Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công
Chương 125
Chương 125: Phiên ngoại bảy
Một năm sau khi phá thai, dưới sự chăm sóc của các bác sĩ và chuyên môn điều dưỡng hàng đầu, cơ thể Diệp Cẩn đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Nửa năm trước khi đến ngân hàng tinh trùng, cô đã bắt đầu bước vào giai đoạn điều dưỡng cơ thể để chuẩn bị cho việc mang thai. Sau bao nhiêu năm chìm đắm trong ngành công nghiệp giải trí, cô đã quen với cách sống tɦác ɭoạи, vậy mà vì đứa nhỏ mà đã từ bỏ mọi thứ trong một đêm, rượu không uống, thuốc không hút, những khi đi tiệc tối xã giao cũng chỉ uống nước lọc, ngay cả đời sống tìиɦ ɖu͙ƈ cũng từ bỏ, mỗi ngày đều ngoan ngoãn về nhà tắm rửa, lên giường đi ngủ trước 10 giờ đêm, thanh tâm quả dục đến độ có thể đi xuất gia ngay lập tức.
Việc mua tinh trùng gần như là đặt hàng một đứa con, ngay cả người quyết đoán và dứt khoát như Diệp Cẩn cũng vướng vào khó khăn trong việc lựa chọn. Trong khoảng thời gian này Diệp Khai vẫn luôn thức đến khuya để tổ chức các buổi họp mặt gia đình với bọn họ:
“Chị muốn mắt đen không?”
“Chị cảm thấy mắt màu hổ phách khá là đẹp.”
“Không đâu, màu đen vẫn tốt hơn chứ.”
Lan Mạn xen vào nói: “Mày xanh lam không đẹp sao? Màu xanh lá cây cũng đẹp mà.”
Cù Gia: “Vậy không phải là thành con lai sao?”
Diệp Chinh lấy lòng mẹ vợ: “Con lai đẹp mà em.”
Diệp Cẩn: “Nghe nói con lai không thông minh cho lắm đâu.”
Lan Mạn trợn trắng mắt: “Tin đồn vớ vẩn ở đâu ra vậy hả?”
Cù Gia: “Con kệ đấy, Bảo Bảo nhất định phải thật thông minh.”
Diệp Cẩn: “Vậy yêu cầu IQ của người cha phải trên 130.”
“Đợi chút đã, ngân hàng tinh trùng có người có IQ trên 130 sao?”
Diệp Khai mở mic, thờ ơ với tiếng ồn ào bên kia đầu dây, chỉ bình tĩnh lướt trang web chính thức trên một máy tính khác, “Có.”
Diệp Khai vừa nói xong liền thấy Cù Gia thở phào nhẹ nhõm.
Ngân hàng tinh trùng này chỉ phục vụ những khách hàng có tài sản ròng cao trên toàn thế giới, thậm chí trang web còn không mở cửa công khai mà chỉ hợp tác với các ngân hàng và bệnh viện tư nhân cao cấp để phát triển khách hàng theo cách thức gửi lời mời. Họ thu thập đầy đủ nguồn tài nguyên chất lượng cao để có thể thoả mãn các loại yêu cầu khắt khe, tinh tế, chi tiết đến từng chân tơ kẽ tóc của khách hàng, vậy nên cái giá mà khách hàng phải trả cũng cao hơn nhiều so với những cơ sở bình thường.
“Mắt đen, quả nhiên vẫn là người châu Á.”
Diệp Khai để ý giao diện: “Có thể chọn con lai được kết hợp từ nhiều nước khác nhau, có thể chỉ định là lai từ những nước nào, cũng có thể yêu cầu làm rõ huyết thống của cha mẹ.”
Diệp Cẩn: “. . .”
Thực ra thì cũng không cần rõ ràng đến mức ấy.
“Vậy màu tóc thì sao?”
Lần này cả nhà đồng thanh nói: “Màu đen.”.
Diệp Khai “Ừ” một tiếng, đánh dấu vào hồ sơ trên trang, đôi mắt đeo kính của cậu lạnh nhạt mà tập trung, tiếp tục hỏi: “Chiều cao? Cân nặng? Nhóm máu, chòm sao, tín ngưỡng tôn giáo, sở thích, trình độ giáo dục, chuyên ngành, tình trạng ngành nghề của họ hàng trong vòng 3 thế hệ, tiền sử bệnh án — “
Cả nhà: “. . .”
