Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại truyenwk.com @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Có thể do gần đây quá mệt mỏi nên rất nhanh ý thức của Trình Huyễn Chu dần trở nên mông lung, y nép vào cạnh Đỗ Tẫn Thâm rồi chẳng mấy chốc đã ngủ thϊếp đi.
Trước khi đi ngủ, mọi người trong hội sinh viên đã chơi board game và trò “sự thật hay mạo hiểm”.
Trình Huyễn Chu xui xẻo bị quay trúng mấy lần, có người hỏi y: “Chủ tịch Trình, anh đã từng phải lòng người nào ở đây chưa?”
Chiếc ghế sô pha được xếp hình tròn đang có mười mấy người ngồi trên đó, Đỗ Tẫn Thâm và y ngồi ở bên cạnh nhau. Trình Huyễn Chu không quay đầu lại, y lơ đễnh nhìn về phía Thẩm Huyên ngồi đối diện.
Sau đó, y từ chối trả lời.
Hình phạt của y là uống liên tục một chai bia và không được phép đi vệ sinh.
Trình Huyễn Chu mở nắp, Đỗ Tẫn Thâm bỗng cầm lấy chai bia của y.
Hắn nói: “Tôi sẽ uống thay cậu ấy.”
Những người khác bàn tán, “Haiz, uống giùm thì còn gì vui nữa!”
“Cậu trả lời của sếp Đỗ cũng chưa ổn lắm, vậy coi đây là hình phạt luôn đi.”
“Câu hỏi nào chứ?”
“Cũng giống vậy thôi, đã từng phải lòng ai ở đây chưa?”
Đỗ Tẫn Thâm không nói gì mà chỉ cầm chai bia lên.
Uống một hơi cạn sạch.
…
Rất nhiều hình ảnh được phát đi phát lại cho đến khi cảm giác chướng bụng xuất hiện, Trình Huyễn Chu bối rối hồi lâu nhưng vẫn leo ra khỏi giường đi vào phòng tắm để giải quyết nhu cầu sinh lý.
Trình Huyễn Chu nhắm mắt lại, ngập ngừng và đau khổ chui đầu ra khỏi chiếc giường ấm áp.
Bên ngoài lạnh lắm.
Y đang ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh lại còn một chút lý trí mong manh. Sau khi xả hết nước, y hoàn toàn đi trở về giường bằng trực giác. Kết quả y không nằm trên phần giường của mình mà lại nằm đè lên người của Đỗ Tẫn Thâm, thậm chí còn cướp đoạt chăn của hắn.
Đỗ Tẫn Thâm đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra, thật sự đã bị y làm giật mình.
Hơi thở nóng bỏng của Trình Huyễn Chu xẹt qua mặt hắn, hai người ở rất gần vì cơ thể đang dán sát vào nhau trong tư thế cực kỳ mờ ám. Đỗ Tẫn Thâm còn nhìn thấy được cổ áo trước của y đang rũ xuống qua ánh sáng yếu ớt, để lộ một đoạn xương quai xanh nhô cao cũng như lồng ngực đang phập phồng.
Trình Huyễn Chu híp mắt như vẫn chưa tỉnh ngủ, y hình như còn đang thắc mắc tại sao trên giường lại có thêm một người đàn ông to lớn đang chiếm chỗ ngủ của mình.
Đỗ Tẫn Thâm nằm ngửa, yên lặng nhìn Trình Huyễn Chu đang làm loạn trên người mình.
Đêm nay Trình Huyễn Chu ngủ rất không ngoan, y luôn cọ xát vào người Đỗ Tẫn Thâm vì có lẽ môi trường xa lạ dễ khiến y cảm thấy bất an, từ nhỏ y đã như vậy rồi.
Biệt thư vốn đã đông đúc mà Đỗ Tẫn Thâm còn bị y quấy rầy lúc nửa đêm, cách đây không lâu trong lúc mơ màng hắn còn nghe y nói “Anh dám rời đi”.
Y xem hắn thành ai vậy?
Vì lý do nào đó mà Đỗ Tẫn Thâm kiềm nén rất lâu, cuối cùng vẫn không phát ra tiếng động. Có lẽ hắn chỉ cần gọi tên là Trình Huyễn Chu sẽ tỉnh lại ngay, nhưng hắn không làm gì cả cứ để Trình Huyễn Chu túy ý giở trò.
Đúng lúc này Trình Huyễn Chu bỗng thò tới gần, đôi môi mát lạnh của y chạm vào gáy Đỗ Tẫn Thâm đè lên tuyến thể đang ngủ yên của Alpha.
Hàm răng sắc bén cọ xát trên làn da đang tỏa ra mùi rượu hoa quế thơm ngọt, thậm chí y còn thè lưỡi ra liếm.
Đối với nơi nhạy cảm quá mức này, cả Alpha và Omega đều không thể tùy tiện chạm vào vì mức độ nghiêm trọng không khác gì việc sờ mông cọp.
Trình Huyễn Chu giống như dã thú đang ngậm thịt trong miệng, cứ như thế dùng đầu lưỡi đùa giỡn với con mồi, chất tin tức tố trong nước bọt dính vào vị trí của tuyến thể như đang biểu thị quyền sở hữu cũng như đang để lại một đánh dấu.
Y dường như đang lưỡng lự không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đỗ Tẫn Thâm quay đầu sang một bên vì có một giọng nói nho nhỏ đang khuyên hắn phải tránh xa y ra, nhưng hành động lảng tránh của hắn lại càng làm phơi bày chiếc gáy ra trước mặt của đối phương.
Mùi thơm lan tỏa xung quanh.
Hắn hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Giữa hai người có một quả bom mềm chứa đầy nước.
Biến dạng vì bị đè ép.
Dẫu Đỗ Tẫn Thâm có tốt tính đến đâu cũng không thể chịu đựng được hành vi xằng bậy của Trình Huyễn Chu, sự đụng chạm vào tuyến thể đã kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ lòng hiếu chiến tự nhiên của Alpha. Những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay hắn, đồng thời một cảm giác kích động khó tả sắp đạt tới đỉnh điểm.
Hắn chắc chắn rằng Trình Huyễn Chu đã nhận nhầm hắn thành người khác.
Không Alpha nào chịu đựng được việc bị đối xử như thế.
Trong bóng tối, chiếc giường nhỏ hẹp vang lên tiếng kêu kẽo kẹt.
Trình Huyễn Chu cảm thấy bản thân đột nhiên bị một ngoại lực mạnh mẽ tấn công, trời đất xung quanh như quanh cuồng rồi y bị đè chặt xuống trên chiếc giường có mùi và hơi ấm của Đỗ Tẫn Thâm, cuối cùng y cũng hoàn toàn tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên của y là quay đầu đi chỗ khác, sau đó vô thức nhìn sang xung quanh. May mắn thay, các bạn học đều đã ngủ say nên không ai để ý đến động tĩnh của họ.
Nếu không, tất cả người quen…
Y thậm chí không thể tưởng tượng được hậu quả thảm khốc thế nào nếu bị người khác phát hiện.
Đỗ Tẫn Thâm rõ ràng đã nhận thức được điều này, hắn đặt đầu ngón tay lên đôi môi có hình dáng xinh đẹp của mình và làm động tác “im lặng”.
Trình Huyễn Chu thật sự không phát ra tiếng động nào nữa, y cứ nhìn chằm chằm vào Đỗ Tẫn Thâm không chớp mắt.
Tư thế của bọn họ thật sự rất kỳ quái, nhưng Trình Huyễn Chu không có thời gian thắc mắc bởi y sợ bị người khác nhìn thấy hơn, Đỗ Tẫn Thâm chỉ cần buông y ra thì không phải tình huống sẽ tốt hơn sao.
Nhưng bây giờ vị trí của hai người đã bị hoán đổi, Đỗ Tẫn Thâm nhốt Trình Huyễn Chu ở dưới cơ thể mình. Từ trong ánh sáng lờ mờ, Trình Huyễn Chu phần nào nhận ra dáng vẻ đối phương có chút gì đó hung dữ và lạnh lùng như làn nước rò rỉ từ hồ nước.
Đỗ Tẫn Thâm chỉ nói một chữ: “Đi.”
Trình Huyễn Chu phát ra một kêu nhỏ: “A?”
Đỗ Tẫn Thâm kéo y lên khỏi chiếc giường hẹp, Trình Huyễn Chu lần đầu tiên cảm nhận được Đỗ Tẫn Thâm trưởng thành đã mạnh mẽ đến nỗi cầm tay thôi mà như muốn bóp nát cổ tay y, hơn nữa từng cử chỉ của hắn đều toát ra cảm giác không được phản bác càng không được phép phản kháng.
Đỗ Tẫn Thâm trực tiếp nhấc người y lên, rẽ trái rồi nhét y vào trong xe.
Hơn nửa đêm, đầu tóc Trình Huyễn Chu rối bù khó hiểu hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Đỗ Tẫn Thâm hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh nói, “Chỗ này quá nhỏ nên ngủ không ngon, về nhà thôi.”
Trực giác của Trình Huyễn Chu cho biết có gì đó hơi kỳ quái, bọn họ nửa đêm trốn khỏi biệt thự chỉ vì Đỗ Tẫn Thâm cảm thấy giường quá chật nên ngủ không ngon?
Sao càng giống “bỏ nhà đi với người yêu” thế?
Cả đường về nhà, Trình Huyễn Chu vẫn chưa có thời gian suy nghĩ kỹ càng vì y đang rất buồn ngủ. Lát sau Đỗ Tẫn Thâm mở cửa ghế phụ, cởi dây an toàn cho y rồi chỉnh trang lại vạt áo.
“A.” Trình Huyễn Chu chậm rãi đáp lại: “Chúng ta quên lấy áo khoác, áo khoác để ở biệt thự rồi.”
“Ừ.” Đỗ Tẫn Thâm thản nhiên trả lời, trong giọng nói không nghe được một chút cảm xúc nào vì đối với hắn đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng để tâm.
Hắn nói: “Ngày mai tôi sẽ đi lấy.”
Hắn nhìn chằm chằm Trình Huyễn Chu đang mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xám nhạt, dừng một lúc hắn đóng cửa lại rồi quay đầu rời đi.
Trình Huyễn Chu không hiểu hắn đang làm gì, chỉ thấy Đỗ Tẫn Thâm một mình bước vào nhà trong khi bỏ y lại một mình trên xe.
Vậy là sao?
Rất nhanh Đỗ Tẫn Thâm đã quay lại với chiếc áo khoác lông màu đen rộng rãi đang khoác trên người.
Đầu tiên hắn làm ấm áo khoác bằng nhiệt độ cơ thể của mình, sau đó hắn mặc áo khoác cho Trình Huyễn Chu mà không để tâm tới việc mình cũng chỉ đang mặc duy nhất một chiếc áo tay ngắn mỏng vào ngày đông.
Từ nhỏ cơ thể Đỗ Tẫn Thâm đã luôn trong trạng thái ấm áp, mỗi lần trời lạnh là Trình Huyễn Chu sẽ biến thành bạch tuộc mò hai tay với hai chân vào trên người Đỗ Tẫn Thâm để sưởi ấm.
Trình Huyễn Chu được hắn bế lên cùng với chiếc áo khoác lông to lớn, y được ôm trọn trong vòng tay tràn ngập mùi hương của Đỗ Tẫn Thâm.
Cả hai nhẹ nhàng bước vào cửa.
Đỗ Tẫn Thâm trực tiếp bế Trình Huyễn Chu vào phòng ngủ của mình, đặt y lên trên giường.
“Ngủ đi, trời lạnh quá mà máy sưởi trong phòng cậu chưa được bật.” Đỗ Tẫn Thâm đè y xuống, khẽ nỉ non bên tai Trình Huyễn Chu.
Trình Huyễn Chu thấy cũng hợp lý nên nhắm mắt lại.
Trên người của Đỗ Tẫn Thâm vẫn rất ấm áp, chỉ có duy nhất một điểm chưa ổn đó chính là cơ thể của hắn không mềm mại bằng khi còn bé, nói cách khác cơ thể của Alpha trưởng thành này vô cùng cứng rắn.
Ngay lúc Trình Huyễn Chu mơ màng, y cảm nhận được trên người Đỗ Tẫn Thâm đang nóng quá mức.
Cho đến khi… Đột nhiên y bị đau sau gáy.
Trình Huyễn Chu không kìm được mà kêu lên.
Nhưng có người đã nhanh chóng bịt miệng y lại.
“… Ưm!”
“Đừng kêu.”
