Trục Lãng - Chương 28: 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Trục Lãng


Chương 28: 28


Lúc Ninh Lan đi ra mở cửa, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng.

Anh không xỏ dép, nhảy tung tăng về giường: “Không phải bảo năm phút sao, đến cả mười phút rồi này.”
Tuỳ Ý không lên tiếng, mở iPad tắt clip vũ đạo, mở bộ phim hôm trước ra tiếp tục xem.
Ninh Lan không chú ý cậu khác thường, ngồi trên giường tách chân mình ra, tiếp tục lẩm bẩm: “Tay cậu mạnh quá, bóp chân của tôi tím hết rồi.”
Tuỳ Ý nghe thấy quay đầu, liếc nhìn vết bầm tím ở đùi trong của Ninh Lan vẫn chưa biến mất.

Sau đó lại nhìn chằm chằm màn hình, cầm lấy bình xịt thuốc Vân Nam ném cho anh.
Ninh Lan nhận lấy bình xịt thuốc, quỳ gối bò trên giường đến bên Tuỳ Ý, ôm cổ cậu từ đằng sau, ôn nhu nói: “Cậu làm mà, cậu giúp tôi xoa đi.”
Trạng thái của anh vẫn như lúc trước Tuỳ Ý đi ra ngoài, sự dính người và thân mật hiện rõ trên khuôn mặt.
Tuy nhiên, Tuỳ Ý không rảnh để tìm hiểu.

Tâm tình cậu bị đứt gãy trong 15 phút vừa nãy, không có cách nào trở về trạng thái lúc đầu.
Ninh Lan vẫn bám cậu.

Lồng ng ực trụi cọ tới cọ lui vào lưng cậu.

Buổi tối hôm kia lúc tình, anh phát hiện Tuỳ Ý rất thích được vuốt v3 da thịt.

Anh đoán cơ thể trắng trẻo, non mềm này là điểm cộng trong mắt kim chủ.
“Ngày mai tôi phải đi rồi, cậu không giúp tôi xoa thật sao?” Anh thúc giục hỏi.
Sự không nỡ lộ ra trong lời nói là thật.

Hai ngày nay trôi qua thật thoải mái, sung sướng.

Sắp rời đi, anh không chỉ hơi sợ hãi, dường như một khi rời căn phòng nhỏ này sẽ phải một mình đối mặt với bóng tối và tàn khốc, không còn ai bảo vệ anh.
Tuỳ Ý xem phim mấy phút, mới chậm rì rì nhận lấy bình xịt thuốc.
Ninh Lan dùng khăn tắm che dưới, duỗi đôi chân dài.

Tuỳ Ý không nhẫn nại xịt mấy cái, quay người lại định xem tiếp.

Bỗng nhiên, Ninh Lan quỳ lên ôm chặt lấy, vùi mặt vào trong ngực cậu: “Ngày mai tôi phải đi rồi, không làm thêm lần nữa sao?”
Tuỳ Ý thấy anh cầu hoan lạc với mình, suy nghĩ lại bị đóng băng vào buổi trưa mùa hè năm ấy, người thầy anh kính yêu cũng như vậy, với khuôn mặt ngây thơ vô hại, đang làm những điều ph0’ng đãng, vô sỉ nhất.
“Không học nhảy à?” Tuỳ Ý hỏi.
Ninh Lan dụi má vào người cậu: “Dù sao cũng là vận động mà.”
Nói xong, anh đưa tay chạm vào bên dưới Tuỳ Ý, động tác thuần thục hơn lúc trước nhiều.

Thứ đó đang dần to lên trong bàn tay.

Tim anh đập nhanh thình thịch.

Anh ngẩng đầu tiến lại gần, từ từ khoá chặt đôi môi Tuỳ Ý.
Lúc đầu, Tuỳ Ý không động đậy, tuỳ Ninh Lan cố hết sức giở bản lĩnh trêu chọc cậu, đợi đến lúc Ninh Lan cẩn thận lè lưỡi ra, cậu đột nhiên giành quyền chủ động, ấn người xuống giường, vừa gặm vừa cắn môi anh một cách hung dữ, hấp tấp.
“Ưm…” Ninh Lan bị hành động đột ngột và thô bạo của cậu làm cho hoảng sợ nhưng không dám giãy giụa, chỉ đành ngoan ngoãn phối hợp cuộn trong lòng cậu, rụt đầu lưỡi lại để tránh bị cắn.
Chỉ đến khi Ninh Lan thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, Tuỳ Ý mới buông tha đôi môi bị cậu chà đạp cho đỏ bừng.