Cậu vẫn còn có cái chưa nói ra, chính là ở trên này thậm chí còn có thể biết được tần suất quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ lẫn tự sướng bằng tay.
Diệp Cẩn che mặt, Lan Mạn đỡ eo đi ra khỏi ống kính: “Mọi người nói chuyện tiếp đi, ta đi ngủ trước đây.”
Cù Gia lo lắng: “Như vậy cũng được sao? Lúc mẹ mang thai 2 đứa con đến giới tính còn không hỏi.” Diệp Chinh nắm tay bà vỗ về, cảm khái nói: “Sinh con chính là phải có loại kỳ vọng hoàn toàn không biết gì cả như thế mới kinh hỉ mà em.”
Nhưng người sinh con chính là Diệp Cẩn, cô có toàn quyền quyết định trong chuyện này. Cô phất phất tay, quấn chặt chăn bông: “Con buồn ngủ rồi, lần sau lại bàn đi.”
Bàn lần này bàn tận 2, 3 tháng, lâu đến mức thậm chí Diệp Khai còn nghi ngờ liệu Diệp Cẩn có còn muốn sinh con nữa hay không.
Mùa xuân đang đến ở Boston, bầu trời trong xanh rực rỡ cùng với bầu không khí ấm áp thường khiến Diệp Khai nhớ đến Ninh Thị. Trần Hựu Hàm chụp ảnh cho cậu xem bức tường hoà hồng trước cửa biệt thự, quả nhiên nó rất đẹp khi nở rộ. Hoa hồng leo có cả hàng trăm ngàn chủng loại, lúc trước họ đã đặc biệt mời người làm vườn của bà ngoại về làm,mấy người cùng nhau chọn lựa gần nửa tháng mới chọn được màu sắc và loại hoa phù hợp nhất. Ngẫm lại chỉ là chọn hoa thôi mà còn do dự lâu như vậy, thế nên Diệp Cẩn suy nghĩ về một đứa nhỏ trong 3 tháng cũng hợp tình hợp lý.
“Tối hôm trước anh có đến thăm ông nội, thấy Diệp Cẩn ngồi uống trà trong vườn một mình nên đã đi qua nói chuyện mấy câu với cô ấy,” Trần Hựu Hàm đứng trước tường hoa, hững hờ ngắt một chiếc lá úa xuống, “Em đoán xem lúc đó cô ấy đang làm gì.”
“Chọn quần áo cho bé con?” Diệp Khai huy động trí tưởng tượng, thử đặt mình vào tâm trạng của một ông bố tương lai, “Hay là chọn nôi?
Trần Hựu Hàm bật cười: “Sai rồi.”
“Nhìn bảng phối màu trong phòng sơ sinh? Hay là những điều cần chú ý trong thời gian mang bầu?” Diệp Khai nghĩ nghĩ: “À em biết rồi, đang xem cơ sở dữ liệu có phải không?”
“Cô ấy đang xem ảnh của em lúc nhỏ.”
·
“Ông nội đang họp trong phòng làm việc.” Diệp Cẩn không rời mắt khỏi tấm ảnh, cô nói với giọng bình bình: “Cậu lên phòng khách trên tầng 2 đợi ông đi.”
Trần Hựu Hàm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô: “Cậu căng thẳng sao?”
Diệp Cẩn mím môi cười: “Tôi căng thẳng cái gì? Sinh một đứa bé thôi mà, tôi thấy mấy người còn làm rầm rộ hơn cả tôi.”
“Nghe Tiểu Khai nói cậu vẫn chưa chọn được phía cung cấp.”
“Nhiều quá, ngày nào tôi cũng xem tài liệu đến choáng đầu hoa mắt.” Diệp Cẩn dời mắt khỏi tấm ảnh, nhìn Trần Hựu Hàm một cái rồi lại quay về nhìn ảnh, cười cười: “Nhiều khi ngẫm lại lại cảm thấy số phận thật kỳ lạ, vào cái ngày tôi mời cậu đến tham gia tiệc thôi nôi của Tiểu Khai, sao mà ngờ được cuối cùng em ấy lại bị cậu bắt mất nhỉ?”
Không đợi Trần Hựu Hàm nói gì, cô đã nghiêng người đưa cho hắn xem tấm ảnh trên tay: “Ầy, cậu nhìn xem, cậu có còn nhớ lúc này không, này là khi Tiểu Khai lên 5.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên bức ảnh chừng 2 giây, ánh mắt mới vừa rồi còn hững hờ liền trở nên dịu dàng, rơi vào mảnh ký ức nào đó.
“Nhớ, mùa xuân năm đó tôi dẫn em ấy đến Disney chơi, đến tháng 10 lại đi Universal.”
Diệp Cẩn “Ừ” một tiếng, không phục nói: “Sao mà cậu còn nhớ rõ hơn cả tôi vậy hả?”
“Cũng không hẳn.”
Diệp Cẩn “Hừ” một tiếng, lại đổi sang một bức ảnh khác: “Xem như cậu còn có chút tự hiểu lấy mình. Tôi là chị gái nó, thời gian tôi ở bên cạnh nó nhiều hơn cậu không biết là bao nhiêu đâu.”
Trần Hựu Hàm lại nói “Cũng không hẳn”, Diệp Cẩn bị hắn làm cho phát bực, cười đánh hắn một cái: “Cậu phiền thật đấy.”
Đêm xuân vẫn còn lạnh, trên chân cô được phủ một tấm chăn, trên vai cũng quấn chặt khăn choàng, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm sáng ngời, vuốt ve bàn tay, ước ao nói: “Đến giờ tôi vẫn cứ luôn nhớ đến dáng vẻ của em ấy lúc còn bé, Tiểu Khai cứ như một đứa bé được đúc ra từ ngọc, lại còn ngoan như thế, đôi mắt em ấy đen như nước mực mà nhìn chằm chằm vào cậu, chỉ chờ được cậu nắm lấy tay — cậu có còn nhớ cảm giác khi em ấy nắm tay mình không? Ý tôi là lúc Tiểu Khai còn nhỏ ấy.”
Trần Hựu Hàm bật cười, cúi đầu, thuận theo ý cô mà nói: “Không nhớ nữa.”
Quả nhiên Diệp Cẩn liền khoe khéo: “Sao cậu lại có thể không nhớ chứ hả? Tay em ấy nho nhỏ, mũm mĩm toàn thịt là thịt, bé xíu xiu như vậy, Tiểu Khai thích nhất là nắm chặt ngón trỏ của tôi, bước từng bước sợ mình vấp ngã.”
Trần Hựu Hàm nghĩ, có lẽ chính Diệp Cẩn cũng không nhận ra những ngôi sao lấp lánh, lơ lửng trong mắt cô đều liên quan đến Diệp Khai.
“Mới chớp mắt một cái mà em ấy đã lớn đến vậy rồi. . .” Diệp Cẩn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt qua chăn lông, phủi rơi mấy cánh hoa rơi trên đó.
Trần Hựu Hàm nhìn cô, mãi lâu sau mới chọn cách nhẹ nhàng đánh thức cô: “Thì ra là cậu thích những đứa bé như Tiểu Khai.”
Diệp Cẩn sững sờ, ánh mắt chuyển động như là muốn phản bác, nhưng cuối cùng cô lại không nói gì.
“Một đứa bé sẽ lớn lên thế nào có một phần được quyết định do gen, nhưng quan trọng vẫn là cách nuôi dạy sau này. Khi còn bé Tiểu Khai ngoan ngoãn đáng yêu như vậy đó cũng là nhờ vào công lao của cô Cù và cậu, là nhờ vào yêu thương của tất cả mọi người mới góp phần làm nên tính cách của Tiểu Khai. Diệp Cẩn, thật ra thì mọi chuyện cũng không phức tạp đến vậy đâu, cậu hãy lựa chọn gen mà cậu thích nhất, những cái khác thì cứ giao lại cho thời gian đi.”
Diệp Cẩn lặng lẽ nhắm mắt lại, cuối cùng nói: “Tôi sợ.”
“Sợ cái gì? Con của cậu sẽ còn nhận được nhiều yêu thương hơn cả Tiểu Khai.”
“Cậu không hiểu được đâu. Gần đây tôi vẫn luôn mất ngủ, nghĩ đi nghĩ lại, rằng rôi đã thực sự sẵn sàng chưa, tôi có thể nuôi dạy tốt đứa bé kia không? Tôi có đủ tư cách để làm mẹ không? Nếu như sau này nó lớn lên, hỏi tôi rằng ba con đâu rồi, tôi sẽ trả lời con mình thế nào đây? Chỉ bởi vì tôi thích trẻ con mà mang một sinh mệnh nhỏ bé như vậy đến với thế giới này, có phải là tôi đã quá ích kỷ không? Thậm chí đứa bé ấy còn không phải là kết tinh của tình yêu, cũng không phải — “
Trần Hựu Hàm nắm lấy tay cô:”Diệp Cẩn, nghe tôi nói này.”
Âm cuối đột ngột dừng lại, Diệp Cẩn ngây người mở to mắt, nhìn thấy Trần Hựu Hàm lịch sự mà giữ nhẹ vai cô: “Đứa bé đó được sinh ra là vì cậu thích trẻ con, nó được ra đời với sự yêu thương và mong đợi, tôi cảm thấy vậy là đủ rồi.”
Dì Giả gõ cửa kính thuỷ tinh của vườn hoa: “Hựu Hàm.”
Bên phía Diệp Thông đã kết thúc cuộc họp, Trần Hựu Hàm đứng dậy, cuối cùng lòng bàn tay to lớn của hắn khẽ nắm chặt đầu vai Diệp Cẩn trấn an: “Cậu có đủ tư cách để làm một người mẹ.”
·
“Thảo nào mà tự nhiên hôm nay chị ấy lại gọi cho em.” Diệp Khai thở phào nhẹ nhõm, nói ra lời từ sâu trong đáy lòng: “Hựu Hàm ca ca, anh giỏi quá đi à.”
“Cô ấy không giống em, những người có du͙ƈ vọиɠ kiểm soát quá mạnh rất dễ gặp rắc rối với những chuyện bên lề, cần phải được người khác cho ý kiến.” Trần Hựu Hàm quay lại ban công, nhìn mặt biển gợn sóng lăn tăn phía xa: “Báo lại với em chuyện này, ấy là ngày hôm sau anh đã tặng cho cô ấy một món quà.”
Diệp Khai cố ý nói: “Em ghen rồi đây.”
Trần Hựu Hàm ngồi xuống chiếc ghế dựa bên bể bơi, châm thuốc: “Có 59 tệ mà em cũng ghen sao?”
“Là gì thế?” Diệp Khai nghi ngờ hỏi.
59 tệ thì có thể mua được món quà gì? Mất cả công hắn còn phải báo cáo lại.
“Một blind box.”
Diệp Khai: “. . .”
Được lắm, không hổ là anh.
“Sinh con cũng giống như mở ra một chiếc blind box, chắc chắn sẽ có rủi ro ở mức độ nào đó, thế nhưng bên cạnh đó thì vẫn có những điều bất ngờ.”
Diệp Khai vỗ tay cho hắn ở bên kia đầu điện thoại, nói với giọng khoa trương: “Chà, anh giỏi quá đi thôi, để em kêu Cù lão sư thưởng cho anh một bông hoa hồng nhỏ nhé.”
“Anh giúp nhà họ Diệp các em giải quyết một vấn đề lớn như vậy mà chỉ được thưởng có một bông hoa hồng bé tí xíu thế thôi sao? Đúng là càng giàu càng keo mà.” Trần Hựu Hàm ung dung nói, giữa tiếng gió biển rì rào, giọng hắn lộ ra vẻ dịu dàng hết sức: “Không thưởng cái khác sao?”
Diệp Khai vô thức liếc xung quanh một vòng, căng thẳng đến mức nay cả giọng cũng nhẹ xuống: “Em đang ở bên ngoài đấy. . . Anh đừng có mà nói mấy thứ lung tung.”
Nếu mà cậu đang ở trước mặt hắn, có lẽ đã kiễng chân lên để che miệng hắn lại rồi.
Trong khung hình, ánh mắt Trần Hựu Hàm cứ thế mà trầm xuống, chỉ “Ừ” một tiếng.
Một lát sau, có tin nhắn Wechat, hắn nhắn:
[ Bảo Bảo, bao giờ thì đến lượt em sinh con đây? ]
·
Ngân hàng tinh trùng ở Canada nhận được bản kế hoạch cuối cùng của Diệp Cẩn, kinh ngạc nói: “Cứ vậy thôi sao?”
Diệp Khai phụ trách công tác liên lạc, bình tĩnh xác nhận: “Cứ vậy đi.”
Tóc đen, da trắng, người gốc Hoa, là con lai dưới 4 nước, mắt đen, cao từ 1m83 – 1m9, yêu thể thao, tính cách tự nhận xét và được người khác đánh giá là quyết đoán nhưng trầm tính, có thể tận hưởng thời gian một mình, có sở thích về thể thao và nghệ thuật, ưu tiên những người tham gia vào các công việc trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, kỹ thuật và tài chính, không có tiền sử bệnh di truyền.
Những yêu cầu này thật ra đều chỉ là những yếu tố sàng lọc thông thường, nhân viên quản lý đã quen với việc nhận được những yêu cầu và sở thích kỳ lạ vừa nhìn thấy bản kế hoạch của họ liền cực kỳ cảm động.
Tổng cộng có năm ứng cử viên, Diệp Cẩn đã xem qua tất cả tài liệu và video phỏng vấn của họ, cuối cùng chọn một nhà vật lý học nghiên cứu về thiên văn có đôi mắt rất trong sáng, 29 tuổi, đang làm nghiên cứu khoa học tại Caltech. Giọng của người nọ cũng rất hay, trong cuộc phỏng vấn, khi được hỏi tại sao lại chọn hiến tinh trùng, người nọ trả lời với vẻ bình tĩnh mà thẳng thắn: “Tôi có thể tính toán quỹ đạo của các ngôi sao nhân tạo, nhưng lại không có đủ tự tin để có thể làm người đồng hành tốt trong quá trình trưởng thành của một đứa bé. Chỉ là khi đối mặt với vũ trụ cùng với những điều không biết càng ngày càng rộng ra không có biên giới, thỉnh thoảng tôi lại muốn lưu lại điều gì đó. Nếu có ai đó có thể làm được, và sẵn sàng làm điều đó — khi nghĩ đến điều này những lúc làm thí nghiệm, trong lòng tôi cũng cảm thấy có gì đó để gửi gắm.
Theo quy định, khách hàng và người cung cấp tinh trùng không được gặp nhau, việc ký tất cả các giấy tờ liên quan sẽ do luật sư xử lý và trao đổi, giúp loại bỏ mọi tranh chấp sau này.
Phương pháp thụ tinh ống nghiệm đau đớn hơn so với thụ thai tự nhiên, đặc biệt là khi kíƈɦ ŧɦíƈɦ rụng trứng. Phụ nữ bình thường chỉ có thể thụ thai một trứng trong thời kỳ rụng trứng, nhưng với người thụ tinh ống nghiệm thì một là không đủ. Diệp Khai cần phải gây mê toàn thân để lấy trứng, may sao sức khoẻ của Diệp Cẩn rất tốt, chỉ cần lấy 24 trứng. Khi được đẩy ra khỏi phòng mổ, gương mặt cô tái mét, lúc này vẫn chưa hết thời gian gây mê, Cù Gia cầm tay cô mà không kìm được nước mắt, nhưng cô không nhìn thấy cảnh đó, chỉ là khi tỉnh lại liền nhìn thấy mắt mẹ mình đã đỏ hoe.
Thụ tinh trong ống nghiệm cấy vào cơ thể mất từ 4 đến 5 ngày, người trong nhà lần lượt thay nhau ở cùng cô trong phòng bệnh. Hai ngày đầu bụng Diệp Cẩn sưng phồng lên, đi được hai bước đã cảm thấy trong bụng mình như đang có chứa nước. Ngay cả việc đi tiểu cũng khó khăn, mỗi lần đi vệ sinh đều phải lấy hết can đảm, thậm cô từng té xỉu một lần. Thế nhưng cô vốn kiêu ngạo như thế, không hề tỏ ra đau đớn trước mặt Cù Gia, ngược lại còn trêu chọc nói: “Mommy, mẹ nhìn xem, sau này đứa bé sẽ lớn lên từng ngày trong bụng con,chẳng phải sẽ càng ngày càng giống với cái trống hay sao? Bảo sao ai cũng nói mang thai sẽ xấu đi, mẹ về nhà cất hết gương trong phòng con đi được không mẹ, con không muốn soi gương nữa đâu.”
Diệp Khai biết cô muốn giả vờ trước mặt Cù Gia, vậy nên cậu đến phòng bệnh càng nhiều hơn, để Cù Gia có thể quay về với ông ngoại bà ngoại.
“Chị có thể khóc trước mặt em.” Cậu nói.
“Vậy sao, em còn máu lạnh hơn cả mommy ư?” Dù đang đùa nhưng mặt cô vẫn tái nhợt.
“Ừ, đương nhiên rồi,” Diệp Khai cố tình nói, “Em có đau lòng cho chị như mommy đâu.”
Diệp Cẩn cười, đôi lông mày mảnh mai nhíu lại, một dòng nước mắt nóng hổi chảy ra từ khoé mắt cô.