Trình Huyễn Chu kinh hãi mở to hai mắt, y hoàn toàn không biết đây là hiện thực hay trong giấc mơ. Mũi y lập tức ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, với cả mùi hương tin tức tố của chính mình và Đỗ Tẫn Thâm.
Mùi hương của rượu vốn dĩ nồng nàn hơn nhiều, chính bản thân hương rượu cũng đã sỡ hữu tính kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ mạnh nhất trong số tất cả các tin tức tố. Phòng của họ hiện tại như biến thành một hầm rượu, thậm chí còn khiến người ta liên tưởng đến việc một số bình rượu ngon ủ lâu năm bị đổ.
Trình Huyễn Chu đang bị bịt miệng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, sau gáy liên tục đau nhức khiến y không khỏi giãy dụa, nhưng lại bị Alpha đè lên trên người giam cầm đè nên càng không thể động đậy.
Trình Huyễn Chu không thể hình dung được nỗi đau đớn lúc này.
Y nên né tránh hoặc tát vào mặt người đó và buộc đối phương lùi lại để dừng lại hành vi xâm phạm, nhưng y biết chắc mình đang trở nên hưng phấn vì hành vi biếи ŧɦái của hắn.
Trình Huyễn Chu dùng răng cắn vào lòng bàn tay của đối phương.
Đỗ Tẫn Thâm ấn chặt y, vẫn không bị ảnh hưởng.
Trình Huyễn Chu không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng y biết khuôn mặt của bản thân đã đỏ bừng trong khi nước mắt sinh lý đang trào ra từ khóe mắt.
Sau một khoảng thời gian dài như một thế kỷ trôi qua, cuối cùng Đỗ Tẫn Thâm cũng buông y ra.
Giống như kết thúc một nghi thức đơn sơ.
Cơn đau cũng biến mất.
Nhưng lại trở thành một cảm giác khó tả khác.
Trình Huyễn Chu không cần nhìn cũng biết tuyến thể của mình bây giờ đã nhầy nhụa. Thậm chí y không còn sức lực để hỏi Đỗ Tẫn Thâm tại sao lại cắn y, răng của Alpha truyền tin tức tố mang theo dấu ấn của đối phương trực tiếp in vào chỗ sâu nhất của cơ thể y.
Có một thứ gì đó đang đấu đá trong cơ thể Trình Huyễn Chu.
Như muốn xé nát y ra làm đôi.
Tất cả mọi thứ về Đỗ Tẫn Thâm đối với y đều là chất kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ trộn lẫn với thạch tín, nhưng y không bao giờ biết rằng chỉ cần một chút tin tức tố cũng có thể gây ra phản ứng kịch liệt như vậy.
Y từng tiêm quá nhiều loại thuốc lung tung, vì khi đó còn trẻ người non dạ nên bị những thương nhân hiểm độc dụ dỗ tiêm vào thuốc phân hóa Omega. Mãi về sau, y mới gặp được một bác sĩ Alpha tuy đầu óc có vấn đề nhưng có kinh nghiệm nghiên cứu lâu năm, khi đó y mới miễn cưỡng đi về con đường đúng đắn và cứu được mạng sống của mình.
Nhưng chức năng tuyến thể của y vẫn rất kém và kỳ mẫn cảm luôn diễn ra bất thường, do không thể kiểm soát được tin tức tố tiết ra nên y thường xuyên phải dán miếng dán ức chế. Y chưa bao giờ nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra nếu mình bị một Alpha khác cắn.
Y bắt đầu thở hổn hển như một cái máy hỏng.
Đổ mồ hôi, mồ hôi không ngừng.
Đầu óc hỗn độn như bột nhão.
Tất cả những gì còn sót lại là sự bốc đồng tuyệt đối và bản năng của Alpha.
Y bật dậy.
Để lại một dấu răng sau gáy Đỗ Tẫn Thâm ở vị trí cũ.
Sau đó, y liếm máu của người kia như thể đang nếm một loại rượu mỹ vị nào đó.
***
Lời editor: Đây là truyện ngược không có gì để bàn cãi, mà cũng bởi ngược nên mình mới chọn edit vì mình đã bội thực truyện ngọt sủng mất rồi. Truyện có 54 chương chính văn, hiện tại còn hơn nửa quãng đường nữa nên thực sự không có gì phải gấp gáp hết mọi người à.