Ninh Lan mở miệng thở, chậm chạp nhận ra Tuỳ Ý hơi kỳ lạ.
“Cậu làm sao vậy…!có chuyện gì xảy ra à?” Ninh Lan thở gấp, hỏi.
Tuỳ Ý không đáp lời, d*c vọng có thể nhìn bằng mắt thường lan ra trong đôi mắt cậu.

Sâu trong đó hàm chứa thứ gì, Ninh Lan nhìn không hiểu.
Ninh Lan mò xuống cởi ‘t lưng Tuỳ Ý, đầu ngón tay mát lạnh chui vào mép lót, nhẹ nhàng kéo xuống: “Đừng buồn nữa…!Tôi sẽ làm cậu vui vẻ, được không?”
Trên miệng đang trưng cầu ý kiến nhưng cơ thể lại chủ động nằm xuống lật người lại nằm bò trên giường.

Anh nhớ Tuỳ Ý là trai thẳng, lần trước làm trong điều kiện ánh sáng không tốt.

Lần này đang lúc trời sáng, quay lưng lại có lẽ không vấn đề gì.
Ninh Lan mò một chiếc bao cao su chưa dùng ở dưới gối, đưa ra sau: “Phía sau làm qua rồi…!Cậu đeo cái này lên đi.”
Anh nghe thấy tiếng lách cách nhẹ của khoá thắt lưng.

Sau đó, có thứ gì đó vừa thô vừa cứng chọc vào khe mông, chưa kịp chuẩn bị, người phía sau tách cánh mông anh ra, đâm vào.
Ninh Lan vội kêu lên một tiếng, tay cầm bao cao su nhanh chóng chống lên giường.

Tiếp theo đó là mỗi chuỗi đâm rút gấp gáp, làm đến mức anh hoa cả mắt, hồn bay phách lạc.
Tuỳ Ý nắm vòng eo mềm mại, hoạt động dữ dội.

Lửa giận phừng phừng trong lòng cậu.

Ninh Lan tự mình dâng tới cửa thì làm sao quan tâm đến việc có đáng thương hay không.
Tư thế vào từ phía sau không chỉ sâu hơn, còn làm lộ ra hoàn toàn vòng eo xinh đẹp, mịn màng của Ninh Lan.

Từ góc độ này, còn có thể thấy thắt lưng cân đối đang run lên bần bật.

Ninh Lan vùi mặt vào gối, vừa thoải mái vừa đau đớn mà r3n rỉ.

Dường như đưa thêm Tuỳ Ý một nhóm lửa, khiến cậu chỉ muốn làm người dưới thân không thể thốt nên lời.
Lần tình này thô bạo hơn nhiều lần trước.

Xong việc, Ninh Lan mềm nhũn nằm bò, không muốn động đậy.

Cuối cùng, Tuỳ Ý lật anh lại, để anh nằm ngửa trên giường.

Buổi tối, Tuỳ Ý đã hoàn toàn bình tĩnh lại chủ động xoa thuốc cho anh.

Thân thể dễ bị hằn vết lại thêm mấy vết thương mới, được bao bởi làn da trắng nõn xung quanh, thực sự nhìn mà đau lòng.
Lần này, trước khi Tuỳ Ý nói lời xin lỗi, anh che miệng cậu lại, rũ mắt, nói: “Xin đừng nói.

Chỉ là cơ thể tôi dễ hằn vết thôi, thực ra không đau đâu…Hơn nữa, là tôi câu dẫn cậu mà.”
Ý tại ngôn ngoại – Cậu là kim chủ, muốn làm gì cũng được.
Tuỳ Ý càng cảm thấy khó xử trước những lời nói nhẹ bâng của anh.

Ngọn lửa hung dữ trong lòng bị dập tắt, một tâm trạng ủ rũ bất giác tràn đến.

Bàn tay che miệng cậu như đang đậy cả lồ ng ngực, khiến cậu khó thở.
Cậu không biết Ninh Lan là gì đối với cậu.

Người này ngả ngớn, tuỳ tiện, bản tính phóng túng, vốn dĩ cậu tránh còn không kịp, nhưng cậu lại đang làm gì thế này? Thuận nước đẩy thuyền bị câu dẫn lên giường, không chút tử tế đối đãi bạo lực.

Hết lần này đến lần khác, lý trí cậu lấy làm kiêu hãnh đều tan thành tro bụi trước mặt người này.

