Ngoại truyện 1: Kẻ ngốc và đồ khốn (3)
Sáng hôm sau, Tuỳ Ý và Ninh Lan xuống tầng, bị đạo diễn trêu: “Mắt đỏ thế, ai không biết lại tưởng tổ chương trình ức hiếp người, không cho cơm ăn.”
Ninh Lan 囧, định không trang điểm nhưng lo vành mắt trũng lên hình quá rõ ràng, đánh một chút phấn nền, còn có kem che khuyết điểm.
Ngày thứ hai sống chung, cuối cùng tổ sản xuất cũng bắt đầu bày trò, đưa mọi người lên một chiếc ô tô đến ngã tư, nói với bọn họ rằng tiền cơm hôm nay tự mình kiếm, còn về kiếm kiểu gì thì dựa vào bản lĩnh mỗi người.
Mọi người mới ngỡ ngàng nhận ra, câu nói “không cho cơm ăn” của đạo diễn hoá ra để dẫn dắt hồi hộp.
Phân nhóm theo gia đình, vì hôm qua Tuỳ Ý và Ninh Lan chơi game đạt điểm thấp nhất, cho nên kinh phí hoạt động cũng thấp nhất, chỉ có một tờ tiền giấy 10 tệ.
*
* 10 tệ ~ 36.000 VNĐ.
Ninh Lan lo không kiếm được tiền, buổi trưa không được ăn, không gọi xe hay ngồi xe bus như các nhóm khác mà tự mình thuê chiếc xe đạp công cộng, bảo Tuỳ Ý đèo anh, anh ngồi sau ôm đàn, hai người một xe tiến vào thành phố.
Đàn là trước khi ra ngoài, Ninh Lan cảm thấy tổ chương trình “không có ý tốt”, nhân lúc nhân viên không để ý nhét trộm vào cốp xe.
Những khách mời khác cảm thấy thán phục trước sự nhìn xa trông rộng của anh.
Rẽ vào đường lớn, Tuỳ Ý ở đằng trước đạp xe, nghiêng đầu hỏi Ninh Lan: “Bọn mình đi đâu đây?”
“Trung tâm thành phố, nơi có nhiều người.”
Tuỳ Ý cảm thấy không ổn, ngập ngừng hỏi: “Bé cưng, không lẽ anh muốn để em…”
Ninh Lan híp mắt cười: “Thêm một cơ hội tuyên truyền miễn phí nha.”
Bốn mươi phút sau, hai người đến khu phố thương mại.
Ninh Lan tìm chỗ trống, lấy đàn ra đưa cho Tuỳ Ý, sau đó bỏ tờ 10 tệ cuối cùng vào trong hộp đàn, đập tay, nói: “Có thể bắt đầu rồi.”
Tuỳ Ý cầm đàn, thấy hơi khó xử.
Cậu học đàn mười mấy năm, không phải trong phòng luyện đàn thì cũng ở nhà hát biểu diễn, chưa bao giờ đứng đường mãi nghệ.
Nơi đây người ra người vào thực sự khiến cậu hơi không thoải mái.
Tổ chương trình rất chuyên nghiệp, máy quay đặt ở nơi xa, gần đó chỉ bố trí một người quay phim đi theo, cũng không có ai chú ý đến động tĩnh ở bên này.
Ninh Lan quay lưng với camera, nháy mắt với Tuỳ Ý, mặt mong chờ, nói: “Hôm nay dựa hết vào em đó.”
Đối mặt nhờ cậy thế này, làm sao Tuỳ Ý có thể không đáp ứng?
Đương nhiên không thể.
Là trụ cột của gia đình, bắt buộc phải có khí chất co được dãn được.
Tuỳ Ý cúi đầu nhìn, may hôm nay ăn mặc giản dị, còn đeo khẩu trang, chắc sẽ không ai nhận ra.
Cậu hít sâu một hơi, kẹp đàn, nâng vĩ, kéo âm đầu tiên.
Đây là một bản nhạc quen tai nổi tiếng, tiếng đàn lảnh lót, giai điệu du dương.
Lúc này đa số người đi mua sắm đều là người nhàn rỗi, có người dừng bước lắng nghe, có mấy bé gái thấy trong hộp đàn có tiền nên ném thêm vài đồng xu vào.
Tuỳ Ý kéo đến bài nhạc thứ ba, tâm trạng không thể ổn định được.
