Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công - Chương 118
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công


Chương 118


Chương 118

“Tại sao mãi mà em ấy vẫn không tỉnh?”

Một giọng nói mơ hồ vọng ra từ phía tấm rèm cửa đung đưa, trong ánh nắng mờ ảo.

“Chuyện này. . .”

“Không phải nói sau khi rửa dạ dày chừng 2 tiếng thì sẽ tỉnh lại sao? Không phải mấy người nói em ấy uống rất ít nên vô hại à?!”

Giọng nói kia cố gắng hạ thấp xuống, sự tức giận, nóng lòng phẫn nộ cùng với một chút sợ hãi bởi vì bất lực khó mà phát hiện ra.

“Trần tổng, Trần tổng, trước hết ngài hãy bình tĩnh lại đã. . . Trần tổng, ngài nghe tôi nói, liều lượng mà bệnh nhân uống vào quả thực rất ít, chuyện bệnh nhân đến giờ vẫn chưa tỉnh lại mặc dù không phổ biến. . . nhưng tất cả những triệu chứng sinh lý đều rất ổn, có lẽ cần quan sát . . .”

Không biết là tiếng gì chợt vang lên, có lẽ là một cái giá đỡ nào đó đã bị ai đó đụng vào rồi xô ngã.

“Hựu Hàm!” Một giọng nam xen vào, “Thằng bé chỉ đang ngủ, Diệp Khai chỉ là đang ngủ thôi, con tỉnh táo lại một chút —  tin tưởng vào bác sĩ, Diệp Khai thực sự là không có vấn đề gì!”

“Tỉnh táo — tỉnh táo cái rắm chứ mà tỉnh táo!” Rầm! Trong khu phòng bệnh VIP rất yên tĩnh, tủ thuốc nặng nề bị đá văng lệch khỏi vị trí khiến cho các bác sĩ và y tá sửng sốt, họ nhìn thấy sếp lớn nhà mình đi mấy bước trên hành lang để bớt nóng nảy, sau đó hắn cúi đầu dựa vào tường, năm ngón tay cắm thật sâu vào mái tóc.

Không một ai dám lên tiếng.

Một lúc sau, Trần Hựu Hàm lại quay trở về phòng bệnh một lần nữa, chiếc cà vạt được thắt nghiêm túc khi đi bàn chuyện công việc không biết đã bị kéo lỏng ra từ lúc nào, hắn mệt mỏi nói với viện trưởng, bác sĩ cùng với ý tá: “Tôi xin lỗi, khi nãy tôi đã quá kích động.”

Cố Tụ ngay lập tức bước ra để hoà giải, liên tục nói với các bác sĩ và y tá: “Mọi người đã vất vả rồi.”, “Vất vả cho mọi người quá.” Chính vào lúc này, một cô ý tá ngạc nhiên nói: “A — tỉnh rồi! Bệnh nhân tỉnh lại rồi!”

Lời còn chưa dứt thì đội ngũ y bác sĩ đã ập đến như một cơn gió, nhưng Trần Hựu Hàm còn nhanh hơn bọn họ. Chỉ một chớp mắt sau hắn đã ngồi xuống bên mép giường. Bàn tay của Diệp Khai tái nhợt vì lạnh, được Trần Hựu Hàm nắm chặt rồi đưa lên môi: “Bảo Bảo.”

Giọng của hắn có chút nghẹn ngào.

Bác sĩ vội vàng nháy mắt với Cố Tụ, Cố Tụ nhẹ nhàng vỗ vai Trần Hựu Hàm: “Để bác sĩ kiểm tra cho Tiểu Khai trước đã, có được không?”

Giọng Diệp Khai yếu ớt, nhưng hơi thở đều đều, cậu cong môi cười cười với Trần Hựu Hàm, “Hựu Hàm ca ca.”

Lại là một trận huy động nhân lực, bác sĩ kiểm tra một lượt, y tá cầm theo những dụng cụ cần thiết, ai nấy đều cẩn thận dè dặt, cuối cùng bác sĩ nói: “Sau khi kiểm tra thì có thể thấy mọi biểu hiện của bệnh nhân đều bình thường, quan sát thêm một giờ đồng hồ nữa là có thể xuất viện.”

Sau khi nhìn thấy Trần Hựu Hàm gật đầu mọi người mới như trút được gánh nặng, Cố Tụ cũng cười nói: “Tôi cũng có thể đi rồi chứ?” Lần tiếp đón thương vụ này có mặt tất cả những vị quản lý cấp cao của tập đoàn, ngay cả Trần Phi Nhất lâu không ra mặt cũng đích thân tới dự. Nào ngờ mới đi được nửa chẳng đường thì Trần Hựu Hàm đã tinh thần không yên mà rời khỏi hiện trường. Chừng 20 phút sau Cố Tụ lại nhận được điện thoại của hắn, từ trước đến nay anh chưa từng nghe thấy Trần Hựu Hàm nói chuyện bằng loại giọng điệu kia — đó là một sự tuyệt vọng từ trong xương, sự run rẩy và lạnh lẽo đều toát ra từ máu thịt hắn: “Gọi đến bệnh viện kêu người dọn lối đi và khu cấp cứu ngay giúp tôi, Diệp Khai đã uống thuốc ngủ.”
Trong những năm anh không làm trợ lý của Trần Hựu Hàm, Trần Hựu Hàm chưa từng tự mình sử dụng anh. Là chuyện gì đã khiến hắn vội vàng đến mức mất đi toàn bộ năng lực suy nghĩ, chỉ có thể vô thức bấm số gọi điện cho người mà hắn tin tưởng nhất đây?

Cố Tụ vỗ vai Trần Hựu Hàm, nháy mắt với Diệp Khai và nói: “Bạn nhỏ này ơi, lần sau nhớ phải uống thuốc theo liều lượng nhé.”

Đợi khi anh đi rồi Diệp Khai mới nhỏ giọng nói: “Em chỉ uống có một viên. . .”

Trần Hựu Hàm vừa sợ vừa giận, sau khi sóng yên biển lặng vẫn không kiềm chế được sợ hãi: “Em điên rồi sao? Thuốc ngủ có thể uống bừa à? Em có biết anh gọi thế nào em cũng không tỉnh lại không?!”

Diệp Khai bị hắn quát đến run lên một cái, “Vậy mà anh còn dữ với em sao. . . Em là bệnh nhân rồi mà anh còn nạt em nữa. . .”
Bao nhiêu kinh hoảng và sợ hãi ngập tràn trong lòng cứ thế mà tắt ngúm trước cái sự được hời còn ra vẻ của cậu, Trần Hựu Hàm siết chặt tay Diệp Khai: “Không có lần sau đâu biết chưa.”

Diệp Khai cẩn thận từng li từng tí như là đang nịnh nọt: “Em không cố ý mà.”

Trần Hựu Hàm cúi đầu, hít sâu một hơi: “Em có biết anh đã cảm thấy thế nào khi nhìn thấy em nằm trên ghế sô pha, bên cạnh là một lọ thuốc ngủ đổ vương vãi không?” Theo lời tự thuật rốt cuộc cũng bình tĩnh lại của mình, đôi mắt hắn lại bắt đầu xót xa: “Tiểu Khai, nếu như là do anh không tốt, cuộc sống không vui vẻ, hay là bất cứ chỗ nào không tốt, vậy thì em đừng im lặng như thế, em phải nói với anh, nói với Diệp Cẩn hoặc là nói với ai cũng được, chứ em đừng –” Trần Hựu Hàm không nói tiếp được nữa, hắn thở ra một hơi thật dài, nở một nụ cười không biết là có tư vị gì: “Anh không thể chịu được nếu có lần thứ 2.”
“Em chỉ là muốn ngủ mà thôi.” Diệp Khai nhìn Trần Hựu Hàm, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt hắn.

Trần Hựu Hàm nắm chặt tay Diệp Khai, hôn lên lòng bàn tay cậu, giọng điệu phảng phất sự lạnh lùng: “Lại là do muốn gặp lại cái tên Trần Hựu Hàm 18 tuổi kia đúng không?”

Ghen thật rồi, gì mà “cái tên Trần Hựu Hàm 18 tuổi kia” cơ chứ.

Diệp Khai yên lặng nhìn hắn, không biết tại sao mà nước mắt cậu thoáng cái đã rơi xuống, cậu đột ngột ôm lấy Trần Hựu Hàm.

Trần Hựu Hàm bị cái ôm của cậu làm cho choáng váng, nhưng ngay sau đó hắn đã ôm lại cậu, hắn nghe thấy Diệp Khai khó khăn nói bên tai mình: “Hựu Hàm ca ca, làm sao em lại có thể làm tổn thương anh của tuổi 18 được cơ chứ.”

·

Bởi vì biết rằng chỉ cần ngủ là nhất định có thể nhìn thấy người kia, vậy nên Diệp Khai có thêm chờ mong vào giấc ngủ mỗi ngày một cách ngoài định mức.
Có đôi khi cậu mơ thấy mình đang ngồi yên sau trên chiếc xe máy của hắn, ôm eo hắn, nơm nớp lo sợ mỗi khi hắn tăng tốc và lao xuống sườn đồi.

Cậu mơ thấy mình đang giảng bài cho hắn, kiến ​​thức cơ bản cái của người này thật sự là tệ hại chết đi được, nói thế nào cũng học trước quên sau,đến làm bài tập thôi mà cũng phải giở lại sách công thức. Mỗi lần hắn viết sai một bước liền bị Diệp Khai dùng đầu bút gõ vào trán, cuối cùng hắn cũng nổi giận đùng đùng: “Đệt mẹ nó tôi không thèm làm nữa!” Diệp Khai càng quát lại dữ hơn: “Thi được có 28 điểm mà anh còn kiêu ngạo thế đấy hả?” Cuối cùng ai đó vẫn phải ngoan ngoãn vừa chép công thức vừa học thuộc từng bước một.

Bọn họ vừa phát ra tiếng động thì Zeus ở dưới lầu đã hay tin mà đến, nó ở ngoài cửa hưng phấn nghiêng đầu, vừa hóng hớt động tĩnh vừa kêu ầm lên theo, khiến cho cả nhà họ Trần đều ồn ào hết cả lên.
Cậu mơ thấy hai người cùng nhau tan học rồi bắt xe đến chân núi trên đường Tư Nguyên, Trần Hựu Hàm công khai nắm tay cậu, cả hai chậm rãi đi lên con đường núi, hoa dâm bụt đã nở, hoa giấy cũng đang nở và cả cây phượng vĩ cũng đang nở hoa, cây bồ kết rủ xuống rất dài, Diệp Khai nói muốn lấy, thế là Trần Hựu Hàm đã đánh cược bằng tôn nghiêm MPV của bậc trung học toàn Ninh Thị mà nhảy lên, cuối cùng cũng tóm được một cành xuống cho cậu. Bồ kết vừa dày vừa cứng, nhìn từ xa rất giống quả đậu, nhìn gần mới biết nó to đến độ có thể mang đi làm hung khí.

Có đôi khi Diệp Khai cũng chơi xấu nói rằng mình không đi nổi nữa, Trần Hựu Hàm nhìn cậu bày trò mà không làm gì được, chỉ có thể ngồi xuống mà cõng cậu trên lưng mình, Diệp Khai sẽ ôm lấy cổ hắn, chơi xấu mà thổi hơi vào tai hắn. Cậu cười đến mức lực tay nới lỏng, thuận thế nhảy xuống rồi chạy ra xa, nhưng chạy kiểu gì cũng không lại Trần Hựu Hàm, bị người kia nổi giận thở hổn hển bắt được, hắn ấn cậu vào lòng muốn trừng phạt.
Mặc dù không còn ở trong đội của trường nhưng Trần Hựu Hàm vẫn thường chơi ở sân tập nhỏ sau núi, đôi khi hắn còn chở Diệp Khai đến bờ biển rồi cùng chơi bóng chuyền. Diệp Khai đề phòng hắn, hắn dẫn bóng đột phá, vừa ôm lấy Diệp Khai vừa ném một cú layup — bóng ném vào trong rổ rồi, và Diệp Khai cũng bị hôn đến mơ màng theo.

Chỉ là phép thuật bí ẩn này dần dần mất đi hiệu lực, Diệp Khai dần dần không còn mơ thấy hắn mỗi ngày nữa.

Có đôi khi Trần Hựu Hàm sẽ hỏi về cuộc sống của họ ở tương lai, hỏi về hôn lễ. Diệp Khai kể lại từng chi tiết cho hắn, nói xong hắn lại cắm đầu đi về phía trước, bỏ lại cả bóng rổ và Diệp Khai ở lại. Sân bóng nhỏ ven biển có rất ít người, trên đường bờ biển dài vô tận mênh mông chỉ có một mình Trần Hựu Hàm với chiếc áo phông tung bay trong gió.
Trận bão cuối cùng của mùa hè để vào thu cũng đi qua, Trần Hựu Hàm hỏi: “Em còn nhớ đứa nhóc trùng tên trùng họ với em cạnh nhà tôi không?”

Diệp Khai gật đầu.

Trần Hựu Hàm cười cười: “Không phải tôi đã nói thằng bé đã ở Vancouver mấy tháng rồi sao? Ngày mai em ấy sẽ quay về đây, em có muốn đến gặp nhóc ấy không?”

Diệp Khai kinh ngạc nhìn hắn, khóe môi Trần Hựu Hàm cong lên, rất có khí chất của thiếu niên: “Tôi đã từng nói rồi mà, Tiểu Khai cực kỳ cực kỳ cực kỳ đáng yêu luôn.”

Diệp Khai không nói lời nào, chỉ là vẫn một mực nhìn hắn.

Cậu đã có dự cảm về ngày này, và giờ Diệp Khai biết rằng đã đến thời điểm phải nói lời tạm biệt.

Trần Hựu Hàm gấp tờ giấy nháp trong tay thành một chiếc máy bay giấy: “Phải làm sao bây giờ nhỉ, em trùng tên trùng họ với em ấy, sau này sao mà tôi gọi em ấy là Bảo Bảo được đây?”
Chiếc máy bay giấy bay khỏi tay hắn, bay ra khỏi cửa sổ phòng làm việc trên lầu hai rồi đáp xuống sân. Trần Hựu Hàm nói: “Ngày mai em đi đón máy bay với tôi chứ?”

Diệp Khai quên cả việc gật đầu.

Trần Hựu Hàm thấy cậu không đáp liền liếc sang chỗ cậu, bật cười: “Em nhìn thế là sao?”

Diệp Khai dùng sức chớp mắt thật mạnh, cậu khẽ “ừm” một tiếng, rồi vẫn cứ nhìn hắn.

Nhịp tim Trần Hựu Hàm dần mất kiểm soát dưới cái nhìn của cậu, vào khoảnh khắc khi Diệp Khai đột nhiên nhào tới ôm lấy hắn thì nó đã hoàn toàn mất không chế. Nếu như lúc này mà đi đo nhịp tim thì sợ rằng bác sĩ liền sẽ chẩn đoán rằng hắn đã mắc chứng tim đập nhanh mất. Hắn nửa nâng tay lên, dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn ôm lấy Diệp Khai: “Sao nào?”

Diệp Khai hơi hé môi, cuối cùng cậu chỉ nhắm mắt lại, thở dài nói: “Kỳ thi giữa kỳ lần này anh có thể tiến bộ một chút không?”
·

Tại sân bay quốc tế Tiên Lưu, bảng thông báo khổng lồ đang cập nhật thông tin về những chuyến bay từ khắp nơi trên thế giới từng giây một. Trên băng ghế ở cửa ra vào sân bay, cậu và Trần Hựu Hàm nắm tay nhau, đặt trong túi áo của Trần Hựu Hàm. Bàn tay Trần Hựu Hàm rất lớn, lòng bàn tay có những vết chai mỏng, mỗi khi được hắn nắm tay đều có cảm giác ấm áp và an toàn. Người đến người đi, không có ai chú ý đến hai bàn tay đang nắm chặt của họ.

“Em ấy đáng yêu đến vậy thật à?” Diệp Khai hỏi.

“Siêu đáng yêu luôn.” Trần Hựu Hàm trả lời xong liền quay đầu lại nhìn cậu: “Lúc em còn nhỏ chắc là cũng đáng yêu như vậy nhỉ?”

“Đáng yêu giống nhau thôi.”

Trần Hựu Hàm “tsk” một tiếng, “Thật ư, em tự tin thật đấy.”

“Sao anh lại thích đứa bé kia đến vậy?”

“Từ nhỏ tôi đã muốn có một đứa em rồi, cơ mà họ hàng nhà anh cũng nhiều trẻ con lắm, nhưng mấy đứa nhỏ đó vừa ồn ào vừa rắc rối, phiền chết đi được ấy.” Trần Hựu Hàm nghiêm túc tìm lý do, cuối cùng nói: “Tôi coi em ấy như em trai ruột nhà mình. Kể ra thì chênh nhau những 16 tuổi mà nói là ‘anh’ thì cũng hơi không biết xấu hổ nhỉ.” Hắn cười một tiếng, tự cảm thấy buồn cười
“Cũng không lớn hơn nhiều mà, vừa đủ số tuổi để có thể bảo vệ em ấy.” Diệp Khai nói một cách nghiêm túc.

Cậu vẫn luôn luôn nhìn hắn một cách nghiêm túc như vậy.

Trần Hựu Hàm gật gật đầu: “Em biết an ủi người khác ghê,” Hắn giơ tay nhẹ nhàng nhéo sống mũi cao cao của cậu: “Em nói cũng đúng, thế này tôi mới có năng lực để bảo vệ em ấy.”

Diệp Khai cố ý nói: “Em ghen rồi đấy.”

Trần Hựu Hàm siết chặt lòng bàn tay cậu: “Sao nào? Sau này anh không bảo vệ được em sao?”

Diệp Khai nghĩ nghĩ, nói 3 chữ: “Cực kỳ tốt.”

Thông tin chuyến bay được đổi mới, chuyến bay CZ3015 của China Southern Airlines từ Vancouver đã đến Hồng Kông.

Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, là do Diệp Khai đã rút tay về. Cậu nói: “Hựu Hàm ca ca, em vào nhà vệ sinh một lúc.”

Cậu đứng dậy, đi hai bước, bước chân cậu dần dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn lại.
Khi cậu quay đầu nhìn lại, không biết Trần Hựu Hàm cũng đã đứng dậy từ lúc nào.

Một loại cảm giác kích động khó mà biến mất đã thúc giục hắn, “Diệp Khai,” Trần Hựu Hàm gọi cậu lại, “Nếu như — tôi nói là nếu như, nếu như em gặp tôi của tuổi 18 trước,” Hầu kết trẻ tuổi của hắn nhấp nhô, “Em vẫn sẽ chọn tôi chứ?”

Diệp Khai không trả lời ngay lập tức.

Trần Hựu Hàm nhanh chóng hạ tầm mắt xuống, khi hắn nhấc lên lại lần nữa, hắn ra vẻ thoải mái mà cười cười: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, em không cần trả lời.”

Trần Hựu Hàm của tuổi 18 được lựa chọn là bởi vì Trần Hựu Hàm của tuổi 32 sau này, hắn biết chứ. Nếu như không có chuyện của những năm 32 tuổi kia thì cũng sẽ không có câu chuyện hiện giờ của hắn. Lý do hắn được chọn một cách kiên định là bởi vì Trần Hựu Hàm của tuổi 32, hắn hiểu chứ.
Thật ra thì, ngoài việc đố kỵ ra thì cũng không có chỗ nào là không tốt cả. Hắn mới là người chiếm hời.

Trái tim chợt thắt lại một cái, một cơn đau âm ỉ trào ra từ đáy lòng, nó dồn dập lan tỏa đến tứ chi, thậm chí còn khiến cho Diệp Khai tê liệt trong phút chốc. Cậu chạy đến bên hắn với một cơn đau đớn run rẩy, Diệp Khai liều lĩnh ôm lấy hắn: “Hựu Hàm ca ca, anh của tuổi 18 và anh của tuổi ba mấy đều rất tốt — đều tốt đẹp như nhau. Sao em có thể không thích anh, không chọn anh được đây? Ngày đầu tiên khai giảng em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi, khi em đưa nước cho anh lúc anh chơi bóng rổ, em còn chạy nhanh hơn bất kỳ bạn học nữ nào khác, em cổ vũ cho anh còn lớn tiếng hơn cả những người đó. Em thích Trần Hựu Hàm, em quen anh vào năm em 5 tuổi liền thích anh ngay từ lúc 5 tuổi, quen anh vào lúc 18 tuổi liền thích lúc 18 tuổi, dù là ba mươi mấy tuổi chúng mình mới quen nhau, vậy thì em cũng thích anh vào năm ba mươi mấy ấy. Không có thứ tự, không có trước sau, tất cả đều là anh, định mệnh của em chính là anh.”
Trần Hựu Hàm sững sờ trước lời tỏ tình đột ngột thật dài này, hắn mỉm cười, cơ thể thả lỏng xuống, dịu dàng vuốt ve mái tóc cậu: “Chỉ là đi nhà vệ sinh thôi mà, sao lại kiểu cách thế này?”

Diệp Khai cũng cười theo, cậu cười rất khẽ, mông lung không bắt được. Cậu nói: “Là do anh hỏi trước mà.”

Trước khi thả tay ra, Diệp Khai hôn lên bên tai Trần Hựu Hàm một cái.

Khi cậu đi được chừng 2 bước, Trần Hựu Hàm nhẹ giọng gọi cậu, nói sau lưng: “Em nhớ mau trở về nhé.”

Diệp Khai khó khăn mở to hai mắt, cậu không dám chớp mắt, sau đó mới quay lại nhìn hắn gật đầu: “Ừ, em sẽ về rất nhanh thôi.”

Thật đấy.

Nhà vệ sinh cách đó 30 mét, có băng chuyền chạy rất nhanh, có tiếng bánh xe của vali quay vòng vòng và tiếng máy bay cất cánh, chúng đan xen vào nhau thành một tiếng ồn cực lớn trong một buổi chiều đầu thu. Cậu dừng bước, băng qua dòng người, cách rất nhiều thanh âm của nhân viên hướng dẫn, cách bảng thông báo bận rộn như vĩnh viễn sẽ không dừng lại việc đổi mới, nhìn Trần Hựu Hàm một cái cuối cùng.
Trần Hựu Hàm ngửa đầu, nhìn thấy hiển thị thông tin yêu cầu lấy hành lý của CZ3015.

Hắn đứng trong đám đông, dáng hình hắn cao lớn như vậy, nhìn cứ như là hạc giữa bầy gà. Sau khi trưởng thành hắn không còn mặc áo phông và chơi bóng rổ nữa, không cần phải bị mắng vì điểm số của những kỳ thi, hắn có thể giải quyết mọi việc một cách dễ dàng.

Diệp Khai quay đầu lại, bước vào một ngã rẽ dài vô tận.

·

Lối ra bắt đầu rộn ràng lên, vô số người đổ ra. Cù Gia đẩy hai chiếc vali to đùng, một chiếc trong có một đứa bé đang dang rộng hai chân ngồi, một cánh tay ngắn ngủn nắm lấy cần gạt, một tay thì ôm chặt một con gấu Teddy bông.

Mắt đứa bé sáng lên: “Hựu Hàm ca ca!”

Đứa bé mới 2 tuổi, gọi tên hắn bằng chất giọng sữa đáng yêu.

Cù Gia sửng sốt, nhìn theo nhóc: “Sao cháu lại ở đây?” Nói rồi lại nhìn về phía sau lưng hắn: “Chỉ có mình cháu đến đây sao?”
Có lời nào đó đến đầu môi rồi lại đột nhiên bị quên lãng, Trần Hựu Hàm sững lại một giây, trong giây phút đó, có một cảm giác thất vọng và mất mát khó mà miêu tả ùa đến trên mặt hắn. Hắn như là đang đứng trong màn sương mù, lạc đường rất rất lâu. Rồi hắn hoàn hồn lại, cười cười: “Con đến một mình ạ.”

Cù Gia đập hắn một cái, đẩy vali sang cho hắn một cách tự nhiên: “Dì nghe chủ nhiệm Trương nói là dạo này anh chăm chỉ nộp bài tập lắm hả? Sao rồi, lâu không gặp mà anh đã đổi tính rồi đấy ư?”

Trần Hựu Hàm nhận lấy vali, trả lời một cách bất cần đời: “Cù lão sư ơi, dì tuyệt đối đừng có quá nhiều ảo tưởng với cháu nhé.”

Cù Gia lườm hắn một cái: “Nghe nói MPV của đợt huấn luyện thanh thiếu niên thành phố của anh cũng bị hủy bỏ vì đánh nhau đúng không?”
Trần Hựu Hàm bật cười một tiếng: “Ngài đừng có cười trên nỗi đau của người khác đi mà, được không ạ?”

Phía dưới truyền đến tiếng trẻ nít bập bẹ, Diệp Khai phát âm không rõ mà học theo: “Ngài đừng cười trên nỗi đau của người khác đi mà, được hông ạ?” Nói xong đứa nhóc lại cúi đầu chăm chú chơi với con gấu bông.

Trần Hựu Hàm rũ mắt xuống nhìn đứa bé, trong lòng cảm thấy mềm mại quá đỗi, hắn khẽ búng một ngón tay lên cái đầu nho nhỏ của cậu: “Nhóc con này thông minh quá thể.”

Đứa nhỏ ngẩng đầu, cong cong mi mắt cười tủm tỉm với hắn, bé con giang rộng cánh tay: “Ôm ôm.”

Cù Gia không chịu được nữa, lại nhận vali về, nhìn Trần Hựu Hàm cúi người ôm đứa bé vào lòng, bà nói đùa: “Nhanh nhanh dẫn nó đi đi, dì không cần nhãi con tiểu bạch lang này nữa rồi.”
Vancouver đang vào đông, chiếc khăn cashmere màu đỏ gần như vùi lấp gương mặt nhỏ xíu kia. Trần Hựu Hàm kéo chiếc khăn xuống, cố ý chế nhạo đứa nhóc: “Ôi chao ơi, ai vậy nè, sao lại mập như quả bóng luôn rồi thế này?”

Bé con tức giận lớn tiếng nói: “Sao anh lại quên nhanh như vậy! Em tên là Diệp Khai, Khai của Khai Tâm đó!”

Trần Hựu Hàm ôm lấy bé con mà áng chừng: “Anh không dám quên, không dám quên mà.”

Diệp Khai mặc rất dày, nhìn thật sự rất giống quả bóng. Bé con khó khăn xoay người trong vòng tay của Trần Hựu Hàm, hai cánh tay ngắn ngủn không thể ôm lấy cổ hắn, chỉ có thể vòng được một nữa, bé con áp mặt vào mặt hắn, cánh môi mềm mềm hôn một cái lên vành tai Trần Hựu Hàm.

[ Em sẽ về rất nhanh thôi. ]

Có hình ảnh nào đó chợt lóe lên trong đầu hắn, là ai — là người nào đã từng hôn hắn như thế này? Trần Hựu Hàm sửng sốt, bước chân hắn dừng lại.
Cù Gia hỏi: “Sao vậy?”

Trần Hựu Hàm ôm Diệp Khai, quay đầu nhìn lại.

Hắn cho rằng có thể tìm thấy gì đó.

Nhưng thế giới vẫn bận rộn như lúc ban đầu, người người bước đi vội vã. Trong mắt hắn có hàng nghìn khuôn mặt mờ ảo, nhưng không có gương mặt nào trong đó là người hắn muốn tìm.

Hắn định thần lại, nhấc bước: “Không có gì ạ.”

Kỳ thi giữa kỳ đúng hạn mà đến. Khi nhận được tờ giấy thi trong phòng thi cuối cùng, trong đầu không hiểu sao chợt lóe lên một suy nghĩ, [ Kỳ thi giữa kỳ lần này anh có thể tiến bộ một chút không? ]. Vậy nên lúc hạ bút viết bài liền rất nghiêm túc mà tính toán. Khi có điểm, giáo viên Vật lý đứng trên trên bục giảng đọc tên từng người, lúc đọc đến “Trần Hựu Hàm”, ông ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Lúc Trần Hựu Hàm biết điểm của mình là 40 liền biết trong lòng thầy giáo chắc sẽ nghĩ ngày nào hắn cũng đánh một giấc ngon lành trong giờ học, thế mà lần này lại được những 40 điểm, quả thật là quá hên, may mắn hơn hẳn mọi lần.
Sau khi kết thúc lớp tự học buổi tối, hắn và Đỗ Đường cùng nhau về nhà, không khỏi thấy tự hào. Đỗ Đường liếc hắn một cái, buồn cười châm chọc: “Chúc mừng nhé, chỉ thiếu 20 điểm nữa là đạt tiêu chuẩn rồi.”

Lần giội nước lạnh không giội chuẩn, Trần Hựu Hàm nghiêm túc nói: “Không giống đâu, ngày trước tôi toàn khoanh bừa, còn lần này là do tôi tự tính ra từng bài một.”

Vậy cho nên, nói về mặt lý thuyết thì hắn không chỉ tiến bộ 12 điểm mà là tiến bộ 40 điểm.

Đỗ Đường vỗ tay cho hắn: “Cũng đúng thật, niềm vui vẻ của đám học dốt như cậu đúng là đơn giản mà.”