Suy cho cùng thủ đoạn người này quá cao siêu hay khả năng kiểm soát của cậu quá kém? Cậu không muốn hiểu rõ.
Sáng sớm hôm sau, Tuỳ Ý định xin nghỉ đưa anh ra sân bay.

Ninh Lan nhất quyết không đồng ý.
Taxi từ xa tiến lại, Ninh Lan đeo khẩu trang, vẫy tay với Tuỳ Ý, bảo cậu không cần tiễn nữa.

Sau đó xách túi một mình đi dọc ven đường, đi rất chậm, có chút không vững, hậu quả của cuộc giao h0an thô bạo ngày hôm qua.
Dù chậm chạp đến đâu, anh cũng biết hôm qua Tuỳ Ý đã lôi anh ra làm đối tượng để trút giận.

Điều này phù hợp với dự định của anh về mối quan hệ này.
Điều tiếc nuối duy nhất chắc là chưa sờ được cơ bụng đi, Ninh Lan không thoải mái mà nghĩ.
Anh không nên cảm thấy khó chịu, cũng không có tư cách khó chịu.
Tuỳ Ý nhìn theo bóng lưng gầy guộc của anh, đột nhiên sải bước chân đuổi theo, bắt được tay anh thì lại trầm mặc, đắn đo hồi lâu, chỉ bảo: “Đến nơi gửi tin nhắn cho tôi.”
Cảm giác mất mát trong lòng sau một đêm vẫn chưa tan biến.

Hiện giờ gần như vậy, gần đến mức dường như không ai nỡ rời xa ai, lại dường như một cơn gió cũng có thể đánh bay mối quan hệ nực cười này.

Cậu muốn làm điều gì đó để bù đắp hoặc sửa chữa mớ hỗn độn đó.
Ninh Lan nhìn ra sự áy náy trong mắt cậu, cười nói: “Coi tôi là nữ chính hả?” Rút tay lại vỗ vai cậu, nhẹ nhàng nói: “Tôi đi đây.

Cậu quay phim đi.”
Đến khu chờ bay, Ninh Lan ngồi một góc.

Tay phải vẫn nắm thành nắm đấm, cố gắng giữ lại chút hơi ấm còn sót.
Lúc này, điện thoại vang lên, là tin nhắn của Tuỳ Ý: Đến nơi chưa?
Ninh Lan suy nghĩ một lúc, trả lời: Đến sân bay rồi.
Tuỳ Ý: Giữ chắc vé mát bay, còn cả chứng minh thư.

Sân bay người đông, chú ý an toàn.
Ninh Lan bị giọng điệu già đơ của cậu làm cho bật cười.

Cười xong, một nơi nào đó khó nói lại đau.

Anh cắn răng mà nghĩ, công ty cho Tuỳ Ý làm đội trưởng, nói không chừng là do tính cách kỳ lạ thích bận tâm của cậu.
Đến sân bay thủ đô, gọi taxi về ký túc xá, gần như vừa ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Tuỳ Ý: “Đến ký túc xá chưa?”
“Ừm, vừa tới.”
“Ừ, để ý tiếng gõ cửa.”
Phòng Ninh Lan ở trong cùng, thường xuyên không nghe rõ động tĩnh bên ngoài.

Anh không hiểu nên ngồi đợi ở phòng khách.

Đợi chưa đầy mười phút, anh trai shipper đã mang đến hai hộp thức ăn nặng trịch.

Bên trong là một suất cháo hải sản và một bát canh gà, vẫn còn bốc hơi nghi ngút khi mở nắp.
Ninh Lan ăn đến mức mồ hôi nhễ nhại, một chút thừa lại cũng không nỡ vứt.

Buổi tối lấy đồ trong tủ lạnh ra, hâm nóng rồi tiếp tục ăn.
“Anh Lan, anh đặt đồ ăn à?” Vương Băng Dương từ bên ngoài hét vọng vào.
Ninh Lan buông thìa đi ra, ngơ ngác nhận lấy đồ, lật đơn xem.

Người đặt hàng là SY, đổi loại cháo khác, còn thêm đậu phụ cuộn và đồ ăn kèm, ghi chú: Ít dầu, ít muối.
Vương Băng Dương chưa ăn tối, xúm lại ngó: “S – Y – là đội trưởng sao? Làm sao anh ấy biết bọn mình chưa ăn cơm, ấm áp quá đi!”
Ninh Lan không tiện giải thích, kéo Vương Băng Dương ngồi xuống ăn cùng.

