy, cho nên Chúc Bảo Nhi sẽ không bao giờ có “mãi mãi.”Chẳng thà….!Chẳng thà bị làm hư đến triệt để.
Vào lúc này Triệu Thư Hàng mới hiểu được những gì mà người bạn của mẹ Chúc Bảo Nhi đã nói.Bởi chưa đủ xấu nên mới loạng choạng bước đi trên đường đời.—Người đã qua đời rồi, một mùa đông nữa lại sắp đến.
Những cơn mưa của khí hậu Đại Tây Dương luôn đến rồi đi vội vã, nhưng cơn mưa hiếm thấy cuối thu này lại kéo dài từ chập tối đến tận nửa đêm.Tiếng gió chen lẫn tiếng mưa.Hiện tại đứa nhỏ vẫn đang ngủ ở phòng trên lầu.Tại đám tang năm ngoái , rất nhiều người không cầm lòng nổi khi nhìn đứa nhỏ, sự thương cảm và thương yêu dành cho nó dường như được nhân lên gấp bội.Đứa trẻ ấy có đôi mắt nai con, từng cái nhíu mày và nụ cười của đứa trẻ ấy đong đầy nét ngây thơ và trong sáng, đứa trẻ đó, rõ ràng cái gì cũng có, gia thế giàu có nhưng khi đối mặt với dung mạo đó, người ta lại muốn đem cả trăng cả sao đến trao cho bé.Bạn không thể giải thích được hiện tượng này, sau khi suy nghĩ kỹ, bạn chỉ có thể cho rằng, hiện tượng này là do, có một số người đến với thế giới này là để được yêu, vì vậy mới có từ sủng nhi.Triệu Thư Hàng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ hồi lâu.Anh không biết đứa trẻ đó đến từ lúc nào, vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy bóng người in trên mặt đất, thoạt nhìn còn tưởng là một tiểu thiên sứ vừa mới mọc cánh.Đây là Thành phố của các Thiên thần, các thiên thần thực sự được rất thích ra ngoài vào ban đêm ở Los Angeles.Nương theo bóng cắt, đôi cánh trắng tinh trước tiên chạm đất, mái tóc đen mềm mại xõa thẳng trên vai, ngón chân hồng nhuận lộ ra dưới vạt váy dài màu lá sen, đang ngước đôi mắt lên nhìn anh.Chi Liên , thiên thần nhỏ Triệu Chi Liên.“ Bố, bố đang nhìn gì vậy? ” Từng chữ rơi vào trong phòng yên tĩnh, giống như trân châu rơi trên đồ sứ, giòn giã trong trẻo tươi mát, nghe rất êm tai.” Bố đang ngắm mưa.
” Anh mỉm cười trả lời.Cô bé nghiêm túc gật đầu, chốc lát đã leo lên đùi anh, vòng hai tay nhỏ quanh cổ anh, chân chân thực thực nói: ” Bố đang ngắm mưa, còn Chi Liên đang ngắm bố.
“.