Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công
Chương 17
Sau khi Ngũ Tư Cửu nói xong, cậu ta bình tĩnh quan sát Diệp Khai. Cậu không biết mình đang kỳ vọng có thể thấy được biểu hiện gì trên mặt Diệp Khai, thế nhưng khi đối phương chỉ là lạnh nhạt nói một câu “Chúc mừng”, thì Ngũ Tư Cửu biết mình đang thất vọng.
Nói chuyện xong hai người liền đi ngang qua nhau, một người đi ra cổng trường, người kia thì vào khu dạy học.
Bịch!
Diệp Khai bị hất sang một bên, sách vở cũng vương vãi khắp nơi.
Bạn học nữ đụng phải cậu bị dọa sợ, cô níu chặt chiếc váy xếp ly mà nói xin lỗi. Cô bé đang vui vẻ nói chuyện với mấy người bạn thân thiết của mình rằng sân khấu mới của idol bùng nổ cỡ nào, không ngờ mình lại đụng phải những người trong hội trường rộng như vậy.
Diệp Khai ngồi xổm xuống nhặt sách, ngước mắt lên cười trấn an cô: “Không sao, là tại mình không cẩn thận trước.”
Nữ sinh không nói nên lời, mặt mũi đỏ bừng, bị bạn thân kéo lấy rồi chạy mất.
“Đẹp trai quá đi … Cậu biết là ai không?”
“Cậu điên à? Đó là Diệp Khai mà, cậu không biết sao?”
“Thật không? Đây là lần đầu tiên tớ gặp cậu ấy!” Cô nữ sinh nhỏ cảm giác như mình vừa đánh rơi một trăm triệu: “Biết trước thì đã nhặt sách giúp cậu ấy rồi, nói không chừng còn có thể kết bạn Wechat. . .”
“Tỉnh đi nàng, Diệp Khai lạnh lùng lắm, căn bản chẳng nhận ai lấy lòng đâu.”
“Cũng đúng, công tử nhà giàu như cậu ấy hẳn là sớm đã chọn ra bạch phú mỹ nhà ai rồi.”
Tiếng cười đùa của cả hai dần xa dần.
Trên đất còn mấy tờ công thức viết tay, Diệp Khai vươn tay nhặt, một bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh nhặt nó lên trước cậu.
“Đi theo em cả nửa ngày rồi, sao mà như mất hồn mất vía thế.”
Là bạn cùng phòng của cậu, Lộ Phất.
Diệp Khai cầm lấy xấp giấy mà cậu đưa cho như mộng du, chậm rãi kẹp nó vào sách giáo khoa.
“Vừa có chuyện gì sao?”
Ánh mắt Diệp Khai rốt cục cũng tập trung nhìn Lộ Phất, lấy lại bình tĩnh: “Không sao đâu.”
Chuông chuẩn bị vang lên, hai người cùng nhau đi lên lầu rồi tạm biệt ở góc lầu ba.
Lộ Phất lớn hơn cậu một lớp, hai người có thể làm bạn cùng phòng nhờ cả vào duyên phận.
“Thứ bảy tới là sinh nhật của em nhỉ.” Lộ Phất đùa nói: “Em có tiền như vậy nên chọn quà khó ơi là khó luôn.”
Diệp Khai nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Dẫn em chơi vương giả đi.”
Lộ Phất sững sờ, ôm vai cười đến phát run: “Được thôi, bản thần mang em xông pha.”
Trên tầng 65 của trụ sở tập đoàn GC, phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn thương mại sáng sủa sạch sẽ, có cửa sổ sát đất rộng gần năm mét hướng ra sông Tây Giang rộng lớn êm đềm, chiếc cầu màu trắng vượt sông nối ngang từ đông sang tây. Trần Hựu Hàm mắc kẹt trong chiếc ghế văn phòng lớn bằng da, đôi chân dài gác không hề nghiêm túc mà gác trên bàn công tác.
Hắn vừa mới kết thúc cuộc họp, ngay lập tức liền tháo cà vạt, không kiên nhẫn mà nhìn lịch để tính toán một bài toán cấp tiểu học.
Sinh nhật của Diệp Khai là vào ngày 15 tháng 3, bấm ngón tay tính toán, Giáng Sinh tặng quà xong lại đến quà cuối năm, tặng xong quà cuối năm thì lại đến quà chúc mừng năm mới, tặng quà năm mới xong, không đầy một tháng lại đến sinh nhật. Nếu như là bạn trai thì còn phải tặng cả quà Valentine nữa — Trần Hựu Hàm bị ý nghĩ này làm cho giật mình, vẩy rơi một đoạn tàn thuốc.
Cố Tụ gõ gõ máy tính bảng rồi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy tổng giám đốc Trần trẻ tuổi của họ bị thuốc làm bỏng đến mức mắng một câu “ĐM”.
Ngẩng đầu nhìn sang, là ánh mắt muốn gϊếŧ người của hắn.
Cố Tụ hơi hơi muốn chết.
Hắn ho một tiếng, giả vờ như mình bị mù rồi: “. . . Trần tổng, tôi đã chọn một vài chiếc trên đây, anh xem qua đi.”
Mấy ngày nay hắn đã tham khảo ý kiến của dân chuyên, lại xem cả các diễn đàn với những trang web đánh giá chuyên nghiệp nước ngoài, cứ thế mà tự ép mình trở thành một chuyên gia trượt tuyết lý thuyết, mặc dù còn chưa từng đi qua khu trượt tuyết nhưng vẫn có thể hiểu rõ tất cả các tham số về ván trượt. Nào là cắt bên, cắt vòm, hiệu quả của mũi bên, đối xứng hay là bất đối xứng. . . Đến chọn vợ còn không để tâm bằng.
Trần Hựu Hàm nhận lấy ipad, nhìn Cố Tụ lướt qua từng album ảnh trên đó để giới thiệu từng cái một, dù cho đã bị các loại phương án trong cuộc họp hành hạ đến mức suy nhược thần kinh hắn cũng vẫn xem kỹ từng cái một, cuối cùng căn cứ theo trực giác mà chọn loại Lib Tech đắt nhất đẹp nhất trong số đó. Cố Tụ giơ ngón tay cái lên nịnh đầm: “Được lắm tổng giám đốc của tôi ơi, anh đúng là biết chọn quá đi mất! Phiên bản giới hạn của vận động viên trượt tuyết huyền thoại, giá cao ngất ngưởng 8.000 USD, kết hợp tất cả công nghệ tiên tiến, họa sĩ minh họa của Hollywood vẽ gravity, nhất định có thể khiến cho người yêu anh trở thành chàng trai đẹp nhất trong dãy Alps! ”
Trần Hựu Hàm lạnh lùng hỏi: “Ai là huyền thoại giới vận động viên trượt tuyết? Họa sĩ minh họa của Hollywood nào vẽ cái này?”
Cố Tụ: “. . . He he.”
Hắn nhanh chóng cất ngay chiếc máy tính bảng đi, mở ghi chú ra hỏi: “Chiều cao cân nặng?”
Trần Hựu Hàm bị hắn hỏi khó.
A, tên đàn ông này rõ ràng có thể nhớ rõ mồn một số liệu tài vụ lĩnh vực thương mại của Tập đoàn GC trong suốt ba năm trở lại đây, thậm chí còn có thể đọc làu làu, ấy vậy mà nhìn xem.
Vẻ mặt Cố Tụ như thể đang muốn nói “Trời ơi ngó xuống mà xem cái tên này đi”, đau đớn nói: “Không phải chứ, thậm chí chỉ số cơ thể cơ bản nhất của người ta mà anh cũng không nhớ sao?”
Chỉ, số, cơ, thể.
Trần Hựu Hàm thay đổi sắc mặt, lấy điện thoại ra gửi cho Diệp Cẩn một tin nhắn WeChat.
Trong lúc chờ cô trả lời, hắn hỏi: “Bao giờ thì giao đến đây?”
“Khoảng chừng một tháng.” Quốc tế chuyển phát nhanh, Cố Tụ đây là đã tính toán cẩn thận, sau đó hắn tận mắt nhìn thấy cha mẹ áo cơm nhà mình sầm mặt xuống.
“. . . Có vấn đề gì sao?”
Trần Hựu Hàm lạnh lùng ra lệnh: “Công việc hai ngày tới cậu sắp xếp chuyển sang cho Marry — “
“! ! !” Cố Tụ như bị sấm sét đánh giữa trời quang.
“. . . Cậu tự mình bay đến cửa hàng gần nhất để lấy hàng.”
Cơ thể Cố Tụ lung lay một trận, gần như gục xuống trong vòng hai giây. . . Lúc nói chuyện đừng có ngắt giữa chừng thế có được không?”
“Tôi phải nhìn thấy nó trong cốp xe của mình trước ngày 15 tháng 3, nếu không — “
“Đã rõ, ” Cố Tụ thành khẩn nói, “Nếu không thì mang đầu tới gặp!”
“Tốt lắm,” Trần Hựu Hàm cười lạnh nhìn hắn, “Đặt vé máy bay rồi đi đi.”
Dù sao thì năm sau cũng có một buổi lễ trưởng thành long trọng hơn, cho nên sinh nhật lần thứ mười bảy của Diệp Khai cũng không tổ chức quá lớn, chỉ mời bạn cùng lớp với các giáo viên dạy học đến dự tiệc, cộng với một số bạn bè thân thiết trong nhóm thế giao. Cù Gia tự quyết ma làm thêm một bàn mời ban lãnh đạo nhà trường, Diệp Khai thở dài dùm bọn họ, đoán chừng không thể thiếu tiết mục báo cáo bất ngờ trên bàn tiệc.
Bữa tiệc được đặt tại khách sạn Sofitel, để tránh cho đám học sinh cấp ba cảm thấy nhàm chán, nhà cậu đã cố tình bao trọn cả phòng Karaoke lẫn sảnh khách sạn. Ngày hôm đó, người lớn đều giao cho Cù Gia và Diệp Chinh xử lý, Diệp Khai chỉ cần chơi với mấy người bạn học của mình. Cũng may đám học sinh cấp 3 rất biết cách tự tìm vui, năm ba người tụ thành một nhóm tự chơi. Phòng khách dần được lấp đầy bởi những hộp quà đủ màu sắc với đủ các kích cỡ. Trần Hựu Hàm ôm một chiếc hộp cao gần bằng người, đẩy cửa ra, nhìn thấy Diệp Khai gần như được bao quanh bởi những món quà,cậu đang ngồi xếp bằng trên thảm chơi với một cậu nam sinh khác.
Cánh cửa phòng khách vừa dày vừa nặng không phát ra tiếng động, cả hai người đều không ngẩng đầu.
Trận chiến đang diễn ra ác liệt, ngón tay Lộ Phất nhanh chóng ấn lên màn hình, bắt đầu chỉ huy bằng giọng nói với đồng đội.
“Đường giữa đường giữa đường giữa kìa! Mẹ nó, Thượng Quan Uyển Nhi cậu đang mộng du à?!”
Diệp Khai ngồi sát bên cậu nhìn, hai người gần đến mức hơi thở như giao nhau.
“Đỉnh lắm!” Âm thanh Victory vang lê, Lộ Phất đưa di động cho Diệp Khai nhìn, cả hai cùng nhau xem bảng xếp hạng.
Diệp Khai khoa trương khen ngợi: “Đây chính là thứ hạng của đại thần sao, chà chà.”
Lộ Phất giang tay quàng lên cổ Diệp Khai, phách lối nói: “Chọn đi, cùng chơi hay là anh đánh giúp cậu.”
Cậu thiếu niên tóc đen da trắng, mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình hợp thời trang, giữa lông mày có cỗ tà tính kiệt ngạo, là bộ dáng thiếu niên sôi nổi mà Trần Hựu Hàm đã mất đi.
Diệp Khai đang định trả lời, thì thoáng thấy trong phòng khách không biết đã có thêm một người từ lúc nào. Cậu ngước mắt lên, thấy Diệp Khai một tay đút túi, tay kia ôm hộp quà đứng đó với vẻ bất cần.
“Hựu Hàm ca ca?” Sau khi Diệp Khai quay trở về Trung Quốc, hai người họ vẫn chưa từng gặp lại, lúc này đột nhiên gặp nhau lại có chút cảm giác xa lạ, cậu cười cười: “Anh đến từ bao giờ vậy? Nãy em không để ý.”
Ánh mắt Trần Hựu Hàm dịu dàng mà sâu lắng.
“Qua đây.” Hắn không cần suy nghĩ mà vẫy Diệp Khai đi qua.
Diệp Khai đứng dậy đi về phía hắn, vừa liếc mắt một cái đã đoán ra quà là gì: “Là ván trượt sao?”
Còn tưởng rằng cậu sẽ rất ngạc nhiên, đôi mắt sẽ sáng lên, cười đến mức lộ ra núm đồng tiền nho nhỏ, nếu như phòng khách không có người lạ, thậm chí cậu còn sẽ vui mừng mở quà ngay tại chỗ, sau đó hẹn hắn năm nay đi trượt tuyết. Thế nhưng Diệp Khai lại chỉ bình thản nhìn liếc qua.
Trần Hựu Hàm buông tay, chiếc hộp cao cao đổ về phía Diệp Khai, cậu luống cuống tay chân giữ lại.
“Anh chọn đại, ” hắn nói bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng, như thể chỉ vừa mới tiện tay mua ở một cửa hàng nào đó ven đường, “Mua nhầm cũng không đổi được đâu.”
Hắn liếc nhìn người ngoài duy nhất trong phòng.
Ánh nhìn kia như có như không khiến cho Lộ Phất đứng ngồi không yên, cậu theo phản xạ có điều kiện mà cứng người lại, ngón tay nhấn tắt âm thanh ngu ngốc của trò chơi điện thoại kia.
Diệp Khai tiện tay đặt hộp quà dựa tường, lẫn vào rất nhiều món quà khác.
“Về nhà em sẽ bóc.” Cậu giải thích, khéo léo mà xa cách, như thể chưa từng chờ mong món quà của Trần Hựu Hàm, và dù nó có là gì cũng không thể khiến cậu kinh ngạc.
Trần Hựu Hàm rất muốn kéo cậu lại hỏi: “Em không thích sao.”, mặc dù hắn đã rất dụng tâm chuẩn bị, thế nhưng nếu cậu không thích thì hắn có thể đổi, đổi đến khi nào thích mới thôi.
Nhưng Diệp Khai không cho hắn cơ hội đó. Cậu quay đầu nhìn Lộ Phất, lễ độ mà giới thiệu: “Hựu Hàm ca ca, đây là Lộ Phất, bạn cùng phòng của em, Lộ Phất, đây là anh của em.”
Lộ Phất dứt khoát gọi hắn một tiếng ‘anh’, cậu toe toét cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
Trần Hựu Hàm lạnh lùng gật đầu, nói với Diệp Khai: “Bên ngoài có rất nhiều người lớn muốn gặp em mà em lại ở đây chơi game với người khác sao?”
Diệp Khai không hiểu ra sao: “Anh đến muộn á, những người đó em đều gặp rồi.”
Buổi sáng Trần Hựu Hàm đến công ty tăng ca, 3 giờ chiều đã tắc đường bởi vì có một vụ tai nạn giao thông, hắn bị người khác chửi là đồ ngu cũng phải liều mình trầy da tróc vảy mà lấn đường để tới đây.
Thấy bầu không khí có gì đó không ổn, Lộ Phất lên tiếng phá băng: “Vậy thôi, này Diệp Khai, anh đi qua chỗ Hứa Thượng Nguyên chơi trước nhé.”
Diệp Khai nhẹ nhàng rời mắt khỏi Trần Hựu Hàm, nói với nói với Lộ Phất: “Chờ em một chút, em đi cùng anh luôn.”
Cậu lại nhìn về phía Trần Hựu Hàm, vẻ mặt vẫn như thường, lễ phép đúng mực: “Cảm ơn anh Hựu Hàm, em rất thích món quà này.”
Trần Hựu Hàm mất khống chế mà nắm lại cổ tay cậu: “Không thích thì có thể đổi.”
Diệp Khai kinh ngạc nói: “Sao có thể? Mùa tuyết năm nay nhất định em sẽ dùng đến nó.”
Lộ Phất đi theo sau lưng Diệp Khai đi ra ngoài, lúc đóng cửa cậu không kìm được mà quay đầu liếc nhìn Trần Hựu Hàm, chỉ cảm thấy khí thế quanh người đàn ông anh tuấn này âm trầm đến đáng sợ.
“Anh ruột à? Hay anh họ?” Giọng nói của Lộ Phất bị cánh cửa cách âm chặn lại, nhưng vẫn truyền đến rõ ràng bên tai hắn. Trong đại sảnh người người qua lại, áo quần thướt tha, người phục vụ bưng khay đi lại, Trần Hựu Hàm đẩy cửa đuổi theo, nhớ ra mình đã quên chưa nói chúc mừng sinh nhật Diệp Khai.
Diệp Khai trả lời Lộ Phất: “. . . Không phải đâu, là con trai của một người chú mà nhà em thân thiết.”
Trần Hựu Hàm dừng bước.
Diệp Cẩn tìm khắp nơi không nhìn thấy Trần Hựu Hàm, chờ Diệp Khai vào bàn mới kéo cậu lại hỏi: “Hựu Hàm ca ca thân yêu của em đâu rồi?”
Bữa tiệc sắp bắt đầu ngay lập tức, Diệp Khai bị hỏi đến mới nhận ra mình quả thực là không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu: “Chắc là tặng quà xong liền đi luôn rồi.”
Đèn toàn trường tắt đi, rèm sân khấu được kéo ra, ánh đèn tập trung vào chính giữa sân khấu, một con rối khủng long đang độc thoại.
Diệp Cẩn khổ sở che mặt lại: “Lại nữa rồi.”
Đây là một vở kịch cổ tích do Cù Gia đặc biệt sắp xếp cho tiệc sinh nhật của Diệp Khai, năm nào cũng có, kịch bản vô cùng ngây thơ, kiểu mà tự diễn tự high. Diệp Khai mặc vest, cổ thắt nơ, nghiêm túc xem kịch. Cù Gia ôm ngực, thoáng nhìn qua sườn mặt được chiếu sáng bởi ánh đèn màu xanh nhạt của Diệp Khai, lại nhìn lên sân khấu kiệt tác của mình, trong lòng tràn ngập tình thương của mẹ cùng với trái tim thiếu nữ đã hết hạn từ lâu.
Bà không biết rằng mình không phải là người duy nhất nhìn Diệp Khai trong bóng tối, chỉ là bà nhìn một cách quang minh chính đại, người kia thì lại là thừa nước đục thả câu.
Màn biểu diễn gần mười phút kết thúc, ánh đèn bỗng sáng rực, tiếng vỗ tay vang dội như thủy triều. Như thường lệ, Diệp Khai phải lên sân khấu nói một vài lời. Cậu ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, lúc bước xuống ánh mắt thoáng lướt qua một vòng, không ngờ lại nhìn thấy Trần Hựu Hàm. Thì ra hắn chưa đi, yên lặng ngồi hòa vào đám đông nhẹ nhàng vỗ tay cho cậu. Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn cười cười nhìn Diệp Khai.
Sau ba vòng rượu, Cù Gia dẫn Diệp Khai đi kính rượu. Bàn đầu tiên chính là bàn của Trần Hựu Hàm, đều là những chú bác thế giao thân thiết. Trong ly của Diệp Khai là nước soda trắng có vị đào, cậu thành thạo chào hỏi từng người lớn tuổi, khéo léo mà ngoan ngoãn, ánh mắt chỉ lướt nhẹ qua khuôn mặt Trần Hựu Hàm, gọi một câu “Hựu Hàm ca ca” rồi lại tiếp tục chào hỏi người khác.
Trần Hựu Hàm ăn mà không biết vị, lúc nhận được tin nhắn của Cố Tụ cũng rất nghiêm túc mà mở ra xem.
: Ông chủ, bạn trai nhỏ của anh hài lòng chứ?
Ba chữ giả dối kia khiến nhịp tim Trần Hựu Hàm thoáng hẫng một cái. Hắn lừa mình dối người mà nhắn lại từng chữ: Em ấy rất thích.
Im lặng không lên tiếng mà đi thì không phải cho lắm, hắn thừa dịp Diệp Khai còn đang chúc rượu mà tìm đến Diệp Thông để cáo từ, Diệp Thông thuận nước đẩy thuyền kêu Diệp Cẩn đi tiễn hắn. Hai người sóng vai đi ra cửa, bỏ lại sau lưng một đám người xì xào bàn tán.
“Nghe nói nhà họ Diệp có ý gả con gái.”
“Một nhà làm bất động sản thương mại, nhà kia mở ngân hàng, rất thú vị.”
“Không nói đến những thứ này thì cũng là một đôi trai tài gái sắc.”
“Làm gì đến mức, ” Ai đó mập mờ hạ giọng nói: “Ai mà không biết số người Trần Hựu Hàm từng ngủ qua có thể chứa đầy một tòa nhà chứ?”
Diệp Cẩn trêu chọc vẩy tóc, cười nói: “Phiền thật nhỉ.”
“Nghe đám người đó làm khỉ gì.” Trần Hựu Hàm không nhịn được rút ra một điếu thuốc, vì đang đi cùng với Diệp Cẩn nên hắn chỉ ngậm chứ không châm lửa.
“Oan cho cậu sao?”
Trần Hựu Hàm giơ ra hai ngón tay: “Phải hai tòa mới đủ.”
Diệp Cẩn: “. . . Trần Hựu Hàm, cậu gϊếŧ địch một ngàn tự tổn hại mình tám trăm như thế là sợ tôi ăn vạ cậu đấy à?”
Trần Hựu Hàm cười nhẹ một tiếng: “Cậu là kim chi ngọc diệp, ăn vạ tôi làm gì?”
Lời định nói của Diệp Cẩn bị hắn chặn lại, cô tiễn hắn đến cửa thang máy, không hào hứng mà phất tay: “Được rồi, gặp lại sau nhé.”
Thang máy từ tầng trên đi xuống, bên trong không có một ai. Trần Hựu Hàm đi vào ấn -2, cửa chầm chậm khép lại, khi nó chuẩn bị đóng kín hoàn toàn thì có một bàn tay chen vào.
Tiếng ‘tít’ vang lên, cửa lại mở ra lần nữa, Diệp Khai thở hổn hển đứng bên ngoài.
Ánh đèn hoa lệ đến chói mắt.
Trần Hựu Hàm vô thức bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, vừa còn đứng một cách cà lơ phất phơ trong nháy mắt đã thẳng tắp.
“Sao thế?” Lông mày của hắn khẽ nhúc nhích, trái tim không thể khống chế mà đập nhanh.
Diệp Khai đi vào thang máy, ấn nút đóng cửa: “Đến tiễn anh.”
Tốc độ từ lầu ba đi tới tầng hầm rất nhanh, không hề dừng lại giữa chừng, ước chừng không đến 10 giây, lại khiến cho trong lòng mỗi người đều chuyển qua rất nhiều ý nghĩ.
“Người bạn kia. . .”
“Ngũ Tư Cửu. . .”
Hai người cùng lúc lên tiếng.
“Em nói trước đi.” Trần Hựu Hàm nhường cậu.
“Anh quay lại với Ngũ Tư Cửu rồi à?”
“Quá lời rồi.” Trần Hựu Hàm trở lại với giọng điệu bất cần đời kia.
Diệp Khai nắm chắc trong lòng: “Nghe nói hai người đang hẹn hò.”
Trần Hựu Hàm cảnh giác hỏi: “Cậu ta nói như vậy với em sao?”
“Không có, ” Diệp Khai không muốn nói sau lưng người khác, qua loa đáp: “Em nghe người khác nói.”
Trần Hựu Hàm không nói nên lời: “Học sinh cấp ba các em sao lại nhàn rỗi thế, hỏi xong rồi phải không, vậy thì đến lượt anh.” Hắn cúi đầu gõ điếu thuốc trong lòng bàn tay, hỏi: “Bạn cùng phòng của em sao vậy?”
“Sao là sao?” Diệp Khai sửng sốt, trong lòng dần dần hiện lên một suy đoán hoang đường: “Anh không phải là để mắt đến anh ấy đấy chứ.”
Trong lòng Trần Hựu Hàm trầm xuống, đáy lòng dâng lên một cảm giác vô lực, nhưng ngoài mặt lại uể oải vỗ tay, “Được lắm, thì ra trong mắt em anh chính là loại người như vậy.”
“Anh ấy không cong đâu, anh đừng phí tâm tư nữa.” Ánh mắt Diệp Khai nguy hiểm, giọng điệu căng thẳng, toàn thân căng thẳng dị thường.
Chỉ có phụ nữ mới biết được ai là trà xanh, tương tự như vậy, chỉ có gay mới nhận ra ai là cong hay thẳng.
Trần Hựu Hàm cười: “Là em mù hay là anh mù đây?”
Diệp Khai không muốn tranh cãi vô nghĩa như vậy với hắn, mệt mỏi mà nghiêm túc nhìn Trần Hựu Hàm: “Hựu Hàm ca ca, dù có thế nào cũng xin anh đừng tới gần cậu ấy.”
Một Ngũ Tư Cửu là đủ rồi, cậu thực sự không muốn nghe thấy câu chuyện Trần Hựu Hàm dỗ dành người thế nào ở khắp nơi trong Thiên Dực.
Trần Hựu Hàm giả vờ như đột nhiên hiểu ra, nhưng ánh mắt hắn lại như đang đè nén mây đen kéo đến, từng chữ từng chữ hỏi: “Em căng thẳng vì chuyện của cậu ta như vậy, là vì em thích người đó hay sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!