Vương Băng Dương là kẻ cuồng mạng xã hội, việc to việc nhỏ đều chụp đăng lên.

Ninh Lan gắp liên xoành xoạch, cậu ta đã tách chụp liền ba tấm đăng lên, kèm lời nhắn – Cảm ơn bữa tối yêu thương của đội trưởng!
Vì thế nửa tiếng sau, Ninh Lan lại nhận được điện thoại của Tuỳ Ý, đi thẳng vấn đề, hỏi: “Vì sao cho Vương Băng Dương ăn?”
Ninh Lan đáp thật mình không ăn được nhiều như thế, bảo cậu đừng gọi đồ ăn ngoài lung tung nữa.

Ký túc xá người ra người vào, anh cũng không phải lúc nào cũng ở đây.
Tuỳ Ý cân nhắc chốc lát, không nói đúng cũng chẳng bảo sai, dặn dò anh sớm nghỉ ngơi rồi cúp máy.
Buổi trưa ngày hôm sau, Ninh Lan chuồn từ công ty về, vừa định bóc gói mì chống đói, có người gõ cửa.
Mở cửa, vẫn là anh trai shipper đội mũ bảo hiểm: “Là Lãng* tiên sinh phải không ạ? Đồ ăn của anh.”
Ký túc xá không có ai.

Ninh Lan bối rối nhận lấy, nhìn chằm chằm vào đơn đặt hàng, người đặt đồ tên Lãng Nhi, dấu ngoặc “Bắt buộc đích thân ký tên.”

*Lãng: mình đã note chú thích tên truyện ở phần giới thiệu rồi.

Lãng là sóng, Lan là sóng lớn đó.
Anh sững người tại chỗ một lúc, cuộc trò chuyện trong cầu thang tối tăm đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh.
“Lan, nghĩa là sóng phải không?”
Sóng…!Lãng Nhi…!Ninh Lan đỏ mặt, vết đỏ lan từ cổ lên sau tai.
Buổi tối, Tuỳ Ý chủ động liên lạc với anh, trực tiếp gửi ghi âm, hỏi anh ăn cơm chưa.

Cố Thần Khải đang đánh đàn trong phòng.

Ninh Lan nhỏ tiếng trả lời: “Ăn rồi.

Cậu…!Vì sao cậu lại đổi tên vậy.”
Tuỳ Ý: “Tránh người khác nhận nhầm.”
Ninh Lan lật người quay mặt vào trong, tiếng nhạc êm dịu vang bên tai.

Anh cảm thấy hôm nay Cố Thần Khải đàn rất hay, nói vào điện thoại: “Không biết còn tưởng cậu muốn mưu sát tôi.”
Tuỳ Ý không tiếp lời anh, nói: “Đồ ăn ngoài đặc quyền của cậu.”
Từ “đặc quyền” nhẹ nhàng chọc vào da thịt mềm mại của Ninh Lan.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu.

Cả ngày Ninh Lan tập nhảy, đùi mỏi chân đau, cằn nhằn với Tuỳ Ý vũ đạo lần này quá khó.

Tuỳ Ý mãi lâu không trả lời, Ninh Lan đoán cậu đi quay phim rồi.

Hôm nay lại quay đêm.

Bên cạnh cậu đến một người trợ lý cũng không có, việc gì cũng tự mình làm.
Ngủ một lúc lại tỉnh giấc.

Cố Thần Khải đã đi sang phòng bên.

Trong phòng im phăng phắc.

Ninh Lan mở tin nhắn ghi âm của wechat, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Tuỳ Ý: “Còn đau không?”
Ninh Lan nghe một lượt, sau khi nhắm mắt lại, ba từ đó vẫn quanh quẩn trong tâm trí.

Anh với lấy điện thoại, kéo chăn qua đầu, cắn môi, chậm rãi gõ chữ – Không đau nữa.
Có lẽ càng khó đạt được thì càng trân trọng là bản tính con người.

Từ nhỏ, anh đã ghi nhớ lòng tốt của người khác đối với mình mà bỏ qua những tổn thương họ mang đến.

Huống hồ, sự thiện chí và ấm áp Tuỳ Ý dành cho anh rất rất nhiều, nhiều đến mức anh chẳng còn sức chống đỡ, nhiều đến mức khiến anh vô cùng sợ hãi.
Chùm chăn không có một tia sáng, mắt Ninh Lan thấy hơi mỏi.
Thích còn không kịp, làm sao có thể đau được đây?
Hết chương 28..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN