Trục Lãng - Chương 30: Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Trục Lãng


Chương 30: Chương 30


Về ký túc xá sau khi ăn lẩu, Ninh Lan tắm xong ôm quyển sách đọc, là quyển “Nhạc lý cơ bản” bìa xanh mà Tuỳ Ý từng cho anh mượn.
Thấy Tuỳ Ý sáp lại ngó, Ninh Lan nói: “Quyển này là tôi mua đó, không trộm sách của cậu đâu.”
Tuỳ Ý cười.

Cậu nhóc này một khi nóng nảy thì việc gì cũng muốn đè đầu người khác.
Ninh Lan đang đọc bài giảng về điệu thức trưởng*, vừa đọc vừa vò đầu bứt tai lật đi lật lại đối chiếu, ngâm nga bài mẫu hai lần vẫn còn lúng túng, cộng thêm thầy giáo âm nhạc sẵn có đang lượn qua lượn lại trước mắt anh, có thể nói cực kỳ gây bực mình.
* Điệu thức trưởng: là điệu thức gồm có bảy bậc âm (thứ tự các bậc được ghi bằng chữ số La Mã), trong đó có âm I, âm III và âm V là âm ổn định.

Bậc I và bậc III tạo thành quãng 3 trưởng, bậc III (theo Google)
Lúc Tuỳ Ý chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, Ninh Lan kéo quần ngủ cậu lại.
“Có chuyện gì?” Cậu quay người lại hỏi.
Ninh Lan bĩu môi, chỉ vào sách: “Cái này, giảng cho tôi được không?”
Tuỳ Ý chỉ đợi anh chịu thua, vui vẻ ngồi xuống, bắt đầu giảng bài cho học sinh.
Tuỳ Ý đã học âm nhạc một cách hệ thống.

Cho dù Ninh Lan hỏi chỗ nào, cậu đều hạ bút thành văn.

Ninh Lan lôi đống vấn đề trước đó anh không hiểu hỏi một lượt.

Nhạc lý cũng giống các môn khác, nền tảng vững chắc thì những nội dung khó phía sau tự nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng.

Ninh Lan nghe xong bỗng dưng tỉnh ngộ, nhìn Tuỳ Ý với ánh mắt ngưỡng mộ.
Tuỳ Ý biết anh đang nghĩ gì, nói: “Nếu cậu đang học tiểu học, đưa kiến thức nhạc lý vào lúc học đàn, cũng sẽ không thấy khó.”
Giọng điệu không chút khoe khoang.

Ninh Lan nghĩ thầm nếu hồi tiểu học có sở trường, có khi chỉ mong ngày ngày huênh hoang cho người khác xem, hỏi: “Đội trưởng, cậu học đàn bao lâu rồi?”
Tuỳ Ý lặng người một lúc, đáp: “Mười ba năm.”
“Oa, vậy chắc chắn qua cấp mười rồi hả?”
“Trong ngành không xét cấp độ.”
Ninh Lan không hiểu mấy thứ này, chỉ cảm thấy tiếc nuối: “Học lâu như vậy, từ bỏ đáng tiếc quá đi…!Về sau thực sự không chơi nữa à?”
Tuỳ Ý nhìn đôi mắt sáng long lanh của anh, bỗng lại nhớ đến người kia.

Năm đó, người đó cũng dùng ánh mắt đơn thuần trong vắt nhìn mình…
Khi đó còn nhỏ, bởi vì luyện nửa tháng một bản nhạc mà vẫn không đạt yêu cầu của thầy, dở thói trẻ con hét vào mặt thầy “Con không kéo nữa”, vứt đàn đi, chạy ra ngoài phòng học, trốn một mình trong góc khóc nhè.

Người đó đang chơi dở bản nhạc liền bật dậy khỏi băng ghế piano, chạy đuổi theo, ngồi xổm trước mặt mình, nói: “Em chơi tốt như vậy, nhất định đừng bỏ cuộc.

Anh…!anh rất muốn cùng em đàn một bài.”
Nếu nói thầy giáo là mục tiêu mà cậu tôn kính, thì người đó là khát khao cậu theo đuổi.

Cậu muốn giống người đó, từng nốt nhạc lướt ra từ ngón tay đều tràn đầy niềm vui trong sáng, thuần khiết.

Ánh nắng rực rỡ đọng lại nơi đáy mắt, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt đều mang đến cho người ta năng lượng bình an, vui vẻ.
Tuỳ Ý mãi không lên tiếng, Ninh Lan thấy mình lỡ lời, che miệng mình lại, nói: “Hát hò nhảy nhót cũng tốt.

Dù sao cũng là âm nhạc, không khác nhau đâu.”
Tuỳ Ý hoàn hồn, giơ tay xoa mái tóc đen mềm.

Ninh Lan cũng to gan hơn kéo tóc đỏ của cậu.

Tuỳ Ý giở chiêu át chủ bài – cù lét.

Giường quá nhỏ, Ninh Lan không có chỗ trốn, ở trên giường ngọ nguậy, giãy giụa, cười đến chảy nước mắt, thở hổn hển xin tha mạng.

Tuỳ Ý ấn chắc eo anh, không cho ngọ nguậy lung tung.

Anh cười càng lớn hơn, co chân đạp trái đạp phải vào hông Tuỳ Ý.
Tuỳ Ý tốn bao nhiêu sức mới đè được chân anh lại, cưỡi lên người anh, hỏi: “Lúc nhảy sao lại không sợ buồn? Hửm?”
Ninh Lan cười đến mức không thở ra hơi, khó khăn nói: “Căng…căng thẳng mà.

Làm gì còn cười được nữa?”
Thực ra căng thẳng nhất là lúc mặc đồ nữ nhảy đôi với Tuỳ Ý lần trước.

Toàn thân cứng ngắc, căn bản không cảm nhận được ngứa.
Hai người náo loạn đến nửa đêm, tinh lực vẫn dồi dào như cũ.

Cuộc náo loạn dần dần biến vị.

Tuỳ Ý đổ mồ hôi toàn thân, lật người dậy đi tắm rửa.

Ninh Lan đi chân trần theo vào, dùng ghế đẩu chặn cửa.

Không lâu sau, phòng tắm truyền ra tiếng r3n rỉ ám muội, ẩn giấu trong tiếng nước chảy nên không nghe rõ, đứt quãng đến tận đêm muộn mới dừng lại.
Bận rộn ký tặng, cả năm chỉ còn hai tháng cuối cùng.
Các lễ trao giải âm nhạc lớn đang diễn ra.

Công ty nhận cho AOW hai chương trình giải trí, một trong số đó là chương trình truyền hình thực tế, át chủ bài của đài Thượng Tinh “Thử thách đầu của tình yêu”.

Vốn dĩ địa vị trong giới của AOW không lên nổi chương trình này, thành viên nhóm đông, chương trình có khách mời cố định, rất khó sắp xếp.

Tuỳ Ý nghe xong lịch trình thì lặng người trong chốc lát, xác nhận đi xác nhận lại với Trương Phạn đó có phải “Thử thách đầu của tình yêu” đang nóng hiện nay không, trông như người mất hồn.
“Cũng đừng vui mừng quá.

Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ giành được cho mấy cậu phần đặc biệt, không quay cùng nhánh chính, có lẽ cũng không chạm mặt mấy vị khách mời, lúc phát sóng sẽ chèn 20 phút ở giữa chương trình.” Trương Phạn nói: “Mục đích chủ yếu của chúng ta là ké độ nổi tiếng của chương trình để quảng cáo, tăng độ nhận biết.”
Biểu cảm của Tuỳ Ý lại ngây ra một lúc, qua một hồi mới hồi phục lại bình thường.
Sau khi nhận lịch trình, tan họp, đám trẻ vừa cảm thấy hưng phấn, lại có chút tiếc nuối.
“Mẹ, dì, bà nội, bà ngoại tui mỗi tuần đều ngồi canh để xem “Thử thách đầu của tình yêu”.

Cậu nghĩ chúng ta sẽ nổi như cồn khi lên chương trình này không?” Vương Băng Dương vô cùng thích thú.
“Tôi không đoán được.” Cố Thần Khải – người có nhiều kinh nghiệm chương trình giải trí nhất đáp: “Chỉ là phần đặc biệt thôi, đợi cắt cảnh chuyển sang thì có lẽ các bà, các cô đều chuyển kênh, hoặc là tranh thủ đi giặt quần áo, gọt hoa quả.”
Cao Minh đáp: “Đừng bi quan như thế.

Chương trình này không phải có mấy khách mời đều là lưu lượng top đầu sao? Cái người đó ấy, Kỷ Chi Nam năm ngoái được giải Người mới không phải cũng ở trong đó sao.

Mọi người đều là thịt tươi mới*, chúng ta tốt xấu gì cũng được chú ý thêm chứ?”
“Hiện giờ quần chúng nền tảng của diễn viên và ca sĩ giống nhau sao? Là anh suy nghĩ quá lạc quan thôi…”
*thịt tươi: dùng để hình dung người trẻ trai xinh gái đẹp đơn thuần (theo Baidu)
Ninh Lan không tham gia cuộc thảo luận, nghe một đống suy đoán lộn xộn, lung tung.

Lúc nghe đến ba chữ “Kỷ Chi Nam” thì ngừng một lúc, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cố suy nghĩ lại nhưng không nhớ ra.

Ánh mắt đảo sang nhìn Tuỳ Ý mới mơ hồ có ấn tượng.

Lúc ở khách sạn thành phố J, cậu từng xem hai lần bộ phim Kỷ Chi Nam đóng nam phụ, nhận được giải Người mới xuất sắc nhất.

Tuỳ Ý ôm cánh tay dựa cửa, không biết đang nhìn gì.
Ninh Lan đi đến, dõi theo ánh mắt của cậu nhìn ra ngoài.

Bên trên là bầu trời xanh như ngọc, bên dưới là đường phố đông đúc xe cộ.
Ninh Lan không nhìn ra điều gì, huých cậu hỏi: “Buổi trưa muốn ăn gì?”
Tuỳ Ý quay đầu nhìn anh, mỉm cười đáp: “Cậu chọn đi.”
Tuỳ Ý không ăn ở căng tin, bình thường sẽ xuống nhà hàng dưới công ty giải quyết bữa trưa.

Gần đây, dưới công ty thường có fans lượn qua lượn lại tụ tập.

Đây là chuyện thường tình, suy cho cùng nghệ sĩ của công ty không chỉ có mấy người bọn họ.

Có điều trải qua vụ việc ác ý ở buổi ký tặng lần trước, Ninh Lan thấy hơi sợ fans.

Tuần trước có lễ hội âm nhạc, lúc xuống xe bảo mẫu, hai hàng fans đứng bên đua nhau đưa hoa tươi, quà tặng.

Ninh Lan thấy một ly trà sữa được đưa đến, vô thức trốn sang một bên, sắc mặt tái nhợt.
Ngoài mặt thì trông có vẻ không chịu ảnh hưởng gì, nhưng thực tế cho dù tố chất tâm lý có tốt, cũng không thể ngay lập tức thoát khỏi ám ảnh.

Tuỳ Ý đưa Ninh Lan đi ra cửa sau công ty, lái xe đưa anh đi phố ẩm thực mới mở ở phía đông thành phố ăn trưa.

Trên đường thuận tiện trò chuyện việc tuần sau cậu, Cố Thần Khải và Phương Vũ cùng đến thành phố S quay chương trình âm nhạc.

Ninh Lan hơi bất ngờ, ngẫm nghĩ rồi cảm thấy đúng như dự đoán.

Ba người bọn họ là thành viên có tố chất âm nhạc tốt nhất của AOW.