Ninh Lan trò chuyện rôm rả cùng người qua đường với danh nghĩa thúc đẩy kinh doanh, những tràng cười vỡ oà vang lên không ngớt trong đám đông.
Hai người ở bên nhau càng lâu, cậu càng rõ Ninh Lan thu hút người khác thế nào, cười lên đôi mắt cong cong, lúc ngượng ngùng thì đôi tai, khoé mắt đều đỏ ửng.
Nốt ruồi khoé mắt trái không đỏ theo mà còn sáng hơn đoá hoa tươi.
Có lẽ quá khắc cốt ghi tâm nỗi đau mất mát trước kia nên đã để lại di chứng nặng nề cho cậu.
Cậu chưa bao giờ che giấu mong muốn độc chiếm của mình, cũng không cảm thấy tâm lý như vậy có gì không ổn.
Ninh Lan thuộc về một mình cậu, cũng chỉ có thể thuộc về một mình cậu.
Kéo hết một bài, Tuỳ Ý đặt đàn xuống, tiến đến trước mặt Ninh Lan: “Bé cưng, em khát.”
Không đợi Ninh Lan lên tiếng, cô gái đứng bên lấy một chai nước từ trong túi ra: “Chưa uống đâu, nếu không để bụng thì uống đi ạ.”
Kế hoạch thất bại, Tuỳ Ý xị mặt, không cười nổi.
Uống xong định về chơi đàn tiếp, Ninh Lan kéo cậu lại: “Em đợi chút.”
Nhiệt độ ngoài trời rất cao, đứng dưới ánh mặt trời, rắc một chút thì là lên trên là có món thịt nướng ngon tuyệt.
Ninh Lan rút khăn giấy từ trong túi áo, gấp lại lau mồ hôi trên trán cho Tuỳ Ý, từng chút từng chút một, mồ hôi thì nhiều mà giấy thì mỏng, những mảnh vụn dính vào trán và má, Ninh Lan không nhịn được cười, lấy tay nhặt cẩn thận, đến gần nói nhỏ bên tai: “Vất vả rồi.”
Sự ngột ngạt trong lòng Tuỳ Ý tan biến, tiếp tục nâng cao tinh thần trách nhiệm của chủ gia đình, kéo đàn mãi nghệ.
Người xung quanh nhận ra bọn họ ngày càng nhiều, bên trong ba vòng bên ngoài ba vòng kín chật người, ai ai cũng cầm điện thoại quay chụp.
Tính tình Ninh Lan tốt, một vài fans hóng hớt đến xem, vây quanh anh trò chuyện ríu rít, anh cũng nhẫn nại nói chuyện với họ.
“Trời nóng thế này, chương trình cũng dã man quá đi à?”
“Trách bọn anh đến muộn, không tìm được chỗ đẹp.”
“Vừa nãy ở quán cà phê trên đường xx thấy thầy Kỷ đang ở bên trong đánh đàn, sao không qua tham gia cùng họ ạ?”
“Quy tắc hoạt động phân theo nhóm, bọn anh cũng không muốn.”
“Nửa cuối năm đội trưởng có tổ chức concert không?”
Ninh Lan chỉ vào Tuỳ Ý đang chuyên tâm kéo đàn: “Anh cũng không rõ, đi hỏi cậu ấy.”
Cô gái vội xua tay: “Không cần không cần đâu, đội trưởng lạnh lùng lắm, không dám nói chuyện với anh ấy đâu.”
Cô gái bên cạnh mắc cỡ nhỏ tiếng hỏi: “Lan Lan, đội trưởng có tốt với anh không?”
“Tốt lắm.”
“Vậy sao mắt anh…”
Ninh Lan dụi đôi mắt đỏ: “Tối qua ngủ không ngon.”
Mấy cô gái xem ra rất hiểu, vừa lời ít ý nhiều gật đầu, vừa trao đổi ánh mắt “quả nhiên là như vậy” với nhau.
Có hai bác gái trung niên đi dạo ngang qua, nghĩ Tuỳ Ý là thanh niên đến tuổi xem mắt tìm bạn gái, đánh giá trên dưới một lượt thấy vô cùng hài lòng, hỏi chuyện: “Chàng trai là người ở đâu vậy?”
Tuỳ Ý vừa kéo xong một bài, bỏ đàn xuống: “Người ở đây ạ.”
Bác gái càng hài lòng, bảo Tuỳ Ý cởi khẩu trang xem ngoại hình.
Tuỳ Ý không hiểu, định hỏi nguyên nhân thì Ninh Lan cách đó vài bước chạy vội tới: “Bác ơi ngại quá, không tiện ạ.”
Hai người phụ nữ đánh giá Ninh Lan một lượt, cảm thấy hơi gầy một chút, không thích lắc đầu: “Bọn tôi có hỏi cậu đâu chàng trai à, hỏi người này…”
Không đợi bác gái nói xong, Ninh Lan duỗi tay khoác tay Tuỳ Ý, nói: “Đây là chồng cháu ạ.”
Mấy buổi ghi hình tiếp theo, bọn họ leo núi, đi biển, trượt tuyết, còn đi Bắc Âu ngắm cực quang.
Nhiệt độ hôm đó rất thấp, hơi thở đóng băng.
Tuỳ Ý cởi khăn của mình, sau đó từng vòng lại từng vòng quấn Ninh Lan chỉ còn lộ ra đôi mắt tròn xoe.
“Em không lạnh à?” Ninh Lan ồm ồm hỏi.
Tuỳ Ý lắc đầu: “Không lạnh.”
Từ lúc sinh ra, Ninh Lan đã sợ lạnh hơn người bình thường, đến nơi như vậy, sự mẫn cảm với nhiệt độ giảm đi rất nhiều.
Cho nên anh không tin lời Tuỳ Ý nói cho lắm, cởi một vòng khăn, dứt khoát quấn vào cổ Tuỳ Ý, sau đó nhìn lên bầu trời không chớp mắt, run cầm cập nói: “Khăn không đủ dài, em qua đây đi.”
Tuỳ Ý không có tâm trạng thưởng thức cái gọi là cảnh đẹp đến nao lòng.
Cậu nghiêng đầu nhìn Ninh Lan, đôi mắt trong veo đấy toả ra ánh sáng như một dải ngân hà.
Cậu ngắm anh là đủ rồi.
Thấy Tuỳ Ý rất lâu không có động tĩnh gì, Ninh Lan rụt cổ lại, thúc giục: “Em qua đây một chút đi.”
Tuỳ Ý hoàn hồn, nhấc tay ôm anh, để đầu anh tựa vào vai mình.
Mặt Ninh Lan áp lên vai Tuỳ Ý cọ cọ mấy cái, thở ra một hơi nóng, cảm thán: “Đẹp thật đấy.”
Má Tuỳ Ý áp lên đầu Ninh Lan, cũng nhẹ nhàng dụi: “Ừm, đẹp thật.”
Địa điểm ghi hình tập cuối cùng ở công viên giải trí Disneyland ở thành phố S.
Quy tắc là chơi ba trò lớn trở lên ở bên trong công viên, đồng thời không để bị du khách khác phát hiện.
Lần này không phân nhóm, tính theo cá nhân, khách mời đạt điểm thấp nhất sẽ nhận được món quà thần bí của tổ chương trình.
Cho dù nói như vậy, khách mời vẫn phân theo nhóm gia đình hoạt động.
Từ sau hôm mãi nghệ bên đường, lúc nào Ninh Lan cũng nhắc nhở bản thân quán triệt nguyên tắc “Ở nhà như thế nào thì ở đây như thế”, dần bộc lộ bản chất ngây thơ trong chương trình.
Anh lớn bằng từng này nhưng đây là lần đầu tiên đến khu vui chơi.
Mặc dù biết mục đích đến đây chắc chắn là giành hạng nhất, nhưng vẫn không thể không liếc ngang liếc dọc vào thứ trẻ con như vòng quay mật ong, cảnh sát vũ trụ Buzz Lightyear, trò khí thổi tung bay*.
* Buzz Lightyear (巴斯光年), trò khí thổi tung bay (喷气背包飞行器), vòng quay mật ong (蜂蜜罐), tạm dịch:
Buổi tối trước hôm đi chơi công viên, Ninh Lan vội ghi ghép vài ngàn chữ chiến thuật chơi trên mạng, còn chưa kịp xem đã hồ đồ xếp hàng hai tiếng đồng hồ chơi trò thế giới kỳ ảo, chơi xong vừa kịp lấy vé chơi tàu lượn ánh sáng.
*
* thế giới kỳ ảo 飞跃地平线, tàu lượn ánh sáng 创极速光轮 dịch theo ý hiểu thôi.