“Đau quá.”
Đến ngày thứ tư, đêm cuối cùng của quá trình cấy ghép phôi thai, cậu cùng Diệp Cẩn đi dạo trong vườn, nỗi đau thể xác đã dịu đi rất nhiều, Diệp Cẩn nhìn lên mặt trăng và nói: “Tiểu Khai, em sắp lên chức cậu rồi.”
Diệp Khai đỡ lấy Diệp Cẩn, dịu dàng mà nhìn cô: “Là chị sắp lên chức mẹ.”
“Ừ.” Diệp Cẩn nắm tay cậu. Ngón tay của cô thon dài mà nhợt nhạt, có chút lạnh, mặc dù cô đã gầy đến mức có thể tả bằng mấy chữ [ gầy trơ xương ], nhưng khí chất vẫn kiên định cố chấp: “Chị sắp làm mẹ rồi.”
Nói ra thì thật ngượng biết bao, nhưng từ khi cô 16 tuổi, nhìn thấy đứa bé đang say ngủ từ xa qua tấm kính bên ngoài phòng sơ sinh, ngay từ khi ấy cô đã cảm nhận được một sức mạnh nữ tính kỳ diệu.
Nó xao động mà dịu dàng, bình tĩnh mà dồi dào.
“Chị vẫn luôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi khi nhìn thấy em trưởng thành từ lúc còn bé xíu xiu như thế. Chờ đến khi Bảo Bảo chào đời, chị chậm rãi cùng nó lớn lên, có phải bé con cũng sẽ mang lại cho chị những kỳ tích khó mà tin nổi giống em không?”
·
Mười bốn ngày sau khi cấy ghép, xét nghiệm máu và nướƈ ŧıểυ được kiểm tra một cách kỹ lưỡng, xác định một sự thật chắc chắn: “Diệp Cẩn đã mang thai thật rồi.
Ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy vui mừng, bởi vì cô có tiền sử mang thai, lại còn từng phá thai, cũng đã 39 tuổi, công với việc bao nhiêu năm làm việc ở cường độ cao, cô cũng uống rượu và hút thuốc không hề ít, vốn họ đã sẵn sàng với việc phải cấy ghép nhiều lần, không ngờ rằng lại có thể thành công ngay lần đầu tiên.
Cù Gia ôm chặt cô vào lòng, liên tục hôn lên tóc và má cô: “Bảo bối, bảo bối, con sắp làm mẹ rồi, con sắp làm mẹ thật rồi.”
Diệp Cẩn lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt bà: “Mommy, đừng khóc mà.”
Nhưng là lau hoài vẫn không hết, trang điểm của Cù Gia cũng bị trôi sạch, bà vừa rơi nước mắt vừa cười: “Con gái của mẹ thật là giỏi.”
“Cẩn, cũng như là ngọc đẹp. Vừa đẹp vừa cứng rắn, vừa đẹp vừa kiên cường.
39 năm trước, khi Cù Gia sinh ra cô con gái này, Diệp Thông đã vung bút viết dòng chữ này lên giấy tuyên chỉ.
“Vậy gọi con bé là Diệp Cẩn đi.”
___________
Đọc đến đây thực sự cảm động phát khóc luôn. Diệp Cẩn yêu thương Diệp Khai quá nhiều, tình chị em, và thậm chí là cả tình mẹ, vì DK sinh ra khi mà DC đã 16 tuổi, thế nên quá trình trưởng thành của DK có DC kề bên khéo còn nhiều hơn cả mẹ. Đọc đến đây có thể hiểu phần nào lý do DC khi trc ngăn cản DK và THH đến với nhau. Mình thấy bộ này nhân văn ở chỗ rất trân trọng con người, như Cù Gia từng nhắn nhủ DK lúc tưởng cậu yêu sớm rằng có làm gì cũng phải trân trọng con gái nhà người ta, và ở đây khi Diệp Cẩn đắn đo rằng mình có đủ năng lực để làm mẹ hay không dù điều kiện gia đình và bản thân tốt như thế. Còn về việc phá thai, thực sự không biết nói sao về DC, nhà họ Diệp với DC trân quý đến độ cô chấp nhận hi sinh mọi thứ để loại bỏ hoàn toàn những tai họa ngầm cho nhà họ Diệp sau này. Nói thế nào nhỉ, mình từng nói bộ này là một bộ truyện không có người xấu, và đến giờ mình vẫn giữ nguyên quan điểm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!