Nếu cho anh đi, có lẽ sẽ làm mất mặt nhóm.
Ninh Lan hỏi cậu đi mấy ngày, sau đó suy nghĩ một lúc, trở về kịp quay luôn “Thử thạch đầu của tình yêu”, chỉ là thời gian giữa không được nghỉ ngơi.
Tuỳ Ý liếc nhìn Ninh Lan đang bấm đầu ngón tay tính toán, trong lòng có dự tính chuyển rời ánh mắt.
Ngày 12 tháng 11, sinh nhật chính thức của Ninh Lan trên Baidu Baike*.
Ngày sinh nhật thật của Ninh Lan không phải ngày này, được An Lâm nhắc nhở mới nhớ ra việc này, vội vàng đăng nhập Weibo cảm ơn mọi người chúc phúc.

Các thành viên khác của AOW đều gửi lời chúc mừng rồi @ tag tên anh.

Ninh Lan ấn thích, bình luận một cách công thức hoá.

Bận rộn một hồi lâu mới đặt điện thoại xuống, chẳng có cảm giác chân thực khi đón sinh nhật.

*Baidu: như Google của TQ.

Baike: kiểu như Wikipedia.
Buổi chiều, Vương Băng Dương đến phòng luyện tập tìm anh, thần thần bí bí nói buổi tối có niềm vui bất ngờ.

Ninh Lan đoán 80% là công ty tổ chức livestream, như lần sinh nhật của Lục Khiếu Xuyên.

Nhưng Tuỳ Ý đi quay chương trình ở thành phố S chưa về.

Anh cũng không mong đợi biểu diễn cho fans xem cái gọi là tiệc sinh nhật.
Trước khi tan làm, Phương Vũ gửi anh lì xì trên Weixin.

Ninh Lan giả vờ không nhìn thấy.

Phương Vũ lại spam cả đống tin nhắn.

Ninh Lan hết cách, vứt cái emoji “Xin ngừng diễn”, nói: Tấm lòng của lão nhân gia người mình xin nhận.

Người hiện đại không thích mấy thứ hư giả này, nhận rồi lại phải trả, chẳng thú vị gì.
Phương Vũ bị anh nói thế, ngay lập tức nghĩ thông: Làm sao để thu hồi lì xì? Cậu đừng có ấn vào đó!
Ninh Lan câm nín: Cậu ấn thu lì xì không phải là được rồi sao?
Vì thế, sau khi Phương Vũ gửi một xấp lì xì sáu tệ, tám tệ thì lại tự mình ấn thu hồi từng cái một.
Thu xong, Phương Vũ nói: Xin lỗi nhe Tiểu Lan Lan.

Hôm nay không đón sinh nhật cùng cậu được.
Ninh Lan đáp: Không sao, biết cậu bận mà.
Anh hơi muốn hỏi Tuỳ Ý như thế nào, theo lời Vương Băng Dương nói, fans CP Cao Hoa trên mạng biết Tuỳ Ý và Phương Vũ cùng đi quay chương trình, họ vui mừng đến đốt cả pháo.

Còn có ảnh chụp nơi tiền tuyến gửi về bảo hai người họ cùng phòng, lập tức chèn ép CP Tuỳ Lan đang đắc ý đợt trước đến mức mông không dám động.

Nghĩ đến đây, Ninh Lan cảm thấy không vui, lại cảm thấy bản thấy quá ích kỷ, ghen tuông một cách mù quáng, như đứa ngốc vậy.
Anh không trả lời, Phương Vũ nói trước: Mặc dù mình ở thành phố S xa xôi, nhưng trái tim đang ở độ cao vạn mét trên không, bay về phía cậu với tốc độ tối đa!
Ninh Lan cho rằng cậu ta đang đặt hàng gì cho mình: Cảm ơn trước nhé.

Tấm lòng của ngài mình không nhận được, nhận sẽ bị đánh đó.
Nói đến đây thì Phương Vũ xù lông: Ai? Ai dám đánh Lan Lan của mình? Mình cho hắn một cái bạt tai!
Ninh Lan nhớ đến bộ dạng ngốc nghếch của Lục Khiếu Xuyên khi bị Phương Vũ tát, cười hì hì ra tiếng.
Hết chương 30.
Đổi xưng hô của Ninh Lan và Phương Vũ vì hai đứa thân nhau hơn rồi nhe ^^.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN