Không lâu sau khi lý trí Tuỳ Ý vùng vẫy thoát khỏi bóng tối thì cơ thể lại mất tự chủ rơi vào một ảo ảnh xa lạ.
Ninh Lan cuối cùng cũng không còn sự trói buộc, sau đó đổi hướng, quay người ngồi lên hai đùi vẫn đang căng chặt, đối mặt với cậu.
Một tay đặt lên vai cậu, tay còn lại mò xuống phía dưới, chuẩn xác nắm lấy thứ đang cư0ng cứng kia.
Lý trí trong bộ não vẫn còn sót lại, Tuỳ Ý đẩy người đang ngồi trên cậu ra: “Cậu định làm gì?”
Ninh Lan lại cười, ngón tay thon dài ma sát, mân mê cứng nóng hổi qua lớp vải: “Câu này tôi hỏi mới đúng, đội trưởng, cậu cứng cái gì?”
Hơi nóng và mùi rượu thoang thoảng trong bầu không khí xung quanh, độ nhảy cảm được khuếch đại vô hạn đối với mùi hương và âm thanh trong bóng tối.
Thậm chí Tuỳ Ý còn nghe thấy ngữ khí cuối câu anh nói nhẹ nhàng nâng lên, còn có tiếng tim đập nhanh một cách dữ dội giống mình.
Cậu tự an ủi bản thân, chắc chắn là tác dụng gây ảo giác của rượu.
Nhưng cậu không thể thờ ơ trước sự trêu ghẹo của Ninh Lan, tay đặt trên chiếc eo thon, mềm mại, không kéo cũng chẳng đẩy.
Tay Ninh Lan nắm rất chặt, động tác cũng càng ngày càng nhanh.
Tuỳ Ý không nhịn được phát ra tiếng rên từ trong cổ họng.
Còn Ninh Lan thở hổn hển, theo đó vặn vẹo cơ thể, âm cuối mềm mại kéo dài.
Tuỳ Ý nghĩ trong lòng, chắc chắn anh đã quen làm những việc thế này, nếu không vì sao lại đãng đến vậy.
Cảm nhận được vật trong tay căng lớn hơn nhờ x0a nắn, Ninh Lan có cảm giác rất thành tựu, nheo mắt, cong ngón tay kéo khoá quần.
Tay khác kéo tay Tuỳ Ý đặt lên một bên mông của mình, thở gấp, vừa nũng nịu vừa ra lệnh nói: “Đỡ tôi…không ngồi vững nữa rồi.”
Tận mắt nhìn thấy con ngươi đen láy đẫm nước và ánh sáng nhiễm một lớp tình d*c lẳng lơ, đầu Tuỳ Ý “ầm” một tiếng, sợi lý trí cuối cùng bị cắt đứt ngay tức khắc.
Tay cậu thêm lực, nắn cánh mông tròn mềm mại, ngón tay cách lớp vải chìm đắm trong da thịt.
Ninh Lan vừa kéo khoá quần xuống, bị động tác thô bạo của cậu làm mất chừng mực.
Ngón tay mát lạnh chui vào mép lót, không chút chần chừ nắm lấy thứ nóng đến kinh người ấy.
“To quá đi…” Ninh Lan li3m môi, cảm thán.
Vẻ mặt vừa mê man vừa khát khao đó khiến Tuỳ Ý ngẩn ngơ cho rằng anh coi mình là người khác.
Chính là thông qua cậu nhìn thấy bóng dáng một người mà anh không thể chạm tới, cũng không được chạm tới.
Hai người bọn họ bị bóng tối yên lặng bao vây, không nhìn rõ đối phương.
Cho dù có điên thật, thác loạn thật, cũng không ai biết.
Ninh Lan là người dễ bị lạnh, dựa vào cơ thể nóng rực của Tuỳ Ý khiến anh có cảm giác an toàn.
Hơi ấm từ lòng bàn tay lan đến tứ chi rồi khắp cơ thể.
Anh không nhịn được phát ra tiếng than thở, tựa vào vai Tuỳ Ý, nhỏ giọng hỏi: “Cậu thoải mái không?”
Tuỳ Ý mím chặt hai cánh môi.
Tuy nhiên hơi thở gấp gáp thoát ra từ mũi và tiếng r3n rỉ không kiểm soát được trong cổ họng đã bán đứng cậu hoàn toàn.
Không nghe thấy lời đáp, dường như Ninh Lan không vui, ngừng động tác, ấn vai Tuỳ Ý đứng dậy, chân nhũn ra, suýt chút nữa ngã trở lại.
Tuỳ Ý đã sớm quen chân anh không vững, phản xạ có điều kiện giơ tay đỡ eo.
Ninh Lan bị sờ đến mức sắp mềm tan thành vũng nước.
Cả ngày hôm nay, anh đều bị hai tay Tuỳ Ý ôm đến mất hồn mất vía.
Bây giờ không nhìn rõ biểu cảm của cậu như cho anh một cái cớ tự nhiên để có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Anh chầm chậm quỳ xuống, ngón tay nhanh nhẹn vén vạt áo sơ mi rộng rãi của Tuỳ Ý.
Anh vuốt v3 cơ bụng đang căng lên không biết vì căng thẳng hay thèm muốn, một lúc lại dùng ngón tay ấn nhẹ, một lúc lại dùng lòng bàn tay x0a nắn.
Ngón tay Ninh Lan không nõn nà, mịn màng như mặt anh.
Tuy nhiên chính vì những nếp nhăn, vết chai mỏng đó mới khiến từng nấc da thịt được vuốt v3 trở nên ngứa ngáy đến bỏng rát.
“Thì ra cậu thích được mân mê chỗ này.”
Tư thế này khiến Tuỳ Ý hoàn toàn không nhìn được biểu cảm của Ninh Lan.
Nhưng cậu chắc chắn Ninh Lan đang cười khi nói câu đó.
Tay Ninh Lan không ngừng dò xét, chạm đến cơ ngực mà anh thèm muốn bấy lâu nay.
Sau khi sờ cho đủ vốn, ngón tay nhẹ nhàng không nỡ rời cà vào đường nét gồ lên.
Lúc rút tay về, đột nhiên bị Tuỳ Ý nắm lấy cổ tay.
Cậu cứ nắm như vậy, không động đậy cũng không lên tiếng, ngực phập phồng mãnh liệt giống như một con thú đang khao khát con mồi trong bóng tối.
Ninh Lan biết cậu cảm thấy chưa đủ, không nhịn được cười: “Được rồi, được rồi mà.
Cậu buông tay trước, tôi làm cậu thoải mái.”
Tuỳ Ý buông tay trước sự cám dỗ không thể cưỡng lại.
Hai tay Ninh Lan nắm chặt vật tính đó, cúi đầu chúi xuống.
Tuỳ Ý chỉ cảm thấy vật không nghe lời ấy chui vào một nơi vừa mềm mại vừa ẩm ướt.
Lúc đầu là phần đỉnh, sau đó phần thân cũng dần xâm nhập vào một đoạn.
Bên trong có một con rắn nhỏ linh hoạt li3m láp lên xuống da thịt.
Lần đầu tiên Ninh Lan làm việc này, vừa đoán vừa khó khăn thử ngậm vật t0 lớn đang căng cứng của Tuỳ Ý, trong lòng đã từng nghĩ việc này quá dễ dàng.
Miệng anh nhỏ, vô cùng mất sức khi ngậm được một đoạn, còn phải chú ý không để răng cạ vào, thật là một kỹ thuật lấy lòng rất tốn sức mà không được lợi lộc gì*.
Mà anh lại không biết, hiện tại người anh đang lấy lòng thoải mái đến nhường nào.
*Câu thành ngữ gốc: 费力不讨好, ý chỉ mất công làm mà không được lợi ích gì.
Cơ thể Tuỳ Ý phát d*c sớm, bởi vì bản tính lãnh đạm, số lần tự thẩm cũng đếm trên đầu ngón tay, trước nay chưa từng biết việc này lại sung sướng đến thế.
Sung sướng đến mức cậu chỉ muốn nhét hết vật đó vào trong.
Tối nay, tất cả đều mất kiểm soát, quá đáng thêm một chút cũng không sao.
Dù sao cũng đã trở thành thế này.
Ninh Lan đang bận bịu ngậm vật thô cứng, vừa m*t vừa li3m, mệt đến mức quai hàm tê dại.
Cái thứ đó chỉ biết căng lên, hoàn toàn không có dấu hiệu sắp ra.
Anh dùng đầu lưỡi li3m lên xuống thân cứng, trước khi cho vào miệng một lần nữa, càu nhàu một câu: “Mệt quá đi.
Vì sao cậu chưa bắn?”
Lời chưa dứt, anh nghe thấy tiếng thở d0’c trên đỉnh đầu đột nhiên nặng nề.
Bỗng nhiên Tuỳ Ý vươn tay phải ấn gáy anh để cho thứ căng cứng đến cùng cực đó xộc thẳng vào miệng nhỏ.
“Ưm…” Ninh Lan chỉ kịp phát ra một tiếng nghẹn ứ thì bị động tác của Tuỳ Ý bắt phải nuốt cứng đang bị dày vò đó vào miệng.
Tuy không có cách nào nuốt được hết nhưng nhờ vào sự thúc ép, rõ ràng nó đã vào sâu hơn trước.
Ninh Lan vô cùng mâu thuẫn.
Anh vừa cảm thấy khó chịu, vừa thấy vui sướng, chủ động gia tăng tần số.
Từ góc nhìn của Tuỳ Ý, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của Ninh Lan thuận theo hơi thở hổn hển của mình nhấp nhô lên xuống.
Tiếng r3n rỉ kìm nén cuối cùng bật ra, cảm giác nhẹ nhõm được giải phóng khiến cậu cảm thấy choáng váng.
Ninh Lan không kịp tránh, chất dịch sền sệt nóng hổi bắn lên mặt.
Anh lùi lại ngồi bệt xuống đất.
Tia sáng đèn chùm từ bên ngoài hất vào.
Tuỳ Ý nhìn thấy rõ chất dịch được bắn từ cơ thể mình đang chảy từ má xuống miệng Ninh Lan.
Ninh Lan lè lưỡi li3m, bỗng cười một cái, khoé mắt ướt át đón lấy ánh sáng le lói lấp lánh.
“Thế này thoải mái rồi chứ?”
Tiệc ăn mừng náo nhiệt đến tận sáng sớm mới kết thúc.
Những người say lướt khướt được những người không say khênh ra xe và đưa về.
Toàn quân AOW bị tiêu diệt, may là tài xế xe bảo mẫu không uống rượu, có trách nhiệm đưa các thiếu niên về kí túc xá.
Tuỳ Ý và Ninh Lan, ngược lại trở thành hai người duy nhất tỉnh táo.
Hai người hợp sức vác bốn thành viên đang bất tỉnh nhân sự vào nhà.
Tuỳ Ý sắp xếp xong cho Cố Thần Khải, ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Lan đang ngáp trông có vẻ rất mệt mỏi, dáng vẻ có thể lăn ra ngủ bất cứ lúc nào.
Anh không có ý định lượn lờ trong căn phòng này, nói câu “Ngủ ngon” rồi vươn cái eo mỏi đi ra ngoài.
Sáng hôm sau, hai người tỉnh rượu gặp mặt ở phòng vệ sinh.
Ninh Lan đang đánh răng, nhìn Tuỳ Ý qua gương, chưa đến nửa giây đã rời mắt, ngậm bàn chải lầu bầu câu “Chào”.
Tuỳ Ý chạy bộ trở về, trên mặt toàn mồ hôi, mở vòi nước giặt khăn.
Ninh Lan cũng rửa mặt, hứng lấy nước táp từng cái lên mặt.
Lúc này, má anh không còn đỏ phơn phớt, màu khoé mắt cũng nhạt bớt, khác một trời một vực với dáng vẻ câu dẫn ngày hôm qua.
Sau đó cũng không có ai nhắc đến chuyện này.
Có lúc thậm chí Tuỳ Ý nghĩ rằng, có phải cậu mơ một giấc mơ kì quái không.
Âm thanh rõ ràng còn vang bên tai, cái chạm mềm mại cũng đang cảm nhận trên đầu ngón tay.
Vì sao đương sự còn lại lại có thể điềm tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra như vậy?
Chuyện Ninh Lan thay thế Phương Vũ nhảy đôi với Tuỳ Ý, vào tối hôm diễn ra Showcase đã bùng nổ trên siêu thoại, nóng mấy ngày chưa thôi.
Lần đầu tiên, cái tên Ninh Lan xuất hiện thường xuyên trên trang chủ về chủ đề AOW, 80% là mắng chửi, 15% là đau lòng, còn lại khoảng 50% là chế giễu.
Fans của CP Cao Hoa: Đồ không biết xấu hổ mau lượn đi được không? Vị trí Hoa của tôi mà dám đứng sao? Ưỡn ẹo câu dẫn đội trưởng, vô liêm sỉ!
Fans ủng hộ: Rõ ràng là công ty sắp xếp.
Mọi người lý trí một tí đi.
Bảy người AOW cùng nhau tiến lên, đừng có nâng đỡ người này hạ bệ người kia.
Nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn – Fans only của một tẹo Ninh Lan: Nói gì vậy hả.
Lan Bong Bóng của chúng tôi thèm nhảy cái vũ đạo này sao? Không thì đổi thành mấy người thử đi, khẳng định xấu không ai thèm ngó!
Quần chúng qua đường ăn dưa: Rất tốt mà, không có sự phản cảm.
Con gái xem còn thấy xấu hổ vì thua thiệt.
Ninh Lan khoanh chân ngồi trên sàn phòng luyện tập lướt xem bình luận.
Vương Băng Dương sợ anh không chịu nổi đả kích, ở bên cạnh cười đùa an ủi: “Đã nghe câu bị hắc đến mức nổi chưa? Tốt hơn nhiều so với chả ấm chả nổi hahaha.”
Ninh Lan cười, gật đầu tán thành, lạch cạch uống một hơi cạn sạch chai nước lọc, đứng dậy nhảy hai cái.
Sau đó nhìn cánh tay, bắp chân mình trong gương: “Làm gì có chỗ nào giống con gái đâu…!Hầy, buổi trưa ăn thêm bát cơm vậy.”
Mấy lời gièm pha khó chịu đó dường như được lọc ra, hoàn toàn không đi vào lòng anh.
Tuỳ Ý vừa thấy anh có thể chống đỡ áp lực mà thở phào, vừa cảm thấy có chút phiền não vô cớ.
Đối với người như Ninh Lan, mọi việc tối hôm đó có thể tuỳ tiện mà quên đi chăng.
Hết chương 18..