Cái trò thế giới kỳ ảo kiểu mình sẽ ngồi trong một không gian (như kiểu phòng chiếu phim ấy) rồi nó sẽ đưa mình tham quan các địa danh nổi tiếng trên thế giới, kiểu chìm vào không gian 3D, như mình ngồi phi thuyền đi tham quan thật ấy.
Còn tàu lượn đây:
Trên đường bắt gặp đôi vợ chồng Quách Hạo, Lưu Vũ Khanh cũng đang đi về hướng này.
Bọn họ đã chơi hai trò lớn khiến Ninh Lan nhất thời nóng ruột, nhảy khỏi trò xe vượt núi, chân còn đang nhũn đã chạy vội đến trò khác.
Tuỳ Ý kéo anh lại, chỉ vào trò vòng quay mật ong ở góc: “Bọn mình chơi cái này đi.”
Ninh Lan đang lật chỉ dẫn, nghi ngờ hỏi: “Cái kia có phải là trò chơi lớn đâu?”
“Phải, hôm qua em tra rồi.” Tuỳ Ý trả lời một cách chắc nịch, kéo anh đi về phía bên kia: “Ít người xếp hàng, chính là nó.”
Ninh Lan bán tín bán nghi theo cậu đi xếp hàng, thấy Kỷ Chi Nam và Tần Nguỵ Vũ đang xếp cuối thì mới tin lời cậu nói.
Vì có hai nhóm khách mời đứng đây nên thợ quay phim rất tự nhiên vây quanh.
Người đầu tiên bị nhận ra là Kỷ Chi Nam.
Anh ta đặt ngón trỏ lên miệng, thần bí nói: “Suỵt, nhỏ tiếng chút, bọn anh đang chấp hành nhiệm vụ.”
Đám đông xung quanh đồng loạt hùa theo phối hợp im lặng.
Chơi trò vòng quay mật ong đa số là cha mẹ kèm trẻ con, mấy người lớn kẹp ở giữa rõ ràng bị lạc quẻ.
Nhưng Ninh Lan chơi rất vui, vòng quay xoay điên cuồng, lúc lướt qua vai mấy bạn nhỏ, còn giơ tay chào đám nhóc.
Chóng mặt bước ra khỏi hũ mật ong, hai người vào cửa hàng mua đồ hoá trang.
Ninh Lan đeo bờm Mickey lên đầu Tuỳ Ý.
Tuỳ Ý soi gương, mặt đen cả lại.
Không ai ở trong góc, Ninh Lan nhanh nhẹn kéo khẩu trang của cậu xuống, hơi nhón chân lên hôn cậu một cái, đứng ở nơi camera không quay được kéo dài giọng: “Cực~kỳ đẹp.” Sau đó chọc vào mặt cậu, giả vờ là dân chơi trêu chọc: “Thực sự rất xinh đẹp.”
* Ninh Lan dùng thành ngữ 秀色可餐, bình thường chỉ dùng khen phụ nữ mà thôi, hình dung người đó rất đẹp.
Mặc dù dùng từ kỳ quặc nhưng Tuỳ Ý được khen mà toàn thân sung sướng, ánh mắt rơi xuống đôi môi đỏ của anh, yết hầu lăn lên lăn xuống, buông bàn tay đang định cởi bờm xuống, đổi phương hướng nắm cằm Ninh Lan, nâng lên, sau đó cúi đầu xuống hôn.
Trong lòng Tuỳ Ý nghĩ người trước mặt mới là cực kỳ xinh đẹp, khiến người khác chỉ muốn nuốt chửng anh.
Trong đầu nghĩ vậy, cậu cũng chính xác làm như vậy.
Nụ hôn của Tuỳ Ý không phải kiểu chuồn chuồn lướt như Ninh Lan, cậu dùng sức đè Ninh Lan lên tường, đầu lưỡi cạy mở cánh môi mềm mại.
Trong miệng Ninh Lan vẫn còn dư mùi vị của cây kem ăn trước đó, nhẹ m*t lấy, vô cùng ngọt ngào.
Ninh Lan thích thì thích thật nhưng đây là nơi công cộng, lúc nào cũng có thể có người qua lại nên anh sợ hết cả hồn.
Ngón tay cào cấu cơ thể Tuỳ Ý qua lớp vải, đập bàn tay đang lần mò trên mông anh, khó khăn lắm mới thoát ra được, khuôn mặt đỏ bừng như ráng mây hoàng hôn.
Lúc ra ngoài, thợ quay phim đi theo hỏi anh có phải bị say nắng không, Ninh Lan chỉ vào Tuỳ Ý một cách không khách khí: “Giúp em mua chai nước lạnh, con chuột này cần hạ nhiệt!”
Tiếp đó, theo hướng dẫn của Tuỳ Ý, hai người chơi trò khí thổi tung bay, còn xem nhật ký gấu Pooh, Stitch hầu như không có ai xếp hàng, thậm chí còn dành thời gian chụp ảnh với thuyền trưởng thuyền hải tắc.
Sau đó lại gặp đôi chồng chồng Tần Nguỵ Vũ, Kỷ Chi Nam cũng chơi mấy trò trẻ con nên Ninh Lan đã hoàn toàn xua tan nghi ngờ của mình.
Ở trò bắn súng giải cứu các vì sao của Buzz Lightyear không đạt điểm cao bằng Tuỳ Ý, dù sao cũng không cần xếp hàng, kéo Tuỳ Ý biubiubiu với mình ba lượt nữa.
Lần cuối cùng Tuỳ Ý “mắc lỗi” nên anh dành được hạng nhất, dương dương tự đắc chụp ảnh đăng weibo: “Tôi có ngầu không?”
Fans bình luận: Ngầu ngầu ngầu, còn ngầu hơn đội trưởng!
Lúc trời sắp tối, hai người ngồi trên vòng quay ngựa gỗ.
Ninh Lan chơi cả ngày trời, mệt rã rời, ngồi trên ngựa gỗ mà mơ màng gật gù buồn ngủ, cặp tóc hình chú cún vàng lắc lư theo động tác của anh.
Xem xong tiết mục biểu diễn với lửa, tổ chương trình tập hợp lại tuyên bố kết quả, nói rằng có bốn người chưa hoàn thành nhiệm vụ không đủ tư cách tham gia cuộc thi, Ninh Lan há hốc mồm, trong lòng nghĩ chẳng trách mấy lần Kỷ Chi Nam gặp bọn họ đều muốn nói lại thôi, lúc xếp hàng chụp ảnh cùng thuyền trưởng còn hỏi: “Hai cậu từ bỏ cuộc thi rồi à?”
Trên xe trở về, Ninh Lan lướt thấy bài đăng weibo của Tuỳ Ý, dáng vẻ ngốc nghếch buồn ngủ ôm cột lúc chơi vòng quay ngựa gỗ, trên đầu còn cặp tóc hình chú cún vàng, lời bình ba chữ: Đồ ngốc nhỏ.
Ninh Lan trợn hai mắt tức giận, trừng mắt nhìn Tuỳ Ý ngồi cạnh, ngại máy quay vẫn đang mở, không tiện thực thi gia pháp, cúi đầu hầm hừ gõ mấy chữ trả lời: Đồ khốn lớn!
Đăng xong vừa tức vừa đau lòng, phần thưởng giải nhất là chuyến du lịch sang trọng ở đảo M, tặng kèm một bộ ảnh cưới du lịch, cái này đáng giá quá đi mất.
Tuỳ Ý biết anh đang tức điều gì, nắn bàn tay anh, nhỏ tiếng nói: “Bọn mình có thể tự đi.”
“Đi đâu?”
“Tuần trăng mật, còn có ảnh cưới.”
Ninh Lan trừng mắt cậu, hạ giọng trách cứ: “Tự bỏ tiền với miễn phí giống nhau à?”
Tuỳ Ý bị chọc cười trước sự “chăm chỉ tiết kiệm” của anh, thợ quay phim đi theo nghe thấy tiếng động chĩa camera vào phía họ, hai người lập tức giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, một người nhìn ra cửa sổ, một người nghịch điện thoại.
Một lúc sau, điện thoại của Ninh Lan sáng lên, thấy Tuỳ Ý trả lời: Giống nhau, em đảm bảo.
Ninh Lan tắt màn hình, lẳng lặng quay mặt tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó thấy khuôn mặt mình đang nhoẻn miệng cười phản chiếu trên cửa kính lấp lánh ánh đèn neon.
Quá khứ không thể quay ngược, tương lai không thể biết trước, ít nhất tại thời khắc này, trong lòng kẻ ngốc đều là đồ khốn, trong lòng đồ khốn cũng toàn là kẻ ngốc.
Vì vậy rốt cuộc ai ngốc hơn, ai xấu hơn đều không quan trọng.
Hết ngoại truyện 1..