Trần Hựu Hàm bật cười: “Này này, đừng tưởng tôi thích cậu là sẽ không nỡ đánh cậu đấy nhé.”

Thích mà thôi, có gì mà không nói nên lời chứ. Hắn vẫn luôn nói một cách thản nhiên, và Đỗ Đường cũng vậy, anh chưa từng cảm thấy khó khăn với chuyện này. Nhưng mà khi hắn nói ra ba chữ “Tôi thích cậu”, trong lòng hắn lại mơ hồ lướt qua một hình ảnh khác. Hắn không nắm bắt được nó, cũng không thể nhớ ra, không hề có nguyên do và cũng không có manh mối nào. Giống như người hắn thích là một người khác.
Nhưng trong suốt 18 năm của cuộc đời của hắn, dường như cũng không có người nào xứng đáng để hắn thích cả.

Hắn đột nhiên có thêm rất nhiều khoảnh khắc thất vọng mất mát.

Kèm theo đó là đau đớn không thể nào khống chế được, như là đột ngột nảy ra từ trái tim.

Khi hắn ở bãi biển. Trên bờ biển thật dài, hắn liếc mắt nhìn về phong cảnh phía trước, như là luôn chờ mong có người nào đó đang đứng phía trước chờ mình.

Khi hắn chơi bóng đêm ở sân sau đồi, trong trạng thái nhịp tim nhảy lên kịch liệt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hơi thở hổn hển, hắn cúi đầu, hai tay chống trên đầu gối, nhìn mồ hôi rơi từng giọt trên mặt đất, hắn đếm thầm 10 giây, lúc ngẩng đầu lên liền cảm thấy sẽ có ai đó quay bóng trên đầu ngón tay và mỉm cười khiêu khích với mình.
Những khi hắn vui vẻ liền có một cái tên chợt bật ra trên đầu môi, nhưng nó lại biến mất ngay khi hắn định cất lời. Thế là giây phút hạnh phúc kia lại không được chia sẻ với ai cả, hắn đột nhiên trở thành một tên ngốc vui vẻ một mình.

Sau khi tốt nghiệp trung học, hắn sang Mỹ du lịch một mình. Cô gái mặc đồng phục ngăn hắn lại: “Tiên sinh, hôm nay là kỷ niệm của China Southern Airlines, có muốn nói gì đó với ai không? Anh có thể nói với bản thân mình trong tương lai, hoặc nói với người mà hiện giờ anh không dám đối mặt.”

Ma xui quỷ khiến khiến cho hắn dừng bước lại, hắn nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, vẫn còn rất nhiều thời gian.

Cô gái kia rất vui vẻ, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: “Chúng tôi sẽ đưa cho anh một chiếc đồng hồ cát, anh nhìn xem, chỗ này có khắc vạch đồng hồ, còn chỗ này là phím gảy. Anh viết thư rồi chôn trong đồng hồ cát, đến thời gian, đồng hồ cát chảy xuống, phím gảy sẽ rơi ra do trọng lượng, và bức thư này sẽ rơi ra ngoài”.
Những hạt cát mịn trắng muốt rơi xuống rất chậm với tốc độ không đổi theo động tác của cô.

Trần Hựu Hàm nói: “Xin lỗi, tôi không có ai. . .”

Cô gái kia mở to hai mắt nhìn hắn, nhìn thấy hắn cười cười, đổi giọng nói: “Thôi được.”

Bóng lưng ghé vào quầy viết chữ đều lộ ra vẻ nghiêm túc.

Viết xong thư, hắn cuộn trang giấy thành một cuộn nhỏ, dùng dây ruy-băng đỏ buộc chặt, cô gái kia nói: “Ngài muốn tự tay mình bỏ vào hay để tôi giúp ngài?”

Trần Hựu Hàm không quan trọng: “Cô cho vào đi.”

Nghĩ nghĩ, hắn tháo thứ gì đó từ trên cổ xuống: “Có thể bỏ cái này vào cùng không?”

“Vâng vâng, dĩ nhiên là có thể rồi,” Cô gái nói trong khi để nó sang một bên: “Ngài có biết không, khi chúng ta nhìn xuống mặt đất từ trên máy bay xuống thì trông mọi thứ cứ như một trò chơi xếp gỗ vậy. Khi đứng ở một vĩ độ đủ cao và đủ dài, rất nhiều chuyện liền lộ ra rằng có cũng được mà không có cũng không sao, vấn đề, phiền muộn hiện tại của chúng ta rồi sẽ tìm ra câu trả lời trong khoảng thời gian dài lâu sau này thôi.”
Trần Hựu Hàm nể mặt mà “Ừ” một tiếng, hỏi: “Vậy là bao nhiêu năm?”

Cô gái nhỏ lè lưỡi: “Chắc khoảng hai mươi năm đi.”

Trần Hựu Hàm khẽ giật mình, bật cười nói: “20 năm? Năm nay tôi mới 19 tuổi.”

Cũng có thể cô gái kia cũng cho rằng hoạt động này của công ty có chút viển vông, cô ra vẻ già dặn mà an ủi: “20 năm thôi ấy mà, chuyện trong chớp mắt mà thôi.”

Trần Hựu Hàm giơ chiếc đồng hồ cát lên: “Không chừng lần sau dọn nhà đã không thấy tăm hơi nó đâu rồi ấy chứ.”

Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn cất đồng hồ cát vào ba lô.

Bóng dáng cao lớn lẫn vào trong biển người, đi về phía cổng lên máy bay hướng về Los Angeles. Nhìn rất ngầu.

·

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc đến nơi, Trần Hựu Hàm đi cùng Diệp Khai quay về nhà thăm Trần Phi Nhất. Trần Phi Nhất chua chát nhắc đi nhắc lại mấy lần rằng Trần Hựu Hàm chưa từng xuống bếp nấu cơm cho ông, lần này để chặn đứng họng súng, Trần Hựu Hàm đành sắn cổ tay áo sơ mi lên, buộc chặt tạp dề lại, sốt ruột nói: “Biết rồi, con nấu là được chứ gì, con đi nấu ngay bây giờ đây!”
Trần Phi Nhất tố cáo với Diệp Khai: “Nuôi con trai còn không bằng nuôi chó, con nói có đúng không Liệp Liệp?”

Liệp Liệp sủa một tiếng.

Trần Hựu Hàm lớn tiếng đáp lại: “Con ở dưới này vẫn nghe thấy đấy nhé!”

Hắn chỉ chịu trách nhiệm nấu ăn, còn vấn đề rửa nguyên liệu hay cắt thái đều có người giúp việc làm thay. Mặc dù nói “Nuôi con trai còn không bằng nuôi chó”, nhưng khi Trần Phi Nhất nhìn thấy một bàn đồ ăn kiểu Quảng thì vẫn cười híp cả mắt lại. Tuổi tác càng lớn, nếp nhăn nơi khoé mắt càng sâu, ông cũng bắt đầu càng mong ngóng một bữa cơm gia đình đơn giản như vậy.

Diệp Khai nghĩ đến việc mình sắp phải về Mỹ thì bắt đầu hết cả hứng ăn: “Thực sự nên để auntwang đến học hỏi tay nghề của Hựu Hàm ca ca mới phải.”

Trần Hựu Hàm lột tôm cho cậu: “Em lười thì có, mấy tuổi rồi còn không rán nổi một quả trứng.”
Diệp Khai hùng hồn nói: “Hựu Hàm ca ca, anh không biết đâu, là do món trứng rán của anh ngon hơn đấy.”

Trần Hựu Hàm liếc cậu một cái, “Ừ” một tiếng, xem ra là đã được lấy lòng.

Diệp Khai cắn đũa nói tiếp, “Tôm anh bóc ăn cũng ngon hơn nữa.”

Trần Hựu Hàm hài hước cười một tiếng: “Em cứ nói tiếp đi.”

“Hoa quả anh rửa cũng ngon hơn em rửa.”

Trần Phi Nhất cười ầm ầm.

Trần Hựu Hàm tổng kết giúp cậu: “Nói tóm lại thì những thứ anh làm sẽ luôn tốt hơn những gì mà em tự làm, phải vậy không?”

Diệp Khai gật đầu, nhìn về phía Trần Phi Nhất: “Bác ơi, con nói có đúng không ạ?”

Trần Phi Nhất rất tán thành: “Không sai, ngay cả rượu do Hựu Hàm rót cũng ngon hơn bác rót.”

Trần Hựu Hàm im lặng, giận đến bật cười: “Xin ba thương xót cho con trai ba chút đi!”

Diệp Khai cười đến không chịu được, nằm trên bàn nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời, bàn tay dưới bàn duỗi ra bóp chặt đùi hắn. Trần Phi Nhất sống một mình, cũng đã mất đi cơ hội ngậm kẹo chơi đùa với con cháu, những khoảnh khắc thế này quý giá với ông biết bao. Dù có là mấy trăm tỉ đi nữa, trước mặt sự ấm áp này, ông cũng chỉ là một ông già bình thường mà thôi.
Trần Hựu Hàm biết Diệp Khai đang cố tình làm nũng, hắn cũng phối hợp với cậu một cách hoàn hảo. Sau bao năm ở chung, hắn vẫn không có chút miễn dịch nào với Diệp Khai.

Bởi vì vui vẻ nên Trần Phi Nhất không khỏi uống thêm vài ly, sau khi đi tản bộ vài vòng ông liền nói mình muốn đi ngủ trưa, để lại không gian riêng cho bọn họ. Mặt trời chói chang đến nỗi nằm trên bãi biển một lúc liền nóng không chịu nổi, Diệp Khai kéo Trần Hựu Hàm chạy về phòng của hắn. Phòng của hắn có đầy truyện tranh, đồng phục bóng rổ của người nổi tiếng treo khắp tường, những quả bóng rổ đắt tiền và những chiếc cúp có chữ ký của ngôi sao đặt trong tủ, ngoài ra cũng có rất nhiều đĩa CD các loại, năm 19 tuổi Trần Hựu Hàm đã sống ở đây.

Diệp Khai đã không còn nằm mơ trong một thời gian. Thời gian dần trôi theo giấc mơ đó, lâu dần, Diệp Khai bắt đầu hoài nghi rằng giấc mơ kia — có lẽ — và đương nhiên, nó hẳn chỉ là một giấc mơ. Nghĩ đến việc mình từng vì thế mà uống thuốc ngủ cũng không khỏi cảm thấy buồn cười. Những Diệp Khai cũng không hối hận.
Những chi tiết trong giấc mơ dần dần nhạt nhòa, chỉ là khi nói về tuổi thiếu niên của Trần Hựu Hàm cậu liền sẽ tự nhiên nói tiếp: “. . . Khi đó em với anh. . .” Mỗi khi như vậy Diệp Khai  lại nhận lại một loại cảm giác tham dự hư ảo, như thể vào năm 18 tuổi đó, họ đã từng thực sự gặp gỡ, hôn môi, nắm tay, cùng nhau đi học rồi tan học, Diệp Khai cổ vũ hắn trên sân thi đấu, hai người cùng chạy trong ánh ráng chiều, nằm trên sân tập luyện nghe tiếng dế mèn và côn trùng kêu vang, ngắm bầu trời đầy sao treo trên đầu.

Thậm chí còn già mồm át lẽ phải mà nói rằng người mà anh thích năm 18 tuổi cũng chính là em.

Diệp Khai cho đĩa CD của Suede vào đĩa nhạc, đeo tai nghe lên rồi chia cho Trần Hựu Hàm một bên.

Cậu không ngừng nhấn nút bên trái cho đến khi đoạn nhạc dạo đầu quen thuộc phát ra.
“Đây là bài hát mình cùng nghe trên chuyến xe đến trại đào tạo.”

Cậu nói một cách tự nhiên, nhắm mắt lại rồi nằm vào vòng tay Trần Hựu Hàm. Ánh mặt trời lúc ba giờ ấm áp mơn man trên khuôn mặt, chiếu ra những vệt sáng của khung cửa sổ, một tia sáng rồi lại một tia tối, dịu dàng bao phủ khắp người. Trần Hựu Hàm cúi đầu xuống, mút lấy cánh môi cậu mà hôn lên.

Điều hòa không khí hoạt động thật nhẹ nhàng.

Lạch cạch

Có thứ gì đó vừa rơi ra.

Diệp Khai mở mắt ra, nhìn từ góc độ của cậu thì thấy trên chiếc tủ sách làm bằng gỗ đặc cao tới trần nhà có một chiếc đồng hồ cát màu trắng, nó lộ ra một khắc độ* kỳ lạ. (*độ khắc trên các dụng cụ đo lường)

“Đây là gì vậy?”

Cậu tháo tai nghe ra, kiễng gót chân đứng dậy rồi cầm lấy chiếc đồng hồ cát từ cánh cửa cao cao. Rõ ràng mới nãy cậu vừa nghe thấy động tĩnh gì đó, tưởng là phát ra từ nó, nhưng khi cầm trên tay mới biết rằng không phải.
“Em gái nào đưa cho anh cái này đây? Thế mà anh còn giữu lại đến tận bây giờ?” Diệp Khai lật qua lật lại xem nó: “Trần Hựu Hàm, anh có gì muốn giải thích không?”

Trần Hựu Hàm nhận lại nó từ tay cậu, dùng mười mấy giây để nhớ lại, sau đó hắn tìm thấy manh mối từ mấy chữ “China Southern Airlines” khắc trên bệ, “Hình như là anh lấy từ một lần tham dự sự kiện nào đó ở sân bay thì phải.”

“Sự kiện gì?” Diệp Khai hỏi.

Kim phút quay về số mười hai, kim giờ chỉ về số ba, ba giờ chiều, kim đồng hồ cát trở về số 0, cát trắng đụn thành cồn cát, phím gảy văng ra, một cuộn giấy nhỏ và một thứ gì đó khác rơi ra.

Diệp Khai sững người trong chốc lát, cậu cúi người muốn nhặt nó lên, ngay khi nhìn rõ thứ kia ra là gì cơ thể cậu liền cứng đờ lại, toàn bộ thanh âm trên thế giới đều biến mất.
Đó là một chiếc vòng cổ răng sói rất tinh xảo.

“Mẹ cảm thấy liệu em ấy có thích nó không?”

Tiếng sóng biển rì rào, gió thổi vi vu, một bông hoa trắng rơi trên vách đá.

Diệp Khai siết chặt bức thư, nhìn thấy dòng chữ trẻ trung và tràn đầy năng lượng của thiếu niên trên đó.

Bóng lưng cao lớn ghé vào trước quầy, viết từng chữ từng chữ, chỗ nào cũng lộ ra vẻ nghiêm túc.

[ Hình như tôi sắp quên mất em rồi.

Tôi đã cố gắng rất lâu để đi tìm bằng chứng rằng em đã ở đây. Nhưng bởi vì tôi không tìm ra chúng nên tôi bắt đầu hoài nghi rằng liệu em có thực sự từng ghé qua đây không.

Tôi đã đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng bác sĩ nói rằng mọi thứ vẫn bình thường. Tôi đã thử cố gắng mô tả cho bác sĩ về những khung cảnh khi ở bên em, nhưng vẫn giống như mọi khi, lời vừa đến miệng rồi sẽ quên mất ngay lập tức. Tôi cứ như là đã mắc bệnh Alzheimer vậy, cái tên mà tôi muốn thốt lên đều đột nhiên biến thành trầm mặc.
Những thứ mà tôi quên càng ngày càng nhiều, có đôi khi tôi chỉ có thể nhớ ra một loại cảm xúc nào đó.

Có một hàng cây xà phòng trên đường Tư Nguyên, tôi đi qua bao năm nay mà chẳng chú ý đến chúng, nhưng bỗng nhiên không biết tại sao mà đôi khi khi tôi lại muốn hái một quả xuống.

Dĩ nhiên là tôi thi đại học cũng tùy tiện lắm, nhưng lại không cảm thấy có lỗi với Trần Phi Nhất, và cũng chẳng phải với chính mình, mà là vì không nhớ nổi em.

Đôi khi cũng cảm thấy rất thất vọng.

Mỗi khi có cơn gió biển thổi qua, tôi lại muốn có ai đó ở bên mình cùng tôi ngắm biển. Mỗi khi chơi bóng rổ, sẽ cảm thấy mất mát vì nghĩ rằng hàng phòng thủ của đối phương sẽ làm ra động tác đáng yêu nào đó.

Tuy nhiên cũng có tin vui là cảm giác mất mát này xuất hiện càng ngày càng ít.

Tôi biết rằng sẽ có một ngày như vậy, tôi sẽ quên đi chính sự lãng quên này của mình.
Tôi có thể ôn tập nỗi nhớ em nghiêm túc hơn cả trăm ngàn lần khi ôn bài.

Những tôi biết rằng mình vẫn sẽ quên rằng mình đã lãng quên em.

Khi tôi sắp xếp lại giá sách sau khi tốt nghiệp, không hiểu sao trong đống sách vở lại có tuyển tập thơ Mỹ Latinh. Tôi không đọc thơ, cũng chẳng hề có năng lực thưởng thức, có ai đó đã vẽ một hàng ngang bên dưới. Tôi đã ảo tưởng đó là em.

Vậy nên tôi sẽ gửi cho em một bản copy nhé:

“Em là bông hoa hồng cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi của tôi.”

Nếu như lá thư này thực sự vẫn còn đó, tôi hi vọng nó có thể mang em về bên tôi. ]

Tiếng máy bay ầm ầm tan biến trên trên không trung vùng biển Thái Bình Dương, Diệp Khai cầm tờ giấy viết thư, vội vàng ngẩng đầu nhìn người đối diện đang đứng ngược sáng —

“Hựu Hàm ca ca?”

— fin–

Kết thúc phiên ngoại lớn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN