Hình như Ninh Lan không nghe rõ, tự ý vặn mở tuýp cao, bóp ra một ít bôi lên vết thương của Tuỳ Ý.
Sau đó nhanh nhẹn dùng răng xé miếng dán vết thương, dán quanh khớp đầu tiên của ngón giữa cho cậu.
Tuỳ Ý muốn rút tay về.
“Yên nào.” Ninh Lan nắm chặt tay cậu, nói.
Tuỳ Ý không nhúc nhích nữa.
Ngón tay Ninh Lan thon dài, móng tay được cắt sạch sẽ tròn trịa, đầu ngón tay hồng hào.
Có điều lòng ngón tay đầy nếp nhăn, thậm chí có mấy vết thương nhỏ, không giống người có cuộc sống sung sướng.
Tuỳ Ý cảm thấy kì quái.
Cậu ấy* không phải rất thông minh, không phải rất biết lừa gạt moi tiền sao? Vì sao cứ để bản thân trông nhếch nhác như vậy? (*để ngôi cậu ấy là vì dịch theo suy nghĩ của Tuỳ Ý)
“Được rồi.” Quấn xong, Ninh Lan thổi ngón tay cho cậu: “Bây giờ không đau nữa đúng không?”
Làn da được thổi hơi vào lập tức cảm thấy tê dại.
Tuỳ Ý thu tay, nắm thành đấm, để cho ngón tay đâm vào lòng bàn tay, mong muốn xoá đi cảm giác kì quái.
Ninh Lan nhận ra hành động vừa nãy hơi quá thân mật, sờ mũi, nói: “Ngại quá, quen rồi…!Nghe nói thổi là sẽ không đau nữa.”
Quen gì cơ?
Tuỳ Ý định mở miệng, nhưng lại không hỏi tiếp.
Cuối cùng chỉ lịch sự nói câu “cảm ơn.”
Lần ký tặng toàn quốc đầu tiên của AOW kết thúc vào đầu mùa hè.
Lúc Ninh Lan nhận được lương tháng thứ ba, ngẩn ngơ một trận, mới nhận ra bản thân đã đến nhóm được hơn hai tháng rồi.
Đợt lương lần này có cả tiền thưởng album.
Mặc dù công ty đã chia đủ, bảy người lại chia tiếp, không còn được mấy.
Nhưng ít nhất với anh mà nói vẫn là một số tiền không nhỏ.
Anh lấy một phần để làm tiền sinh hoạt tháng sau, rồi lại trích một phần gửi cho thím, số còn lại giữ trong thẻ không động đến.
Anh muốn đợi tích đủ năm con số mới trả Tuỳ Ý, mấy trăm, mấy nghìn tệ này thực sự quá khó nhìn.
Trước khi về kí túc xá, anh lượn một vòng siêu thị.
Ngoài đồ ăn còn lấy thêm vài chai nước ngọt, mua một ít rau, lúc thanh toán thấy mấy thứ này rõ tốn, khiến anh vô cùng thương tâm.
Kí túc xá không có ai.
Ninh Lan gửi tin nhắn vào nhóm chung, nói buổi tối mời mọi người ăn cơm.
Sau đó đặt nước ngọt lên bàn mỗi người, rồi đi tắm.
Nước nóng nhẹ nhàng vỗ vào mặt anh, Ninh Lan nhắm mắt.
Ở bên ngoài làm việc hơn một tháng, trở về kí túc khiến anh có cảm giác an nhàn mà đã lâu ngày không có, như trở về nhà vậy.
Nghĩ đến đây anh ngây người một lát.
Anh làm gì có nhà?
Lúc bố chưa mất, cứ hai, ba ngày lại có người đến cửa đòi nợ.
Ninh Lan nhớ có một lần đi học buổi sáng, vừa mở cửa liền có một mùi hôi thối bẩn thỉu phả vào mặt, còn suýt chút nữa bị đánh.
Và bố của anh, người phải chịu tránh nhiệm thì trốn trong phòng mấy ngày không dám lộ mặt.
Sau đó, anh thường xuyên chuyển nhà, nhà tập thể, nhà dân, phòng thuê chung, thậm chí còn ở trong lều và dưới hầm đi bộ.
Vào giai đoạn phát triển, ăn không đủ no, mấy lần trộm tiền của bạn, chỉ là một số nhỏ thôi, đủ để mua hộp mì ăn liền.
Anh nghĩ đợi mình có tiền sẽ lặng lẽ trả nhưng nhanh chóng lại bị phát hiện.
Thầy cô gọi mẹ đến.
Mẹ vừa mắng vừa đánh anh trước mặt cả lớp.
Bà khóc sướt mướt, còn xé rách chiếc áo khoác lành lặn duy nhất của anh.
Về sau, bố mất, anh được đưa đến nhà chú thím.
Chú chia đôi phòng ngủ của em gái, kê thêm một chiếc giường lò xo là trở thành căn phòng nhỏ của anh.
Anh rất trân trọng chỗ ở không dễ dàng có được này, cố gắng lấy lòng chú thím, cố gắng đối xử tốt với em gái.
Mỗi khi đến kì nghỉ đông, hè, anh đều ra ngoài làm thuê.
Tiền kiếm được đều lấy để mua đồ gia dụng.
Số tiền còn lại mua đồ ăn ngon và kẹp tóc hoa cho em gái.
Nhưng con người sẽ thay đổi, dần dần, đồ ăn ngon, đồ chơi tốt cũng không lấy lòng được em gái nữa.
Thái độ khách sáo, quan tâm lúc đầu của thím quay ngoắt sang chê phiền, ghét bỏ.
Có một hôm, anh ở trước phòng bếp tận tai nghe thím nói với chú: “Lúc nào đưa thằng nhóc kia đi vậy? Chẳng nhẽ cho nó ở nhà mình đến lúc kết hôn sinh con sao?”
Trí nhớ của Ninh Lan rất tốt, nhưng anh không nhớ rõ tâm trạng của mình lúc bấy giờ, có lẽ có chút buồn.
Có thể còn buồn hơn lúc bố bỏ mình đi mà không đến thăm lấy một lần.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3 rồi đi làm, anh liều mạng làm việc kiếm tiền, hi vọng tám, mười năm nữa quay về quê mua một căn phòng nhỏ, là nhà của anh, không cần ăn bữa hôm lo bữa mai chuyển đi chuyển lại, cũng không cần lo lắng bất an bị đuổi đi.
Mỗi ngày mở cửa đón ánh nắng, đạp lên hoàng hồn trở về nhà, không cần trốn đông trốn tây, cũng không cần sống vì sắc mặt người khác.
Vốn dĩ tiền cũng nhanh chóng kiếm đủ.
Giá nhà ở quê vừa thấp vừa ổn định, tích góp được tiền đặt cọc không phải việc khó, nếu không xảy ra việc kia…!
Ninh Lan vuốt nước lên mặt.
Bây giờ đã không còn tiền, lại còn cả đống nợ.
Bên ông chủ Lưu cộng thêm Tuỳ Ý, đủ để trước 30 tuổi anh không trở nổi mình.
Trừ khi bay đến số tiền từ trên trời rơi xuống.
Tắm xong, Ninh Lan lên mạng chi hai tệ mua một tấm vé số thể thao*, sau đó vùi đầu trong phòng bếp.
Trước đó làm việc ở thủ đô, lúc không có việc vội, anh sẽ mua chút rau về làm, cải thiện bữa ăn.
Hôm nay mua sườn, cá, thịt ba chỉ, cánh gà, tôm, còn có rất nhiều rau xanh.
Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ đến có khi cũng đủ ăn.
*vé số thể thao (tạm dịch), gốc là 体育彩票 là một loại xổ số của Trung.
Lúc làm cánh gà hầm coca, anh cố ý để lại mấy cái cánh, ướp sẵn trứng gà và bột mì, chuẩn bị làm cánh gà chiên.
Mặc dù đã rất lâu không ăn với mọi người, nhưng Tuỳ Ý thích ăn đồ chiên rán, anh vẫn còn nhớ rõ.
Bận rộn hai tiếng đồng hồ, mấy món ăn chính đều đã làm xong.
Rau xanh cũng thái xong để trên thớt, đợi mọi người về nổi lửa xào một chút là có thể ăn.
Ninh Lan rửa tay, cầm điện thoại, thấy tin nhắn được gửi đến từ mười phút trước của Vương Băng Dương: Chúng em đang ở bên ngoài, tối không về ăn đâu, anh Lan tự ăn đi nhé!
Vương Băng Dương nói “chúng em”, có lẽ là bốn người ở kí túc xá trừ anh.
Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ đã trả lời ai ở nhà nấy ăn, đều không đến.
Ninh Lan ngây người ngồi ở phòng khách một lúc, sau đó từ trong hộp lấy ra chiếc bánh sinh nhật nhỏ mua ở siêu thị, trước khi nhét vào miệng còn ước cực kỳ không thành khẩn, mong được trúng thưởng tấm vé số ban nãy.
Hôm nay là sinh nhật anh.
Trên chứng minh thư ghi tháng 11 là do mẹ thay đổi tuổi nên mới tự ý bịa ra, nói rằng cuối năm sẽ càng trẻ.
Tạ Thiên Hào thích những đứa con trai non mềm.
Ninh Lan trông cũng non nớt, giảm năm tuổi cũng không bị gượng gạo.
Vốn dĩ anh cũng không muốn đón sinh nhật này nọ, chỉ là lúc rút tiền, cây ATM hiện lên lời nhắc nhở ngày tháng.
Chiều nay đúng lúc được nghỉ ngơi, anh đã sớm mời mọi người ăn cơm, ăn ở ngoài vừa đắt vừa không vệ sinh.
Vì thế ở siêu thị lượn khu đồ tươi sống, nghĩ rằng chọn đi chọn lại không bằng chọn luôn hôm nay.
Thực ra, trong tiềm thức vẫn có một chút suy nghĩ không thực tế, hôm nay là sinh nhật, không phải đón sinh nhật là to nhất sao? Nói không chừng ông trời sẽ giúp đỡ để anh được suôn sẻ một lần?
Quả nhiên là nghĩ nhiều rồi.
Ăn xong bánh sinh nhật, Ninh Lan không còn đói nữa, lấy màng bọc thực phẩm gói đống đồ ăn đã lạnh ngắt cho vào tủ lạnh.
Cực kỳ buồn chán đi lòng vòng trong phòng.
Sau đó lấy chìa khoá đi ra ngoài, quyết định đến công ty tập nhảy để giết thời gian.
Đến công ty tìm phòng luyện tập trống, vừa giãn cơ nhảy được một lúc thì mẹ gọi điện đến.
Khoảng thời gian này, cứ dăm ba hôm mẹ lại gọi một cuộc.
Phần lớn đều bị anh phớt lờ.
Dù gì nếu có việc gấp, bà sẽ liên tục gọi điện gửi tin nhắn, có thể mượn số người khác gọi đến, cho đến khi anh nghe máy thì thôi.
Mà cuộc điện thoại ngày hôm nay, Ninh Lan hơi muốn nhận.
Trong lòng anh âm thầm đếm đến mười, sau đó nghe máy.
“Alo, Lan Lan à.”
Ninh Lan vuốt mồ hôi trên trán: “Vâng, mẹ.”
Đầu dây bên kia ngưng một lúc: “Thằng nhóc thối, đã bao lâu không gọi mẹ rồi hả?”
Ninh Lan dựa vào cột, ngồi xuống, không biết nói gì, giọng mũi nặng nề “ừm” một tiếng.
“Mẹ thấy con trên ti vi rồi.
Công việc mới của con là làm minh tinh à, vì sao không kể cho mẹ nghe?”
Ninh Lan gãi chỗ sẹo ngứa trên đầu gối: “Không có gì, chỉ nhảy hát thôi, không phải là minh tinh.”
“Minh tinh lớn đều có những bước đi đầu tiên như vậy mà.
Con mẹ lớn lên xinh đẹp, không sớm thì muộn cũng sẽ nổi tiếng thôi.”
Ninh Lan cười, ý chí kiên cường của anh có lẽ được thừa hưởng từ mẹ, chỉ có điều không vô tâm vô phế như bà thôi.
Anh muốn hỏi mẹ có nhớ hôm nay là ngày gì không.
Tuy nhiên cuộc gọi đến của mẹ làm một chút ấm áp mới nhen nhói lên trong lòng anh vỡ tan.
“Bây giờ đến tiền ăn mẹ cũnh không có, gọi điện con cũng không nghe.
Lần trước mẹ bị Tạ Thiên Hào đánh dập mũi nên muốn đi chỉnh sửa một chút…!Chưa nổi tiếng cũng kiếm được không ít nhỉ? Lần trước thấy con chi 20 vạn…”
Nụ cười dần tắt đi trên khuôn mặt anh, Ninh Lan mím môi, nói: “Con hết tiền rồi.”
“Có thể vay công ty con một ít không.
Mẹ nghe nói công ty con rất giàu, cho con mặc quần áo rất đẹp…” Không thấy Ninh Lan đáp lại, mẹ lại nói: “Nếu không thì con vay của bạn một ít.
Mẹ xem tin giải trí trên mạng, nói mấy thành viên bạn con đều là con nhà giàu…”
“Con không vay.” Ninh Lan ngắt lời ngay lập tức.
Nói xong cảm thấy bản thân rất nực cười, đã nợ bạn 20 vạn rồi, giờ giả vờ kiên cường bất khuất, quyết không cong lưng làm cái gì?
“Rồi, không vay không vay.” Người mẹ ở đầu bên kia lập tức đổi giọng: “Nhưng mà Ninh Lan, con góp tiền cho mẹ ăn bữa cơm đi.
Bây giờ mẹ đáng thương lắm, ăn không no, cũng không có chỗ để đi, mũi thì bị vẹo…” Nói nữa nói mãi, giọng còn như đang khóc, nếu không ngăn lại có khi bà sẽ lăn ra khóc oà.
Ninh Lan không muốn nghe, tức giận ấn cúp máy.
Sau đó chuyển nốt số tiền còn lại trong thẻ cho mẹ.
Một lúc sau, mẹ gửi tin nhắn: Nhận được rồi con trai à! Về sau có tiền đừng gửi cho đồ đàn bà xấu xa Kim Phượng kia nữa.
Mẹ giúp con giữ, đợi đến lúc con kết hôn thì dùng.
Kết hôn? Bán anh cho người khác có tính là kết hôn không?
Ninh Lan nhìn mấy chữ trên điện thoại, phát ra tiếng cười khổ từ trong cổ họng.
Lê cái cơ thể mệt mỏi, nghiêng ngả về đến dưới tầng kí túc xá, trời đã tối om.
Gió đầu hè rất lạnh, bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.
Ninh Lan ngồi ở mép bồn hoa dưới tầng, ngẩng đầu lên đếm, cho đến lúc gió thổi mây che mất ánh sao, mới khép lại vạt áo, chùm mũ đội đầu lên, vừa xoa bàn tay lạnh ngắt vừa đi lên tầng.
Mở cửa, đèn phòng khách sáng trưng, loáng thoáng nghe thấy tiếng động trong phòng bếp.
Ninh Lan rất mệt, cảm thấy không cười nổi với bất kỳ ai nữa.
Anh đi qua bàn ăn để cả đống túi đồ định về phòng.
Lúc đến gần phòng ăn, nghe được cuộc nói chuyện của Cố Thần Khải và Cao Minh.
“Đây là cái gì vậy? Ai làm thế?”
“Chắc là Ninh Lan.
Buổi chiều có cậu ta ở kí túc xá thôi.”
“Thật đáng ghét.
Tủ lạnh đã chẳng to gì rồi, mấy cái đĩa chen chúc ở đây thì sữa với nước ngọt của em để ở đâu?”
“Ấy…!làm nhiều thế, còn tưởng chúng ta về ăn thật à? Lấy ra đi, chiếm chỗ.”
“Lấy ra không có chỗ để…!Vứt thẳng luôn đi.”
Ninh Lan không muốn nghe tiếp.
Ngày hôm nay anh đã tiếp nhận quá nhiều nội dung tiêu cực, sắp đến giới hạn rồi, còn nghe nữa sẽ không nhịn được.
Anh như chạy trốn trở về phòng.
Vừa vào đã nhìn thấy hai chai nước ngọt nằm trong thùng rác bên cửa.
Tuỳ Ý đang thay quần áo, vừa mới cởi áo phông, quay lại nhìn thấy Ninh Lan bước vào.
Sắc mặt Ninh Lan không tốt, môi hơi tím tái, hình như bị lạnh, rũ mắt chào Tuỳ Ý rồi đi về giường, nằm nghiêng người vào phía trong.
Tuỳ Ý muốn hỏi anh bị làm sao, lại cảm thấy hình như anh không có việc gì, ngẫm nghĩ, để quần áo xuống, quay người lấy ra một cái hộp nhỏ dài từ cái túi để trên bàn, đi đến bên giường Ninh Lan: “Không mua được tuýp cao y hệt.
Người bán hàng nói công dụng như nhau.”
Ninh Lan động đậy, nghiêng đầu nhìn tuýp cao một cái, thò một cánh tay ra nhận: “Cảm ơn.”
Câu “cảm ơn” của anh rất lạ lùng.
Tuỳ Ý nghĩ, rõ ràng mình mượn dùng trước mà.
Ninh Lan nhận đồ xong lại quay người vào.
Vai rụt lại, xương bả vai lộ ra, vừa gầy gò vừa đáng thương.
Lúc nãy anh không cười, lúm đồng tiền cũng không lộ ra.
Tuỳ Ý đứng một lúc, cúi người kéo chăn từ cuối giường giúp anh đắp lên.
Ninh Lan run một cái, rồi lại co rụt người vào.
Tuỳ Ý đang định hỏi anh khó chịu ở đâu thì cửa phòng mở ra.
Cố Thần Khải và Cao Minh cười cười nói nói bước vào.
Cao Minh nhảy rất giỏi, thường xuyên chỉ dẫn cho Cố Thần Khải.
Gần đây hai người họ chơi khá thân.
Tuỳ Ý vẫn duy trì tư thế giúp Ninh Lan đắp chăn.
Cố Thần Khải bất thình lình nhìn thấy cảnh tượng này, tiếng cười im bặt: “Anh, anh đang làm gì thế?”
Tuỳ Ý đứng thẳng lưng, hướng mặt về cậu ta: “Thu dọn đồ xong chưa? Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải tập luyện.”
Mắt Cố Thần Khải trợn tròn, không dám tin bước đến, nhìn thấy một người đang nằm trên giường, đột nhiên tức giận, nhấc chân đạp vào lưng Ninh Lan: “Bảo mày đừng câu dẫn anh tao, mày tưởng tao nói đùa với mày à?”
Vừa nói vừa đạp.
Tuỳ Ý không ngờ được Cố Thần Khải lại động tay động chân, kéo cậu ta lại: “Tiểu Thần, em làm gì vậy?”
Cố Thần Khải bị kéo lại, không đạp được tiếp, hoa chân múa tay với Ninh Lan: “Mày ngồi dậy cho tao! Nói rõ ràng mọi việc! Tưởng rằng anh tao ngốc, nhiều tiền dễ bắt nạt, vậy mà dám lừa anh ấy đưa tiền cho mày? Đồ tồi đi khắp nơi lừa lọc, hừ, vô liêm sỉ!”
Tuỳ Ý kinh ngạc, nhìn Cố Thần Khải: “Em nghe ai nói vậy?”
Ninh Lan từ từ ngồi dậy, mặt vẫn ngơ ra như cũ.
Lúc anh xuống giường đi dép, Vương Băng Dương ở bên kia cũng bị tiếng ồn thu hút đến, ngốc nghếch hỏi có chuyện gì xảy ra.
Cố Thần Khải kể hết chuyện Ninh Lan câu dẫn anh mình như thế nào, lừa tiền anh mình ra sao, còn thêm thắt không ít suy đoán với giả tưởng, khiến cả câu chuyện vô cùng sinh động, nghe có vẻ cực kỳ đáng tin.
Mấy lần Tuỳ Ý muốn ngắt lời nhưng không chen vào được.
Cố Thần Khải đang tăng xông, căn bản không chặn được.
Cậu lại không thể ra tay đánh cậu ta.
Ninh Lan nghe mãi nghe mãi, bản thân sắp tin luôn rồi.
Đầu anh vô cùng choáng váng, dường như có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.
Anh không muốn ở lại đây dù chỉ một giây, mở tủ nhanh chóng thu dọn đồ của mình, đi được hai bước bị Tuỳ Ý chặn đường.
“Cậu muốn đi đâu?” Tuỳ Ý nhăn mày hỏi.
Ninh Lan vẫn đội chiếc mũ của áo hoodie, ngẩng đầu đối diện, nhìn vào mắt cậu: “Yên tâm, tôi không chạy, cũng sẽ trả tiền cho cậu.”
Tuỳ Ý giật mình vì đôi mắt đỏ hoe của anh, một chốc không chú tâm để anh vòng qua người mình đi ra ngoài.
“Dương Dương, phòng cậu sửa xong giường trên chưa?” Tuỳ Ý nghe thấy Ninh Lan hỏi Vương Băng Dương.
Cậu đứng rất gần, nghe thấy giọng của Ninh Lan đang run rẩy.
“Hả? À…!sửa xong rồi.”
Cố Thần Khải hắng giọng hỏi: “Mày còn muốn chuyển sang phòng bên cạnh?”
Cao Minh tiếp lời: “Tôi không đồng ý.
Cậu đừng có chuyển sang.”
Vương Băng Dương tiến đến kéo áo Cao Minh, hạ thấp giọng: “Anh, anh đừng thế mà…!Vốn dĩ anh Lan ở chung với mình mà.”
Cố Thần Khải ôm cánh tay cười đểu nhắc nhở hai vị phòng bên: “Anh Cao Minh, Dương Dương, hai người phải cẩn thận đấy.
Cậu ta không chỉ trộm đồ, còn…”
“Còn câu dẫn người khác?” Ninh Lan đang đứng ở cửa quay người lại, đáp lời.
Hết chương 12.
Trời ơi ngược, trước đó thấy Ý hay bênh Lan nhưng giờ không bênh nữa, cũng hợp lí thôi vì việc Lan định bỏ trốn kiểu như tát thẳng vào mặt Ý ròi, nên giờ cho ngược nhau phát.
ToT
Xin phép được giữ nguyên từ “câu dẫn” vì vừa đúng gốc, vẫn dễ hiểu và thích từ này hơn mấy từ khác ????.