Trục Lãng - Chương 85: 85: Ngoại Truyện 2 2 Hết Truyện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Trục Lãng


Chương 85: 85: Ngoại Truyện 2 2 Hết Truyện


Ngoại truyện 2: Cuộc gặp gỡ trên đường (2)
Phương Vũ gửi tin nhắn xong bèn tắt máy.
Cậu không chắc Lục Khiếu Xuyên sẽ có phản ứng gì, sẽ tức giận gọi điện cho cậu hay trút được gánh nặng bay như chim sổ lồng?
Bất kể cái nào, cậu cũng không muốn biết.
Nói ra có thể có người không tin, đây là lần đầu tiên bọn họ chia tay trong bốn năm yêu đương.

Hai người thường xuyên cãi cọ, thậm chí còn động chân động tay, đều là cậu đánh Lục Khiếu Xuyên.

Lục Khiếu Xuyên có tức giận đến mấy, mắt đỏ phừng phừng cũng không đánh trả.
Phương Vũ nhớ rõ, lần đầu tiên cậu đánh Lục Khiếu Xuyên, là vào sinh nhật của hắn.
Tên ngốc kia tin lời người khác, cho rằng cậu được bao nuôi, đấu võ mồm không đấu lại được nên hắn lôi chuyện này ra khiêu khích trước mặt mọi người.

Phương Vũ cũng không nhớ vì sao lúc đấy mình lại tức giận như thế, giơ tay tát vào mặt hắn.

Lục Khiếu Xuyên bị đánh vẹo cổ, trừng mắt nhìn, nửa bên mặt hiện rõ dấu bàn tay.
Về sau Phương Vũ có hỏi hắn vì sao lúc đó không đánh trả, Lục Khiếu Xuyên buồn ngủ đến díp cả mắt, ôm cậu vào lòng, lầm bầm: “Sao đàn ông…!đàn ông có thể…!đánh vợ được?”
Dần dần Phương Vũ cũng nghĩ thông suốt, người khác nói gì cậu cũng không để tâm, nhưng Lục Khiếu Xuyên không được, hắn nên tin mình, nên nghe lời, không nghe lời sẽ bị đánh.
Phương Vũ cảm thấy bản thân hết thuốc chữa rồi, lúc này còn có ham muốn khống chế hắn, tham lam đòi hắn đối tốt với mình.
Chủ nhật được nghỉ, buổi sáng không có lớp.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Phương Vũ ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy hai người Lục Khiếu Chu và Cố Thần Khải.
Lục Khiếu Chu tạo dáng bắn súng, tự mình tạo hiệu ứng âm thanh bằng bằng bắn xung quanh, sau đó nghiêm túc nói: “Anh em bảo em chuyển lời cho anh, một mình ở nhà không được tuỳ tiện mở cửa, ai biết được người vào là chồng anh hay là một kẻ biến thái.”
Cố Thần Khải cười hùa theo: “Không sai.”
Hai người vừa trở lại sau kì nghỉ hè trong nước.

Hiển nhiên Lục Khiếu Chu không biết Phương Vũ đã thành anh dâu cũ của cậu ta, vào phòng ném một chiếc hộp lên bàn, sau đó tuỳ tiện ngồi xuống: “Anh em bảo em mang theo, cực kỳ nặng, suýt bị hải quan giam giữ.”

Trà vừa được bưng lên, dưới hai đôi mắt chờ mong, Phương Vũ bất đắc dĩ mở hộp quà.
Lớp trên cùng là bọc chống sốc, bên dưới là một đống gói cá khô hút chân không, hương ngũ vị, vị cay, vị nướng.

Bên dưới nữa là cá tuyết phi lê, vị muối tiêu, vị nướng than, vị thì là.

Bên dưới nữa nữa là cá con, màu đỏ màu vàng màu xanh, bỏ mấy thứ này ra thì hộp trống rỗng.

Dưới đáy hộp có dòng chữ viết bằng bút dạ: Ăn xong hôn một cái, chồng tự mình dâng đến cửa!
Lục Khiếu Chu không ngờ được rằng lão đại nhà mình lại gửi đến một đống cá kì kì quái quái, hùng hồn đứng dậy gọi điện mắng hắn là một người anh không đáng tin.

Phương Vũ sững sờ khi thấy một đống đồ đó, cũng không đi ngăn cản cậu ta.
“Hahahahaha anh Xuyên hề hước quá, nuôi mèo từ xa à?” Cố Thần Khải ôm bụng cười, thấy Phương Vũ không phản ứng, đẩy Phương Vũ: “Anh Vũ, anh không thích à?”
Phương Vũ lắc đầu, cậu thích ăn cá nhất.
Nhưng cậu không vui nổi, trái tim như bị bóp nghẹt, đau muốn chết đi.
Cuối cùng cắn răng chịu đựng không bật điện thoại lên.
Tiễn hai người họ đi, Phương Vũ về phòng ngủ, nhắm mắt trốn trong chăn, cho đến khi không thở nổi mới lộ ra nửa cái đầu, thấy trên mặt man mát mới biết mình đang khóc.
Cậu vừa lau nước mắt vừa mắng bản thân vô dụng, lại lo khóc nhiều sẽ bị nếp nhăn khoé mắt, rồi lại nghĩ, bạn trai chẳng có, còn sợ xấu làm gì?
Sau đó khóc dữ dội hơn.
Cậu nghĩ, 27 tuổi rồi, yếu đuối một lần cuối cùng, trời sáng lại làm hảo hán, không có bố mẹ cậu còn chịu được, không có bạn trai thì sao?
Hừ, đàn ông gì chứ, là một lưu manh thối không hơn không kém.
Kết quả trời còn chưa sáng, đã bị tiếng đập cửa như cướp giật gọi tỉnh.
Phương Vũ khóc mệt rồi, tưởng mình đang nằm mơ, bịt chặt chăn, mắt điếc tai ngơ.
Sau đó, điện thoại cố định đổ chuông, bà chủ nhà ở tầng trên nói có người đến tìm cậu, mau mở cửa xem xem, còn đập cửa nữa hàng xóm sẽ báo cảnh sát mất.
Phương Vũ vén chăn ra, xỏ dép, loạng choạng đi ra mở cửa, bất ngờ thấy mặt Lục Khiếu Xuyên, chớp mắt mấy cái, còn tưởng mình đang mê ngủ.
Rõ ràng sau khi nhận được tin nhắn chia tay, Lục Khiếu Xuyên lập tức lên máy bay, bước vào không nói lời nào, chạy vào phòng ngủ lục tủ, không tìm thấy đồ cần tìm, quay đầu hỏi Phương Vũ: “Hộ chiếu đâu?”
Phương Vũ còn đang ngây người, chỉ vào đầu giường.

Lục Khiếu Xuyên lôi hộ chiếu ra, nhét vào túi cùng với chứng minh thư, sau đó kéo Phương Vũ ra ngoài.
Phương Vũ lên máy về nước cùng với Lục Khiếu Xuyên một cách khó hiểu.
Sau khi qua cổng an ninh, Lục Khiếu Xuyên ấn cậu ngồi xuống ghế, quỳ xuống thay dép cho cậu.

Phương Vũ không nhớ Lục Khiếu Xuyên lấy giày lúc nào.

Cậu chưa bao giờ thấy hắn hung dữ như vậy, sắc mặt lạnh tanh, không chút ý cười, dẫn đến Phương Vũ – người luôn làm chủ trong mối quan hệ này mất đi khí thế, nhỏ tiếng hỏi: “Sao lại về nước?”
Lục Khiếu Xuyên ngẩng đầu nhìn cậu, hung dữ nói: “Xử lý chuyện này, tránh đêm dài lắm mộng.”
Phương Vũ lo sợ bất an mười mấy tiếng đồng hồ.

Xuống máy bay, Lục Khiếu Xuyên vẫn nắm tay cậu không buông.
Xe để ở bãi đỗ xe, hai mươi mấy tiếng không ngủ, Lục Khiếu Xuyên trông chẳng có chút mệt mỏi, lái xe vừa nhanh vừa vững, kỹ năng lùi xe vào vị trí đỗ vẫn khiến người khác hâm mộ đến ngứa răng.
Đến trước quán bar quen thuộc, Phương Vũ không muốn vào, hỏi: “Đưa em đến đây làm gì?”
Lục Khiếu Xuyên không lằng nhằng kéo cậu đi về phía quán bar.

Phương Vũ bản tính đanh đá, mặc cho hắn làm loạn lâu như vậy cũng đã quá sức chịu đựng, cậu giãy dụa: “Em không vào, anh buông ra.”
Cậu không có ấn tượng tốt với mấy chỗ như quán bar.
Lần đầu tiên của cậu và Lục Khiếu Xuyên chính là ở quán bar này.
Khi đó cậu bị chuốc say bí tỉ, một giây trước khi thiếp đi trông thấy khuôn mặt của Lục Khiếu Xuyên.

Hôm sau tỉnh dậy thấy mình đang truồng nằm trong vòng tay hắn.
Phương Vũ tưởng Lục Khiếu Xuyên giở trò, Lục Khiếu Xuyên lại tức giận cậu không biết tự trọng.

Hai người đấu với nhau hơn nửa năm, sau khi giải quyết hiểu lầm, Lục Khiếu Xuyên chỉ vào mặt mình rồi nói với cậu: “Anh là tên khốn, anh không biết nặng nhẹ làm tổn thương bảo bối, mau đánh anh đi, đánh mạnh vào.”
Nghĩ đến sau này không thể đánh khuôn mặt này nữa, Phương Vũ khịt mũi, nước mắt lại rơi.
Lục Khiếu Xuyên thấy cậu không muốn đi vào, cũng không miễn cưỡng, buông tay cậu ra, mò mẫm thứ gì trong áo, vừa mò vừa quỳ một chân xuống, có lẽ hơi khẩn trương, chân trái bị trượt thành ra quỳ cả hai chân xuống đất.
“Anh làm gì thế?” Phương Vũ kinh ngạc, vội kéo hắn đứng dậy.
Lục Khiếu Xuyên không sợ mất mặt, dù sao quỳ đơn quỳ đôi cũng chẳng khác biệt, hắn nâng chiếc hộp lên: “Anh nói xong sẽ đứng dậy.”
Sự việc xảy ra đột ngột, hắn vô cùng căng thẳng, kịch bản chuẩn bị trong đầu cũng rối rung lên, dứt khoát nghĩ cái gì nói cái đó: “Không phải em sợ, sợ sau này không có ai nghe em hát sao?” Nói xong chỉ vào quán bar phía sau: “Quán này, về sau là của em rồi, chỉ cần em muốn hát, sẽ có người nghe.

Không muốn hát thì về nhà, anh nuôi em.”
Phương Vũ nhìn về hướng tay hắn chỉ, đôi môi động đậy nhưng không phát ra tiếng.
Lục Khiếu Xuyên tưởng ám ảnh trong lòng cậu chưa tan, giải thích: “Đây là nơi anh cải tà quy chính.

Hồi trước anh rất khốn nạn nhưng sau khi ở bên em, không liếc ngang liếc dọc người khác nữa, xoá sạch số điện thoại rồi, nghĩ cũng không nghĩ đến.”
Phương Vũ vẫn không lên tiếng.
Lục Khiếu Xuyên sốt ruột: “Anh thề, làm trái lời thề sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Chỉ thấy “rầm” một tiếng cực to, Lục Khiếu Xuyên giật bắn mình, quay đầu nhìn, cửa quán bar mở ra, hai người đứng đó, Ninh Lan khoanh tay liếc xéo: “Chậc, kiểu cầu hôn khác thường này, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.”
Tuỳ Ý dịch ghế đẩu lại: “Ngồi xuống xem nào.”
Mặt Phương Vũ đỏ bừng, nhấc chân định bỏ đi.

Lục Khiếu Xuyên nóng lòng ôm chân cậu: “Anh còn chưa nói xong.”
Giờ lại biến thành một tên vô lại ngày trước.

Phương Vũ rút chân rất lâu cũng không rút nổi, nhắm mắt, bất lực: “Muốn nói gì thì nói nhanh lên.”
Cuối cùng Lục Khiếu Xuyên cũng rút nhẫn ra, cầm trên tay: “Ngài Phương Vũ, ngài có nguyện ý kết hôn cùng ngài Lục Khiếu Xuyên, về sau bất kể bệnh tật hay nghèo đói, lúc vui thì hôn hắn, lúc tức giận thì đánh hắn, lúc muốn thì tìm hắn…!không?”
Phương Vũ nghe mấy từ ngữ hoang đường này thì xấu hổ không thôi, đồng ý thì chắc chắn không, cậu cảnh giác giấu tay về sau nhưng bị bắt lại, nhẫn đeo vào ngón áp út mà không hề có sự cự tuyệt nào, tên khốn đang quỳ gối đó còn trơ mặt mo lớn tiếng đáp: “Anh đồng ý!”
Phương Vũ vội tháo nhẫn ra nhưng không tháo được, nhấc chân đạp Lục Khiếu Xuyên: “Anh đứng dậy cho em.”
Ngài Lục Khiếu Xuyên tiếng tăm lừng lẫy hay bị vợ quản nghiêm vậy mà lắc đầu từ chối: “Em không đồng ý, anh không đứng dậy.”
Phương Vũ không đấu lại được tên lưu manh thối, cũng không mặt dày như hắn, dứt khoát đặt mông xuống đất: “Vậy cứ quỳ đi, cùng nhau quỳ.”
Lục Khiếu Xuyên lộ vẻ vui mừng, vừa quỳ vừa kéo Phương Vũ vào lòng, hít một hơi thật sâu, trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi: “Em đồng ý rồi à, đồng ý rồi đúng không?”
Phương Vũ nhoài trên người hắn, mũi cay cay, nghẹn ngào: “Lưu manh thối, sao anh không nói sớm?”
Hại cậu nghĩ ngợi lung tung, nước mắt lại tràn ra.

“Không phải em cũng không nói cho anh biết sao?” Lục Khiếu Xuyên vô cùng bất lực, khuôn mặt đau khổ: “Muốn gì cũng không nói cho anh, anh còn đang chuẩn bị ở đây đã bị em phán tử hình rồi.

Nếu không phải Ninh Lan nói cho anh biết gần đây em khác thường, anh còn tưởng em ngoại tình ở nước M rồi cơ.”
Phương Vũ đập vào gáy hắn: “Anh mới ngoại tình, cả nhà anh ngoại tình.”
Cách mắng người quen thuộc khiến hai người đứng xem cùng cười theo.
Quỳ cũng mệt rồi, đứng dậy tiếp tục ôm.
Phương Vũ giơ tay sờ khoé mắt mình: “Đừng chọc em cười nữa, sẽ bị nếp nhăn mất.”
Lục Khiếu Xuyên nói: “Thế vẫn đẹp nhất.”
Phương Vũ vẫn có chút không chắc chắn, do dự hỏi: “Anh không chê em quản nhiều, không có tự do à?”
“Không.”
“Nhưng bọn họ nói…”
“Ai? Ai dám chia rẽ tình vợ chồng chắc như vàng của bọn mình?” Lục Khiếu Xuyên ôm cậu chặt hơn: “Anh thích được em quản, bọn mình một người nguyện đánh, một người nguyện bị đánh, tự mình vui vẻ, tự mình hưởng thụ, đôi bên hoà hợp, bọn họ quản được chắc?”
Lục Khiếu Xuyên thích chém gió tràng giang đại hải nhưng lần đầu tiên không bị đánh.

Phương Vũ nghĩ có lẽ mình bị hắn bắt đi rồi, nghe mấy lời này còn thấy yên tâm, yên lặng cười tít mắt.
“Nhưng mà.” Lục Khiếu Xuyên hạ thấp giọng, nói bên tai Phương Vũ: “Về sau không được nói hai từ đó nữa.”
Phương Vũ cố ý hỏi: “Hai từ nào?”
Lục Khiếu Xuyên ôm đầu, tức giận: “Chính là hai từ đó, anh, anh không nói được.”
Phương Vũ đẩy hắn ra, sau đó sáp lại gần hôn lên đầu mũi hắn, nói: “Yêu anh.”
HẾT TRUYỆN.
GÓC TÂM SỰ NHỎ!
Một mình dịch hơn 31 vạn chữ tiếng Trung trong gần 6 tháng cùng máy soát lỗi chạy bằng cơm Liangzh =)) Chưa bao giờ dịch dài như thế, đọc tầm 80 chương thì nhanh lắm nhưng đúng ngồi dịch từng chữ thì cảm giác kéo dài cả thế kỷ, thỉnh thoảng hơi nản nhưng lại thấy vẫn có bạn hóng truyện mình nên phải dịch phải đăng nhanh thui không mn đợi!!! TvT Cảm ơn các bạn đã đọc đã ủng hộ:x
GÓC PR!
Bộ mình ấp ủ tiếp là “Đứa trẻ hư” vào Mục lục để đọc giới thiệu kỹ hơn nha:3
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, đô thị, hài hước, gương vỡ lại lành, thanh xuân vườn trường, ngọt sủng, HE (tự tag thêm: niên hạ, cẩu huyết)
“Anh, bao giờ anh chia tay gã ta?”
“Định bỏ rơi em lần nữa sao? Anh nằm mơ đi.”
Công: Trà xanh bệnh kiều giương đao giành tình yêu x Thụ: Lạc quan vui vẻ nỗ lực kiếm tiền.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN